Quyển 8 - Chương 63: Đại Miêu Hổ bảo vệ
Phong Lăng Thiên Hạ
21/04/2017
“Kim công tử, nhà ngươi cũng không thể ăn một mình
mà, nếu ngươi thoáng cái đem Linh thú của chân Hữu Tài đánh chết thì
chúng ta còn làm sao thắng được tiền đây?”
“Đúng vậy, đúng vậy, Kim công tử nhà các ngươi ăn thịt chúng ta làm sao cũng phải được chén canh uống chứ”.
“Cơ hội như thế quá là khó được đi. Tốt nhất là làm cho đầu Đại Miêu Hổ của chân Hữu Tài có thể liên tục đấu trên dưới một trăm tràng, làm sao cũng phải lột hết tiền từ trên người hắn đã rồi sau đó hãy giết chết.
“Nói rất đúng, nói rất đúng. Tự mình vui vẻ không bằng chúng ta cùng vui, có tiền mọi người cùng kiếm mà”.
Đối với lần này, Kim Thánh Hâm thật ra là vô cùng bất đắc dĩ nhưng hiện tại quả là vô lực chống đỡ nhiều thuyết khách như thế.
Trên thực tế, Địa cấp Linh thú Hoàng Kim Độc Giác Long Mãng là một loại thú vô cũng thích giết chóc, cũng thích nhất việc cắn nuốt Linh thú mục tiêu. Nếu trước đó không khai báo tốt sợ rằng vừa lên nó đã đem “Đại Miêu Hổ” đối diện nuốt tươi. Nếu là như vậy thì sẽ đắc tội với rất nhiều người.
Nhưng hết lần này tới lần khác Hoàng Kim Độc Giác Long Mãng này lại không phải thuộc về Kim Ngũ công tử. Kim Ngũ công tử cũng không phải là chủ nhân chân chính của nó, nếu không phải có cuộc thi đặc thù này thì bằng vào Kim Ngũ công tử làm sao đủ tư cách có được Địa cấp Linh thú chứ. Đối với lần này, Kim Ngũ công tử thật sự là bể đầu sứt trán.
Có thể thì ngàn vạn lần không nên làm nhiều người tức giận. Kim gia mặc dù nhà đại thể lớn nhưng nếu là hỏng chuyện tốt của những đại gia tộc khác thì đây cũng là chuyện đắc tội với người ta.
Kim gia cao tầng hoặc là có thể không hay biết hoặc là không thèm để ý nhưng Kim Ngũ công tử lại không thể không cần hay không thèm để y.
Sở Dương vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve Hổ ca một chút rồi nói: “Nhất định phải cẩn thận, vạn nhất đánh không lại thì có thể trốn đi, tiền chúng ta không cần lắm vì có thể kiếm lại được nhưng mạng thì chỉ có một cái, cái mạng nhỏ của mình là quan trọng nhất, ngàn vạn lần nhớ lấy, hết thảy phải lấy cái mạng nhỏ làm tiền đề”.
Hổ ca gật đầu.
Hổ ca vốn luôn luôn ngang ngược càn rỡ máu tanh háo chiến vào giờ khắc này đột nhiên lại biểu hiện ra vẻ rất ngoan ngoãn. Nó ngoan ngoãn tuân lệnh lại làm cho Sở Dương có chút không kịp thích ứng, Hổ ca lại cũng có một mặt như thế sao?
Theo nhịp trống hùng tráng, từ động tác ve vuốt của Sở Dương, nhất là từ câu nói kia làm Hổ ca đột nhiên như có một loại cảm giác thời gian đảo lưu.
Tựa hồ ở nơi đó cách nơi đây bao nhiêu thời gian và không gian, lại một lần nữa trở lại ban đầu, mình ở Đấu Thú Tràng tham dự đấu thú.
Chuyện kia xong rồi mình không khỏi sợ hãi nhưng lại chỉ có thể mờ mịt mặc cho người định đoạt, rất nhiều đồng loại và tiền bối cả đời ở trong Đấu Thú Tràng lớn lên, cuối cùng chết ở bên trong đó.
Toàn bộ bỏ mạng, đều là chết khi đánh nhau với đồng loại, ở nơi đó, mạng của đấu thú chưa bao giờ được coi trọng, sống thì bị vắt hết giá trị, một khi đã chết thì sẽ như chanh bỏ vò mà thôi.
Nguyên hắn còn cho là mình cũng vô năng tránh khỏi số mệnh này, không biết một ngày nào đó có lẽ mình cũng sẽ trở thành một cỗ thi thể cứng ngắc, có thể sẽ thành toàn cho một số người và ở đồng thời lấy đi hết tiền của những người khác, trở thành đối tượng để những người đó chửi mắng phát tiết tức giận.
Tuy nhiên khi ân nhân xuất hiện, xuất hiện đột ngộ và trong nhiều đồng loại hắn đã chọn mình.
Tay của hắn đã nhẹ nhàng vuốt ve trên sống lưng mình, làm mình thư thích tự tại khó tả. Cùng lúc đó, một ít hơi thở thay đổi cả đời mình từ trên tay ân nhân tiến vào thân thể của mình.
Trong phút chốc đã làm cho thân thể của mình phát sinh biến dị, căn bản là phát sinh biến dị. Một ít hơi thở làm cho năng lực của mình tăng trưởng vô số lần, làm cho tiềm lực của mình trực tiếp phát triển đến vô hạn!
Chờ sau khi ân nhân lấy tay ra thì mình đã trở thành Vương giả trong đồng loại, tuyệt đối là Vương giả không thể tranh cãi.
Đối thủ mà mình vốn không thể tranh phong khi lần nữa đối mặt thì lại như chó vẩy đuôi mừng chủ mà không dám có chút vọng động nào. Đó là sự sợ hãi từ sâu trong linh hồn của hạ vị giả khi đối mặt với Thượng vị Vương giả!
Một khắc kia, mình biết rõ, mình đã có được cuộc sống mới, cuộc sống của mình đã hoàn toàn thay đổi nhưng ân nhân cũng không có đem mình theo trên người mà để mình tự do.
Từ sau lần đó, cỗ lực lượng thần bí kia vẫn bảo tồn ở trong cơ thể mình, làm cho mình lần lượt tấn chức, lần lượt đột phá cuối cũng trở thành Thú Vương, Thú hoàng, Thú Tôn mãi cho đến thú chi vô hạn.
Thậm chí, ngay cả hôm đó khi không gian bị nghiền nát, cũng nhờ có cỗ thần kỳ lực lượng mà ân nhân ban cho kia bảo vệ mình mà mình có thể ở trong vô hạn không gian loạn lưu phiêu đãng. Nếu không phải có cỗ lực lượng kia thì mình ngay từ vô số năm trước đã hóa thành một đống bạch cốt hoặc giả là một đồng phấn vụn theo gió tiêu tán vô tích rồi.
Đã bao nhiêu năm, mình vẫn muốn khôi phục đến đỉnh trạng thái sau đó đi tìm ân nhân, vô luận là thiên sơn vạn thủy, vô luận là thiên nhai hải giác, vô luận là Hồng hoang vũ trụ đều muốn đi tìm nhưng thủy chung không thể như nguyện. Rốt cục vào ngày đó, mình trong lúc bất chợt cảm giác được một cỗ hơi thở tương tự với hơi thở của ân nhân ở chỗ này.
Cho nên mình đi suốt đêm, không hy vọng xa vời là lần này có thể nhìn thấy được chủ nhân bởi vì cỗ hơi thở kia quá yếu, không có khả năng là ân nhân nhưng hoặc là có tin tức của ân nhân cũng không chừng, chỉ cần có hy vọng sẽ phải đi thử, cho dù mình phải giấu mình trong cái chợ đê tiện kia bởi vì ân nhân tựa hồ rất thích đi thăm những chỗ này.
Ân nhân đối với thú loại tựa hồ có một loại hảo cảm thiên sinh cho nên mình ẩn giấu không làm cho bất luận kẻ nào phát hiện ra dị thường của mình, sau đó mỗi một buổi tối cũng đi tìm kiếm khắp nơi nhưng mình ôm hy vọng lớn lao đến đây mà thủy chung không có kết quả, hơi thở kia không để lại tí dấu vết nào.
Vào ngày đó, người này đi tới trước mặt mình. Trên tay của hắn cầm rõ ràng chính là thanh kiếm mà ân nhân chế tạo ra bởi vì cỗ hơi thở kia mình cả đời khó quên, tuyệt đối không thể nào nhận lầm được, đó chính là hơi thở của ân nhân, mùi vị của ân nhân!
Ta không đủ tư cách đi theo ân nhân nhưng ta muốn đi theo người có liên quan đến ân nhân, bảo vệ hắn cho hắn trưởng thành. Tin tưởng làm bạn với hắn sẽ là cơ hội để gặp lại ân nhân. Cho nên ta nguyện ý nhận hắn làm lão đại.
Ít nhất, ta muốn thay người thủ hộ cho hắn.
