Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 128: Huynh đệ chia tay

Phong Lăng Thiên Hạ

22/04/2017

“Ngươi hiện tại mau đi tắm đã, tắm rửa xong hảo hảo ngủ một giấc, để cho thân thể cơ năng khôi phục đến trạng thái tốt nhất, những chuyện khác cứ để sau”. Sở Dương đoạt quyền Ngôn Như Sơn nói chuyện vội vàng phân phó.

“Dạ”. Vương Đao nói xong liền đi luôn. Trên người hắn, bởi vì vừa rửa gân phạt tủy nên toàn thân hôi thối, tạp chất trong cơ thể toàn bộ đã bài xuất ra, cũng đúng là cần tắm rửa...

“Ngươi vì sao không để cho ta nói cho hắn hiểu đây? Để cho hắn sớm có sự chuẩn bị về tinh thần, tránh xuất hiện khúc mắc”. Ngôn Như Sơn hỏi.

“Thật ra thì... Cái này... Đã rất tốt rồi, còn cần nói rõ cái gì đây?”. Sở Dương hàm hồ nói.

“Huynh đệ... Ta biết ngươi là sợ ta khó xử, thật ra thì, cũng quả thật là khó có thể”. Ngôn Như Sơn thở dài, thở thật dài, làm sao cảm giác được mình muốn xin lỗi Sở Dương. Trước đó thôi thật to sự lợi hại nhưng bây giờ làm thành dạng như vậy...

Thật sự là mắc cỡ chết người Sở Dương khuyên vài câu rồi Ngôn Như Sơn rốt cục không hề nói chuyện này nữa.

“Đao pháp ngươi cũng không thiếu, bất quá... Sát ý của hắn đã bị ta hoàn toàn kích phát... Tốt nhất vẫn nên tận lực lựa chọn sát khí nặng tới điều giáo”. Ngôn Như Sơn nhắc nhở nói.

“Hiểu rồi”.

“Chỗ này của ta có mấy chiêu đao pháp, cũng cho hắn đi, mặc dù tu vi chưa đầy đủ nhưng chỉ cần chiêu thức đủ tinh diệu thì vẫn có thể phát huy được một chút”. Ngôn Như Sơn lấy từ trong ngực ra mấy tờ giấy.

“Tốt”.

“Ve phần binh khí, ngươi nơi này Thiên cấp binh khí cũng có không ít, trước cho hắn tùy tiện tìm một thanh dũng”. Ngôn Như Sơn có chút áy náy nói: “Sau này ta nếu có cơ hội cũng sẽ giúp hắn lưu ý thêm”.

Sở Dương trong lòng dường như vô cùng đau lòng. Hiện tại thể chất của mình còn chưa tới lúc có thể công khai, một khi công khai, phiền toái tuyệt đối sẽ che trời đắp địa đến. Mình bây giờ căn bản vô lực ứng phó được cho nên cũng chỉ có thể gạt đại ca này.

Nhưng chỉ cần khi có đủ lực tự vệ thì nhất định phải nói rõ với Ngôn Như Sơn, hơn nữa càng sớm càng tốt. Một người trung hậu như vậy, cứ nói dối như vậy đau lòng lắm...

Sở Dương trong lòng cũng băn khoăn. Sở Diêm vương mặc dù không phải là người tốt nhưng lương tâm vẫn có 1 chút!

“Ta thật sự phải đi rồi”. Ngôn Như Sơn tự giác diện mục không ánh sáng hơn nữa hiện tại quả thật đã đến lúc nên rời đi rồi.

“Ngôn đại ca bảo trọng”. Vừa nói, Sở Dương lấy từ trong ngực ra một khối Tử Tinh hồn và một cái bình ngọc nhỏ nói: “Ngôn đại ca... Mấy cái tiểu đồ chơi này ngươi mang theo có lẽ sẽ có chút ít tác dụng cũng không nhất định”.

Ngôn Như Sơn chợt sợ hết hồn nói: “Cái này không thể được! Đây cũng là quá quý trọng đi! Không được không được, nói gì cũng không được!”.

Tử Tinh hồn là cái gì chứ?



Một khối Tử Tinh hồn có thể diẽn sinh ra một tòa Tử Tinh mỏ đó! Cái này cógiá trị gì.

Chớ đừng nói chỉ là Tử Tinh hồn đeo ở trên người, có thể lúc nào cũng được lợi, hơn nữa còn là vô cùng vô tận lợi ích!

Giá trị của Tử Tinh hồn này, từ một khía cạnh khác mà nói, thậm chí không dưới Nhất Bộ Đăng Thiên Đan. Nhất Bộ Đăng Thiên Đan, xét đến cùng cũng chỉ là đặt nền móng, từ hai bàn tay trắng cực hạn tăng lên khai sáng ra một cái Đăng Phong Đại Đạo.

Từ điểm này mà nói, Nhất Bộ Đăng Thiên Đan có giá trị mà bất kỳ những vật khác không thể có nhưng... Vấn đề là, ngươi phục dụng Nhất Bộ Đăng Thiên Đan, cho dù thành công, hiệu quả rất tốt thì nhiều lắm cũng chỉ như Vương Đao mà thôi. Từ người bình thường biến thành Thiên cấp võ giả nhưng nếu người sử dụng có thực lực căn cơ không tốt thì hiệu quả không cao, coi như là Thánh cấp cao thủ cũng tuyệt không có khả năng lợi dụng viên thuốc này để tăng lên tới Thiên Nhân cấp. Cho nên, chỉ có thể nói là Đăng Phong Đại Đạo, nói là lên trời thì vẫn có chút nói hơi quá!

Còn nữa, xông xáo giang hồ sẽ khống chế hay bị đả thương sao? Nhân tố không xác định được nhiều không kể xiết!

Mà để Tử Tinh hồn trong người, có thể bất cứ lúc nào cũng làm thân thể dễ chịu. Coi như là bị trọng thương trí mạng nhưng chỉ cần còn có một hơi thở là có thể lợi dụng Tử Tinh hồn kia mà phục hồi trị liệu.

Thậm chí có thể chữa trị được linh hồn bị thương. Đây tuyệt đối là bảo vật vô giá.

Huống chi còn có lẽ vật khác nữa, tin tưởng cũng không phải là phàm phẩm bởi vì Sở Dương dường như rất coi trọng cái bình nhỏ kia mà ngược lại lại không có quá chú ý đến Tử Tinh hồn...

“Ngôn đại ca sao lại nói như vậy”. Sở Dương cứng rắn nhét đi qua nói: “Ngươi nếu không nhận, ta liền ném vào nhà xí, anh em với nhau sao lại nói nhảm như vậy, quá khách khí

“Ai, huynh đệ ngươi thật là... Ai... Ai”. Liên tục thở dài vài thanh âm, Ngôn Như Sơn rốt cục nhận lấy, phất tay một cái rồi trực tiếp phóng người lên biến mất bóng dáng.

“Huynh đệ bảo trọng!”.

Sau này nếu có cơ hội, nhất định phải hồi báo với huynh đệ. Ngôn Như Sơn vuốt cái bình ngọc nhỏ mà trong lòng đã quyết định. Hắn mở cái bình ngọc nhỏ ra vừa nhìn mà suýt nữa từ trên không trung té xuống. Cơ hồ phải trở về tìm Sở Dương...

... Lại Sinh Mệnh chi Tuyền!? Hơn nữa lại nhiều như vậy!

Ngôn Như Sơn ánh mắt hoàn toàn đã ươn ướt... Ở những ngày này, mắt Ngôn Như Sơn đã ướt át mấy lần, dường như so với mấy trăm năm trước đây còn muốn nhiều hơn vài lần!

Mắt Sở Dương cũng đã ươn ướt. Ngôn Như Sơn mặc dù bàn về số tuổi và tu vi cũng so với mình thì cao hơn rất nhiều nhưng khi đối mặt với mình thì chân chính là chân tâm thật ý tri kỷ luận giao.

Người như vậy trong cả đời này có thể có được mấy người đã là vô cùng may mắn rồi. Mà mình vừa đến Cửu Trọng Thiên Khuyết nhân duyên đã nhận được một người.

“Tình này phải quý trọng!”. Sở Dương buồn bã một lúc lâu rồi nói.

Theo việc các Đại tông phái, các thế lực lớn lục tục đến, cả Tử Hà thành đã dần dần nhân mãn vi hoạn. Nhân mãn vi hoạn thường thường có ý nghĩa là sự cố càng xảy ra nhiều, song lần này hẳn là ngoại lệ!

Lần này trong Tử Hà thành xuất hiện một cái hiện tượng rất cổ quái, đó chính là đầu tường biến ảo Đại vương kỳ!



Thân phận người chủ đạo với địa vị thống trị chuyển đổi thật sự là quá nhanh! Trước khi các đại gia tộc đến, Kim gia cùng Ngô gia ở bổn địa chính là cự vô bá, hoành hành ngang ngược, mắt cao hơn đầu, coi trời bằng vung. Trong Tử Hà thành, bất kỳ một sự tình nào hơi lớn tất nhiên đều có bọn họ tham dự. Lần này cũng không ngoại lệ, dị biến bắt đầu, hai nhà này cũng cổ động phái ra nhân thủ điều tra dị biến. Thậm chí còn muốn nhúng tay vào Thương Mang sơn.

Sau đó, vài ngày sau có không ít giang hồ tán nhân nghe tin rối rít chạy tới, Kim gia cùng Ngô gia hai nhà tức thì bắt đầu hành quân lặng lẽ, không những không hề điều tra bất kỳ chuyện gì có liên quan đến dị biến nữa mà lại thu liễm giấu kỳ, không dám có nữa nửa điểm lớn lối, làm việc cẩn thận, thậm chí là để ý cực kỳ. Ngược lại lúc này những giang hồ hán tử kia, ai nấy thanh đại khí thô, cao giọng đại tiếng, một bộ Thiên là lão đại, ta lão nhị, không ai bì nổi.

Hai ngày nay, một số tiểu bang phái bắt đầu đến, những người giang hồ tán nhân kia lại rối rít kẹp cái đuôi, không dám làm càn như vậy như lúc trước nữa, bọn họ có cường thịnh trở lại, nói cho cùng cũng chỉ là một nhóm người hoặc là mấy người mà thôi. So sánh với các tông phái thế lực thì kém xa, lúc này mà không thành thật thì động đến họa sát thân cũng không lạ.

Một ngày trước, các tông phái cỡ trung bắt đầu vào Tử Hà thành. Các tiểu tông môn một ngày trước còn diễu võ dương oai, không ai bì nổi lập tức đàng hoàng lại mà các trung đẳng tông phái này xử sự ngược lại lại có chút khiêm tốn, ít nhất là ngoài mặt thoạt nhìn là như thế. Mặc dù trong xương ngạo khí mọi người cũng nhìn ra được nhưng cũng không trực tiếp ngay mặt hoành hành ngang ngược, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi không trêu chọc đến hắn...

Lại là một ngày đi qua, Đại tông phái bắt đầu đến. Cho nên những người khác toàn bộ cũng rụt đầu lại.

Thế cho nên cả tòa thành thị bắt đầu bày hiện ra vẻ nhất phái an vui, tranh đấu cho dù có tình cờ phát sinh thì đa phần 2 bên đều nhường nhịn nhau.

Dưới tình huống này, một cách tự nhiên rất nhiều trò cười xuất hiện, nhất là đám người vốn vênh váo tự đắc hôm nay đều là phục thấp làm thiếp, làm cho người ta cảm giác được tựa như đã làm thằng hề vậy, bản chất chuyên bắt nạt kẻ yếu nay tất cả đều biến mất.

Tuy nhiên bất đồng chính là, Sở thần y và cả Sở gia đại viện lúc này thanh danh lại đang mơ hồ bay lên: Sở gia đại viện vẫn ít bị chú ý, từ không chủ động gây chuyên thị phi lần này lại phô trương, biểu hiện ra vẻ chân chính muốn làm đại sự.

Sở Dương ở trong mấy ngày qua vẫn một mực đến Thiên Binh Phách Mại Đường ở, phía sau hắn luôn có một lão già tuổi cao sức yếu đi theo, khuôn mặt đầy nếp nhăn, đó là quản gia của hắn vốn vẫn chưa từng lộ mắt.

Chẳng qua là vị quản gia này nhìn qua thì quá già đi, quần áo trang phục tiết kiệm một chút cũng thì thôi nhưng hết lần này tới lần khác còn là một bộ thở không ra hơi, tựa hồ một trận gió thổi tới là có thể thôi hắn chết vậy.

Thật không biết Sở đại thiện nhân từ đâu tìm ra vị cực phẩm quản gia này! Vị cực phẩm quản gia này dĩ nhiên chính là lão hổ ly Đoạn Thương Không.

Kết quả là mọi người thường xuyên có thể thấy được một màn: Sở Dương thân thể khoẻ mạnh trẻ tuổi ngồi trên một cái thái sư ỷ, trước mặt còn bày bàn trà, ngồi không ngắm người qua đường, một bộ thoải mái nhàn nhã tiêu dao.

Mà một lão đầu nhi già nua hô quát cơ hồ muốn tắt thở, đốc xúc công nhân làm việc, rõ ràng thanh âm kia khàn khàn, hết lần này tới lần khác còn muốn hết cả sức hô quát...

Không ít người khinh bỉ thằng này vừa nhìn đã biết nhất định là 1 nhị thế tổ được nuông chiều từ bé!

Còn ai đã biết danh tiếng của Sở Đại thần y thì cũng kinh ngạc vạn phần, chẳng lẽ là nghe danh không bằng gập mặt?! Người như vậy lại có được danh tiếng đại thiện nhân, đúng là hữu danh vô thực, nói quá sự thật!

Nhưng người nào cũng không biết, chính là hai người này thật ra thì mỗi thời mỗi khắc đều đang truyền âm trao đối với nhau.

“Đoạn lão, trước mắt tình hình có chút kỳ quái, trong những người này, phàm là người các đại môn phái thì lại càng lộ ra vẻ khiêm tốn hữu lễ, ngạo khí trong xương dù nhiều đến mấy thì mặt ngoài vẫn rất hòa ái”. Sở Dương cau mày hỏi.

“Có cái gì kỳ quái chứ? Rất khó lý giải sao? Đại môn phái tự có phong độ của đại môn phái, khí phái và hình thức làm việc. Kim, Ngô hai nhà ở trong mắt thế gia căn bản ngay cả là nhà giàu mới nổi cũng không tính là. Họ chỉ là một đám thổ tài chủ, về của cải của bọn họ là cái gì chứ, chân chính thế gia tùy tiện thôi 1 cái là đã có thể đem họ tiêu diệt. Chẳng lẽ ngươi cho rằng thật sự ai có được 1 điểm thân phận địa vị là cũng sẽ quên hết tất cả sao?”. Đoạn Thương Không giọng mỉa mai vừa nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook