Chương 102: Ra mắt
Thiên Bình
03/05/2021
Kế hoạch tổ chức lễ đính hôn đã được tiến hành một cách khẩn trương nhưng cũng đảm bảo tỷ mỉ tuyệt đối. Những việc như vậy Hoa Vinh đều giao cho quản gia lo liệu, về phần anh anh liền đích thân chọn trang phục cưới cho cả hai. Hoa Vinh nhờ nhà thiết kế có tiếng trong nước lẫn nước ngoài thiết kế trang phục cưới cho Lý Tử Thất.
Thời gian này trên dưới Thảo Điền cũng khá là bận rộn. Quản gia cùng những người khác luôn tất tả ngược xuôi. Một ngày sau đó, Hoa Vinh có mặt tại Thảo Điền để gặp mặt Lý Tử Thất cho thỏa lòng mong nhớ thì quản gia tìm đến phòng gõ cửa.
“Cậu chủ tôi có việc cần nói với cậu.”
Hoa Vinh nghe vậy liền quay sang Lý Tử Thất nói.
“Em tạm thời ra ngoài vườn chơi đi.”
“Vâng.” - Lý Tử Thất đồng ý rồi lui ra.
Cửa phòng ngay lập tức đóng sầm lại, quản gia đến bên cạnh Hoa Vinh nhẹ giọng nói.
“Việc cậu muốn kết hôn với Lý Tử Thất cần phải có sự đồng ý của các trưởng bối trong gia tộc mới được.”
Hoa Vinh thở dài một cách chán ghét.
“Tôi biết chuyện đó. Tôi cũng biết chuyện này khá là khó khăn.”
“Vậy tại sao cậu không dẫn cô ấy về nhà ra mắt các trưởng bối thử xem sao.” -Quản gia lên tiếng đề nghị.
Hoa Vinh nhìn quản gia kiên quyết nói.
“Không phải là xem thử mà là để thông báo với họ tôi chuẩn bị đính hôn với cô ấy, thế thôi.”
“Vậy cậu phải lựa lời mà nói cho cẩn thận đấy.”
Quản gia sau khi nói vậy không nhiều lời nữa liền chào Hoa Vinh rồi ra ngoài làm việc. Hoa Vinh ngồi một mình trong phòng với những suy nghĩ mông lung. Những người trong gia tộc của anh, anh biết rất rõ. Để họ chấp nhận Lý Tử Thất không phải là điều dễ dàng. Nhưng con đường này anh đã quyết sẽ không để bất cứ ai ngăn cản được mình.
Sau giờ cơm trưa, Hoa Vinh gọi Lý Tử Thất ra ngoài vườn trúc trò chuyện.
“Em có muốn gặp các trưởng bối nhà anh không?”
Lý Tử Thất nghe vậy bỗng nhiên ngại ngùng và lo lắng. Việc họ kết hôn sớm muộn gì cũng phải ra mắt gia đình và phải được họ đồng ý mới được tính là hợp pháp. Điều đó Lý Tử Thất cũng từng suy nghĩ qua nhưng bây giờ bỗng dưng nghe Hoa Vinh nói bỗng nhiên trong lòng cô có chút không yên.
Sau khi đắn đo suy nghĩ, Lý Tử Thất ngập ngừng nói.
“Như thế có được không?”
Hoa Vinh đặt tay lên vai cô thủ thỉ.
“Dĩ nhiên là được, em không cần phải bận tâm bất cứ điều gì cả.”
Lý Tử Thất nghe vậy liền gật gù đồng ý. Thật ra mối quan hệ của họ đã tiến triển như thế này rồi thì việc ra mắt gia đình anh là chuyện sớm muộn. Tuy vậy trong lòng cô vẫn lo lắng không thôi mặc dù Hoa Vinh đã lên tiếng trấn an.
Ngày ra mắt gia đình Hoa Vinh đã được ấn định, đó là ba ngày sau. Trong khoảng thời gian này Lý Tử Thất cứ thẫn thờ đi ra đi vào đến cả quản gia cũng thấy lạ.
“Cô có tâm sự sao?” – Quản gia lên tiếng hỏi khi thấy tinh thần của Lý Tử Thất trông không được tốt.
Lý Tử Thất ngồi xuống trên ghế sôpha uống một ngụm nước lấy lại bình tĩnh rồi quay sang quản gia hỏi.
