Ngàn Thế Giới Truy Được Ái Nhân
Chương 32: Kết Thế Giới 3
Tuyệt Thế Mạn Châu
17/04/2021
Khi Tử Ngạn chớp mắt tỉnh dậy, ánh sáng nhàn nhạt khiến nàng có chút không quen mà nhíu mày lại. Chiếc quan tài thủy tinh có chút quen mắt khiến Tử Ngạn đứng hình phút chốc.
Tử Ngạn mở chiếc quan tài thủy tinh ra, không gian xung quanh có chút mịt mờ. Nàng men theo bức tường mà tiến về một nơi vô định, bức tường phủ đầy rông rêu có vẻ như đã từ rất lâu.
-"Lăng, Tử Hy đã chết rồi, con phải chấp nhận sự thật, con không thể hành hạ bản thân như vậy được"- Lời nói của mẹ Vũ khiến con tim nàng xáo động, nếu như nàng đã chết vậy thì hắn phải làm sao. Nàng đã hứa sẽ chờ hắn mà.
-"Mẹ... mẹ ra ngoài giúp con"- Có vẻ như Vũ Lăng đã dùng toàn bộ sự nhẫn nại của mình để khuyên mẹ trở về.
Tiếng rầm, cắt đứt mọi khoảng âm thanh tiếp theo.
Tử Ngạn cố gắng bước đến nơi đã phát ra âm thanh nhưng có đi lúc nào cũng chẳng tới được. Nơi đây là một pháp trận huyễn hoặc, hiện tại thân thể và linh hồn của Tử Ngạn đều bị nhốt trong đây. Phá nó, nàng chỉ sợ lỡ tay phá nát luôn cả thế giới này mà thôi. Rất phiền phức đấy.
-"Ân nhân... ân nhân...lối này"- Ngay lúc đang bối rối nhất, có một tông giọng phát ra từ hướng ngược lại.
Tử Ngạn nghi hoặc đi theo tiếng gọi của người đó, ánh sáng dần hiện ra, một đôi tay cháy đen đưa ra muốn nàng nắm vào. Tử Ngạn cũng thuận theo nắm lấy, đôi tay dùng lực rất mạnh, kéo nàng thoát khỏi huyễn cảnh pháp trận.
Nơi đây... là đâu ?
Tử Ngạn còn đang quan sát mọi thứ xung quanh thì một cái ôm đã đem nàng chôn vùi trong lòng ngực phập phồng lo sợ của người đối diện.
-"Vũ Lăng ?"- Tử Ngạn chầm chậm hỏi.
Hắn không đáp lại, chỉ ôm ngày một chặt hơn, rồi mới từ từ nói -"Em đã hứa là chờ anh... tại sao lại rời đi"-
-"Chẳng phải em đã quay trở về rồi sao ?"- Nụ cười của Tử Ngạn như làm dịu lòng bất an của hắn.
•
Khi Vũ Lăng mang một thân âm khí rời khỏi huyệt mộ, mọi thứ đã rơi vào hoang tàn. Chỉ còn một sát trận nhốt Tử Ngạn vào trong cùng đám người Âm Dương sư đang lui dần về phía sau. Hắn một chút nữa đã giết hết đám người này nếu như không có sự ngăn cản kịp thời của cha Vũ thì quả nhiên sẽ có một màn huyết tanh loạn vũ.
Hắn tuy bình tĩnh hơn nhưng việc đi xuyên qua Âm giới gây náo loạn để tìm phần hồn phách của Tử Ngạn thì phải làm. Hắn hiện tại đã mang sức mạnh của hung thần trở ra, tâm ma còn chiếm cứ một phần lớn, chịu đả kích lớn như vậy, việc một hồi máu tanh cũng chỉ là sớm muộn.
Có người muốn dùng vũ lực ép buộc giam cầm Vũ Lăng nhưng bị quân đội của cha Vũ dọa đếm khiếp vía. Hắn cũng biết mình gây phiền phức cho gia đình, đành yên tĩnh một mình bên cạnh sát trận, mong một ngày nàng trở ra. Hoặc là nguyện cùng mồ chôn với nàng.
Đằng đẵng bốn năm trôi qua, Vũ Lăng mang một thân đầy sát khí tàn sát ma quỷ dám bén mảng đến gần đình cũ của Vũ gia.
Vũ Lăng dần trở nên giống với lão tổ Vũ gia năm ấy, tuyệt vọng về thế sự nhân sinh, chỉ mong muốn đến bên cạnh người yêu của mình. Mẹ Vũ xót con, cha Vũ cũng kém cạnh, Vũ Phong cũng dần trở nên trầm lặng ít nói hơn. Một nhà Vũ gia trở nên u ám, không còn sức sống nữa.
Tử Ngạn xót xa nhìn Vũ Lăng đã gầy gò hơn rất nhiều, tất cả đều tại huyết hồ chết tiệt kia.
-"Em trở về thật tốt"- Dường như hắn đã kiệt sức rồi, đấu tranh với tâm ma, đấu tranh với nỗi thống khổ thù hận của lão tổ Vũ gia, hắn đã mệt rồi. Nhìn thấy nàng như trút được bao nỗi muộn phiền, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
Lặng lẽ nhìn hai mẹ con lệ quỷ mình đã từng giúp đỡ, môi nàng mấp máy hai từ -"Đa tạ"-
•
Vũ Lăng ngủ rất lâu, dường như muốn hồi phục sức khỏe cho bản thân mình vậy.
Mẹ Vũ lặng người trước sự xuất hiện của Tử Hy, bà thật không biết tại sao con trai mình lại yêu người con gái này, vì sao lại vì người con gái này mà xém một chút nữa phát điên, bà không hiểu. Nhưng bà tôn trọng quyết định của con trai, bà cũng hiểu được người con gái này rất quan trọng đối với con trai bà.
Cha Vũ cũng lặng im, ông không chắc nên tin người này hay không. Sát trận là thứ một khi đã bước vào không thể trở ra, cũng như nương tử của lão tổ năm xưa, để bảo vệ đứa con bình an ra đời cũng tiến vào sát trận, mới dấy lên lòng thù hận của lão tổ.
Cái cách mà Vũ Lăng yêu Tử Hy, rất nồng đậm, rất nhiệt huyết, dường như muốn đánh cược cả tính mạng. Rất giống với lão tổ. Cha Vũ đã suýt chút nữa tưởng rằng, kết cục của hai người cũng giống như lão tổ năm đó. Chỉ là không ngờ, Tử Ngạn cao tay như vậy.
-"Chào mừng chị trở về"- Vũ Phong thì không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần anh trai vui là được.
•
Vũ Lăng tỉnh dậy, liền ôm nàng vào lòng, cả người dường tựa sát vào nhau dường như muốn dung nhập làm một vậy.
-"Phải giữ lấy nó"- Hắn mang vào tay nàng chiếc nhẫn ngày đó nàng đã để lại.
Tử Ngạn hôn lên môi hắn, xem như lời đồng ý.
-"Muôn đời muôn kiếp không được bỏ lại lần nữa, được không ?"- Hắn khẩn thiết hỏi nàng.
-"Đương nhiên rồi"-
Đúng quá vạn kiếp vẫn giữ trọn một lời thề.
Tử Ngạn mở chiếc quan tài thủy tinh ra, không gian xung quanh có chút mịt mờ. Nàng men theo bức tường mà tiến về một nơi vô định, bức tường phủ đầy rông rêu có vẻ như đã từ rất lâu.
-"Lăng, Tử Hy đã chết rồi, con phải chấp nhận sự thật, con không thể hành hạ bản thân như vậy được"- Lời nói của mẹ Vũ khiến con tim nàng xáo động, nếu như nàng đã chết vậy thì hắn phải làm sao. Nàng đã hứa sẽ chờ hắn mà.
-"Mẹ... mẹ ra ngoài giúp con"- Có vẻ như Vũ Lăng đã dùng toàn bộ sự nhẫn nại của mình để khuyên mẹ trở về.
Tiếng rầm, cắt đứt mọi khoảng âm thanh tiếp theo.
Tử Ngạn cố gắng bước đến nơi đã phát ra âm thanh nhưng có đi lúc nào cũng chẳng tới được. Nơi đây là một pháp trận huyễn hoặc, hiện tại thân thể và linh hồn của Tử Ngạn đều bị nhốt trong đây. Phá nó, nàng chỉ sợ lỡ tay phá nát luôn cả thế giới này mà thôi. Rất phiền phức đấy.
-"Ân nhân... ân nhân...lối này"- Ngay lúc đang bối rối nhất, có một tông giọng phát ra từ hướng ngược lại.
Tử Ngạn nghi hoặc đi theo tiếng gọi của người đó, ánh sáng dần hiện ra, một đôi tay cháy đen đưa ra muốn nàng nắm vào. Tử Ngạn cũng thuận theo nắm lấy, đôi tay dùng lực rất mạnh, kéo nàng thoát khỏi huyễn cảnh pháp trận.
Nơi đây... là đâu ?
Tử Ngạn còn đang quan sát mọi thứ xung quanh thì một cái ôm đã đem nàng chôn vùi trong lòng ngực phập phồng lo sợ của người đối diện.
-"Vũ Lăng ?"- Tử Ngạn chầm chậm hỏi.
Hắn không đáp lại, chỉ ôm ngày một chặt hơn, rồi mới từ từ nói -"Em đã hứa là chờ anh... tại sao lại rời đi"-
-"Chẳng phải em đã quay trở về rồi sao ?"- Nụ cười của Tử Ngạn như làm dịu lòng bất an của hắn.
•
Khi Vũ Lăng mang một thân âm khí rời khỏi huyệt mộ, mọi thứ đã rơi vào hoang tàn. Chỉ còn một sát trận nhốt Tử Ngạn vào trong cùng đám người Âm Dương sư đang lui dần về phía sau. Hắn một chút nữa đã giết hết đám người này nếu như không có sự ngăn cản kịp thời của cha Vũ thì quả nhiên sẽ có một màn huyết tanh loạn vũ.
Hắn tuy bình tĩnh hơn nhưng việc đi xuyên qua Âm giới gây náo loạn để tìm phần hồn phách của Tử Ngạn thì phải làm. Hắn hiện tại đã mang sức mạnh của hung thần trở ra, tâm ma còn chiếm cứ một phần lớn, chịu đả kích lớn như vậy, việc một hồi máu tanh cũng chỉ là sớm muộn.
Có người muốn dùng vũ lực ép buộc giam cầm Vũ Lăng nhưng bị quân đội của cha Vũ dọa đếm khiếp vía. Hắn cũng biết mình gây phiền phức cho gia đình, đành yên tĩnh một mình bên cạnh sát trận, mong một ngày nàng trở ra. Hoặc là nguyện cùng mồ chôn với nàng.
Đằng đẵng bốn năm trôi qua, Vũ Lăng mang một thân đầy sát khí tàn sát ma quỷ dám bén mảng đến gần đình cũ của Vũ gia.
Vũ Lăng dần trở nên giống với lão tổ Vũ gia năm ấy, tuyệt vọng về thế sự nhân sinh, chỉ mong muốn đến bên cạnh người yêu của mình. Mẹ Vũ xót con, cha Vũ cũng kém cạnh, Vũ Phong cũng dần trở nên trầm lặng ít nói hơn. Một nhà Vũ gia trở nên u ám, không còn sức sống nữa.
Tử Ngạn xót xa nhìn Vũ Lăng đã gầy gò hơn rất nhiều, tất cả đều tại huyết hồ chết tiệt kia.
-"Em trở về thật tốt"- Dường như hắn đã kiệt sức rồi, đấu tranh với tâm ma, đấu tranh với nỗi thống khổ thù hận của lão tổ Vũ gia, hắn đã mệt rồi. Nhìn thấy nàng như trút được bao nỗi muộn phiền, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
Lặng lẽ nhìn hai mẹ con lệ quỷ mình đã từng giúp đỡ, môi nàng mấp máy hai từ -"Đa tạ"-
•
Vũ Lăng ngủ rất lâu, dường như muốn hồi phục sức khỏe cho bản thân mình vậy.
Mẹ Vũ lặng người trước sự xuất hiện của Tử Hy, bà thật không biết tại sao con trai mình lại yêu người con gái này, vì sao lại vì người con gái này mà xém một chút nữa phát điên, bà không hiểu. Nhưng bà tôn trọng quyết định của con trai, bà cũng hiểu được người con gái này rất quan trọng đối với con trai bà.
Cha Vũ cũng lặng im, ông không chắc nên tin người này hay không. Sát trận là thứ một khi đã bước vào không thể trở ra, cũng như nương tử của lão tổ năm xưa, để bảo vệ đứa con bình an ra đời cũng tiến vào sát trận, mới dấy lên lòng thù hận của lão tổ.
Cái cách mà Vũ Lăng yêu Tử Hy, rất nồng đậm, rất nhiệt huyết, dường như muốn đánh cược cả tính mạng. Rất giống với lão tổ. Cha Vũ đã suýt chút nữa tưởng rằng, kết cục của hai người cũng giống như lão tổ năm đó. Chỉ là không ngờ, Tử Ngạn cao tay như vậy.
-"Chào mừng chị trở về"- Vũ Phong thì không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần anh trai vui là được.
•
Vũ Lăng tỉnh dậy, liền ôm nàng vào lòng, cả người dường tựa sát vào nhau dường như muốn dung nhập làm một vậy.
-"Phải giữ lấy nó"- Hắn mang vào tay nàng chiếc nhẫn ngày đó nàng đã để lại.
Tử Ngạn hôn lên môi hắn, xem như lời đồng ý.
-"Muôn đời muôn kiếp không được bỏ lại lần nữa, được không ?"- Hắn khẩn thiết hỏi nàng.
-"Đương nhiên rồi"-
Đúng quá vạn kiếp vẫn giữ trọn một lời thề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.