Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 53: Cũng muốn làm lão đại!

Phong Lăng Thiên Hạ

21/04/2017

Hắn thở dài, nói: “Không nghĩ tới ta đường đường Cửu Kiếp Kiếm chủ truyền kỳ trong truyền thuyết lại mang không nổi một con hổ đi” Nhất thời hắn cảm giác thiên địa bát ngát buồn bã.

Cửu Kiếp Kiếm tựa hồ có cảm ứng, không phục ở trong đan điền hắn nhảy lên.

Sở Dương vẫy tay một cái, đem Cửu Kiếp Kiếm triệu ra ngoài hóa thành 1 thanh đoản kiếm nằm trong lòng bàn tay rồi cười khổ nói: “Ngươi cũng cảm giác được hả”

Đột nhiên trong 1 khắc Sở Dương đem Cửu Kiếp Kiếm lấy ra kia, con thú tựa như mèo tựa như hổ kia trong lúc bất chợt rung lên một cái thật manh, giống như là trong lúc bất chợt cảm nhận được chuyện gì bất khả tư nghị rồi ngay sau đó “Hô” một cái đứng lên.

Sau một khắc, nó đã đến trước mắt Sở Dương. Hai con mắt không nháy ngó vào Cửu Kiếp Kiếm, trong đáy mắt tràn đầy sự cảm động và kích động.

Ngay sau đó ngẩng đầu nhìn về Sở Dương.

Sở Dương có thể rõ ràng thấy được trong đôi mắt thằng này từ từ tràn đầy nước mắt... Kia là một loại cảm giác cực kỳ phấn chấn tựa hồ như vợ chông tám trăm vạn năm không có nhìn thấy và ân ái với nhau nay bất chợt trong chiến hỏa tán loạn gặp lại ở đầu đường.

Loại ánh mắt này thậm chí làm cho Sở Dương giật nảy mình và rùng mình một cái. Thằng này hình như là giống đực, tại sao lại dùng loại ánh mắt nhìn ta? Tình huống thế nào đây? Không phải là đột nhiên biến đổi tâm tính chứ/

“Chuyện gì xảy ra? Ngươi làm sao vậy?” Sở Dương mắt mũi trợn tròn hỏi, trong giọng nói còn có chút sợ hãi.

Lại thấy tên kia từ từ bò đến trước mặt mình, dùng đầu cọ lên ống quần mình chà chà, hít hà, ô ô gọi một tiếng, trong thanh âm tựa hồ có sự vô hạn sầu não cùng mất mát, nó ngẩng đầu lên nhìn thật lâu vào Cửu Kiếp Kiếm mà không nhúc nhích.

Sau đó, nó chạy vòng quanh minh quay một vòng, nước mắt lại theo đó rớt ròng rong. Lạch cạch lạch cạch

“Như thế nào? Rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Sở Dương có chút kinh ngạc. Dã thú cũng có thể có tình cảm như vậy sao? Cũng có tình cảm phong phú như vậy? Lại... Khóc?

Con thú tựa như mèo tựa như hổ kia từ bên cạnh Sở Dương quay một vòng rồi ngẩng đầu hướng về phía Sở Dương ô ô hai tiếng nhưng ngay sau đó gật đầu, nói: “Meo, meo!”

Sở Dương cơ hồ bị hù dọa mà té ngã, Con hổ khổng lồ này lại há miệng meo một tiếng?

Nga, mẹ của ta ơi, đây rốt cuộc là chuyện gì? Cái thế giới này loạn rồi sao, con hổ lại kêu tiếng mèo, chẳng lẽ là nói ngoại ngữ...



Nhưng ngay sau đó, Sở Dương đột nhiên cảm giác trong đầu truyền đến một cái tin tức rõ ràng nói: “Thanh kiếm này ngươi từ nơi nào có được?”

Sở Dương ngẩn ra, theo bản năng hồi đáp nói: “Kiếm là của ta mà!

Trả lời xong mới giật mình tỉnh lại: Di? Mới vừa rồi ta nói chuyện với người nào đây?

“Ngươi?” Tin tức kia vẫn đang tiếp tục mang theo một cổ mừng rỡ tự đáy lòng còn có một loại hưng phấn khó có thể bị đề nén nói: “Ừ, thật tốt, rốt cuộc đã chờ được rồi. Ngươi mới vừa muốn ta trở thành đồng bạn? Muốn coi ta là bằng hữu sao?”

Sở Dương lúc này mới tỉnh ngộ. Thì ra là kẻ cùng mình trao đổi lại là con thú tựa như mèo tựa như hổ kia?

Hắn không khỏi hú lên quái dị, nói: “Ngươi ngươi ngươi... Ngươi nói tiếng người hả?” Lại thông thạo hai môn ngoại ngữ trở lên. Là nhân tài, không hẳn là thú tài mới đúng!

Truyện Của TUi chấm Net Con thú tựa như mèo tựa như hổ kia đảo cặp mắt trắng dã, tin tức tiếp tục truyền đến nói: “Thật là hiếm thấy vô vùng, hắn sao lại tìm ra một truyền nhân ngươi như vậy? Thật sự là ánh mắt kém quá!”

“Người nào? Ngươi nói người nào?” Trái tim Sở Dương cơ hồ ngưng đập, dường như đầu dã thú này lai lịch không nhỏ.

“Hừ” Tên kia nói: “Không nói những thứ vô dụng kia nữa, chỉ nói lời ngươi mới vừa nói có tinh nữa hay không? Ngươi mới vừa nói muốn cùng ta đi ra ngoài giành chính quyền hả? Chúng ta là đồng bạn sao, bằng hữu? Không phải là quan hệ thượng hạ cấp?”

“Dĩ nhiên rồi”. Sở Dương chỉ cảm thấy một lòng bang bang nhảy lên. Ngay cả chính hắn cũng không biết mình tại sao lại kích động như thế nói: “Lời nói của ta cho tới bây giờ đều không thay đổi!”

Nhưng ngay sau đó, Sở Dương cảm thấy một cổ lực lượng dị thường tinh thuần ập tới trước mặt mình sau đó. Hư vô lực lượng kia ở trước mặt tạo thành một cái thệ ước rõ ràng, Bình đẳng huynh đệ khế ước.

Lời thệ ước này thì Sở Dương biết,

“Chỉ cần ngươi ký nó, chúng ta sau này sẽ là huynh đệ. Ngươi gọi ta một tiếng đại ca, ta sẽ chịu trách nhiệm bao bọc ngươi!” Con thú tựa như mèo tựa như hổ kia thanh âm vô cùng sinh long hoạt hổ nói: “Ta sẽ dẫn ngươi khai sáng truyền ký! Sáng lập truyền thuyết mới!”

Sở Dương sửng sốt, hoàn toàn ngây ngẩn cả người! Lão tử đến đây là tới mua Linh Thú nhưng bây giờ lại bị Linh Thú thu thành tiểu đệ?



Lời này nếu là truyền đi, Sở Ngự Tọa dứt khoát một đầu tự tử cũng đừng nói đến cái gì hùng tâm tráng chí, ngài cũng lưu lạc đến mức trở thành thủ hạ của Linh thú. Còn nói gì tranh bá giang hồ...

“Ký ngang hàng thệ ước thì có thể!” Sở Dương kiên quyết lắc đầu nói: “Nhưng ta phải làm đại ca!”

Con thú tựa mèo tựa hổ kia vẻ mặt khinh bỉ tiếp tục đưa tin tức đến nói: “Ngươi bao tuổi rồi?”

“Hai mươi!?”

“Meo meo meo meo. Ngươi biết ta bao nhiêu tuổi không? Số tuổi lẻ của ta không bằng mà cũng dám nói làm đại ca?”

“Vậy ngươi bao nhiêu?”

“Dù sao so sánh với ngươi thì lớn hơn! Cho nên đại ca phải là ta, ngươi là tiểu đệ của ta”

“Vậy cũng không được! Trò chơi này cũng không phải bàn về số tuổi mà được... Rồi hãy nói ta là người!”

“Người thì có gì đặc việt hơn thú chứ? Dù sao ta phải là đại ca!”

“Không được, ta muốn làm đại ca, đại ca phải là ta!”

Hai bên trong ý niệm cãi cọ một trận, cả 2 đều đỏ mặt tía tai. Con thú tựa như mèo tựa như hổ kia rõ ràng có chút xem thường Sở Dương nói: “Không được, tu vi ngươi như vậy, tuổi ngươi như vậy, thành tựu ngươi như vậy mà cũng muốn làm lão Đại của ta hả? Nói toạc ra là đại lão thiên cũng không làm lão đại của ta được, lão đại tất phải là ta, cứ định như vậy đi!”

Sở Dương nói: “Định rồi? Ngươi nói định là định được hả! Ngươi cho rằng ngươi là kẻ nào hả? Hình dáng ngươi lôi thôi, mèo không ra mèo, hổ cũng không ra hổ, làm cho người ta vô cùng h mà cũng muốn làm lão đại ta sao? Si tâm vọng tưởng! Ta còn nói cho ngươi biết, lão đại tất phải là ta! Ta nói định mới là đinh!”

“Meo, meo! Ngươi nói gì? Ta tức giận rồi! Ta thật sự tức giận rồi đó!” Con thú tựa như mèo tựa như hổ kia thượng thoan hạ khiêu, thật khó có thể tưởng tượng thân hình khổng lồ như vậy lại có thể linh động như thế, tin tưởng cho dù thật sự là mèo thì dường như cũng không hơn gì con này.

“Ta mới tức giận đây, nếu đồng ý như vậy thì không phải xong rồi sao”, Sở Dương nói: “Nếu còn nói 1 câu làm ta không hài lòng nữa thì ta nhất định sẽ không cói ngươi là tiểu đệ, người cũng không cần làm đại ca của ta nữa, hai chúng ta nhất phách lưỡng tán, lúc đó mỗi người đi một ngả!”

Nói xong, không chút nào lưu luyến xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook