Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 118: Ám sát!

Phong Lăng Thiên Hạ

22/04/2017

Hài tử là mẫn cảm nhất, bọn chúng có thể cảm nhận được người nào đối xử tốt với mình, về điểm này thì không cách nào làm bộ được! Từng đứa vây quanh bên người nàng, khuôn mặt ân cần cùng nhu mộ. Ở trên người Thiết Bổ Thiên, bọn chúng có thể thực sự cảm nhận được một loại tình cảm của mẫu thân.

“Bọn nhỏ!”. Thiết Bổ Thiên mang theo nước mắt, mỉm cười nói: “Các ngươi phải sống cho hảo hảo”.

Tất cả là một mảnh tĩnh lặng. Có 1 số cô nhi hài tử thuở nhỏ không có cha mẹ thậm chí vành mắt đã đỏ lên.

“Ngàn vạn đừng kêu là a di, đây đại tẩu của các ngươi, là lão bà của ta”. Sở Dương mỉm cười lớn tiếng giới thiệu nói: “Sau này có chuyện gì phải sẽ nghe cô này nói, nhớ chưa”.

“Nhớ rồi!”. Tất cả hài tử lớn tiếng la lên.

“Đại tẩu thật xinh đẹp”. Một cô bé mười mấy tuổi si ngốc nhìn Thiết Bổ Thiên, lầm bẩm nói: “Ở trong mộng, mụ mụ của ta chính là như vậy đó”.

Thiết Bổ Thiên phụng bồi bọn nhỏ chơi đùa còn Sở Dương lặng lẽ đem Mai phu nhân gọi vào nói: “Đệ muội, ngươi đã thống kê xong theo lời ta dặn chưa?”.

“Ừ, đã thống kê ra rồi chúng ta hiện tại có 5. 475 tên hài tử, trong đó có tên tuổi tổng cộng không tới một ngàn người, số này có lẽ từ nhỏ đã có tên nhưng tuyệt đại đa số cũng đã quên mất... Cứ như vậy, không có cách nào tiếp tục tra ra được”.

Mai phu nhân nhìn những hài tử này, có chút đau lòng than thở nói: “Ghê tởm cho cái thế đạo này, rất nhiều người chết oan, vô tội mà chết nhưng hài tử có tội gì chứ? Chúng còn nhỏ như vậy mà đã phải gánh chịu nhân gian khổ nạn, đúng là Thiên Đạo bất nhân”.

Sở Dương trầm mặc thật lâu, nói: “Đây là chuyện thật sự không có biện pháp... Nhân sinh chính là giang hồ giang hồ từ cổ đến nay vốn là tràn đầy chém giết, tràn đầy tranh đấu, tràn đầy cạnh tranh... Người chết là chuyện nhất định không cách nào tránh khỏi”.

Mai phu nhân than thở, nói: “May nhờ có đại ca ngài người như vậy, những hài tử này mới có thể thay đổi được vận mệnh”.

Sở Dương trầm mặc một hồi lâu, nói: “Ta cũng chỉ có thể trông nom được một phần quá ít. Tuyệt đại đa số ta cũng là hữu tâm vô lực. Ta không phải là người vĩ đại!”.

Mai phu nhân than thở nói: “Không có tên thì thống nhất là cứ dựa theo họ Sở mà tên đi”. Sở Dương nhẹ giọng nói: “Lấy theo hệ... Phong Vũ Lôi Điện, Vụ Tuyết Sương Hàn, Nhật Nguyệt Tinh Thần, Sơn Xuyên Lĩnh Nhạc, Giang Hà Hồ Hải, Xuân Hạ Thu Đông, Mai Lan Trúc Cúc mà đặt tên”.

“Nhân số nhiều lắm, cho dù đem những cái tên thường dùng ra chỉ sợ cũng vẫn không đủ”. Mai phu nhân nhíu mày nói.

Sở Dương nói: “Cái này cũng dễ làm thôi. Có thể như vậy đi, Sở Hành Vân, Sở Thanh Vân, Sở Bạch Vân, Sở Tử Vân, Sở Mặc Vân... Đặt tên như thế là tận dụng được một chữ thành nhiều tên rồi. Ngoài ra còn chú ý đến nam hài và nữ hài tên các cô bé thì nên tận lực làm cho uyển chuyển một chút”.

“Như thế rất tốt!”. Mai phu nhân ánh mắt sáng lên, nói: “Theo cái dạng này thì một trăm người có cùng tên nhưng sẽ không rối loạn”.

“Đúng”. Sở Dương vuốt cằm nói.

“Chú ý một điểm trong khoảng thời gian này tập trung đặt tên, mỗi người cũng phải quen thuộc với tên mới của mình và nhớ kỹ thân phận trong Thiên Binh Các... Bất luận kẻ nào không cho phép đi ra ngoài! Ngay cả tiền viện cùng hậu viện, một đám địa phương này cũng không được đi qua”.

“Được”.



“Một điểm tối trọng yếu nữa là ăn uống nhất định phải đủ chất. Những hài tử này, thân thể đã khôi phục được không sai biệt lắm, có thể hấp thu nhiều chất hơn nên không ngại chuẩn bị nhiều thêm chút ít. Còn món canh kia thì nhất định vẫn phải uống”.

“Được”.

“Nhất định phải chú ý, bất luận kẻ nào cũng không được đi ra ngoài! Chuyện này rất trọng yếu đó!!”. Sở Dương lần nữa cường điệu vấn đề này nói.

Mai phu nhân mặc dù không giải thích được nhưng vẫn nghiêm khắc đi đến thi hành.

Sở Dương ngẩng đầu lên, khe khẽ thở dài. Thời gian không ngờ là không còn nhiều mà trong lòng không khỏi bắt đầu khởi động vô hạn ý không chịu từ bỏ.

“Đây cũng là ta đã đả tri cột cho các ngươi hảo... Còn lại phải nhìn chính các ngươi thôi”. Sở Dương nhẹ nhàng lầm bẩm tự nói: “Chỉ mong các ngươi cũng có tranh khí, tùy mình đi sáng tạo tương lai của các ngươi”.

“Vì chính các ngươi mà cũng vì Thiên Binh Các!”.

Buổi tối hôm đó, Thiết Bổ Thiên rúc vào ngực Sở Dương nhẹ nhàng nhướng mày, tựa hồ có chuyện gì không giải thích được.

“Gì thế?”.

“Có chút kỳ quái”. Thiết Bổ Thiên nói: “Con chúng ta so sánh với đám hài tử kia nhỏ hơn không ít nhưng ta cuối cùng cảm giác được, hài tử của chúng ta so với bọn hắn thì thông minh hơn... Hơn nữa là thông minh hơn rất nhiều”.

Sở Dương đổ mồ hôi một chút. Đây còn phải nói sao? Ngay cả những hài tử này hiện tại đã được Sở Dương cải tạo tư chất mà thành kỳ tài ngút trời nhưng so với tiểu Thiết Dương là loại yêu nghiệt thì vẫn còn kém không ít, đơn thuần từ tâm chí đã lại càng như sai thiên cộng địa.

Nếu quả thật là so sánh thì ngay cả Mạc Khinh Vũ tuy có Tiên Thiên Linh thế nhưng so với tiểu Thiết Dương cũng có điều không bằng, huống chi là những hài tử này bất quá là thông qua thiên tài địa bảo mà được cải tạo tư chất hậu thiên.

“Đã muộn rồi... Ngủ đi”. Sở Dương nhọn lông mày nhìn Thiết Bổ Thiên lộ ra một cái nụ cười thâm ý sâu sắc nói: “Bệ hạ, vi thần hầu hạ ngươi” rồi đôi tay đã chia binh làm hai đường chui vào núi cao khe sâu.

Thiết Bổ Thiên nhất thời mặt đỏ tới mang tai, dưới một đôi ma thủ xâm nhập thở hồng hộc khuôn mặt ửng hồng nói: “Ngươi... Tùy ngươi nhưng ngươi tuyệt đối không thể làm ra những tư thế cổ quái kia nữa... Tư thế đó... Thật sự là... Mắc cỡ chết người”.

Sở Dương nhất thời trong lòng lửa nóng, nói: “Cụ thể là loại tư thế nào? Bệ hạ không nói rõ ràng, vi thần nào biết!”.

Hắn không khỏi bị một câu nói kia làm cho dục hỏa vạn trượng. Đang lúc muốn xách súng lên ngựa thì đột nhiên có dị thường động tịnh từ bên ngoài truyền đến, ở thời khắc mấu chốt này lại có dạ hành nhân tới! Một cỗ sát khí lành lạnh cũng xuyên cửa sổ mà vào.

Lại có sát thủ tới! Khi Sở Dương đang hăng hái ngẩng cao thì đột nhiên gặp gỡ chuyện này nên sao không hừng hực giận dữ chứ! Một ngọn lửa giận muốn trực tiếp đốt cháy Cửu Trọng Thiên!

Sở Dương lúc trước đã từng ảo tưởng quá, nếu có người tới ám sát mình, mình cho người tới bắt giữ, vừa đấm vừa xoa cộng thêm độc dược thì có lẽ còn có thể thu phục được thêm mấy hảo thủ...



Mình ở trước mặt người khác thể hiện ra thực lực chính là Địa cấp tầng thứ, tuy có ngay mặt bác sát hai gã đồng dạng là Địa cấp cao thủ. Nếu kẻ tới ám sát mình so với Địa cấp cao thủ của Lý gia kia cao hơn 1 chút, có lẽ là Địa cấp cao cấp, có lẽ là Địa cấp đỉnh, vì cầu ổn thỏa, vô hạn gần đến Thiên cấp cao thủ cũng là có thể, mà người như vậy đối với mình căn bản là không tạo thành uy hiếp gì, hoàn toàn là như đưa đồ ăn đến mà thôi, có thể thu phục được. Đến 1 đám thu phục một đám. Vậy thì quá hạnh phúc rồi, hiện tại chỉ là thiếu người xuống tay thôi!

Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là thử nghĩ xem thôi, thực tế làm sao có thể xuất hiện tình hình như vậy chứ. Tuy nhiên hiện tại cuối cùng mơ ước đã trở thành sự thật, rốt cục đã có người tới ám sát, vấn đề là lúc này Sở Dương lại triệt triệt để để quên mất ý định ban đầu của mình, hiện tại Sở Dương chỉ muốn giết người!

Vốn là vô luận chuyện gì cũng sẽ không làm cho Sở Ngự Tọa tức giận như vậy nhưng hiện tại, giờ phút này, chính mình sắp bắt đầu ‘Hầu hạ’ nữ hoàng bệ hạ... Vào thời khắc mấu chốt “Hắn” lại tới!

Sở Ngự Tọa nổi giận gầm lên một tiếng, cởi bỏ chăn, chỉ kịp mặc vào một cái đại quần cộc rồi xông ra ngoài. Trường thương thẳng tắp mơ hồ có thể thấy được! Thiết Bổ Thiên thấy vậy thì mặt đỏ tới mang tai, chỉ kịp nói một câu nói: “Ngươi mặc quần áo vào”.

Nhưng Sở Dương cũng đã không còn bóng dáng, toàn bộ không có bận tâm việc thu quang đã lộ. Một đạo kiếm quang xuyên cửa sổ mà ra.

Phía ngoài, 3 vị khách không mời đến đang ung dung đứng ở trong sân, ôm ngực quan sát chung quanh, một người trong đó rất có phong độ nói: “Sở thần y. Đám huynh đệ ba người chúng ta đêm khuya tới chơi. Còn chưa đi ra gặp”.

Lời còn chưa dứt, Sở thần y cởi trần đã hiện ra trước mặt bọn họ, trần trụi một đôi chân đầy lông, khuôn mặt đầy sát khí.

“Sở thần y, ha hả, kính xin ngàn vạn lần tha lỗi, huynh đệ của ta cũng là vâng lệnh làm việc, muốn mượn đầu Sở thần y dùng một chút”.

Người này chính là 1 vị Thiên cấp cao thủ nên tự nhiên là chưa từng đem 1 người “Mới” đột phá tới Địa cấp để ở trong lòng, rất là ngang ngược nói, nhất phái hết thảy đều ở trong lòng bàn tay. Tuy nhiên một câu kia còn chưa kịp nói xong thì đột nhiên kiếm quang lấy thế như Bôn Lôi lao tới trước mặt.

Thiên cấp cao thủ này trăm triệu lần không nghĩ tới vị Sở thần y này cư nhiên dứt khoát như vậy, hỏi cũng không thèm hỏi trực tiếp xuống tay.

Ta là Thiên cấp cao thủ, so sánh với ngươi là 1 Địa cấp sơ giai nho nhỏ không biết cao minh gấp bao nhiêu lần, không nói uể oải quỳ xuống cầu xin tha thứ cái gì đó nhưng nhiều nhất tối đa cũng chính là bỏ mạng chạy trốn chứ, làm sao cũng không nên động thủ trước? Trong lúc nhất thời ba người thậm chí có chút ít kinh ngạc: Rốt cuộc người chúng ta tới ám sát, vị Sở thần y này hay là đang ở chỗ này mai phục chúng ta sao? Mấy người chúng ta còn muốn trò chuyện trước, làm sao vị bị ám sát này ngược lại không nói tiếng nào đã động thủ? Chẳng lẽ còn ngại mình bị chết không đủ nhanh, ngay cả cơ hội sống lâu hơn cũng bỏ qua.

Thân thể hắn chợt lóe né sang một bên nói: “Chậm đã!”. Sở Dương theo kiếm quang rơi xuống, trừng mắt nói: “Còn có việc gì?”, trong giọng nói tràn đầy vẻ tức giận không nhịn được!

Đây tuyệt đối là nói nhảm, người nào đang lúc chuẩn bị chiến đấu lại bị cắt đứt, khẳng định cũng không nhịn được!

Ba người im lặng. Cho dù không có chuyện gì, ngươi cũng không cần phải dứt khoát như vậy chứ? Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ? Ba đại cao thủ chúng ta tới đây làm cái gì? Người nào phái chúng ta đến? Hơn nữa... Ngươi chỉ là một cái Địa cấp, dám cùng ba đại cao thủ của ta chiến đấu sao?

“Sở thần y quả nhiên không phải phàm nhân”. VỊ Thiên cấp cao thủ kia ha hả cười một tiếng, nói: “Bất quá ta rất kỳ quái, chẳng lẽ ngươi đối với việc chúng ta đến đây hoàn toàn không kỳ quái sao? Hay là nói việc chúng ta đến đây nằm trong dự liệu của ngươi rồi?!”.

“Quỷ mới biết được các ngươi muốn tới đây, các ngươi tới đây làm gì?”. Sở Dương quả nhiên biết nghe lời phải nên hỏi.

“Tới giết ngươi!”. Người này rất có uy hiếp nói.

“Nếu đúng vậy thì sao còn chưa động thủ? Chẳng lẽ ngươi tính toán sử dụng miệng giết ta sao?”. Sở Dương mắng to nói: “Lão tử còn nghĩ đến việc đám các ngươi tới đây nói chuyện phiếm! Đêm hôm khuya khoắt lão tử không có hứng thú với đám ma cô các ngươi! Các ngươi biết không, có biết ba người các ngươi, đồ hỗn trướng làm hư chuyện tốt của lão tử!”.

Ba người nhất tề hóa đá! Chẳng lẽ thật là người này không biết không sợ hoặc là Sở thần y này căn bản là kẻ ngu?! Tử quan đã gần kể lại còn dám lớn lối như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook