Ngàn Thế Giới Truy Được Ái Nhân
Chương 34: Chương 4-2
Tuyệt Thế Mạn Châu
17/04/2021
Tử Ngạn hạ kiếm tại một thành trấn cách Thanh Phong môn không xa. Để lại Mộng Y trong tửu quán nghỉ ngơi còn bản thân lại đi mua rượu uống. Lâu rồi không nếm được vị rượu dân dã khiến nàng có chút nhớ nhung.
Đêm trăng thanh tịnh, nữ nhân đã thay một bộ hắc y, ngồi bên dòng sống nhẹ nhàng mà uống từng hớp rượu. Nhìn dòng chảy nhẹ nhàng, Tử Ngạn như trôi về quá khứ của chính mình.
"Ngươi cho hy vọng, ngươi cho ta hạnh phúc để rồi khi ta không đề phòng lại hạ đo ván ta, khá khen cho một kế hoạch hoàn mỹ"
-"A Nguyệt, con không nên uống rượu"- Vẫn là giọng nói đó nhưng không khinh miệt chán ghét mà tràn đầy sự quan tâm lẫn bi thương.
Tử Ngạn chớp mắt, đầy khó chịu nhìn vị sư tôn của nguyên thân. Tên sư tôn chắc não có vấn đề.
-"Cũng không liên quan đến ngươi"- Tử Ngạn lạnh nhạt đến vô tình, nàng cảm thấy rất chán ghét loại người như Dương Vân Thiên.
-"A Nguyệt, vi sư..."- Dương Vân Thiên rũ mi, đầy những dòng tâm sự trong đáy mắt nhưng một lời cũng không thể cất lên.
-"A Nguyệt của ngươi đã chết nơi Lãnh ngục rồi, nơi đây chỉ có ta - Tử Nguyệt, một người không có sư tôn hay bất kỳ thân tình nào"- Tử Ngạn dường như muốn thay thế Tử Nguyệt nói hết toàn bộ tâm tình thê lương của bản thân.
Tử Nguyệt kiếp trước vì hai chữ sư tôn mà chết đến không có nơi chôn, cũng không một ai khóc cho. Nàng ấy một đời chỉ sống vì người khác, lúc nhỏ ra sức tập luyện để giữ gìn thanh danh cho gia tộc, đến khi trưởng thành lại vì suy nghĩ cho sư tôn hao tổn thể diện mà nguyện ý để bạch nhãn lang dành hết công lao.
Vô Lãnh được Tử Nguyệt cứu khi thoi thóp nhưng đáp trả chỉ có sự vô tình không bằng dã thú. Đáng tiếc, gia tộc cũng vì bảo hộ thanh danh từ mặt nàng, đem Vô Lãnh làm con gái nuôi.
Sống vì người khác không sai, nhưng đáng tiếc chẳng có ai trân trọng mà sống vì nàng.
-"A Nguyệt, chiếc vòng vi sư tặng con..."- Hắn nhíu mày không thấy chiếc vòng áp chế sức mạnh của nàng đâu, không khỏi lo lắng.
-"Đã vỡ rồi"- Tên này nói thật nhiều, thật ồn ào.
-"Vi sư tặng con một chiếc khác, phải đeo vào"- Lời quan tâm chưa kịp dứt, một chưởng đã đánh thẳng đến chỗ hắn. Khiến một trưởng lão của Thanh Phong môn phải ngã quỵ.
-"Ngươi đừng có làm phiền ta, nếu không thì hậu quả thì tự mà chuốc lấy"- Tử Ngạn đã vượt quá mức chịu đựng, trực tiếp đánh một chưởng năm phần công lực đánh về phía hắn.
Tử Ngạn cầm lấy vò rượu, lướt qua đôi mắt không thể tin của hắn mà rời khỏi.
-"A Nguyệt, muội thật sự không sao chứ"- Mộng Y sớm đã tỉnh giấc, nàng đi lanh quanh tìm thân ảnh sư muội của mình không ngờ lại chứng kiến được cảnh này. Nói thật thì Mộng Y có một chút vui mừng nhỏ khi sư muội của mình dứt khoát như vậy.
-"Không chết được"- Tử Nguyệt không biết xung quanh mình có bao nhiêu bạch nhãn lang đâu.
-"Sư tôn quả thật thiên vị, xem chúng ta như là bàn đạp của Vô Lãnh mà thôi"- Mộng Y vẫn luôn bất bình, cuối cùng không nhịn được mà tuôn một tràng dài.
-"Được rồi, dự định tiếp theo của tỷ là gì ?"- Tử Ngạn không muốn phải đi chung với Mộng Y, nói ra thì sẽ rước kha khá phiền phức đấy.
-"Tỷ sẽ trở về Trung Sơn Thục Quốc"- Mộng Y vốn xuất thân từ hoàng tộc, là công chúa Thục Quốc, hướng đạo tu tiên là vì không muốn phải gả đi. Hiện tại, tu vi của Mộng Y không ít, quay về Thục Quốc cũng chẳng ai dám động đến nàng lần nữa. Huống chi, bọn họ rất kính trọng người tu tiên.
-"Được, hẹn ngày tái ngộ"- Tử Ngạn một thân hắc y, để lại lời chào cuối cùng rồi biến mất.
Hiện tại, nàng thật sự chỉ có thể dựa theo quán tính mà đi một hướng không thể xác định. Không có người yêu, thông tin của thế giới này cũng bắt đầu mơ hồ rồi. Có lẽ Vận Mệnh đã ban bố thông cáo các á thần và tiểu thần không được giúp nàng nữa.
Cánh rừng sâu hun hút, Tử Ngạn vẫn mặc kệ yêu thú gào thét mà đạp lên đầu chúng nó bay qua.
Dừng chân trước bìa rừng, Tử Ngạn nép mình sâu cây rừng chằng chịt, nụ cười càng tô đậm ý tứ khi bóng dáng nãy giờ đi theo nàng đã xuất hiện.
-"Tìm ta sao ?"- Nàng dựa mình vào thân cây, nhếch mép hỏi.
Nữ nhân mím môi, đầy uất ức, đôi đồng tử đỏ thẳm càng khiến nam nhân muốn che chở và yêu thương -"Vô Lãnh bái kiến chủ nhân"-
-"Đừng xưng danh Vô Lãnh với ta, rốt cuộc có chuyện gì để một á thần phải tự thân xuống đây ?"- Đây chính là á thần Huyết hồ ở thế giới trước, ngay từ đầu khí tức khác biệt của Vô Lãnh đã khiến Tử Ngạn nghi hoặc, chỉ là không ngờ Huyết hồ này sợ chết như vậy, chưa đánh đã khai rồi.
-"Vận Mệnh đã phong tỏa toàn bộ các tiểu thần, không cho ngài được phép có được thông tin về những thế giới, chính vì vậy... chính vì vậy ..."- Huyết hồ ấp úng, bản thân phân vân không biết có nên nói hay không.
-"Cứ nói"- Nàng như hiểu thấu tâm can của Huyết hồ, ra lệnh một câu.
-"Á thần số hiệu 520 nguyện lấy công chuộc tội, giúp đỡ đại nhân qua từng thử thách"- Huyết hồ đã đầu quân cho Tử Ngạn, cũng coi như chính thức chống lại Vận Mệnh.
Một là vinh quang vô hạn, hai là trở thành phế thần. Kết quả chỉ có một.
Đêm trăng thanh tịnh, nữ nhân đã thay một bộ hắc y, ngồi bên dòng sống nhẹ nhàng mà uống từng hớp rượu. Nhìn dòng chảy nhẹ nhàng, Tử Ngạn như trôi về quá khứ của chính mình.
"Ngươi cho hy vọng, ngươi cho ta hạnh phúc để rồi khi ta không đề phòng lại hạ đo ván ta, khá khen cho một kế hoạch hoàn mỹ"
-"A Nguyệt, con không nên uống rượu"- Vẫn là giọng nói đó nhưng không khinh miệt chán ghét mà tràn đầy sự quan tâm lẫn bi thương.
Tử Ngạn chớp mắt, đầy khó chịu nhìn vị sư tôn của nguyên thân. Tên sư tôn chắc não có vấn đề.
-"Cũng không liên quan đến ngươi"- Tử Ngạn lạnh nhạt đến vô tình, nàng cảm thấy rất chán ghét loại người như Dương Vân Thiên.
-"A Nguyệt, vi sư..."- Dương Vân Thiên rũ mi, đầy những dòng tâm sự trong đáy mắt nhưng một lời cũng không thể cất lên.
-"A Nguyệt của ngươi đã chết nơi Lãnh ngục rồi, nơi đây chỉ có ta - Tử Nguyệt, một người không có sư tôn hay bất kỳ thân tình nào"- Tử Ngạn dường như muốn thay thế Tử Nguyệt nói hết toàn bộ tâm tình thê lương của bản thân.
Tử Nguyệt kiếp trước vì hai chữ sư tôn mà chết đến không có nơi chôn, cũng không một ai khóc cho. Nàng ấy một đời chỉ sống vì người khác, lúc nhỏ ra sức tập luyện để giữ gìn thanh danh cho gia tộc, đến khi trưởng thành lại vì suy nghĩ cho sư tôn hao tổn thể diện mà nguyện ý để bạch nhãn lang dành hết công lao.
Vô Lãnh được Tử Nguyệt cứu khi thoi thóp nhưng đáp trả chỉ có sự vô tình không bằng dã thú. Đáng tiếc, gia tộc cũng vì bảo hộ thanh danh từ mặt nàng, đem Vô Lãnh làm con gái nuôi.
Sống vì người khác không sai, nhưng đáng tiếc chẳng có ai trân trọng mà sống vì nàng.
-"A Nguyệt, chiếc vòng vi sư tặng con..."- Hắn nhíu mày không thấy chiếc vòng áp chế sức mạnh của nàng đâu, không khỏi lo lắng.
-"Đã vỡ rồi"- Tên này nói thật nhiều, thật ồn ào.
-"Vi sư tặng con một chiếc khác, phải đeo vào"- Lời quan tâm chưa kịp dứt, một chưởng đã đánh thẳng đến chỗ hắn. Khiến một trưởng lão của Thanh Phong môn phải ngã quỵ.
-"Ngươi đừng có làm phiền ta, nếu không thì hậu quả thì tự mà chuốc lấy"- Tử Ngạn đã vượt quá mức chịu đựng, trực tiếp đánh một chưởng năm phần công lực đánh về phía hắn.
Tử Ngạn cầm lấy vò rượu, lướt qua đôi mắt không thể tin của hắn mà rời khỏi.
-"A Nguyệt, muội thật sự không sao chứ"- Mộng Y sớm đã tỉnh giấc, nàng đi lanh quanh tìm thân ảnh sư muội của mình không ngờ lại chứng kiến được cảnh này. Nói thật thì Mộng Y có một chút vui mừng nhỏ khi sư muội của mình dứt khoát như vậy.
-"Không chết được"- Tử Nguyệt không biết xung quanh mình có bao nhiêu bạch nhãn lang đâu.
-"Sư tôn quả thật thiên vị, xem chúng ta như là bàn đạp của Vô Lãnh mà thôi"- Mộng Y vẫn luôn bất bình, cuối cùng không nhịn được mà tuôn một tràng dài.
-"Được rồi, dự định tiếp theo của tỷ là gì ?"- Tử Ngạn không muốn phải đi chung với Mộng Y, nói ra thì sẽ rước kha khá phiền phức đấy.
-"Tỷ sẽ trở về Trung Sơn Thục Quốc"- Mộng Y vốn xuất thân từ hoàng tộc, là công chúa Thục Quốc, hướng đạo tu tiên là vì không muốn phải gả đi. Hiện tại, tu vi của Mộng Y không ít, quay về Thục Quốc cũng chẳng ai dám động đến nàng lần nữa. Huống chi, bọn họ rất kính trọng người tu tiên.
-"Được, hẹn ngày tái ngộ"- Tử Ngạn một thân hắc y, để lại lời chào cuối cùng rồi biến mất.
Hiện tại, nàng thật sự chỉ có thể dựa theo quán tính mà đi một hướng không thể xác định. Không có người yêu, thông tin của thế giới này cũng bắt đầu mơ hồ rồi. Có lẽ Vận Mệnh đã ban bố thông cáo các á thần và tiểu thần không được giúp nàng nữa.
Cánh rừng sâu hun hút, Tử Ngạn vẫn mặc kệ yêu thú gào thét mà đạp lên đầu chúng nó bay qua.
Dừng chân trước bìa rừng, Tử Ngạn nép mình sâu cây rừng chằng chịt, nụ cười càng tô đậm ý tứ khi bóng dáng nãy giờ đi theo nàng đã xuất hiện.
-"Tìm ta sao ?"- Nàng dựa mình vào thân cây, nhếch mép hỏi.
Nữ nhân mím môi, đầy uất ức, đôi đồng tử đỏ thẳm càng khiến nam nhân muốn che chở và yêu thương -"Vô Lãnh bái kiến chủ nhân"-
-"Đừng xưng danh Vô Lãnh với ta, rốt cuộc có chuyện gì để một á thần phải tự thân xuống đây ?"- Đây chính là á thần Huyết hồ ở thế giới trước, ngay từ đầu khí tức khác biệt của Vô Lãnh đã khiến Tử Ngạn nghi hoặc, chỉ là không ngờ Huyết hồ này sợ chết như vậy, chưa đánh đã khai rồi.
-"Vận Mệnh đã phong tỏa toàn bộ các tiểu thần, không cho ngài được phép có được thông tin về những thế giới, chính vì vậy... chính vì vậy ..."- Huyết hồ ấp úng, bản thân phân vân không biết có nên nói hay không.
-"Cứ nói"- Nàng như hiểu thấu tâm can của Huyết hồ, ra lệnh một câu.
-"Á thần số hiệu 520 nguyện lấy công chuộc tội, giúp đỡ đại nhân qua từng thử thách"- Huyết hồ đã đầu quân cho Tử Ngạn, cũng coi như chính thức chống lại Vận Mệnh.
Một là vinh quang vô hạn, hai là trở thành phế thần. Kết quả chỉ có một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.