Chương 101: Đính ước
Thiên Bình
03/05/2021
Từ sau hôm ở biệt thự Tường Vy trở về, Lý Tử Thất lúc nào cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc và yêu đời. Hai người họ vỗn dĩ đã sống chung một mái nhà nay lại càng yêu thương nhau nhiều hơn. Lý Tử Thất không ngờ Hoa Vinh bình thường lạnh lùng khô khan lại có thể vì cô mà làm những chuyện lãng mạn như vậy. Nghĩ đến đấy tâm trạng của Lý Tử Thất liền vui vẻ cả ngày.
Hoa Vinh cũng đã không còn tìm cách che giấu tình cảm của mình nữa mặc dù sự che giấu trước kia kỳ thực quá vụn về đến nỗi ai ai cũng biết.
Lời cầu hôn một lời đã nói ra vững chắc như bàn thạch, Trần Hoa Vinh cũng đã có những kế hoạch cho riêng mình. Tuy là Hoa Vinh luôn đảm bảo với cô một cách chắc chắn nhưng không hiểu sao Lý Tử Thất cảm thấy có một chút bất an. Nhưng cái cảm giác đó chỉ là thoáng qua, cô cũng chỉ phỏng đoán có thể là tâm trạng thất thường của những cô dâu trước khi cưới mà thôi mà quên mất bản thân mình có trực giác cực kỳ tốt.
Những người trong Thảo Điền sau khi biết chuyện Hoa Vinh định làm lễ đính hôn với Lý Tử Thất ai nấy cũng đều phấn khởi ra mặt. Vui nhất là bà Trương làm bếp và người quản gia lúc nào cũng cúc cung tận tuy với Trần Gia.
Mọi người ở trong công ty cũng dần dần hay tin. Tất cả không ai bảo ai đều đồng loạt vui mừng thay cho họ. Khi Hoa Vinh đến phòng làm việc những nhân viên đều nấp trong phòng chỉ cần chờ Hoa Vinh đến đồng loạt xông xa bắn pháo hoa giấy chúc mừng ông chủ của họ trông vô cùng vui vẻ. Hoa Vinh mới lúc đầu còn ngại ngùng bởi lẽ anh định khi gần đến hôn lễ mới cho mọi người biết. Nhưng tin đồn thật sự có một sức lan rộng đáng sợ như đợt sóng trên mặt nước. Thông tin bắt đầu từ Thảo Điền sau đó truyền qua đám người Tôn Hạo và Lôi Hạo Nhiên rồi từ đó truyền miệng đến khắp cả thiên hạ đều biết Trần Tổng vốn tính tình vô tình và lãnh đạm với phụ nữ của họ bỗng nhiên tự động đính hôn với một cô gái, mặc khác còn là yêu đến nỗi không rời nửa bước.
Ngoài ra bọn họ còn thi nhau muốn làm một chuyện điên rồ nữa đó là định tổ chức một buổi tiệc chúc mùng lão đại của bọn họ từ nay hết kiếp độc thân. Hoa Vinh biết được liền sặc ly nước đang uống ho sặc sụa. Bọn họ xem thường anh đến thế ư? Bọn họ chắc là nghĩ cuối cùng một kẻ ế triền miên như anh rốt cuộc cũng có người hốt sao?
“Lão đại, cái đó mọi người không có nói là tự anh nói thôi.” -Tôn Hạo mỉm cười nham hiểm.
Tôn Hạo vừa nói xong thì khuôn mặt anh ta vừa lãnh nguyên một ly nước tạt vào ướt hết cả khuôn mặt.
“Các người quá đáng lắm. Lúc này tôi đã quá dễ dãi với các người rồi.”
Sau khi Tôn Hạo cẩn thận lau nước trên mặt liền le lưỡi chạy biến, trước khi đi còn thòng thêm một câu.
“Lão đại phu nhân cứu với.”
Hoa Vinh càng nghĩ càng tức. Nhìn lại bản thân anh cũng đâu đến nỗi nào. Người ta dù sao cũng đường đường là con nhà giàu lại vừa đẹp trai học giỏi. Nhìn anh đâu có chỗ nào tệ hại như thế mà bọn họ lại làm như anh mất giá lắm không bằng.
Sau khi thở ra cục tức, Hoa Vinh lại một mình ngồi xuống trong phòng bất giác lại mỉm cười. Thật lạ, những ngày gần đây anh hay lo lắng vui buồn thất thường như vậy. Có thể đây là tâm trạng chung của những người sắp kết hôn chăng? Anh cũng chẳng rõ nhưng hạnh phúc này có nằm mơ anh cũng không ngờ đến. Bởi lẽ thân phận của anh vô cùng đặc biệt, chưa kể đến gia thế ngay cả việc anh cầm đầu một tổ chức hắc bang vô cùng lớn đã đủ khiến anh không thể có tình cảm với bất kỳ ai. Bởi vì gánh vác trên vai gánh nặng nhiều thứ nên đối với anh tình yêu là thứ vô cùng xa xỉ.
Nhưng cuộc đời có mấy ai ngờ được, ông trời lại đem Lý Tử Thất đến trước mặt anh. Kể từ lần gặp đầu tiên ấy anh đã nghĩ hồn phách này chẳng thể là của anh nữa rồi. Quyết định kết hôn với cô là thế nhưng anh biết hôn lễ của anh và cô không đơn giản thuận lợi như thế. Nghĩ đến đây bất giác bàn tay anh siết chặt. Những ngày gần đây anh luôn suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể lễ đính hôn của anh và cô diễn ra suông sẻ. Mặc dù có nhiều người chúc phúc anh và Lý Tử Thất nhưng anh biết có những người quan trọng sẽ phản đối cuộc hôn nhân này. Nhưng cho dù thế nào anh cũng quyết định sẽ đối mặt, bằng mọi giá phải lấy cho được cô.
Lý Tử Thất mấy ngày hôm nay đều cảm thấy vô cùng nhàn hạ, cả ngày cả ăn rồi ngủ. Ngay cả khóa huấn luyện, Hoa Vinh cũng cấm cô không được tham gia nữa. Bởi lẽ cô bây giờ đã là hạt minh châu trong tay anh nên anh muốn hết lòng nâng niu và quyết sẽ làm chỗ dựa cho cô đến hết cuộc đời nên khóa huấn luyện đó không cần phải làm nữa. Điều này đối với người có thâm niên học võ như Lý Tử Thất quả là một việc vô cùng đau khổ. Ngày ngày cũng đều lặp đi lặp lại những việc giống nhau như thế làm cô vô cùng phát chán. Thế là cô canh ngay lúc Hoa Vinh không có ở Thảo Điền lén chạy ra vườn trúc phía sau tập luyện võ công.
Cô chặt một cây trúc và mài thành một cây côn. Thật ra võ công cô thích nhất là côn nhị khúc. Lý Tử Thất thư thả múa một bài Vịnh Xuân Quyền và tập luyện cách sử dụng côn, sau đó kết thúc bằng một bài múa Thái Cực Huyền. Vận động một lúc tinh thần cô sảng khoái hẳn. Cô không hay biết có một người đã đứng phía sau quan sát từ nãy đến giờ.
“Múa hay lắm.” -Lý Tử Thất giật thót mình quay lại thì thấy Hoa Vinh đã đứng đó từ khi nào.Hoa Vinh liền tặng cho cô vài cái vỗ tay.
“Chẳng phải anh đã đi đến công ty rồi sao?”-Lý Tử Thất ngạc nhiên hỏi.
Hoa Vinh mỉm cười nói.
“Anh định về lấy một số tài liệu bất giác muốn nhìn mặt em một lát, không ngờ em lại ra đây luyện võ. Có vẻ như em không thích bắn súng thì phải.”
Hoa Vinh vừa nói rồi tự tay bẻ một cây trúc chót thành một cây côn giống như cây côn của Lý Tử Thất.
“Nếu đã là như vậy hai chúng ta cùng tỉ thí xem sao.”
Lý Tử Thất thấy Hoa Vinh lên tiếng thách thức như vậy thì liền hăng hái hưởng ứng.
“Được thôi. Anh cứ phát huy hết khả năng không cần phải nhường em đâu.”
Hoa Vinh nghe vậy liền nheo mắt.
“Đây là tự chính em nói đó.”
Hoa Vinh vừa dứt lời cây côn trên tay bỗng nhiên bay lên cao. Khi nó gần chạm xuống đất hai người liền nhanh tay cầm lấy nó rồi quay sang thi khiển những đường quyền. Lý Tử Thất lộn nhào trên không trung thực hiện cách di chuyển bằng côn nhanh chân đá Hoa Vinh. Hoa Vinh ngay lập tức né sang một bên rồi dùng tay nắm lấy cổ chân của Lý Tử Thất.
Lý Tử Thất nhất thời mất thăng bằng liền ngã xuống đất. Hoa Vinh thấy mình đã hơi quá tay liền vứt bỏ cây côn sang một bên chạy tới đỡ Lý Tử Thất dậy.
“Em có sao không?” - Hoa Vinh sốt sắng hỏi.
Lý Tử Thất lắc đầu quầy quậy.
“Em không sao, anh đừng lo lắng.”
Bầu không khí bỗng chốc trở nên im lặng, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, trong đáy mắt của họ hình bóng đối phương luôn hiện diện nơi đó. Lý Tử Thất bối rối cúi gầm mặt xuống nhưng Hoa Vinh đã nhanh tay kéo cô lên rồi đặt lên môi cô một nụ hôn. Lý Tử Thất bỗng nhiên lúng túng nhưng sau đó cũng mềm mại đáp trả. Những chiếc lá trúc đã ngả vàng thi nhau rụng xuống như một màn mưa hoa tô điểm cho khung cảnh lãng mạn đó thêm mỹ lệ.
Lý Tử Thất nằm trên cánh tay của Hoa Vinh trong rừng trúc, cô mân mê sợi dây chuyền trên ngực anh tâm sự.
“Em thật sự không ngờ rằng có ngày anh sẽ quyết định lấy em.”
“Vì sao?”-Hoa Vinh đột nhiên hỏi.
Cô trầm ngâm một lát rồi ngại ngùng nói.
“Em vốn là kẻ mồ côi không cha không mẹ lại không nhà không cửa, em thật sự không có chỗ nào xứng với anh cả.”
Hoa Vinh nghe vậy khẽ thở dài.
“Đối với anh không có chỗ nào xứng hay không xứng. Miễn là chúng ta yêu nhau thật lòng thì em không có gì phải sợ hãi cả.”
Lý Tử Thất ngước mặt lên nhìn Hoa Vinh trong sự bất ngờ. Thì ra những điều lo lắng của cô trong mấy ngày này anh đều biết hết. Nhưng nỗi phiền não lo lắng của anh thì cô chẳng mải mai biết gì cả. Lý Tử Thất có linh cảm anh có chuyện gì đó giấu cô nhưng cô lại không tiện nói ra.
“Nếu không có gì thay đổi thì tuần sau chúng ta sẽ làm lễ đính ước.” -Hoa Vinh tiếp tục nói.
“Tuần sau, liệu có nhanh quá không?” - Lý Tử Thất nhất thời chưa phản ứng kịp.
Hoa Vinh liền ôm cô vào lòng nói.
“Nhưng anh thì lại thấy rằng nó quá lâu. Em hay yên tâm chuẩn bị làm cô dâu của anh những chuyện khác em không cần phải lo.”
Lý Tử Thất cảm thấy bối rối, cô đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó vội hỏi.
“Hôm nay anh không đến công ty làm sao?”
Người nằm bên cạnh liền lắc đầu, sau đó lại dùng một giọng nói vô cùng trịnh trọng.
“Hôm nay Hoàng thượng vì hoàng hậu tương lai nên không thiết triều một ngày ra lênh cho thái giám Tôn Hạo cùng đại cung nữ Đỗ Vy chủ trì đại cuộc, khâm thử.”
Lý Tử Thất nghe vậy liền phì cười đấm nhẹ vào người Hoa Vinh.
“Như vậy Hoàng thượng ngày hôm nay định làm một hôn quân sao?”
“Có làm hôn quân một ngày cùng không hề gì.” - Hoa Vinh tỏ vẻ bất cần đời rồi đưa tay vẹo má Lý Tử Thất một cái.
Tiếng cười đùa tiếng luyên thuyên của hai người không ngớt giữa rừng trúc mênh mông.
Hoa Vinh cũng đã không còn tìm cách che giấu tình cảm của mình nữa mặc dù sự che giấu trước kia kỳ thực quá vụn về đến nỗi ai ai cũng biết.
Lời cầu hôn một lời đã nói ra vững chắc như bàn thạch, Trần Hoa Vinh cũng đã có những kế hoạch cho riêng mình. Tuy là Hoa Vinh luôn đảm bảo với cô một cách chắc chắn nhưng không hiểu sao Lý Tử Thất cảm thấy có một chút bất an. Nhưng cái cảm giác đó chỉ là thoáng qua, cô cũng chỉ phỏng đoán có thể là tâm trạng thất thường của những cô dâu trước khi cưới mà thôi mà quên mất bản thân mình có trực giác cực kỳ tốt.
Những người trong Thảo Điền sau khi biết chuyện Hoa Vinh định làm lễ đính hôn với Lý Tử Thất ai nấy cũng đều phấn khởi ra mặt. Vui nhất là bà Trương làm bếp và người quản gia lúc nào cũng cúc cung tận tuy với Trần Gia.
Mọi người ở trong công ty cũng dần dần hay tin. Tất cả không ai bảo ai đều đồng loạt vui mừng thay cho họ. Khi Hoa Vinh đến phòng làm việc những nhân viên đều nấp trong phòng chỉ cần chờ Hoa Vinh đến đồng loạt xông xa bắn pháo hoa giấy chúc mừng ông chủ của họ trông vô cùng vui vẻ. Hoa Vinh mới lúc đầu còn ngại ngùng bởi lẽ anh định khi gần đến hôn lễ mới cho mọi người biết. Nhưng tin đồn thật sự có một sức lan rộng đáng sợ như đợt sóng trên mặt nước. Thông tin bắt đầu từ Thảo Điền sau đó truyền qua đám người Tôn Hạo và Lôi Hạo Nhiên rồi từ đó truyền miệng đến khắp cả thiên hạ đều biết Trần Tổng vốn tính tình vô tình và lãnh đạm với phụ nữ của họ bỗng nhiên tự động đính hôn với một cô gái, mặc khác còn là yêu đến nỗi không rời nửa bước.
Ngoài ra bọn họ còn thi nhau muốn làm một chuyện điên rồ nữa đó là định tổ chức một buổi tiệc chúc mùng lão đại của bọn họ từ nay hết kiếp độc thân. Hoa Vinh biết được liền sặc ly nước đang uống ho sặc sụa. Bọn họ xem thường anh đến thế ư? Bọn họ chắc là nghĩ cuối cùng một kẻ ế triền miên như anh rốt cuộc cũng có người hốt sao?
“Lão đại, cái đó mọi người không có nói là tự anh nói thôi.” -Tôn Hạo mỉm cười nham hiểm.
Tôn Hạo vừa nói xong thì khuôn mặt anh ta vừa lãnh nguyên một ly nước tạt vào ướt hết cả khuôn mặt.
“Các người quá đáng lắm. Lúc này tôi đã quá dễ dãi với các người rồi.”
Sau khi Tôn Hạo cẩn thận lau nước trên mặt liền le lưỡi chạy biến, trước khi đi còn thòng thêm một câu.
“Lão đại phu nhân cứu với.”
Hoa Vinh càng nghĩ càng tức. Nhìn lại bản thân anh cũng đâu đến nỗi nào. Người ta dù sao cũng đường đường là con nhà giàu lại vừa đẹp trai học giỏi. Nhìn anh đâu có chỗ nào tệ hại như thế mà bọn họ lại làm như anh mất giá lắm không bằng.
Sau khi thở ra cục tức, Hoa Vinh lại một mình ngồi xuống trong phòng bất giác lại mỉm cười. Thật lạ, những ngày gần đây anh hay lo lắng vui buồn thất thường như vậy. Có thể đây là tâm trạng chung của những người sắp kết hôn chăng? Anh cũng chẳng rõ nhưng hạnh phúc này có nằm mơ anh cũng không ngờ đến. Bởi lẽ thân phận của anh vô cùng đặc biệt, chưa kể đến gia thế ngay cả việc anh cầm đầu một tổ chức hắc bang vô cùng lớn đã đủ khiến anh không thể có tình cảm với bất kỳ ai. Bởi vì gánh vác trên vai gánh nặng nhiều thứ nên đối với anh tình yêu là thứ vô cùng xa xỉ.
Nhưng cuộc đời có mấy ai ngờ được, ông trời lại đem Lý Tử Thất đến trước mặt anh. Kể từ lần gặp đầu tiên ấy anh đã nghĩ hồn phách này chẳng thể là của anh nữa rồi. Quyết định kết hôn với cô là thế nhưng anh biết hôn lễ của anh và cô không đơn giản thuận lợi như thế. Nghĩ đến đây bất giác bàn tay anh siết chặt. Những ngày gần đây anh luôn suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể lễ đính hôn của anh và cô diễn ra suông sẻ. Mặc dù có nhiều người chúc phúc anh và Lý Tử Thất nhưng anh biết có những người quan trọng sẽ phản đối cuộc hôn nhân này. Nhưng cho dù thế nào anh cũng quyết định sẽ đối mặt, bằng mọi giá phải lấy cho được cô.
Lý Tử Thất mấy ngày hôm nay đều cảm thấy vô cùng nhàn hạ, cả ngày cả ăn rồi ngủ. Ngay cả khóa huấn luyện, Hoa Vinh cũng cấm cô không được tham gia nữa. Bởi lẽ cô bây giờ đã là hạt minh châu trong tay anh nên anh muốn hết lòng nâng niu và quyết sẽ làm chỗ dựa cho cô đến hết cuộc đời nên khóa huấn luyện đó không cần phải làm nữa. Điều này đối với người có thâm niên học võ như Lý Tử Thất quả là một việc vô cùng đau khổ. Ngày ngày cũng đều lặp đi lặp lại những việc giống nhau như thế làm cô vô cùng phát chán. Thế là cô canh ngay lúc Hoa Vinh không có ở Thảo Điền lén chạy ra vườn trúc phía sau tập luyện võ công.
Cô chặt một cây trúc và mài thành một cây côn. Thật ra võ công cô thích nhất là côn nhị khúc. Lý Tử Thất thư thả múa một bài Vịnh Xuân Quyền và tập luyện cách sử dụng côn, sau đó kết thúc bằng một bài múa Thái Cực Huyền. Vận động một lúc tinh thần cô sảng khoái hẳn. Cô không hay biết có một người đã đứng phía sau quan sát từ nãy đến giờ.
“Múa hay lắm.” -Lý Tử Thất giật thót mình quay lại thì thấy Hoa Vinh đã đứng đó từ khi nào.Hoa Vinh liền tặng cho cô vài cái vỗ tay.
“Chẳng phải anh đã đi đến công ty rồi sao?”-Lý Tử Thất ngạc nhiên hỏi.
Hoa Vinh mỉm cười nói.
“Anh định về lấy một số tài liệu bất giác muốn nhìn mặt em một lát, không ngờ em lại ra đây luyện võ. Có vẻ như em không thích bắn súng thì phải.”
Hoa Vinh vừa nói rồi tự tay bẻ một cây trúc chót thành một cây côn giống như cây côn của Lý Tử Thất.
“Nếu đã là như vậy hai chúng ta cùng tỉ thí xem sao.”
Lý Tử Thất thấy Hoa Vinh lên tiếng thách thức như vậy thì liền hăng hái hưởng ứng.
“Được thôi. Anh cứ phát huy hết khả năng không cần phải nhường em đâu.”
Hoa Vinh nghe vậy liền nheo mắt.
“Đây là tự chính em nói đó.”