“Quản gia có biết gì về gia đình của anh ấy không?”
Biết là Lý Tử Thất sẽ hỏi như vậy nhưng quản gia vẫn luôn đắn đo không biết có nên nói không. Nhưng Hoa Vinh đã căn dặn đi căn dặn lại là ông không được tiết lộ bất cứ điều gì cho Lý Tử Thất về gia tộc của anh.
Quản gia lần lựa mãi cuối cùng cũng chọn cách nói tránh.
“Thật ra tôi chính là một tay cậu chủ tuyển chọn đến Thảo Điền này cho nên về gia tộc của cậu ấy tôi thật sự không biết nhiều.”
Lý Tử Thất biết không hỏi được gì liền thở dài, sau đó đi về phòng mình ngủ. Có thể trong giấc mơ cô có thể giúp cô vơi bớt đi nỗi lo âu khó chịu này. Hoa Vinh biết rõ cô đang lo lắng điều gì nhưng đoạn đường này dù sao đi nữa thì cũng nhất quyết phải đi.
Qua một ngày trên dưới Thảo Điền đều bận rộn hẳn lên. Mọi người đang tất bật tổ chức hôn lễ cho Hoa Vinh và Lý Tử Thất. Ngay cả địa điểm tổ chức lễ đính hôn Hoa Vinh cũng đã dự tính xong cả rồi. Quần ảo Hawail của Mỹ là một nơi lý tưởng cho ngày trọng đại nhất đời người. Khi chọn địa điểm ấy anh nhắm mắt mường tượng ra khung cảnh ấy, anh sẽ chính tay trao cho cô chiếc nhẫn kim cương mà anh mới vất vả săn tìm. Sau hôn lễ hai người sẽ hưởng tuần trăng mật bằng cách thực hiện một chuyến du lịch đi vòng quanh quanh thế giới. Vừa nghĩ, Hoa Vinh liền trông ngóng muốn cho ngày ấy mau mau tới gần.
Lý Tử Thất mấy ngày này luôn quanh quẩn lẽo đẽo đi theo quản gia hỏi thăm rất nhiều điều về gia tộc của Hoa Vinh. Cô cũng hỏi ý kiến quản gia xem ngày đầu tiên ra mắt nên ăn mặc gì, nên mua quà gì cho họ.
“Cô không cần phải mua gì cả?” - Quản gia nói.
Nghe vậy, Lý Tử Thất lấy làm ngạc nhiên.
“Nhưng tại sao vậy ạ?”
Quản gia nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô lắc đầu nói.
“Bởi vì bọn họ cơ bản không thiếu thứ gì. Mặc khác nếu lỡ như cô mua cái gì đó không hợp với ý bọn họ sẽ vô cùng phiền phức nên tốt nhất là cô đừng mua gì cả. Tôi thật tâm khuyên cô không nên lo lắng khẩn trương quá, cứ hành xử như bình thường là được rồi.”
Lý Tử Thất cẩn thận tiếp thu những gì quản gia nói. Thật ra trong thâm tâm của một người yêu thật lòng sẽ luôn có những băn khoăn và suy nghĩ như vậy. Nếu như cô hoàn toàn không để tâm đến chứng tỏ Hoa Vinh không hề quan trọng trong mắt cô.
Hoa Vinh sau một thời gian suy nghĩ anh quyết định sẽ không thông báo chuyện của anh và Lý Tử Thất cho mọi người trong gia tộc biết trước. Bởi anh muốn cho tất cả mọi người một sự bất ngờ và còn có những nguyên nhân sâu xa khác nữa mà anh lảng tránh không muốn đề cập đến.
Rốt cuộc ngày đó cũng đến, Lý Tử Thất chuẩn bị trong tâm trạng háo hức và hồi hộp. Cô mặc một bộ váy trắng trang nhã và trang điểm nhẹ nhàng, tóc vấn cao.
“Hy vọng bộ dạng này sẽ không làm người khác ghét bỏ.”
Lý Tử Thất ngắm nhìn cô gái xinh xắn trong gương khẽ mỉm cười dịu dàng. Hoa Vinh đã chuẩn bị từ sớm, lần này vẫn là hai người đi cùng nhau tuyệt nhiên không có một ai khác.
Lý Tử Thất bỗng nhớ đến mấy ngày trước hai người họ trao cho nhau lời đính ước giữa trời thu trong khu biệt thự Tường Vy. Cái cảm giác đó lâng lâng vô cùng khó diễn tả. Có khi suốt cả cuộc đời này cô cũng không bao giờ tìm lại được nữa.
Lần này Hoa Vinh vẫn chở Lý Tử Thất trên chiếc Royce màu đen. Hoa Vinh có vẻ không giống như những phú nhị đại khác luôn có sở thích sưu tập xe xịn và sống một cuộc sống quá hào nhoáng bên ngoài. Cũng bởi vì vậy không ai có thể biết được Hoa Vinh đang đứng ở vị trí nào và anh thực chất đang có những gì. Ngay cả Lý Tử Thất cũng không thể nào biết tường tận.
Đường về nhà gia tộc của Hoa Vinh khá lạ lẫm và xa xôi. Hai người xuất phát từ lúc trời hửng sáng. Chiếc xe không ngừng liên tục di chuyển khoảng ba canh giờ đồng hồ mà vẫn chưa tới nơi mặc dù Hoa Vinh chạy khá là nhanh. Lý Tử Thất nhìn xung quanh hai bên đường chốc lát lại đổi khác, có lúc họ vòng quanh một ngọn núi, có lúc chạy xuyên qua một rừng thông, có lúc chạy trên chiếc cầu phía dưới là dòng sông nhỏ.
“Nhà của anh lại xa thế ư?” - Lý Tử Thất quay sang hỏi.
“Tất nhiên rồi. Bởi vì từ nhỏ anh đã đến thành phố S sinh sống. Còn ở gia tộc của mình anh thật sự không muôn ở nơi đó nên anh cố tình chọn một nơi thật xa để không phải về nhà nữa.” -Giọng của Hoa Vinh có chút buồn buồn. Đây là một trong những lần hiếm hoi anh nói về gia đình mình. Lý Tử Thất định hỏi gì đó nhưng lại thôi. Có thể đây là tâm sự buồn của anh, cô không muốn khơi lại những chuyện quá khứ ấy nữa.
Chiếc xe chạy với tốc độ nhanh khoảng chừng nửa ngày, hai người đã tiến vào địa phận tỉnh X.
“Sắp tới rồi.” - Hoa Vinh đột nhiên nói.
Lý Tử Thất nhìn khung cảnh nơi này có chút hoài cổ mang dáng dấp tương tự như khu biệt thự Tường Vi mà cô đã từng được thấy. Chiếc xe sau khi vượt qua ngọn đồi liền tiến vào một trang viên vô cùng rộng lớn. Chiếc cổng kiên cố và tinh xảo đang ở ngay phía trước, một người đàn ông lớn tuổi bước ra trông thấy xe của Hoa Vinh cộng thêm Hoa Vinh thò tay ra hiệu, ông ta tức thì mở cổng lớn cho xe của Hoa Vinh vào. Lý Tử Thất đoán chắc ông ta có thể là quản gia ở đây.
Đây là một trang viên vô cùng rộng lớn. Vâng, gọi là trang viên chứ không phải là biệt thự vì nơi này tựa như một phủ đệ của một vị vương gia thời phong kiến. Những dãy nhà tinh xảo với công trình kiến trúc bằng gỗ, khu vườn và cảnh quan xung quanh vô cùng đẹp mắt, dãi hàng lang chạy dọc thênh thang. Lý Tử Thất xuống xe cứ ngơ ngác nhìn xung quanh, cô nắm chặt tay của Hoa Vinh mà đi. Bởi lẽ một nơi to lớn và rộng rãi như vậy không khéo cô sẽ bị lạc đường mất.
“Bố mẹ tôi có ở nhà không?” -Hoa Vinh quay sang hỏi người quản gia lớn tuổi.
Ông ta không trả lời mà nhìn Lý Tử Thất với ánh mắt soi mói.
“Cô ta là ai?” - Ông ta vừa hỏi vừa chỉ vào Lý Tử Thất.
Hoa Vinh thấy ông ta có hành động khiếm nhã như vậy liền cảm thấy không vui.
“Đó không phải là việc của ông. Tôi hỏi lại một lần nữa ba mẹ của tôi đâu rồi.”
Người quản gia vừa bị Hoa Vinh chỉnh lại nhưng ông ta không hề có ý muốn nhận lỗi, chỉ trả lời lạnh lùng.