May là lão đại này giống ân nhân, đối với ta đồng dạng vô cùng tốt, nếu hiện tại tìm không được ân nhân thì lưu lại bên cạnh hắn cũng là một cái lựa chọn tốt.
“Đúng vậy, đúng vậy, Kim công tử nhà các ngươi ăn thịt chúng ta làm sao cũng phải được chén canh uống chứ”.
“Cơ hội như thế quá là khó được đi. Tốt nhất là làm cho đầu Đại Miêu Hổ của chân Hữu Tài có thể liên tục đấu trên dưới một trăm tràng, làm sao cũng phải lột hết tiền từ trên người hắn đã rồi sau đó hãy giết chết.
“Nói rất đúng, nói rất đúng. Tự mình vui vẻ không bằng chúng ta cùng vui, có tiền mọi người cùng kiếm mà”.
Đối với lần này, Kim Thánh Hâm thật ra là vô cùng bất đắc dĩ nhưng hiện tại quả là vô lực chống đỡ nhiều thuyết khách như thế.
Trên thực tế, Địa cấp Linh thú Hoàng Kim Độc Giác Long Mãng là một loại thú vô cũng thích giết chóc, cũng thích nhất việc cắn nuốt Linh thú mục tiêu. Nếu trước đó không khai báo tốt sợ rằng vừa lên nó đã đem “Đại Miêu Hổ” đối diện nuốt tươi. Nếu là như vậy thì sẽ đắc tội với rất nhiều người.
Nhưng hết lần này tới lần khác Hoàng Kim Độc Giác Long Mãng này lại không phải thuộc về Kim Ngũ công tử. Kim Ngũ công tử cũng không phải là chủ nhân chân chính của nó, nếu không phải có cuộc thi đặc thù này thì bằng vào Kim Ngũ công tử làm sao đủ tư cách có được Địa cấp Linh thú chứ. Đối với lần này, Kim Ngũ công tử thật sự là bể đầu sứt trán.
Có thể thì ngàn vạn lần không nên làm nhiều người tức giận. Kim gia mặc dù nhà đại thể lớn nhưng nếu là hỏng chuyện tốt của những đại gia tộc khác thì đây cũng là chuyện đắc tội với người ta.
Kim gia cao tầng hoặc là có thể không hay biết hoặc là không thèm để ý nhưng Kim Ngũ công tử lại không thể không cần hay không thèm để y.
Sở Dương vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve Hổ ca một chút rồi nói: “Nhất định phải cẩn thận, vạn nhất đánh không lại thì có thể trốn đi, tiền chúng ta không cần lắm vì có thể kiếm lại được nhưng mạng thì chỉ có một cái, cái mạng nhỏ của mình là quan trọng nhất, ngàn vạn lần nhớ lấy, hết thảy phải lấy cái mạng nhỏ làm tiền đề”.
Hổ ca gật đầu.
Hổ ca vốn luôn luôn ngang ngược càn rỡ máu tanh háo chiến vào giờ khắc này đột nhiên lại biểu hiện ra vẻ rất ngoan ngoãn. Nó ngoan ngoãn tuân lệnh lại làm cho Sở Dương có chút không kịp thích ứng, Hổ ca lại cũng có một mặt như thế sao?
Theo nhịp trống hùng tráng, từ động tác ve vuốt của Sở Dương, nhất là từ câu nói kia làm Hổ ca đột nhiên như có một loại cảm giác thời gian đảo lưu.
Tựa hồ ở nơi đó cách nơi đây bao nhiêu thời gian và không gian, lại một lần nữa trở lại ban đầu, mình ở Đấu Thú Tràng tham dự đấu thú.
Chuyện kia xong rồi mình không khỏi sợ hãi nhưng lại chỉ có thể mờ mịt mặc cho người định đoạt, rất nhiều đồng loại và tiền bối cả đời ở trong Đấu Thú Tràng lớn lên, cuối cùng chết ở bên trong đó.
Toàn bộ bỏ mạng, đều là chết khi đánh nhau với đồng loại, ở nơi đó, mạng của đấu thú chưa bao giờ được coi trọng, sống thì bị vắt hết giá trị, một khi đã chết thì sẽ như chanh bỏ vò mà thôi.
Nguyên hắn còn cho là mình cũng vô năng tránh khỏi số mệnh này, không biết một ngày nào đó có lẽ mình cũng sẽ trở thành một cỗ thi thể cứng ngắc, có thể sẽ thành toàn cho một số người và ở đồng thời lấy đi hết tiền của những người khác, trở thành đối tượng để những người đó chửi mắng phát tiết tức giận.
Tuy nhiên khi ân nhân xuất hiện, xuất hiện đột ngộ và trong nhiều đồng loại hắn đã chọn mình.
Tay của hắn đã nhẹ nhàng vuốt ve trên sống lưng mình, làm mình thư thích tự tại khó tả. Cùng lúc đó, một ít hơi thở thay đổi cả đời mình từ trên tay ân nhân tiến vào thân thể của mình.
Trong phút chốc đã làm cho thân thể của mình phát sinh biến dị, căn bản là phát sinh biến dị. Một ít hơi thở làm cho năng lực của mình tăng trưởng vô số lần, làm cho tiềm lực của mình trực tiếp phát triển đến vô hạn!
Chờ sau khi ân nhân lấy tay ra thì mình đã trở thành Vương giả trong đồng loại, tuyệt đối là Vương giả không thể tranh cãi.
Đối thủ mà mình vốn không thể tranh phong khi lần nữa đối mặt thì lại như chó vẩy đuôi mừng chủ mà không dám có chút vọng động nào. Đó là sự sợ hãi từ sâu trong linh hồn của hạ vị giả khi đối mặt với Thượng vị Vương giả!
Một khắc kia, mình biết rõ, mình đã có được cuộc sống mới, cuộc sống của mình đã hoàn toàn thay đổi nhưng ân nhân cũng không có đem mình theo trên người mà để mình tự do.
Từ sau lần đó, cỗ lực lượng thần bí kia vẫn bảo tồn ở trong cơ thể mình, làm cho mình lần lượt tấn chức, lần lượt đột phá cuối cũng trở thành Thú Vương, Thú hoàng, Thú Tôn mãi cho đến thú chi vô hạn.
Thậm chí, ngay cả hôm đó khi không gian bị nghiền nát, cũng nhờ có cỗ thần kỳ lực lượng mà ân nhân ban cho kia bảo vệ mình mà mình có thể ở trong vô hạn không gian loạn lưu phiêu đãng. Nếu không phải có cỗ lực lượng kia thì mình ngay từ vô số năm trước đã hóa thành một đống bạch cốt hoặc giả là một đồng phấn vụn theo gió tiêu tán vô tích rồi.
Đã bao nhiêu năm, mình vẫn muốn khôi phục đến đỉnh trạng thái sau đó đi tìm ân nhân, vô luận là thiên sơn vạn thủy, vô luận là thiên nhai hải giác, vô luận là Hồng hoang vũ trụ đều muốn đi tìm nhưng thủy chung không thể như nguyện. Rốt cục vào ngày đó, mình trong lúc bất chợt cảm giác được một cỗ hơi thở tương tự với hơi thở của ân nhân ở chỗ này.
Cho nên mình đi suốt đêm, không hy vọng xa vời là lần này có thể nhìn thấy được chủ nhân bởi vì cỗ hơi thở kia quá yếu, không có khả năng là ân nhân nhưng hoặc là có tin tức của ân nhân cũng không chừng, chỉ cần có hy vọng sẽ phải đi thử, cho dù mình phải giấu mình trong cái chợ đê tiện kia bởi vì ân nhân tựa hồ rất thích đi thăm những chỗ này.
Ân nhân đối với thú loại tựa hồ có một loại hảo cảm thiên sinh cho nên mình ẩn giấu không làm cho bất luận kẻ nào phát hiện ra dị thường của mình, sau đó mỗi một buổi tối cũng đi tìm kiếm khắp nơi nhưng mình ôm hy vọng lớn lao đến đây mà thủy chung không có kết quả, hơi thở kia không để lại tí dấu vết nào.
Vào ngày đó, người này đi tới trước mặt mình. Trên tay của hắn cầm rõ ràng chính là thanh kiếm mà ân nhân chế tạo ra bởi vì cỗ hơi thở kia mình cả đời khó quên, tuyệt đối không thể nào nhận lầm được, đó chính là hơi thở của ân nhân, mùi vị của ân nhân!
Ta không đủ tư cách đi theo ân nhân nhưng ta muốn đi theo người có liên quan đến ân nhân, bảo vệ hắn cho hắn trưởng thành. Tin tưởng làm bạn với hắn sẽ là cơ hội để gặp lại ân nhân. Cho nên ta nguyện ý nhận hắn làm lão đại.
Ít nhất, ta muốn thay người thủ hộ cho hắn.
May là lão đại này giống ân nhân, đối với ta đồng dạng vô cùng tốt, nếu hiện tại tìm không được ân nhân thì lưu lại bên cạnh hắn cũng là một cái lựa chọn tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.