Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 54: Hổ ca....

Phong Lăng Thiên Hạ

21/04/2017

Tên kia không biết làm sao đã ngăn ở trước mặt Sở Dương, tốc độ cực nhanh như quỷ mị hổn hển nói: “Không cho phép đi! Còn chưa nói rõ ràng ngươi đã chạy đi đâu hả?”

Thấy “Dã thú” này lại có tốc độ khủng khiếp như thế, Sở Dương cũng kinh hãi, bất quá kinh hãi là một chuyện, đạo lý vẫn phải nói, hắn cả giận nói: “Không cho phép đi? Ta vì sao phải nghe lời ngươi? Ta muốn đi thì đi! Tất cả mọi người nói rõ là mỗi người đi một ngả mà, làm sao còn chưa rõ ràng hả? Đầu óc ngươi có vấn đề sao, nghe không hiểu tiếng người hả?”

Con thú tựa như mèo tựa như hổ kia giận dữ nói: “Tiểu tử ngươi dám nói ra nghe không hiểu tiếng người sao? Ta liền hỏi ngươi, ngươi đi thì ta làm sao bây giờ?”

“Gì? Ngươi muốn làm sao thì làm? Như vậy mà còn dám nói mình nghe hiểu tiếng người sao?” Sở Dương phiên trứ bạch nhãn nói: “Ngươi nhất định muốn làm đại ca, ta nhất định không theo, ta và ngươi cái quan hệ gì chứ... Trước kia, không có, hiện tại càng không có, chẳng lẻ ta đi rồi ngươi không sống nổi sao?”

Con thú tựa như mèo tựa như hổ kia giận dữ meo meo một tiếng, nói: “Dù sao ngươi không được đi! Ngươi đi thử một chút xem sao!”

Lúc này vị quản sự hôn mê kia tựa hồ muốn tỉnh lại, hắn khẽ rên rĩ một tiếng. Con thú tựa như mèo tựa như hổ kia thân thể vừa động như quỷ mỵ xuất hiện bên cạnh quản sự sau đó vô cùng dã man vỗ tới.

Bộp một tiếng, viên quản sự đầu chợt nghiêng một cái rồi nằm ngang bay ra ngoài chừng ba bốn tượng, “Phốc” một tiếng rơi trên mặt đất, trong miệng bay ra hai cái răng sáng bóng rồi lại lâm vào hôn mê.

Xong xuôi hết thảy, nó chợt lóe lên rồi một lần nữa ngăn ở trước người Sở Dương không cho đi, trong mắt có chút vội vã nhưng cả quá trình dường như cũng chỉ trong một cái nháy mắt, toàn bộ thời gian dường như cũng không đến một hơi thở!

Phần thực lực này đủ để làm cho Sở Diêm Vương mắt mũi trợn tròn, mình có thể làm được sao? Đáp án hiển nhiên là không rồi!

Con hàng này sao lại bạo lực như thế chứ! Điều này làm cho Sở Dương có chút thay đổi cách nhìn.

“Thấy không, ngươi nếu dám đi, lão tử hôm nay sẽ cho ngươi biết tay!”

“Ngươi nói ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Ta chắc chắn sẽ không gọi ngươi là đại ca đâu!” Sở Dương cũng có chút hỏng mất.

Trước mắt đi mình nhất định là đi không được nhưng lưu lại thì hơn phân nửa phải gọi người ta là đại ca rồi, không không thể gọi Linh thú là đại ca được...

Đây là chuyện Sở Dương trăm triệu lần nhịn không được...

“Dù sao ngươi khỏi phải nghĩ đến đi!” Trong ý niệm truyền đến ý nghĩ của thằng kia với vẻ vội vả nói: “Dù sao ngươi phải kêu ta là đại ca, không gọi đại ca không được. Kêu đại ca đi thì chúng ta cùng đi!”

“Cút đi! Bảo ta gọi ngươi là đại ca hả, tuyệt đối không thể nào!” Sở Dương nói: “Một theo ta, hai là giải tán!”

Thà rằng bị đánh chết thì thôi, nếu mình bị hù dọa gọi nó là đại ca thì đó còn là Sở Dương sao? Còn là Cửu Kiếp Kiếm chủ trong truyền thuyết sao?

Sở Dương liền cố gắng bước đi nhưng phát hiện ra mình vô luận như thế nào cũng không nhúc nhích được,

Bốn phía không khí trở nên vô cùng đặc sệt, dường như là hồ vậy, không khí như hoàn toàn ngưng tụ thành thực chất vì nếu như hồ thì hắn vẫn di động được một chút còn may, Sở Dương dường như ngay cả giơ chân lên cũng làm không được.

Trong Cửu kiếp kiếm giới, Kiếm Linh chợt mở to hai mắt nhìn. Khó có thể tin được?

Đây là tình huống gì? Chiêu này sao linh thú có thể làm được! Không, coi như là “Người” thì cũng có bao nhiêu người có thể làm được chứ!

Chẳng lẽ là thần thông Không gian ngưng cố trong truyền thuyết?

Con dã thú này sao lại có thể có được thực lực cao như thế chứ? Cái thế giới này quá điên cuồng rồi, ngay cả dã thú cũng có thể mạnh mẽ bá đạo như thế.

Sở Dương bị khốn trụ, toàn thân không thể động đậy mà sinh ra kinh hoảng.

“Ngươi muốn đi cùng ta hả, có thế nhưng phải gọi ta là đại ca!” Sở Dương phiêu trứ bạch nhãn nói: “Bằng không, ngươi đừng mơ tưởng đi theo ta, ngươi giữ được người của ta nhưng sao có thể vây được lòng ta”.

Con thú tựa như mèo tựa như hổ kia trong cổ họng có tiếng cô lỗ vang lên. Cửu Kiếp Kiếm ở trên tay Sở Dương chợt nhấp nháy loang loáng, nó nhìn Cửu Kiếp Kiếm mà ánh mắt càng ngày càng là nhu hòa, càng ngày càng không muốn xa rời.



Sau đó nhìn Sở Dương không chút hạ mình nó vạn bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, ai kêu quyền chủ động ở trong tay tiểu tử này.

“Được rồi, tiện nghi cho tiểu tử ngươi, ký kết đồng bạn khế ước vậy, nhưng ta có một điều kiện!” Con thú tựa như mèo tựa như hổ kia nói.

“Điều kiện gì?” Sở Dương cảnh giác hỏi.

“Thật ra thì cũng không cói là điều kiện, ngươi sau này khi gọi ta phải gọi tên của ta!” Con thú tựa như mèo tựa như hổ nói.

“Gì? Ngươi nói gì? Ngươi nói là ta sau này khi gọi ngươi phải gọi tên của ngươi hả?” Sở Dương hiện tại vạn phần hoài nghi, đến tột cùng là năng lực hiểu tiếng nói của mình có vấn đề hay là thằng trước mắt này khả năng nói năng có vấn đề, cái này mà cũng gọi là điều kiện sao. Gọi ngươi thì làm sao mà gọi được đây, thằng này rốt cuộc con thú gì đây!

“Đúng vậy a, điều kiện này, có được hay không thì nói một câu cho thống khoái nào!” Con thú tựa mèo tựa hổ kia nói.

“Nếu như đây là điều kiện thì ta liền đại lượng một lần, đáp ứng ngươi!” Sở Dương rất có phong độ, rất có khí chất nói.

“Ngươi đáp ứng rồi thì ngươi có chịu không, nếu đổi ý thì sao”

“Yên tâm, yên tâm, không đổi ý, không đổi ý, chỉ cần ngươi sau này cái gì cũng nghe ta thì ta nhất định sẽ kêu tên ngươi!”

“Cứ quyết định như vậy đi!” Con thú tựa như mèo tựa như hổ kia ngẩng đầu lên nói: “Ta sau này tất cả nghe theo ngươi nhưng ngươi khi gọi ta nên gọi tên của ta, tên của ta gọi là Hổ Ca! Nhớ gọi tên ta đó”

“Mẹ nó!”

Sở Dương lúc này hết chỗ nói rồi, dường như mình bị chơi vậy! Khó trách nó còn có điều kiện như vậy, thì ra là chơi mình đây? Tên gọi là Hổ Ca? Thương thiên ơi, đại địa ơi, chẳng lẽ ta đường đường là Cửu Kiếp Kiếm chủ thế nhưng lại bị con Linh Thú này cho vào tròng sao?

Bất quá, thằng này là con hổ? Trên cái thế giới này lại có con hổ mồm kêu meo meo sao. Hắn tà tà vượt lên nói: “Hổ ca? Ngươi là hổ hả? Ta xem như ngươi vậy, nhiều nhất cũng chỉ là một con mèo nhỏ, đầu lớn hơn con mèo nhỏ một chút mà thôi...”

Con thú tựa như mèo tựa như hổ kia quát lên như sấm nói: “Ta là con hổ! Không phải là đại miêu! Còn có, khi gọi ta nên gọi ta là hổ ca, meo meo!”

Sở Dương mặt đen xì.

Buồn bực bên ngoài nhưng trong lòng kì thực lại mừng thầm bởi vì, Sở Dương hoàn toàn có thể cảm giác được, thằng này thực lực mạnh mẽ, hơn nữa còn cố gắng đè nén thực lực, xem ra vừa rồi mới thể hiện ra chưa được 1%

Phần thực lực cường đại này làm cho Sở Dương kinh hãi.

Chẳng qua là Sở Dương cũng suy nghĩ cẩn thận, vì sao một con cường đại Linh Thú như thế lại xuất hiện nơi này, vì sao cường đại Linh Thú như vậy lại dễ nói chuyện như thế?

Vì sao nó lại nhanh chóng đồng ý theo mình như vậy? Sở Dương cũng chỉ mơ hồ xác định được một điểm đó là có liên quan đến Cửu Kiếp Kiếm,

Cửu kiếp Kiếm hẳn là ngọn nguồn!

Hắn cắn ngón trỏ rồi một giọt máu đỏ sẫm chảy ra tiến vào Linh Thú khế ước quyển. Máu giống như tiến vào trong nước dần dần khuếch tán nhanh chóng hòa tan.

Linh Thú đồng bạn khế ước quy củ là như thế, máu của người nào lớn hơn sẽ vào trước! Máu tươi Sở Dương vào trước cho thấy; Trong khế ước này Sở Dương chiếm cứ địa vị chủ đạo.

“Hổ ca có chút ít không cam lòng nhìn máu tươi của Sở Dương thẩm thấu vào, trên cái mặt mèo rõ ràng có thể thấy được vẻ ảo não được nhân tính hóa nhưng ngay sau đó nó mạnh mẽ vận khí, từ trên trán bức ra một giọt máu đỏ tươi tiến vào khế ước kia.

Trong lúc bất chợt, một đạo gió lốc vô hình đột nhiên khuếch tán ra!

Trên tầng mây cao, Đông Hoang Thiên Thệ ước Tư đệ nhất Đại tướng kia đang không có việc gì, hắn đang hận là không có chuyện gì phát sinh để tiêu khiển vốn đang chán chết nhìn chăm chú vào một mảnh đại lục phía dưới thì trong lúc bất chợt bị hơi thở của cường đại thệ ước vọt lên hất té ngã.



Trên không trung hắn quay tròn liên tiếp giống như tú cầu lăn qua lăn lại, mồm không ngừng phụt máu tươi, càng về sau càng vô lực giãy dụa từ từ cơ hồ muốn hấp hối.

“Tại sao có thể như vậy? Đây là chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?!” Vị Thệ Ước Tư đệ nhất đại tướng này trong mắt lộ ra sự hoảng sợ từ đáy lòng, hắn muốn tìm kiếm xem rốt cuộc có vấn đề gì nhưng phát hiện không ra.

“Đến tột cùng là khế ước gì mà thậm chí ngay cả ta cũng không cách nào chủ trì? Đem người chủ trì khế ước là ta đây muốn hủy diệt? Hơn nữa còn xông thẳng lên thiên địa? Đến tột cùng là cái gì?” Vị đệ nhất đại tướng đại nhân này thống khổ mê võng thấp giọng hỏi nhưng thần thức hắn đã từ từ lâm vào hôn mê.

Sở Dương cùng “Hổ ca” chính thức ký kết khế ước, dựa theo quy cũ tự nhiên là cần nhận được Thệ Ước Tư cho phép cho nên lực lượng của thệ ước kia xông lên trời tìm kiếm người chứng kiến.

Nhưng Thệ Ước Tư này hiển nhiên còn chưa có đủ thực lực để chứng kiến tồn tại cường đại như thế thệ ước cho nên bị thệ ước lực lượng cắn trả cuối cùng khiến vị chủ quản Thệ ƯỚc Tư này bất tỉnh nhân sự.

Không, còn không chỉ là bất tỉnh nhân sư, dường như mắt thấy sẽ phải chết đi

Thệ ước lực lượng xông lên cao đến nơi nào đó không biết sau đó một cổ lực lượng vô hình từ mênh mông trời cao quay trở về nhanh như tia chớp tiến vào thân thể, thần hồn Sở Dương cùng Hổ Ca

Nếu không có bất luận kẻ nào chủ trì được vậy thì do thiên địa tự mình chứng kiến, tự mình chủ trì đi!

Về phần vị được xưng là đệ nhất Đại tướng Thệ Ước Tư chủ quản kia lúc này đã sắp lâm vào tình cảnh thần hồn sụp đổ, may là cuối cùng thệ ước lực lượng tới cũng nhanh, đi cũng nhanh không có làm khó người khác, nếu quả thật bị nó xông đến thần hồn mà câu diệt thì như vậy chính là hoàn toàn biến mất...

Bất quá, tình trạng của vị Thệ Ước Tư Đại tướng hiện tại vẫn rất nguy hiểm, nếu là không mau cứu trị thì chết là khó tránh. Vào thời khắc hấp hối lại thông minh nghĩ ra; Tại địa phương này chỉ có một người hoặc là có thể trị liệu cho mình, cứu được mình...

Đó là hy vọng cuối cùng, hy vọng duy nhất của hắn.

Hơn nữa với một điểm thanh minh hiện tại không cho phép hắn đi quá xa, như vậy gần đây nơi nhất cũng chỉ có nơi đó. Cơ hô toàn bộ ý thức hắn quay cuồng từ không trung rớt xuống, dùng thanh minh thần trí cuối cùng đem tung tích của mình cố định khóa lại sau đó hoàn toàn mất đi ý thức,,, mà đem hết thảy giao cho thiên ý!

Tại Đông Hoàng Thệ Ước Tư, vị Thệ Ước Tư Tổng Đốc Tư trưởng quan đại nhân tu vi bí hiểm đang cùng Thừa tướng đại nhân uống trà, đây cũng là do hắn mất nhiều công sức mới mời được Thừa tướng đại nhân đại giá quang lâm.

Thệ Ước Tư Tổng Đốc Tư đại nhân hội này đã chuẩn bị vô số vấn đề muốn hỏi, muốn hôm nay từ miệng Thừa tướng đại nhân móc ra chút tin tình báo có giá trị, Trong mấy ngày nay hắn như lọt vào trong sương mù mờ mịt luống cuống, quả thực là quá khó rồi.

“Thừa tướng đại nhân, ta nói, cái kia... Ngài tiết lộ cho tiểu đệ một chút xíu đi? Được bao nhiều tốt bấy nhiêu” Thệ Ước Tư trưởng quan đại nhân a dua cười, nịnh hót rồi tự mình châm trà cho thừa tướng đại nhân.

“Không phải là không muốn mà thật sự là không thể” Thừa tướng đại nhân an an ổn ổn uống trà nói.

“Ai, thừa tướng đại nhân, a ngài” Thệ Ước tư trưởng quan đại nhân còn muốn mặt dày thuyết phục thêm thì trong lúc bất chợt không biết làm sao. Toàn thân ầm ầm chấn động, ngơ ngác ngồi ở chỗ đó bất động.

“Uy?” Thừa tướng đại nhân sửng sốt nói: “Ngươi sao vậy?”

Tổng Đốc Tư đại nhân ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, sắc mặt trắng bệt, dường như so sánh với người chết cũng không mạnh hơn bao nhiêu, biến hóa này tới thật sự là quá đột ngột, hoàn toàn không có dấu hiệu, song biến cố lớn hơn nữa còn ở phía sau, sau một khắc, trong lúc bất chợt thất khiếu chảy máu, trong miệng “Wow” một tiếng phun ra một ngụm lớn máu tươi hóa làm cả phòng huyết vụ, sau đó rầm một tiếng, hắn nằm ngửa mặt lên trời không động đậy.

Thừa tướng đại nhân sợ hết hồn nói: “A? Đây là tại sao?”

Chẳng lẽ thằng này định sử dụng cái chết bức bách mình sao, tính toán nếu ta không nói ra sự thật thì hắn sẽ tự sát sao! Cái này... Đây không phải là bức bách lão phu sao! Con mẹ nó, ta thực sự chưa từng thấy ai làm như vậy cả.

Ngươi thân là Thệ Ước Tư Tổng Đốc Tư, hơn nữa còn là đại cao thủ của Đông Hoàng Thiên, sao có thể sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như vậy...

Đáng sao? Đả thương người đả thương mình, cái này đâu nên mà?

Trong lúc nhất thời, thừa tướng đại nhân trong lòng vô cùng quấn quýt đấm ngực bận tôn nửa ngày mới đem Tổng Đốc Tư đại nhân cứu tỉnh lại, tuy nhiên còn chưa kịp nói chuyện thì lại thấy Tổng Đốc tư đại nhân nhìn Thừa tướng nói ra một câu làm Thừa tướng đại nhân sợ hết hồn hết vía: “Thừa tướng, nhờ ngài mau điều tra xem có phải là Thánh quân đại nhân cùng Thiên Ma Hoàng đi tới Đông Hoàng Thiên hay không, hơn nữa còn cùng Đông Hoàng Thiên đế định ra quyết chiến thệ ước. Chuyện này rất khẩn yếu, trăm triệu lần không trễ được. Một khi để trễ chỉ sợ sẽ hư đại sự”

Thừa tướng đại nhân chợt nghe được tin tức này chỉ cảm thấy đầu “Ông” một tiếng, trong phút chốc suýt nữa thiên toàn địa chuyển... Rồi lập tức chạy ra ngoài không thấy bộ dáng tuổi già sức yếu mới vừa rồi chút nào.

Nếu thật sự là hai người kia thì Đông hoàng Thiên cơ hồ có thể bị bọn họ đánh nhau mà hủy diệt một nửa mà cũng chỉ có hai người kia mới có thể làm cho vị tổng Đốc Tư này chật vật như vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook