Quyển 8 - Chương 119: Đối chiến Thiên cấp
Phong Lăng Thiên Hạ
22/04/2017
“Càn rỡ!”. Một vị Địa cấp cao cấp cao thủ khác rốt
cục không nhịn được quát lớn. Chúng ta đi giết ngươi là một chuyện, tuy
nhiên ngươi bất quá là một Địa cấp sơ giai làm sao dám kiêu ngạo như vậy chứ!
Cho dù vội vã đi đầu thai thì cũng không cần nóng nảy phá vỡ quy luật như vậy chứ!
“Càn rỡ nãi nãi của ngươi ấy!”. Sở Dương mắng to rồi không hề nói nhảm nữa, Cửu Kiếp Kiếm lăng không chợt lóe mà quát lên nói: “Nhất Điểm Hàn Quang Vạn Trượng Mang!”.
Một chiêu này, ban đầu đã từng một kiếm miểu sát hơn mười vị cao thủ Lý gia, uy lực khổng lồ. Trong ba người này có hai người lúc ấy đã nhìn thấy nên tự nhiên biết trong đó lợi hại mà đồng thời nói: “Cẩn thận!”. Rồi ba người đồng thời nhảy lên xuất kích.
Nếu thằng này như vậy không cảm thấy được thì nên sớm giết đi. Khi ngươi giết một con kiến hôi thì chiêu số thật sự không cần thiết, chúng ta đều hơn tiểu tử ngươi mà.
Chẳng qua là Sở Dương cảm giác có phải là người bất trí sao, như thế nào lại tùy tiện lập lại chiêu cũ, trong miệng mặc dù kêu là ‘Nhất Điểm Hàn Quang Vạn Trượng Mang’ trên thực tế lại ra 4 chiêu sắc bén khác của Cửu Kiếp Kiếm cùng ra!
Trong lúc nhất thời một tiếng xé gió bén nhọn vang lên, mọi người màng nhĩ đều bị thanh âm kiếm khí gào thét làm cho muốn rách ra. Ba người trong nháy mắt đã bị Hạo Nhiên kiếm khí bao phủ.
“Phá!”. Vị Thiên cấp cao thủ kia tràn đầy tự tin, tự giác cho là mình lấy Thiên cấp khả năng đi đối phó với một Địa cấp sơ giai nho nhỏ há có thể không phải là dễ như trở bàn tay sao.
Hắn cầm trong tay trường kiếm, trực tiếp cậy mạnh một kiếm cứng rắn phách xuống! Ý muốn lấy mạnh hiếp yếu, lấy lực lượng mạnh mẽ tuyệt đối mà phá chiêu!
Trong nháy mắt, một đạo kiếm khí mạnh mẽ màu xanh hướng về phía kiếm khí của Sở Dương phát tán đầy trời thẳng tắp vọt tới. Hắn rất nắm chắc, một kiếm này tuyệt đối có thể làm cho đầy trời kiếm khí kia trong nháy mắt bị xua tan, hơn nữa có thể đem một kiếm của Sở Dương chém thành hai đoạn!
Cho nên hắn cũng không để cho hai người kia xuất thủ: Đối phó với tiểu bối như vậy, tự mình một người tiện tay là được... Thậm chí là sử dụng dao mổ trâu để giết gã. Dùng dao mổ trâu cắt tiết gã, há có thể ngoài ý muốn?!
Tuy nhiên một kiếm kia kết quả lại làm cho hắn thất kinh. Kiếm khí của Sở Dương quả nhiên như hắn đoán bị phách mở ra nhưng là trong tay hắn, trường kiếm cũng đang đồng thời răng rắc gẫy thành bốn năm đoạn! Đây cũng là thần binh lợi khí làm bạn với mình nhiều năm rồi!
Nếu không phải mình nhanh tay rút về thì chỉ sợ ngay cả cánh tay cầm kiếm cũng muốn biến thành thịt vụn rồi.
Thiên cấp cao thủ thực lực cao cường, nhưng không phải là vạn binh không thể đả thương, đụng tới cái loại thần binh lợi khí chân chính vẫn sẽ bị thương mà chết!
Nhưng ngay sau đó, kiếm khí lúc trước mới vừa vặn phân tán lại tán mà không diệt, ngược lại một lần nữa tụ lại và lấy uy thế Vạn Quân rơi xuống.
Nhất thời khinh địch lại lọt vào hiểm cảnh nhưng Thiên cấp cao thủ chính là Thiên cấp cao thủ. Sau khi tỉnh ngộ lại, hắn nhanh chóng ứng biến lập tức vận khởi toàn thân tu vi. Một tầng lam quang nhàn nhạt lóe ra, công lực toàn thân như thủy triều điên cuồng vọt ra, toàn lực đến!
Kiếm quang của Sở Dương mặc dù đã bao phủ quanh minh hết thảy và ngưng như thực chất nhưng khi tiếp xúc với cỗ lam quang này thì lại giống như là một kiếm chém vào trong biển rộng. Hơn nữa còn là loại nước biển có sức dính không tầm thường!
Mỗi một lần chém xuống đều tiêu hao lực lượng cùng tốc độ nhất định mà trong thờĩ gian này, đối phương đã sớm thong dong tránh ra rồi.
Trong nháy mắt hắn đã chém ra hơn ba trăm kiếm!
“Xoạt” một tiếng, vị Thiên cấp cao thủ này tung người nhảy ra sau, cùng lúc đó, Sở Dương cầm trường kiếm lui về phía sau.
Sở Dương liên hoàn chém ra 356 kiếm nhưng chỉ có ba mươi kiếm cuối cùng mới miễn cưỡng hiệu quả, đánh cho đối phương thất linh bát lạc nhưng trên người kì thực lại không có nửa điểm vết thương.
Tuy nhiên vị Thiên cấp cao thủ kia đến cuối cùng, hộ thể huyền công dần dần theo không kịp lẫn nhau, tiêu hao quá mức mà sợ hãi khiếp sợ thoát thân trở lui.
Mà lúc này đây, vừa vặn cũng chính là lúc Sở Dương đem bốn chiêu kiểm kia toàn bộ dùng hết. Dưới hộ thể huyền công đặc dính của đối phương dưới, Một cỗ chân Nguyên cũng đã tiêu hao hết bảy tám thành nên đành lui về phía sau mà tên Thiên cấp cao thủ kia cũng lui về.
Nếu không lui, tu vi của ta theo không kịp tiêu hao, ta liền chết dưới kiếm này. Vị Thiên cấp cao thủ kia cũng thở hào hển, hai mắt vô hạn hãi dị.
Truyện Của Tui . net
Nếu không lui về, công lực của ta theo không kịp tiêu hao, chắc chắn chết ở dưới tay hắn! Sở Dương thở dốc, toàn lực từ trong Cửu Kiếp Không Gian hút lấy ra năng lượng mà khôi phục, trong lòng cũng là một mảnh hãi dị.
Thiên cấp cao thủ, quả nhiên danh bất hư truyền. Đây là lần đầu tiên Sở Dương cùng Thiên cấp cao thủ chân chính giao thủ.
Mặc dù đối phương vẫn ở vào thế hạ phong, thậm chí hoàn toàn không có lực đánh trả nhưng Sở Dương lại biết, cái này là do đối phương khinh địch mà thôi vừa lên tới đã bị mình chặt đứt trường kiếm rồi ngay sau hoàn toàn ở vào thế bị động ứng phó.
Nếu như là đối phương thật sự cùng mình buông tay đánh cược một lần, thế bại sợ rằng vẫn thuộc về mình. Sở Dương hít một hơi thật sâu.
Khi ta ở Cửu Trọng Thiên đại lục đã lấy tu vi nhất phẩm chí Tôn có thể chém chết nhị phẩm chí Tôn hay chiến tam phẩm chí Tôn.
Nhưng ở chỗ này, ta lấy tu vi gần đến Địa cấp trung giai mà lại còn không phải là đối thủ của Thiên cấp sơ cấp? Chênh lệch trong này cơ hồ là gấp mấy lần Cửu Trọng Thiên đại lục!
Nếu là thuần túy lấy tu vi mà nói, chỉ sợ là gấp bốn trở lên. Qua cái chênh lệch này có thể thấy, tại Cửu Trọng Thiên Khuyết giữa các giai vị mức độ chênh lệch so với Cửu Trọng Thiên đại lục thì gấp nhiều lần. Cũng không phải là đơn thuần chênh lệch giữa Địa cấp đến Thiên cấp!
Người này vẫn chỉ là Thiên cấp sơ giai. Nếu Thiên cấp sơ giai cùng Thiên cấp trung giai và cao cấp so sánh với nhau thì hơn kém bao nhiêu? Cùng Thánh cấp so sánh thì như thế nào đây?
Sở Dương trong lòng càng ngày càng cẩn thận lên. Cửu Trọng Thiên Khuyết quả nhiên không phải là chỗ bình thường.
“Tiểu tử, cho dù không tệ, xác thực có mấy phần tiền vốn có thể lớn lối!”. Vị Thiên cấp cao thủ kia rốt cục thở sâu một hơi, trong hai mắt phát ra lam quang rạng rỡ.
Kiếm pháp của đối phương quả nhiên là quỷ dị, sắc bén tới cực điểm nếu không phải là mình tu vi cao, hộ thân cương khí vững, càng thêm bộc phát ra sinh mệnh tiềm lực, chỉ cần ứng phó không kịp thì chỉ sợ mới vừa rồi đã biến thành thịt vụn rồi!
Một kẻ vừa mới đột phá Địa cấp tầng thứ lại có thể bức bách mình đến loại tình trạng này, điều này đối với vị Thiên cấp cao thủ này mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã!
Sở Dương hít sâu một hơi, trong nháy mắt này đã có quyết định. Thông qua tự thân thần thức, Sở Dương biết Ngôn Như Sơn cùng Miêu Nị Nị giờ phút này cũng đã đến và đang ở trong bóng tối quan sát tranh đấu nơi này.
Nhưng Sở Dương cũng không muốn để bọn họ xuất thủ. Đây là cuộc chiến đấu của mình, mặc dù đối phương là Thiên cấp cao thủ, bình thường cũng đã vượt ra khỏi phạm vi mình có thể đủ ứng phó nhưng ta hôm nay nhất định phải giết hắn!
Dựa vào người khác coi gì là bản lãnh chứ? Địa cấp làm sao lại không thể đánh được Thiên cấp, người khác không thể không có nghĩa là Sở Dương ta không thể!
Cửu Kiếp Kiếm chính là tới để sáng tạo ra Truyền Kỳ mà! Hóa không thể thành có thể, hôm nay truyền thuyết về Cửu Kiếp Kiếm chủ lại bắt đầu!
Sở Dương ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Nếu đã sớm nói rõ là tới giết ta thì cũng đừng có nói cái gì nhiều lời nữa! Các ngươi cùng lên đi!”.
Hắn cầm trường kiếm mà đứng, ánh mắt bễ nghễ tung hoành.
‘Cùng lên đi, bốn chữ này đối mặt với 3 ba vị đại cao thủ cao hơn mình nhiều nhưng không lo lắng mà lại nói năng đầy khí phách!
Ba người sửng sốt hết sức thì Sở Dương kiếm quang chợt lóe rồi lại một lần nữa dẫn đầu phát động thế công!
Trong khi kiếm quang lóe lên, quang mang màu vàng càng ngày càng rõ ràng nhất đem ba tên địch nhân này hết thảy bao phủ ở trong phạm vi công kích!
Hành động này coi như triệt đầu triệt đuôi cực độ coi thường làm cho vị Thiên cấp cao thủ kia trực tiếp tức điên đến bể lồng ngực. Hai tay hắn nhất ra quát lên nói: “Không ai được xuất thủ, ta muốn một mình làm thịt hắn!”.
Đối mặt một Địa cấp sơ giai mao đầu tiểu tử, thân là Thiên cấp cường giả mình còn muốn cùng người khác liên thủ giáp công, chuyện này truyền ra ngoài mình cũng không cần ở trên giang hồ lăn lộn nữa.
Vào lúc này, kiếm thế của Sở Dương đột nhiên thay đổi. Chiêu vừa rồi chính là chiêu thức kiếm tuệ.
Khinh doanh như mộng mộng diệc phiêu, huyết hải cốt sơn vũ yêu nhiêu (Tạm dịch: Nhẹ nhàng như mộng cùng bay, Huyết hải cốt sơn tung bay tráng lệ).
Trước trọng đột xuất nhất cá khinh doanh, vũ yêu nhiêu (Tạm dịch: Mạnh mẽ xông ra, nhẹ nhàng mà xinh đẹp).
Trong kiếm thế tràn ngập vẻ khinh linh mạn diệu mà cũng là nhịp nhàng và ăn khớp, kín đáo giọt nước không lọt nhưng vào giờ phút này lại đột ngột biến đổi, khí chất duệ biến biến thành hung thần lệ khí mười phần, đó là hai chiêu bá sát Kiếm pháp! Kiếm khí tựa như hai đạo thiểm điện đột nhiên chiếu sáng đêm đen. Để cho tất cả ai nhìn qua vào giờ khắc này trợn mắt như mù!
Mới vừa rồi là kiếm tuệ chiêu, giờ phút này lại là kiếm phong thức “Hồ Khiếu Phong vân Các Tây Đông ‘cùng’ Nhật Nguyệt Vi Thân Lôi Tác Tướng, hai chiêu đồng thời phát ra.
Rõ ràng là một người xuất kiếm nhưng lại thấy hai đạo kiếm quang chia nhau đồng tiến, cũng không phân chính phụ mà đồng thời tới.
Dưới chân kinh hồng Vân Tuyết Bộ quỷ mị thi triển đi vòng qua tên Thiên cấp cao thủ đang toàn bộ tinh thần đề phòng kia. Thằng này ngoài miệng nói hay kì thực trong lòng thì nửa điểm cũng không dám khinh thường. Thận trọng tiến tới gần nhưng vừa lúc lại để cho Sở Dương dễ dàng đột phá, khẽ uốn mình đi qua.
Tuy nhiên mục tiêu thực của hai kiếm này lại là hai người kia! Hai Địa cấp cao thủ đang quan chiến!
Thiên cấp cao thủ kia bản thân thực lực chân chính hơn xa Sở Dương, không phải là một chiêu nửa thức có thể dễ dàng giải quyết được nhưng hai người kia lại chỉ là Địa cấp thực lực, mặc dù trên Sở Dương nhưng vẫn trong phạm vi Sở Dương có thể đánh lén được.
Nếu đã tới thì một người cũng không cần đi nữa! Trước dễ dàng sau khó khăn, giải quyết biến số có thể ảnh hưởng trận chiến này xong sẽ toàn tâm một ý nhằm vào Thiên cấp cao thủ kia mới là ổn thỏa!
“Cao minh! Thật là chiến thuật cao minh!”. Ngôn Như Sơn không nhịn được thở dài nói: “Một kiếm này biến hóa tuyệt đối ngoài dự liệu của mọi người, trong đó cũng ẩn chứa tiên cơ tâm chí liệu trước cùng với kiếm tráo cực kỳ tinh diệu. Một câu nói hữu ý như vô ý nhưng thật sự lại đánh trúng lòng người khiến cho ba người chủ động tách ra, một người tự mình lên. Mà đổi thành ngoài hai người kia coi như không phải chuyện của mình, trong lòng sự phòng bị hiện ra sơ hở. Nhưng vị Thiên cấp cao thủ này mặc dù nói tự mình làm nhưng bốn chiêu lúc trước kia đã làm cho hắn kinh hồn táng đảm, ngay sau đó lại nhìn thấy một kiếm rung động này nên một cách tự nhiên sẽ lựa chọn phòng thủ, hắn vẫn còn toàn tâm toàn ý phòng thủ mà toàn tâm toàn ý phòng thủ thì dĩ nhiên là thiếu sót khả năng phản kích. Sở Dương chính là thừa dịp điểm biến hóa vi diệu trong lòng này để tuyệt sát hai người kia! Hảo chiến lược!”.
Miêu Nị Nị hai mắt trợn tròn, nói: “Bất quá... Lần này chỉ sợ là cần phải liều mạng”.
Ngôn Như Sơn nói: “Đúng là như thế, trừ chiêu số liều mạng ra thì không bất cứ cơ hội nào để có thể đem hai người kia một kiếm giết hết. Hơn nữa, hắn cũng chỉ có một cơ hội này mà thôi. Một cơ hội này nếu là không được thì chúng ta nhất định phải lập tức xuất thủ!”.
Nói tới đây thì trong sân Kiếm Thế của Sở Dương quả nhiên đã thay đổi trở nên âm trầm kinh khủng, như quỷ mỵ vậy và hoàn toàn muốn lấy mạng đổi mạng!
Thà rằng đem cả đời toàn bộ biến mất, nhưng đổi lại thanh tiêu Sát Lục cuồng!
Cho dù vội vã đi đầu thai thì cũng không cần nóng nảy phá vỡ quy luật như vậy chứ!
“Càn rỡ nãi nãi của ngươi ấy!”. Sở Dương mắng to rồi không hề nói nhảm nữa, Cửu Kiếp Kiếm lăng không chợt lóe mà quát lên nói: “Nhất Điểm Hàn Quang Vạn Trượng Mang!”.
Một chiêu này, ban đầu đã từng một kiếm miểu sát hơn mười vị cao thủ Lý gia, uy lực khổng lồ. Trong ba người này có hai người lúc ấy đã nhìn thấy nên tự nhiên biết trong đó lợi hại mà đồng thời nói: “Cẩn thận!”. Rồi ba người đồng thời nhảy lên xuất kích.
Nếu thằng này như vậy không cảm thấy được thì nên sớm giết đi. Khi ngươi giết một con kiến hôi thì chiêu số thật sự không cần thiết, chúng ta đều hơn tiểu tử ngươi mà.
Chẳng qua là Sở Dương cảm giác có phải là người bất trí sao, như thế nào lại tùy tiện lập lại chiêu cũ, trong miệng mặc dù kêu là ‘Nhất Điểm Hàn Quang Vạn Trượng Mang’ trên thực tế lại ra 4 chiêu sắc bén khác của Cửu Kiếp Kiếm cùng ra!
Trong lúc nhất thời một tiếng xé gió bén nhọn vang lên, mọi người màng nhĩ đều bị thanh âm kiếm khí gào thét làm cho muốn rách ra. Ba người trong nháy mắt đã bị Hạo Nhiên kiếm khí bao phủ.
“Phá!”. Vị Thiên cấp cao thủ kia tràn đầy tự tin, tự giác cho là mình lấy Thiên cấp khả năng đi đối phó với một Địa cấp sơ giai nho nhỏ há có thể không phải là dễ như trở bàn tay sao.
Hắn cầm trong tay trường kiếm, trực tiếp cậy mạnh một kiếm cứng rắn phách xuống! Ý muốn lấy mạnh hiếp yếu, lấy lực lượng mạnh mẽ tuyệt đối mà phá chiêu!
Trong nháy mắt, một đạo kiếm khí mạnh mẽ màu xanh hướng về phía kiếm khí của Sở Dương phát tán đầy trời thẳng tắp vọt tới. Hắn rất nắm chắc, một kiếm này tuyệt đối có thể làm cho đầy trời kiếm khí kia trong nháy mắt bị xua tan, hơn nữa có thể đem một kiếm của Sở Dương chém thành hai đoạn!
Cho nên hắn cũng không để cho hai người kia xuất thủ: Đối phó với tiểu bối như vậy, tự mình một người tiện tay là được... Thậm chí là sử dụng dao mổ trâu để giết gã. Dùng dao mổ trâu cắt tiết gã, há có thể ngoài ý muốn?!
Tuy nhiên một kiếm kia kết quả lại làm cho hắn thất kinh. Kiếm khí của Sở Dương quả nhiên như hắn đoán bị phách mở ra nhưng là trong tay hắn, trường kiếm cũng đang đồng thời răng rắc gẫy thành bốn năm đoạn! Đây cũng là thần binh lợi khí làm bạn với mình nhiều năm rồi!
Nếu không phải mình nhanh tay rút về thì chỉ sợ ngay cả cánh tay cầm kiếm cũng muốn biến thành thịt vụn rồi.
Thiên cấp cao thủ thực lực cao cường, nhưng không phải là vạn binh không thể đả thương, đụng tới cái loại thần binh lợi khí chân chính vẫn sẽ bị thương mà chết!
Nhưng ngay sau đó, kiếm khí lúc trước mới vừa vặn phân tán lại tán mà không diệt, ngược lại một lần nữa tụ lại và lấy uy thế Vạn Quân rơi xuống.
Nhất thời khinh địch lại lọt vào hiểm cảnh nhưng Thiên cấp cao thủ chính là Thiên cấp cao thủ. Sau khi tỉnh ngộ lại, hắn nhanh chóng ứng biến lập tức vận khởi toàn thân tu vi. Một tầng lam quang nhàn nhạt lóe ra, công lực toàn thân như thủy triều điên cuồng vọt ra, toàn lực đến!
Kiếm quang của Sở Dương mặc dù đã bao phủ quanh minh hết thảy và ngưng như thực chất nhưng khi tiếp xúc với cỗ lam quang này thì lại giống như là một kiếm chém vào trong biển rộng. Hơn nữa còn là loại nước biển có sức dính không tầm thường!
Mỗi một lần chém xuống đều tiêu hao lực lượng cùng tốc độ nhất định mà trong thờĩ gian này, đối phương đã sớm thong dong tránh ra rồi.
Trong nháy mắt hắn đã chém ra hơn ba trăm kiếm!
“Xoạt” một tiếng, vị Thiên cấp cao thủ này tung người nhảy ra sau, cùng lúc đó, Sở Dương cầm trường kiếm lui về phía sau.
Sở Dương liên hoàn chém ra 356 kiếm nhưng chỉ có ba mươi kiếm cuối cùng mới miễn cưỡng hiệu quả, đánh cho đối phương thất linh bát lạc nhưng trên người kì thực lại không có nửa điểm vết thương.
Tuy nhiên vị Thiên cấp cao thủ kia đến cuối cùng, hộ thể huyền công dần dần theo không kịp lẫn nhau, tiêu hao quá mức mà sợ hãi khiếp sợ thoát thân trở lui.
Mà lúc này đây, vừa vặn cũng chính là lúc Sở Dương đem bốn chiêu kiểm kia toàn bộ dùng hết. Dưới hộ thể huyền công đặc dính của đối phương dưới, Một cỗ chân Nguyên cũng đã tiêu hao hết bảy tám thành nên đành lui về phía sau mà tên Thiên cấp cao thủ kia cũng lui về.
Nếu không lui, tu vi của ta theo không kịp tiêu hao, ta liền chết dưới kiếm này. Vị Thiên cấp cao thủ kia cũng thở hào hển, hai mắt vô hạn hãi dị.
Truyện Của Tui . net
Nếu không lui về, công lực của ta theo không kịp tiêu hao, chắc chắn chết ở dưới tay hắn! Sở Dương thở dốc, toàn lực từ trong Cửu Kiếp Không Gian hút lấy ra năng lượng mà khôi phục, trong lòng cũng là một mảnh hãi dị.
Thiên cấp cao thủ, quả nhiên danh bất hư truyền. Đây là lần đầu tiên Sở Dương cùng Thiên cấp cao thủ chân chính giao thủ.
Mặc dù đối phương vẫn ở vào thế hạ phong, thậm chí hoàn toàn không có lực đánh trả nhưng Sở Dương lại biết, cái này là do đối phương khinh địch mà thôi vừa lên tới đã bị mình chặt đứt trường kiếm rồi ngay sau hoàn toàn ở vào thế bị động ứng phó.
Nếu như là đối phương thật sự cùng mình buông tay đánh cược một lần, thế bại sợ rằng vẫn thuộc về mình. Sở Dương hít một hơi thật sâu.
Khi ta ở Cửu Trọng Thiên đại lục đã lấy tu vi nhất phẩm chí Tôn có thể chém chết nhị phẩm chí Tôn hay chiến tam phẩm chí Tôn.
Nhưng ở chỗ này, ta lấy tu vi gần đến Địa cấp trung giai mà lại còn không phải là đối thủ của Thiên cấp sơ cấp? Chênh lệch trong này cơ hồ là gấp mấy lần Cửu Trọng Thiên đại lục!
Nếu là thuần túy lấy tu vi mà nói, chỉ sợ là gấp bốn trở lên. Qua cái chênh lệch này có thể thấy, tại Cửu Trọng Thiên Khuyết giữa các giai vị mức độ chênh lệch so với Cửu Trọng Thiên đại lục thì gấp nhiều lần. Cũng không phải là đơn thuần chênh lệch giữa Địa cấp đến Thiên cấp!
Người này vẫn chỉ là Thiên cấp sơ giai. Nếu Thiên cấp sơ giai cùng Thiên cấp trung giai và cao cấp so sánh với nhau thì hơn kém bao nhiêu? Cùng Thánh cấp so sánh thì như thế nào đây?