“Hai ông bà đang ở điện Thanh Vân thưởng trà.”
Hoa Vinh chỉ chờ nghe vậy không thèm đoái hoài tới ông ta nữa liền nắm tay Lý Tử Thất đi đến điện Thanh Vân.
Thời gian này trên dưới Thảo Điền cũng khá là bận rộn. Quản gia cùng những người khác luôn tất tả ngược xuôi. Một ngày sau đó, Hoa Vinh có mặt tại Thảo Điền để gặp mặt Lý Tử Thất cho thỏa lòng mong nhớ thì quản gia tìm đến phòng gõ cửa.
“Cậu chủ tôi có việc cần nói với cậu.”
Hoa Vinh nghe vậy liền quay sang Lý Tử Thất nói.
“Em tạm thời ra ngoài vườn chơi đi.”
“Vâng.” - Lý Tử Thất đồng ý rồi lui ra.
Cửa phòng ngay lập tức đóng sầm lại, quản gia đến bên cạnh Hoa Vinh nhẹ giọng nói.
“Việc cậu muốn kết hôn với Lý Tử Thất cần phải có sự đồng ý của các trưởng bối trong gia tộc mới được.”
Hoa Vinh thở dài một cách chán ghét.
“Tôi biết chuyện đó. Tôi cũng biết chuyện này khá là khó khăn.”
“Vậy tại sao cậu không dẫn cô ấy về nhà ra mắt các trưởng bối thử xem sao.” -Quản gia lên tiếng đề nghị.
Hoa Vinh nhìn quản gia kiên quyết nói.
“Không phải là xem thử mà là để thông báo với họ tôi chuẩn bị đính hôn với cô ấy, thế thôi.”
“Vậy cậu phải lựa lời mà nói cho cẩn thận đấy.”
Quản gia sau khi nói vậy không nhiều lời nữa liền chào Hoa Vinh rồi ra ngoài làm việc. Hoa Vinh ngồi một mình trong phòng với những suy nghĩ mông lung. Những người trong gia tộc của anh, anh biết rất rõ. Để họ chấp nhận Lý Tử Thất không phải là điều dễ dàng. Nhưng con đường này anh đã quyết sẽ không để bất cứ ai ngăn cản được mình.
Sau giờ cơm trưa, Hoa Vinh gọi Lý Tử Thất ra ngoài vườn trúc trò chuyện.
“Em có muốn gặp các trưởng bối nhà anh không?”
Lý Tử Thất nghe vậy bỗng nhiên ngại ngùng và lo lắng. Việc họ kết hôn sớm muộn gì cũng phải ra mắt gia đình và phải được họ đồng ý mới được tính là hợp pháp. Điều đó Lý Tử Thất cũng từng suy nghĩ qua nhưng bây giờ bỗng dưng nghe Hoa Vinh nói bỗng nhiên trong lòng cô có chút không yên.
Sau khi đắn đo suy nghĩ, Lý Tử Thất ngập ngừng nói.
“Như thế có được không?”
Hoa Vinh đặt tay lên vai cô thủ thỉ.
“Dĩ nhiên là được, em không cần phải bận tâm bất cứ điều gì cả.”
Lý Tử Thất nghe vậy liền gật gù đồng ý. Thật ra mối quan hệ của họ đã tiến triển như thế này rồi thì việc ra mắt gia đình anh là chuyện sớm muộn. Tuy vậy trong lòng cô vẫn lo lắng không thôi mặc dù Hoa Vinh đã lên tiếng trấn an.
Ngày ra mắt gia đình Hoa Vinh đã được ấn định, đó là ba ngày sau. Trong khoảng thời gian này Lý Tử Thất cứ thẫn thờ đi ra đi vào đến cả quản gia cũng thấy lạ.
“Cô có tâm sự sao?” – Quản gia lên tiếng hỏi khi thấy tinh thần của Lý Tử Thất trông không được tốt.
Lý Tử Thất ngồi xuống trên ghế sôpha uống một ngụm nước lấy lại bình tĩnh rồi quay sang quản gia hỏi.
“Quản gia có biết gì về gia đình của anh ấy không?”
Biết là Lý Tử Thất sẽ hỏi như vậy nhưng quản gia vẫn luôn đắn đo không biết có nên nói không. Nhưng Hoa Vinh đã căn dặn đi căn dặn lại là ông không được tiết lộ bất cứ điều gì cho Lý Tử Thất về gia tộc của anh.
Quản gia lần lựa mãi cuối cùng cũng chọn cách nói tránh.
“Thật ra tôi chính là một tay cậu chủ tuyển chọn đến Thảo Điền này cho nên về gia tộc của cậu ấy tôi thật sự không biết nhiều.”
Lý Tử Thất biết không hỏi được gì liền thở dài, sau đó đi về phòng mình ngủ. Có thể trong giấc mơ cô có thể giúp cô vơi bớt đi nỗi lo âu khó chịu này. Hoa Vinh biết rõ cô đang lo lắng điều gì nhưng đoạn đường này dù sao đi nữa thì cũng nhất quyết phải đi.
Qua một ngày trên dưới Thảo Điền đều bận rộn hẳn lên. Mọi người đang tất bật tổ chức hôn lễ cho Hoa Vinh và Lý Tử Thất. Ngay cả địa điểm tổ chức lễ đính hôn Hoa Vinh cũng đã dự tính xong cả rồi. Quần ảo Hawail của Mỹ là một nơi lý tưởng cho ngày trọng đại nhất đời người. Khi chọn địa điểm ấy anh nhắm mắt mường tượng ra khung cảnh ấy, anh sẽ chính tay trao cho cô chiếc nhẫn kim cương mà anh mới vất vả săn tìm. Sau hôn lễ hai người sẽ hưởng tuần trăng mật bằng cách thực hiện một chuyến du lịch đi vòng quanh quanh thế giới. Vừa nghĩ, Hoa Vinh liền trông ngóng muốn cho ngày ấy mau mau tới gần.
Lý Tử Thất mấy ngày này luôn quanh quẩn lẽo đẽo đi theo quản gia hỏi thăm rất nhiều điều về gia tộc của Hoa Vinh. Cô cũng hỏi ý kiến quản gia xem ngày đầu tiên ra mắt nên ăn mặc gì, nên mua quà gì cho họ.
“Cô không cần phải mua gì cả?” - Quản gia nói.
Nghe vậy, Lý Tử Thất lấy làm ngạc nhiên.
“Nhưng tại sao vậy ạ?”
Quản gia nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô lắc đầu nói.
“Bởi vì bọn họ cơ bản không thiếu thứ gì. Mặc khác nếu lỡ như cô mua cái gì đó không hợp với ý bọn họ sẽ vô cùng phiền phức nên tốt nhất là cô đừng mua gì cả. Tôi thật tâm khuyên cô không nên lo lắng khẩn trương quá, cứ hành xử như bình thường là được rồi.”
Lý Tử Thất cẩn thận tiếp thu những gì quản gia nói. Thật ra trong thâm tâm của một người yêu thật lòng sẽ luôn có những băn khoăn và suy nghĩ như vậy. Nếu như cô hoàn toàn không để tâm đến chứng tỏ Hoa Vinh không hề quan trọng trong mắt cô.
Hoa Vinh sau một thời gian suy nghĩ anh quyết định sẽ không thông báo chuyện của anh và Lý Tử Thất cho mọi người trong gia tộc biết trước. Bởi anh muốn cho tất cả mọi người một sự bất ngờ và còn có những nguyên nhân sâu xa khác nữa mà anh lảng tránh không muốn đề cập đến.
Rốt cuộc ngày đó cũng đến, Lý Tử Thất chuẩn bị trong tâm trạng háo hức và hồi hộp. Cô mặc một bộ váy trắng trang nhã và trang điểm nhẹ nhàng, tóc vấn cao.
“Hy vọng bộ dạng này sẽ không làm người khác ghét bỏ.”
Lý Tử Thất ngắm nhìn cô gái xinh xắn trong gương khẽ mỉm cười dịu dàng. Hoa Vinh đã chuẩn bị từ sớm, lần này vẫn là hai người đi cùng nhau tuyệt nhiên không có một ai khác.
Lý Tử Thất bỗng nhớ đến mấy ngày trước hai người họ trao cho nhau lời đính ước giữa trời thu trong khu biệt thự Tường Vy. Cái cảm giác đó lâng lâng vô cùng khó diễn tả. Có khi suốt cả cuộc đời này cô cũng không bao giờ tìm lại được nữa.
