Ngàn Thế Giới Truy Được Ái Nhân
Chương 33: Thế Giới 4: Vì Ngươi Đọa Ma
Tuyệt Thế Mạn Châu
17/04/2021
Huyết hồ run rẩy trước khí thế áp bức ngút trời của Tử Ngạn.
-"Chủ thần đại nhân, ta chỉ làm theo mệnh lệnh đã cài đặt sẵn, thật sự không biết là đại nhân ở trong đây"- Huyết hồ ức đến phát khóc rồi, chủ thần đại nhân đi đâu không đi, tại sao lại phải rơi trúng nó chứ.
-"Ngươi nói xem, tại sao ta phải tin người ?"- Tử Ngạn nhướn mày, đầy ý châm chọc.
-"Chủ thần đại nhân, một á thần như ta, nghe tên của ngài đã đứng không vững, huống chi ... huống chi ngài còn xuất hiện ở đây. Có cho ta thăng chức thành tiểu thần cũng chẳng dám nói dối"- Huyết hồ đau khổ, đầy ủ rũ nói.
Tử Ngạn xoăn xoăn lọn tóc, nở nụ cười -"Ta tạm thời tin ngươi"-
Tử Ngạn bước vào vòng xoáy thời không, tiếp tục hướng về phía trước tìm người yêu, nhưng trước khi đi, Tử Ngạn lại để một câu khiến Huyết hồ vốn đang thở phào nhẹ nhõm phải đứng hình -"Gửi lời hỏi thăm của ta đến tiểu thần của ngươi, nói với hắn, nếu còn cố ý ngăn cản ta thì tự biết hậu quả"-
Tử Ngạn đã cảnh cáo, nếu vẫn cố ý trêu tức nàng thì phải nhắm trước kết quả rồi.
•
-"Thông đồng với ma tộc, đánh tan pháp lực, hủy diệt kim đan, biến thành kẻ tàn phế, giam cầm trong lãnh ngục, vĩnh viễn không thể tái sinh"-
Sau lời tuyên bố, nữ nhân một thân nhiễm huyết tanh bị lôi đi sền sệt dưới mặt đất. Nền đất phủ tuyết trắng nay vì nàng bị lôi qua mà nhuốm màu đỏ diễm lệ.
-"A Nguyệt chắc chắn không phải ma tộc, thả muội ấy ra"- Tiếng gào thảm thiết, muốn cứu nữ nhân bị dẫn đi vào chỗ lãnh ngục - nơi giam giữ quanh năm buốt giá, không lối ra.
-"Chính ta đã thấy Tử Nguyệt cho ngươi uống độc dược, nếu ta không ngăn có lẽ ngươi đã chết rồi Mộng Y à"- Một nữ nhân khác ý tứ đầy khinh miệt trước đối với nữ nhân muốn cứu Tử Nguyệt.
-"Vô Lãnh, ngươi câm miệng, A Nguyệt không phải là kẻ hai mặt như ngươi, không phải là kẻ đê tiện lên đến giường của sư tôn như ngươi, không phải kẻ...."- Mộng Y vốn căm thù mà sỉ nhục Vô Lãnh, nhưng một cái tát giáng trời đã khiến Mộng Y hộc ra cả một ngụm máu.
-"Mộng Y, ăn nói bất kính, thần trí không ổn định, giam vào phòng chứa củi, tự ăn năn hối lỗi"- Nam nhân thanh lãnh, mười phần tuấn tú nhưng lời nói lại khiến Mộng Y buồn nôn.
-"Sư tôn, à không phải gọi là Dương Vân Thiên mới đúng"- Mộng Y nhếch mép đầy khinh miệt -"Ngươi có ba đồ đệ, A Nguyệt thành tâm cứu ngươi bị ngươi cho là nghịch đồ, Vô Lãnh xem ngươi là quân cờ, người liền bất chấp dâng hiến. Còn bản thân ta, cũng chỉ là bàn đạp cho ngươi và ả tiện tì này, kẻ nào cho ta dược độc, ta không biết sao ? Kẻ nào muốn ta chết, muốn ta sống, ta liền không biết ? Dương Vân Thiên ngươi xét lại cái tâm của mình, à quên, cái tâm của ngươi bị chó tha rồi"-
Đến câu cuối, Mộng Y bất chấp bị đánh một chưởng vào lồng ngực mà nhấn mạnh.
Mộng Y gượng dậy trước mặt tất cả môn đồ Thanh Phong phái, nàng ta cười lớn -"Vô Lãnh là đại tiểu thư của gia tộc lớn ? Không, ả là tiện tì được A Nguyệt cứu giúp, cuối cùng lại phản chủ, hại ân nhân. Năm đó, A Nguyệt nên cứu một con chó cũng không nên cứu loại người như ngươi"-
-"Mộng Y, lời nghịch bất đạo, phế bỏ tu vi, không còn là đồ đệ của Dương Vân Thiên ta"-
Trước khi, pháp lực của Dương Vân Thiên hạ xuống phế bỏ tu vi của Mộng Y, một lực đạo mạnh mẽ khác đã chặn lại, khiến hai pháp lực va chạm mà phát nổ.
Tử Nguyệt vẫn một thân huyết y, đôi mắt lạnh nhạt vô tình đến cực điểm.
-"A Nguyệt"- Mộng Y vui mừng mà reo lên.
-"Lãnh ngục đã đóng, sao có thể..."- Ngay lúc Vô Lãnh đang nghi ngờ có kẻ giả mạo thì tiếng hô của một đệ tử đã khiến nàng ta trợn ngược mắt lên không thể tin được -"Cửa Lãnh ngục đã bị phá hủy"-
-"A Nguyệt..."- Dương Vân Thiên nhíu mày, lẩm bẩm.
Tử Ngạn nhíu mày, đáng chết, vết thương của nguyên thân quá nặng, không thể không tìm một nơi chữa trị. Nhưng Mộng Y nàng ta cũng không thể bỏ mặc...
-"Dương Vân Thiên, ngươi chọn đi, một là thả Mộng Y, hai là toàn bộ sinh mạng của Thanh Phong phái chôn chung với bọn ta"- Tử Ngạn không màng đến ánh mắt có chút khác thường của hắn mà lạnh lùng lên tiếng.
-"A Nguyệt không cần lo cho ta, muội nhanh chóng đi trước đi"- Mộng Y không muốn vì mình mà Tử Nguyệt phải chịu khổ thêm lần nữa.
-"..."- Có thể im miệng một chút được không.
-"A Nguyệt... được con mang Mộng Y đi đi"- Hắn hạ quyết tâm, làm như không thấy mà để hai người rời khỏi Thanh Phong môn.
Tử Ngạn híp mắt nhìn hắn một lát, nhẹ nhàng nâng Mộng Y đang bị thương phi kiếm rời khỏi mớ hỗn độn này.
Vừa mới đến liền đi vào thân thể nửa sống nửa chết, đúng là đáng chết.
Nếu như không kịp điều dưỡng, chắc nàng chưa gặp người yêu đã ngủm mất rồi.
-"A Nguyệt, để muội phải khó xử rồi"- Mộng Y rũ mi, đầy buồn bã nói.
-"..."- Nếu như không phải thân thể này có chấp niệm với việc cứu nàng ta thì nàng đâu rảnh đi cứu Mộng Y chứ.
-"Chủ thần đại nhân, ta chỉ làm theo mệnh lệnh đã cài đặt sẵn, thật sự không biết là đại nhân ở trong đây"- Huyết hồ ức đến phát khóc rồi, chủ thần đại nhân đi đâu không đi, tại sao lại phải rơi trúng nó chứ.
-"Ngươi nói xem, tại sao ta phải tin người ?"- Tử Ngạn nhướn mày, đầy ý châm chọc.
-"Chủ thần đại nhân, một á thần như ta, nghe tên của ngài đã đứng không vững, huống chi ... huống chi ngài còn xuất hiện ở đây. Có cho ta thăng chức thành tiểu thần cũng chẳng dám nói dối"- Huyết hồ đau khổ, đầy ủ rũ nói.
Tử Ngạn xoăn xoăn lọn tóc, nở nụ cười -"Ta tạm thời tin ngươi"-
Tử Ngạn bước vào vòng xoáy thời không, tiếp tục hướng về phía trước tìm người yêu, nhưng trước khi đi, Tử Ngạn lại để một câu khiến Huyết hồ vốn đang thở phào nhẹ nhõm phải đứng hình -"Gửi lời hỏi thăm của ta đến tiểu thần của ngươi, nói với hắn, nếu còn cố ý ngăn cản ta thì tự biết hậu quả"-
Tử Ngạn đã cảnh cáo, nếu vẫn cố ý trêu tức nàng thì phải nhắm trước kết quả rồi.
•
-"Thông đồng với ma tộc, đánh tan pháp lực, hủy diệt kim đan, biến thành kẻ tàn phế, giam cầm trong lãnh ngục, vĩnh viễn không thể tái sinh"-
Sau lời tuyên bố, nữ nhân một thân nhiễm huyết tanh bị lôi đi sền sệt dưới mặt đất. Nền đất phủ tuyết trắng nay vì nàng bị lôi qua mà nhuốm màu đỏ diễm lệ.
-"A Nguyệt chắc chắn không phải ma tộc, thả muội ấy ra"- Tiếng gào thảm thiết, muốn cứu nữ nhân bị dẫn đi vào chỗ lãnh ngục - nơi giam giữ quanh năm buốt giá, không lối ra.
-"Chính ta đã thấy Tử Nguyệt cho ngươi uống độc dược, nếu ta không ngăn có lẽ ngươi đã chết rồi Mộng Y à"- Một nữ nhân khác ý tứ đầy khinh miệt trước đối với nữ nhân muốn cứu Tử Nguyệt.
-"Vô Lãnh, ngươi câm miệng, A Nguyệt không phải là kẻ hai mặt như ngươi, không phải là kẻ đê tiện lên đến giường của sư tôn như ngươi, không phải kẻ...."- Mộng Y vốn căm thù mà sỉ nhục Vô Lãnh, nhưng một cái tát giáng trời đã khiến Mộng Y hộc ra cả một ngụm máu.
-"Mộng Y, ăn nói bất kính, thần trí không ổn định, giam vào phòng chứa củi, tự ăn năn hối lỗi"- Nam nhân thanh lãnh, mười phần tuấn tú nhưng lời nói lại khiến Mộng Y buồn nôn.
-"Sư tôn, à không phải gọi là Dương Vân Thiên mới đúng"- Mộng Y nhếch mép đầy khinh miệt -"Ngươi có ba đồ đệ, A Nguyệt thành tâm cứu ngươi bị ngươi cho là nghịch đồ, Vô Lãnh xem ngươi là quân cờ, người liền bất chấp dâng hiến. Còn bản thân ta, cũng chỉ là bàn đạp cho ngươi và ả tiện tì này, kẻ nào cho ta dược độc, ta không biết sao ? Kẻ nào muốn ta chết, muốn ta sống, ta liền không biết ? Dương Vân Thiên ngươi xét lại cái tâm của mình, à quên, cái tâm của ngươi bị chó tha rồi"-
Đến câu cuối, Mộng Y bất chấp bị đánh một chưởng vào lồng ngực mà nhấn mạnh.
Mộng Y gượng dậy trước mặt tất cả môn đồ Thanh Phong phái, nàng ta cười lớn -"Vô Lãnh là đại tiểu thư của gia tộc lớn ? Không, ả là tiện tì được A Nguyệt cứu giúp, cuối cùng lại phản chủ, hại ân nhân. Năm đó, A Nguyệt nên cứu một con chó cũng không nên cứu loại người như ngươi"-
-"Mộng Y, lời nghịch bất đạo, phế bỏ tu vi, không còn là đồ đệ của Dương Vân Thiên ta"-
Trước khi, pháp lực của Dương Vân Thiên hạ xuống phế bỏ tu vi của Mộng Y, một lực đạo mạnh mẽ khác đã chặn lại, khiến hai pháp lực va chạm mà phát nổ.
Tử Nguyệt vẫn một thân huyết y, đôi mắt lạnh nhạt vô tình đến cực điểm.
-"A Nguyệt"- Mộng Y vui mừng mà reo lên.
-"Lãnh ngục đã đóng, sao có thể..."- Ngay lúc Vô Lãnh đang nghi ngờ có kẻ giả mạo thì tiếng hô của một đệ tử đã khiến nàng ta trợn ngược mắt lên không thể tin được -"Cửa Lãnh ngục đã bị phá hủy"-
-"A Nguyệt..."- Dương Vân Thiên nhíu mày, lẩm bẩm.
Tử Ngạn nhíu mày, đáng chết, vết thương của nguyên thân quá nặng, không thể không tìm một nơi chữa trị. Nhưng Mộng Y nàng ta cũng không thể bỏ mặc...
-"Dương Vân Thiên, ngươi chọn đi, một là thả Mộng Y, hai là toàn bộ sinh mạng của Thanh Phong phái chôn chung với bọn ta"- Tử Ngạn không màng đến ánh mắt có chút khác thường của hắn mà lạnh lùng lên tiếng.
-"A Nguyệt không cần lo cho ta, muội nhanh chóng đi trước đi"- Mộng Y không muốn vì mình mà Tử Nguyệt phải chịu khổ thêm lần nữa.
-"..."- Có thể im miệng một chút được không.
-"A Nguyệt... được con mang Mộng Y đi đi"- Hắn hạ quyết tâm, làm như không thấy mà để hai người rời khỏi Thanh Phong môn.
Tử Ngạn híp mắt nhìn hắn một lát, nhẹ nhàng nâng Mộng Y đang bị thương phi kiếm rời khỏi mớ hỗn độn này.
Vừa mới đến liền đi vào thân thể nửa sống nửa chết, đúng là đáng chết.
Nếu như không kịp điều dưỡng, chắc nàng chưa gặp người yêu đã ngủm mất rồi.
-"A Nguyệt, để muội phải khó xử rồi"- Mộng Y rũ mi, đầy buồn bã nói.
-"..."- Nếu như không phải thân thể này có chấp niệm với việc cứu nàng ta thì nàng đâu rảnh đi cứu Mộng Y chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.