Hoa Vinh vừa dứt lời cây côn trên tay bỗng nhiên bay lên cao. Khi nó gần chạm xuống đất hai người liền nhanh tay cầm lấy nó rồi quay sang thi khiển những đường quyền. Lý Tử Thất lộn nhào trên không trung thực hiện cách di chuyển bằng côn nhanh chân đá Hoa Vinh. Hoa Vinh ngay lập tức né sang một bên rồi dùng tay nắm lấy cổ chân của Lý Tử Thất.
Lý Tử Thất nhất thời mất thăng bằng liền ngã xuống đất. Hoa Vinh thấy mình đã hơi quá tay liền vứt bỏ cây côn sang một bên chạy tới đỡ Lý Tử Thất dậy.
“Em có sao không?” - Hoa Vinh sốt sắng hỏi.
Lý Tử Thất lắc đầu quầy quậy.
“Em không sao, anh đừng lo lắng.”
Bầu không khí bỗng chốc trở nên im lặng, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, trong đáy mắt của họ hình bóng đối phương luôn hiện diện nơi đó. Lý Tử Thất bối rối cúi gầm mặt xuống nhưng Hoa Vinh đã nhanh tay kéo cô lên rồi đặt lên môi cô một nụ hôn. Lý Tử Thất bỗng nhiên lúng túng nhưng sau đó cũng mềm mại đáp trả. Những chiếc lá trúc đã ngả vàng thi nhau rụng xuống như một màn mưa hoa tô điểm cho khung cảnh lãng mạn đó thêm mỹ lệ.
Lý Tử Thất nằm trên cánh tay của Hoa Vinh trong rừng trúc, cô mân mê sợi dây chuyền trên ngực anh tâm sự.
“Em thật sự không ngờ rằng có ngày anh sẽ quyết định lấy em.”
“Vì sao?”-Hoa Vinh đột nhiên hỏi.
Cô trầm ngâm một lát rồi ngại ngùng nói.
“Em vốn là kẻ mồ côi không cha không mẹ lại không nhà không cửa, em thật sự không có chỗ nào xứng với anh cả.”
Hoa Vinh nghe vậy khẽ thở dài.
“Đối với anh không có chỗ nào xứng hay không xứng. Miễn là chúng ta yêu nhau thật lòng thì em không có gì phải sợ hãi cả.”
Lý Tử Thất ngước mặt lên nhìn Hoa Vinh trong sự bất ngờ. Thì ra những điều lo lắng của cô trong mấy ngày này anh đều biết hết. Nhưng nỗi phiền não lo lắng của anh thì cô chẳng mải mai biết gì cả. Lý Tử Thất có linh cảm anh có chuyện gì đó giấu cô nhưng cô lại không tiện nói ra.
“Nếu không có gì thay đổi thì tuần sau chúng ta sẽ làm lễ đính ước.” -Hoa Vinh tiếp tục nói.
“Tuần sau, liệu có nhanh quá không?” - Lý Tử Thất nhất thời chưa phản ứng kịp.
Hoa Vinh liền ôm cô vào lòng nói.
“Nhưng anh thì lại thấy rằng nó quá lâu. Em hay yên tâm chuẩn bị làm cô dâu của anh những chuyện khác em không cần phải lo.”
Lý Tử Thất cảm thấy bối rối, cô đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó vội hỏi.
“Hôm nay anh không đến công ty làm sao?”
Người nằm bên cạnh liền lắc đầu, sau đó lại dùng một giọng nói vô cùng trịnh trọng.
“Hôm nay Hoàng thượng vì hoàng hậu tương lai nên không thiết triều một ngày ra lênh cho thái giám Tôn Hạo cùng đại cung nữ Đỗ Vy chủ trì đại cuộc, khâm thử.”
Lý Tử Thất nghe vậy liền phì cười đấm nhẹ vào người Hoa Vinh.
“Như vậy Hoàng thượng ngày hôm nay định làm một hôn quân sao?”
“Có làm hôn quân một ngày cùng không hề gì.” - Hoa Vinh tỏ vẻ bất cần đời rồi đưa tay vẹo má Lý Tử Thất một cái.
Tiếng cười đùa tiếng luyên thuyên của hai người không ngớt giữa rừng trúc mênh mông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.