Lần này Hoa Vinh vẫn chở Lý Tử Thất trên chiếc Royce màu đen. Hoa Vinh có vẻ không giống như những phú nhị đại khác luôn có sở thích sưu tập xe xịn và sống một cuộc sống quá hào nhoáng bên ngoài. Cũng bởi vì vậy không ai có thể biết được Hoa Vinh đang đứng ở vị trí nào và anh thực chất đang có những gì. Ngay cả Lý Tử Thất cũng không thể nào biết tường tận.
Đường về nhà gia tộc của Hoa Vinh khá lạ lẫm và xa xôi. Hai người xuất phát từ lúc trời hửng sáng. Chiếc xe không ngừng liên tục di chuyển khoảng ba canh giờ đồng hồ mà vẫn chưa tới nơi mặc dù Hoa Vinh chạy khá là nhanh. Lý Tử Thất nhìn xung quanh hai bên đường chốc lát lại đổi khác, có lúc họ vòng quanh một ngọn núi, có lúc chạy xuyên qua một rừng thông, có lúc chạy trên chiếc cầu phía dưới là dòng sông nhỏ.
“Nhà của anh lại xa thế ư?” - Lý Tử Thất quay sang hỏi.
“Tất nhiên rồi. Bởi vì từ nhỏ anh đã đến thành phố S sinh sống. Còn ở gia tộc của mình anh thật sự không muôn ở nơi đó nên anh cố tình chọn một nơi thật xa để không phải về nhà nữa.” -Giọng của Hoa Vinh có chút buồn buồn. Đây là một trong những lần hiếm hoi anh nói về gia đình mình. Lý Tử Thất định hỏi gì đó nhưng lại thôi. Có thể đây là tâm sự buồn của anh, cô không muốn khơi lại những chuyện quá khứ ấy nữa.
Chiếc xe chạy với tốc độ nhanh khoảng chừng nửa ngày, hai người đã tiến vào địa phận tỉnh X.
“Sắp tới rồi.” - Hoa Vinh đột nhiên nói.
Lý Tử Thất nhìn khung cảnh nơi này có chút hoài cổ mang dáng dấp tương tự như khu biệt thự Tường Vi mà cô đã từng được thấy. Chiếc xe sau khi vượt qua ngọn đồi liền tiến vào một trang viên vô cùng rộng lớn. Chiếc cổng kiên cố và tinh xảo đang ở ngay phía trước, một người đàn ông lớn tuổi bước ra trông thấy xe của Hoa Vinh cộng thêm Hoa Vinh thò tay ra hiệu, ông ta tức thì mở cổng lớn cho xe của Hoa Vinh vào. Lý Tử Thất đoán chắc ông ta có thể là quản gia ở đây.
Đây là một trang viên vô cùng rộng lớn. Vâng, gọi là trang viên chứ không phải là biệt thự vì nơi này tựa như một phủ đệ của một vị vương gia thời phong kiến. Những dãy nhà tinh xảo với công trình kiến trúc bằng gỗ, khu vườn và cảnh quan xung quanh vô cùng đẹp mắt, dãi hàng lang chạy dọc thênh thang. Lý Tử Thất xuống xe cứ ngơ ngác nhìn xung quanh, cô nắm chặt tay của Hoa Vinh mà đi. Bởi lẽ một nơi to lớn và rộng rãi như vậy không khéo cô sẽ bị lạc đường mất.
“Bố mẹ tôi có ở nhà không?” -Hoa Vinh quay sang hỏi người quản gia lớn tuổi.
Ông ta không trả lời mà nhìn Lý Tử Thất với ánh mắt soi mói.
“Cô ta là ai?” - Ông ta vừa hỏi vừa chỉ vào Lý Tử Thất.
Hoa Vinh thấy ông ta có hành động khiếm nhã như vậy liền cảm thấy không vui.
“Đó không phải là việc của ông. Tôi hỏi lại một lần nữa ba mẹ của tôi đâu rồi.”
Người quản gia vừa bị Hoa Vinh chỉnh lại nhưng ông ta không hề có ý muốn nhận lỗi, chỉ trả lời lạnh lùng.
“Hai ông bà đang ở điện Thanh Vân thưởng trà.”
Hoa Vinh chỉ chờ nghe vậy không thèm đoái hoài tới ông ta nữa liền nắm tay Lý Tử Thất đi đến điện Thanh Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.