Sở Dương trong lòng càng ngày càng cẩn thận lên. Cửu Trọng Thiên Khuyết quả nhiên không phải là chỗ bình thường.
“Tiểu tử, cho dù không tệ, xác thực có mấy phần tiền vốn có thể lớn lối!”. Vị Thiên cấp cao thủ kia rốt cục thở sâu một hơi, trong hai mắt phát ra lam quang rạng rỡ.
Kiếm pháp của đối phương quả nhiên là quỷ dị, sắc bén tới cực điểm nếu không phải là mình tu vi cao, hộ thân cương khí vững, càng thêm bộc phát ra sinh mệnh tiềm lực, chỉ cần ứng phó không kịp thì chỉ sợ mới vừa rồi đã biến thành thịt vụn rồi!
Một kẻ vừa mới đột phá Địa cấp tầng thứ lại có thể bức bách mình đến loại tình trạng này, điều này đối với vị Thiên cấp cao thủ này mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã!
Sở Dương hít sâu một hơi, trong nháy mắt này đã có quyết định. Thông qua tự thân thần thức, Sở Dương biết Ngôn Như Sơn cùng Miêu Nị Nị giờ phút này cũng đã đến và đang ở trong bóng tối quan sát tranh đấu nơi này.
Nhưng Sở Dương cũng không muốn để bọn họ xuất thủ. Đây là cuộc chiến đấu của mình, mặc dù đối phương là Thiên cấp cao thủ, bình thường cũng đã vượt ra khỏi phạm vi mình có thể đủ ứng phó nhưng ta hôm nay nhất định phải giết hắn!
Dựa vào người khác coi gì là bản lãnh chứ? Địa cấp làm sao lại không thể đánh được Thiên cấp, người khác không thể không có nghĩa là Sở Dương ta không thể!
Cửu Kiếp Kiếm chính là tới để sáng tạo ra Truyền Kỳ mà! Hóa không thể thành có thể, hôm nay truyền thuyết về Cửu Kiếp Kiếm chủ lại bắt đầu!
Sở Dương ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Nếu đã sớm nói rõ là tới giết ta thì cũng đừng có nói cái gì nhiều lời nữa! Các ngươi cùng lên đi!”.
Hắn cầm trường kiếm mà đứng, ánh mắt bễ nghễ tung hoành.
‘Cùng lên đi, bốn chữ này đối mặt với 3 ba vị đại cao thủ cao hơn mình nhiều nhưng không lo lắng mà lại nói năng đầy khí phách!
Ba người sửng sốt hết sức thì Sở Dương kiếm quang chợt lóe rồi lại một lần nữa dẫn đầu phát động thế công!
Trong khi kiếm quang lóe lên, quang mang màu vàng càng ngày càng rõ ràng nhất đem ba tên địch nhân này hết thảy bao phủ ở trong phạm vi công kích!
Hành động này coi như triệt đầu triệt đuôi cực độ coi thường làm cho vị Thiên cấp cao thủ kia trực tiếp tức điên đến bể lồng ngực. Hai tay hắn nhất ra quát lên nói: “Không ai được xuất thủ, ta muốn một mình làm thịt hắn!”.
Đối mặt một Địa cấp sơ giai mao đầu tiểu tử, thân là Thiên cấp cường giả mình còn muốn cùng người khác liên thủ giáp công, chuyện này truyền ra ngoài mình cũng không cần ở trên giang hồ lăn lộn nữa.
Vào lúc này, kiếm thế của Sở Dương đột nhiên thay đổi. Chiêu vừa rồi chính là chiêu thức kiếm tuệ.
Khinh doanh như mộng mộng diệc phiêu, huyết hải cốt sơn vũ yêu nhiêu (Tạm dịch: Nhẹ nhàng như mộng cùng bay, Huyết hải cốt sơn tung bay tráng lệ).
Trước trọng đột xuất nhất cá khinh doanh, vũ yêu nhiêu (Tạm dịch: Mạnh mẽ xông ra, nhẹ nhàng mà xinh đẹp).
Trong kiếm thế tràn ngập vẻ khinh linh mạn diệu mà cũng là nhịp nhàng và ăn khớp, kín đáo giọt nước không lọt nhưng vào giờ phút này lại đột ngột biến đổi, khí chất duệ biến biến thành hung thần lệ khí mười phần, đó là hai chiêu bá sát Kiếm pháp! Kiếm khí tựa như hai đạo thiểm điện đột nhiên chiếu sáng đêm đen. Để cho tất cả ai nhìn qua vào giờ khắc này trợn mắt như mù!
Mới vừa rồi là kiếm tuệ chiêu, giờ phút này lại là kiếm phong thức “Hồ Khiếu Phong vân Các Tây Đông ‘cùng’ Nhật Nguyệt Vi Thân Lôi Tác Tướng, hai chiêu đồng thời phát ra.
Rõ ràng là một người xuất kiếm nhưng lại thấy hai đạo kiếm quang chia nhau đồng tiến, cũng không phân chính phụ mà đồng thời tới.
Dưới chân kinh hồng Vân Tuyết Bộ quỷ mị thi triển đi vòng qua tên Thiên cấp cao thủ đang toàn bộ tinh thần đề phòng kia. Thằng này ngoài miệng nói hay kì thực trong lòng thì nửa điểm cũng không dám khinh thường. Thận trọng tiến tới gần nhưng vừa lúc lại để cho Sở Dương dễ dàng đột phá, khẽ uốn mình đi qua.
Tuy nhiên mục tiêu thực của hai kiếm này lại là hai người kia! Hai Địa cấp cao thủ đang quan chiến!
Thiên cấp cao thủ kia bản thân thực lực chân chính hơn xa Sở Dương, không phải là một chiêu nửa thức có thể dễ dàng giải quyết được nhưng hai người kia lại chỉ là Địa cấp thực lực, mặc dù trên Sở Dương nhưng vẫn trong phạm vi Sở Dương có thể đánh lén được.
Nếu đã tới thì một người cũng không cần đi nữa! Trước dễ dàng sau khó khăn, giải quyết biến số có thể ảnh hưởng trận chiến này xong sẽ toàn tâm một ý nhằm vào Thiên cấp cao thủ kia mới là ổn thỏa!
“Cao minh! Thật là chiến thuật cao minh!”. Ngôn Như Sơn không nhịn được thở dài nói: “Một kiếm này biến hóa tuyệt đối ngoài dự liệu của mọi người, trong đó cũng ẩn chứa tiên cơ tâm chí liệu trước cùng với kiếm tráo cực kỳ tinh diệu. Một câu nói hữu ý như vô ý nhưng thật sự lại đánh trúng lòng người khiến cho ba người chủ động tách ra, một người tự mình lên. Mà đổi thành ngoài hai người kia coi như không phải chuyện của mình, trong lòng sự phòng bị hiện ra sơ hở. Nhưng vị Thiên cấp cao thủ này mặc dù nói tự mình làm nhưng bốn chiêu lúc trước kia đã làm cho hắn kinh hồn táng đảm, ngay sau đó lại nhìn thấy một kiếm rung động này nên một cách tự nhiên sẽ lựa chọn phòng thủ, hắn vẫn còn toàn tâm toàn ý phòng thủ mà toàn tâm toàn ý phòng thủ thì dĩ nhiên là thiếu sót khả năng phản kích. Sở Dương chính là thừa dịp điểm biến hóa vi diệu trong lòng này để tuyệt sát hai người kia! Hảo chiến lược!”.
Miêu Nị Nị hai mắt trợn tròn, nói: “Bất quá... Lần này chỉ sợ là cần phải liều mạng”.
Ngôn Như Sơn nói: “Đúng là như thế, trừ chiêu số liều mạng ra thì không bất cứ cơ hội nào để có thể đem hai người kia một kiếm giết hết. Hơn nữa, hắn cũng chỉ có một cơ hội này mà thôi. Một cơ hội này nếu là không được thì chúng ta nhất định phải lập tức xuất thủ!”.
Nói tới đây thì trong sân Kiếm Thế của Sở Dương quả nhiên đã thay đổi trở nên âm trầm kinh khủng, như quỷ mỵ vậy và hoàn toàn muốn lấy mạng đổi mạng!
Thà rằng đem cả đời toàn bộ biến mất, nhưng đổi lại thanh tiêu Sát Lục cuồng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.