Quyển 8 - Chương 129: Thiết Huyết Minh!
Phong Lăng Thiên Hạ
22/04/2017
“Bọn họ thật sự không có quên hết tất cả sao?”. Sở
Dương cười, mặc dù mặt bất đồng nhưng nếu nói về sắc mặt đại thế gia thì chưa chắc đã có bao nhiêu người có thể so sánh được với Sở Dương, nhất
là quyền lên tiếng. Tại Cửu Trọng Thiên, Trung Tam Thiên, Thượng Tam
Thiên cũng không phải ít thế gia nhưng mấy ai dám không nghe lời Sở
Dương.
“Cho dù quên hết tất cả, đó cũng là ở đầu khớp xương, còn ngoài mặt từng người cũng đều là nho nhã lễ độ, đây là đặc biệt khí độ của danh môn đệ tử”. Đoạn Thương Không bĩu môi nói.
“Ngươi chứng kiến thì trước mắt đã có mấy siêu cấp tông môn tới rồi?”.
“Chỉ có một nhà”.
“Một nhà? Cũng chỉ một nhà?”.
“Cũng chỉ một nhà!”.
“Đó là nhà nào đây?”.
“Tại Đông Hoàng Thiên được xếp hạng thứ mười một, là Đại tông phái Thiết Huyết mình”.
“Thiết Huyết mình sao”. Sở Dương rơi vào trầm tư.
Thiết Huyết mình, tại Đông Hoàng Thiên danh phù kỳ thực là 1 trong các siêu cấp tông phái và là nhà làm việc cực đoan nhất, nhà này đến đâu đều có thật nhiều sóng gió nhấc lên.
“Bọn họ đang đi về hướng thành chủ phủ bên kia”. Đoạn Thương Không ánh mắt lóe lóe, nói: “Trong đoàn Thiết Huyết mình chuyến này có cao thủ hộ tống”.
“Cao thủ? Cao bao nhiêu?”. Sở Dương cau mày hỏi.
“Rất cao”, thanh âm Đoạn Thương Không lộ ra vẻ phá lệ trầm trọng nói.
“Rất cao là cao bao nhiêu?”. Sở Dương hỏi tới không nghỉ, bàn các vấn đề. “So với ta thì cao hơn”. Đoạn Thương Không nghiêm túc trả lời và cho ra một cái đáp án tương đối chính xác, ý ở ngoài lời rất rõ ràng, so sánh với ta còn muốn cao hơn, cao thủ như vậy tiểu tử ngươi trêu chọc không nổi đâu.
“So sánh với ngươi cao hơn là rất giỏi sao? Ngươi cao bao nhiêu?!”. Sở đại lão bản chiếm được đáp án thuận mồm nói một câu nói: “Ngươi tổng cộng mới cao hơn bốn thước một chút, lão bà của ta so sánh với ngươi cũng cao hơn không ít”.
Đoạn Thương Không dựng râu hơi bị chán nản, ở dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu.
“Đám Thiết Huyết mình kia đại khái tới bao nhiêu người?”.
“Đại khái hơn một trăm người”.
“Ngươi sao biết?”. Sở Dương tò mò hỏi.
“Ta chỉ biết 1 một người trong đó”. Đoạn Thương Không thanh âm có chút trầm trọng nói: “Kia là một vị Thánh cấp đao giả: Năm đó đã từng thua ở dưới tay ta”.
“Nói cách khác... Ngươi biết người kia, đó là một cừu nhân của ngươi?”. Sở Dương ý vị thâm trường hỏi.
“Xem là như thế đi”.
“Người này ở trong đám Thiết Huyết mình này có vị trí gì? Có thể được xếp vào hạng mấy?”.
“Sắp xếp thì ở vào hàng thứ ba trong đám hộ vệ, coi như tương đối gần phía trước đi!”. Lão hổ ly thủy chung vẫn không quên việc bị người khác trêu chọc nên lúc này tìm được cơ hội tức thì trả thù một chút!
“Gì cơ?”. Sở Dương kinh hô một tiếng, suýt nữa quên mất truyền âm. Rất rõ ràng lão hổ ly đã trả thù rất thành công!
Người đã từng có tư cách cùng Đoạn Thương Không giao thủ, còn là một vị Thánh cấp đao giả hiện tại cũng chỉ là người đứng hàng thứ ba trong nhóm hộ vệ?
Đây là cái dạng thực lực kinh khủng gì! Đây cũng quá khoa trương đi!
“Hiện tại kinh ngạc còn quá sớm, phía trước nhất trong đám sáu người kia, tu vi ta căn bản là nhìn không thấu”. Đoạn Thương Không nói: “Hơn nữa, bọn họ mơ hồ đi theo thế bảo vệ người ở giữa nhất kia bởi vậy có thể thấy được, Thiết Huyết mình lần này tới, người chủ sự có thân phận tuyệt đối không thấp”.
“Vô cùng có khả năng là 1 trong số hai nhân vật trọng yếu của Thiết Huyết mình! Cũng chính là cái gọi là đại nhân vật!”.
Sở Dương rủ lông mày trầm tư. Ở trước đám người thực lực như vậy mình thật sự có đường sống để có thể ngồi ngư ông thủ lợi sao?
Trong thành chủ phủ, thành chủ đại nhân Văn Đông Lai đang quát lên như sấm: “Tại sao phải? Tại sao phải?”. Văn Đông Lai mặc dù chẳng qua là thành chủ 1 cái thành nhỏ xa xôi nhưng thủy chung là đại biểu cho quan phủ Đông Hoàng Thiên, đường đường là người đứng đầu một thành, cho dù khi đối mặt với siêu cấp lớn tông môn cũng lo lắng mười phần nhưng ở ngoài mặt vẫn không thể tỏ ra yếu thế.
“Tại sao ta đây là thành chủ lại phải đích thân tìm cho các ngươi chỗ ở?”. Văn Đông Lai hổn hển, đỏ bừng cả khuôn mặt nói: “Các ngươi nghĩ các ngươi là ai, từ khi nào mà Thiết Huyết mình đã có thể chỉ huy quan viên Đông Hoàng Thiên rồi?”.
Đối diện với hắn, một Tử bào nhân ba mươi mấy tuổi bình yên ngồi, thanh âm không nóng không vội nói: “Văn thành chủ, mời tạm dừng cơn lôi đình, chớ nóng giận, tiểu đệ lần này tới đây không phải là vì tìm phiền toái, ngược lại chúng ta làm như thế chính là vì thành chủ đại nhân suy nghĩ thôi!”.
“Suy nghĩ cho ta? Ta liệu có phải cám ơn ngươi hay không đây!?”. Văn Đông Lai dè bỉu nói: “Thật là thiên đại chê cười!”.
“Sự thật thắng hùng biện, Thiết Huyết mình có phong cách hành sự nhất quán, điểm này thì tin tưởng là Văn thành chủ biết rồi, chúng ta chuyến này cũng không muốn đa sự cho nên mới tới đây thỉnh cầu Văn thành chủ hiệp trợ... Bằng không, chẳng lẽ lấy thực lực của Thiết Huyết mình chúng ta, ở trong thành mạnh mẽ đuổi đi mấy nhà tìm chỗ ở còn không phải rất dễ sao?”.
Tử bào nhân an tường nói: “Chẳng qua là như vậy... Không khỏi đối với Văn thành chủ quá mức bất kính và lại càng bất lợi”.
Văn Đông Lai ánh mắt co rút lại nói: “Các ngươi uy hiếp ta sao?”.
“Không dám”. Tử bào nhân mỉm cười nói. Ngoài miệng mặc dù nói không dám nhưng từ thần thái và giọng nói cũng tràn đầy ý ta dám, ta chỉ là đang trình bày một sự thật mà thôi.
“Về ý kiến của bên đó cho ta cân nhắc thêm một ít!”. Văn Đông Lai sắc mặt xanh mét nói: “Sáng mai sẽ báo cho ngươi!”.
“Ừ như vậy đa tạ. Hy vọng Văn thành chủ không nên để thời gian quá dài, chúng ta lặn lội đường xa nên có chút mệt mỏi, sự kiên nhẫn tự nhiên là có hạn”. Tử bào nhân bình yên trong lời nói mơ hồ có sự uy hiếp.
Tác phong làm việc của Thiết Huyết mình quả nhiên như Đoạn Thương Không nói, là cực đoan, thậm chí là không chừa thủ đoạn nào!
Đối mặt với đại biểu cho quan phủ Đông Hoàng Thiên mà còn như thế, khi bọn hắn trực diện với thế lực bình thường hay người bình thường thì còn ngang ngược càn rỡ như thế nào?!
Hôm nay rất đúng dịp, chính là ngày thành chủ đại nhân tới tìm Sở Dương trị liệu.
Khi Thành chủ đại nhân tới thì vẻ mặt vẫn còn xanh mét, một bộ cơn giận còn chưa hết, cơn thịnh nộ khó kiềm chế. Văn thành chủ đem vẻ mặt này tới chỗ Sở Dương cũng chứng minh hắn không cói Sở Dương là ngoại nhân.
“Khinh người quá đáng! Thật sự là quá bắt nạt người!”. Thành chủ đại nhân dậm chân mắng.
“An tĩnh! An tĩnh!”. Sở Dương bất đắc dĩ buông tay nói: “Ta nói Văn đại ca, ngươi tức giận như vậy khí huyết vận hành khác xa lúc bình thời, ngươi bảo ta nên trị liệu như thế nào đây? Ngươi cũng không phải là không biết, bệnh kia của ngươi cùng khí huyết vận hành có sự liên quan rất sâu, nếu còn tức giận nữa sẽ khiến biến cố lan tràn là không may, cũng đừng nói tiểu đệ ta không có nhắc nhở ngươi đó!”.
Thành chủ đại nhân thật to thở dài nói: “Tốt... Ta sẽ khống chế, ta sẽ hết sức”.
“Hay là thôi đi”. Sở Dương nói: “Tâm khí không yên, khí huyết sao phục được! Nếu không để cho ngươi trước tiên đem cỗ lửa giận kia phát tiết ra ngoài thì ngươi cũng không thể yên tĩnh được, miễn cưỡng đè nén trăm hại mà không một lợi, như vậy đi, ngươi nói cho ta một chút, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì rồi? Có thể khiến ngươi, vị thành chủ đại nhân hỉ nộ không lộ này bị kích giận đến mức này?!”.
“Còn không phải là vì đám Thiết Huyết mình khốn kiếp kia sao”. Văn thành chủ tức giận không chỗ phát tiết, vừa lúc gặp được một cái đối tượng chịu nghe nên triệt để nói ra: ‘ “Thật con mẹ nó tức chết ta, ta từ khi làm quan tới nay, cho dù là trước khi tiếp quản thành chủ chi chức cũng không có người nào dám như thế đối với ta, giờ này ngày này lại bị những thứ khốn kiếp này khi nhục như vậy, quả nhiên là không thể nhẫn được!”.
“Nguyên lai là người Thiết Huyết mình tìm đại ca, tác phong của Thiết Huyết mình thì ta cũng có nghe thấy rồi nhưng không ngờ bọn họ làm việc lại không hề kiêng kị như vậy Sở Dương nói.
“Ngươi không có tận mắt nhìn thấy thái độ của bọn đó, rõ ràng là xin ta hỗ trợ tìm chỗ ở mà lời lẽ hào hùng như đang giúp ta vậy!”. Văn thành chủ càng nói càng giận.
“Chỗ ở... Cái này đâu là việc gì khó chứ?”. Sở Dương nói: “Ngươi cho bọn hắn một cái chỗ ở là được, đâu cần cùng bọn họ chấp nhất chứ, chẳng lẽ bọn họ còn có thể thường trú ở đây sao?”.
“Huynh đệ ngươi có điều không biết nếu là thời bình thì tự nhiên là việc rất nhỏ nhưng hiện tại Tử Hà thành nhân mãn vi hoạn, ta tới chỗ nào cung cấp chỗ ở cho bọn hắn đây? Nếu người ít thì cũng dễ nói, nay bọn họ có khoảng hơn một trăm người mà còn đòi ở cùng một chỗ, tìm đâu ra chỗ lớn như vậy chứ?!”. Văn thành chủ đảo cặp mắt trắng dã nói.
Sở Dương nhãn châu xoay động, nói: “Dạng như vậy... Ngươi nhìn xem, không phải là Kim gia cùng Ngô gia cũng không có thiếu chỗ trống sao, bọn họ là cường hào ác bá ở Tử Hà thành, đây là lúc bọn hắn nên xuất lực mà”.
“Người ta là cường hào ác bá, điều này không giả, nhưng chỗ trống cũng là sản nghiệp của bọn họ, ta cũng không thể tùy ý chi phối”.
“Đại ca nghĩ chưa đến nơi thôi, chuyện chưa chắc như vậy đâu”. Sở Dương nói: “Những thứ tiểu gia tiểu tộc này, kẻ nào không muốn ôm chân những tông môn kia? Chỉ bất quá đám bọn hắn tự biết không xứng nên không dám tùy tiện lấy lòng mà thôi, nếu là thành chủ đại nhân ký phát một cái văn bản yêu cầu hiệp trợ quan phủ chiêu đãi khách quý thì bảo đảm hai nhà bọn họ sẽ đoạt đầu tiên đó!”.
Văn thành chủ ánh mắt sáng ngời nói: “Không tệ, không tệ, huynh đệ những lời này rất có đạo lý”.
Sở Dương cười nói: “Tin tưởng kể từ đó, chỗ ở có mà ta nghĩ Kim Ngô hai nhà kia chỉ sợ còn không biết phải làm như thế nào để tỏ lòng cảm kích Văn đại ca ngài đây, như thế vẹn toàn đôi bên, một nhà tiện nghi hai nhà kiếm tiền, cớ sao mà không làm?”.
“Ừ”. Văn thành chủ gật mạnh đầu rồi đột nhiên nói: “Huynh đệ, ngươi nơi này cũng coi như là đại gia tộc rồi, nếu có ý thì ta sẽ an bài cho một đội đến nơi này? Thiết Huyết mình kia cố nhiên không dễ hầu hạ nhưng phía sau hẳn là còn có nhiều siêu cấp tông môn lục tục đi tới”.
“Không không không”. Sở Dương vội cự tuyệt, nói giỡn, nếu để cho những tên kia tới, năm ngàn tiểu tử kia tất bị cướp đi, thậm chí có thể vì giữ bí mật mà trực tiếp đem mình diệt khẩu cũng nói không chừng, mình thật là muốn khóc chết.
“Văn đại ca, tiểu đệ ta không có dã tâm lớn như vậy, hơn nữa... Ta chính là một thế gia mới phát, lời nói không dễ nghe, căn bản là một điểm căn cơ cũng không có, đại ca nếu là an bài cho ta, ngược lại sẽ khiến cho hiệu quả ngược... Chờ đại ca ngươi bên này hoàn toàn ổn định xong, ta tính sau cũng không muộn.
“Huynh đệ ngươi thật là... Quá suy nghĩ cho ta”. Văn thành chủ cảm động nói.
“Đã như vậy, cứ làm như thế đi!”.
Một hồi lâu sau, lần nữa bị Sở Dương hành hạ dục tiên dục tử, chết đi sống lại thành chủ đại nhân đứng dậy cáo từ, đầy người sảng khoái, hưng phấn trùng trùng trở về phủ, bắt đầu bắt tay vào an bài hết thảy sự tình. Thậm chí là còn có chút ít khẩn cấp. Quả nhiên, Kim gia cùng Ngô gia hai vị gia chủ mặc dù thấp thỏm nhưng lại càng hưng phấn nhiều hơn.
“Cho dù quên hết tất cả, đó cũng là ở đầu khớp xương, còn ngoài mặt từng người cũng đều là nho nhã lễ độ, đây là đặc biệt khí độ của danh môn đệ tử”. Đoạn Thương Không bĩu môi nói.
“Ngươi chứng kiến thì trước mắt đã có mấy siêu cấp tông môn tới rồi?”.
“Chỉ có một nhà”.
“Một nhà? Cũng chỉ một nhà?”.
“Cũng chỉ một nhà!”.
“Đó là nhà nào đây?”.
“Tại Đông Hoàng Thiên được xếp hạng thứ mười một, là Đại tông phái Thiết Huyết mình”.
“Thiết Huyết mình sao”. Sở Dương rơi vào trầm tư.
Thiết Huyết mình, tại Đông Hoàng Thiên danh phù kỳ thực là 1 trong các siêu cấp tông phái và là nhà làm việc cực đoan nhất, nhà này đến đâu đều có thật nhiều sóng gió nhấc lên.
“Bọn họ đang đi về hướng thành chủ phủ bên kia”. Đoạn Thương Không ánh mắt lóe lóe, nói: “Trong đoàn Thiết Huyết mình chuyến này có cao thủ hộ tống”.
“Cao thủ? Cao bao nhiêu?”. Sở Dương cau mày hỏi.
“Rất cao”, thanh âm Đoạn Thương Không lộ ra vẻ phá lệ trầm trọng nói.
“Rất cao là cao bao nhiêu?”. Sở Dương hỏi tới không nghỉ, bàn các vấn đề. “So với ta thì cao hơn”. Đoạn Thương Không nghiêm túc trả lời và cho ra một cái đáp án tương đối chính xác, ý ở ngoài lời rất rõ ràng, so sánh với ta còn muốn cao hơn, cao thủ như vậy tiểu tử ngươi trêu chọc không nổi đâu.
“So sánh với ngươi cao hơn là rất giỏi sao? Ngươi cao bao nhiêu?!”. Sở đại lão bản chiếm được đáp án thuận mồm nói một câu nói: “Ngươi tổng cộng mới cao hơn bốn thước một chút, lão bà của ta so sánh với ngươi cũng cao hơn không ít”.
Đoạn Thương Không dựng râu hơi bị chán nản, ở dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu.
“Đám Thiết Huyết mình kia đại khái tới bao nhiêu người?”.
“Đại khái hơn một trăm người”.
“Ngươi sao biết?”. Sở Dương tò mò hỏi.
“Ta chỉ biết 1 một người trong đó”. Đoạn Thương Không thanh âm có chút trầm trọng nói: “Kia là một vị Thánh cấp đao giả: Năm đó đã từng thua ở dưới tay ta”.
“Nói cách khác... Ngươi biết người kia, đó là một cừu nhân của ngươi?”. Sở Dương ý vị thâm trường hỏi.
“Xem là như thế đi”.
“Người này ở trong đám Thiết Huyết mình này có vị trí gì? Có thể được xếp vào hạng mấy?”.
“Sắp xếp thì ở vào hàng thứ ba trong đám hộ vệ, coi như tương đối gần phía trước đi!”. Lão hổ ly thủy chung vẫn không quên việc bị người khác trêu chọc nên lúc này tìm được cơ hội tức thì trả thù một chút!
“Gì cơ?”. Sở Dương kinh hô một tiếng, suýt nữa quên mất truyền âm. Rất rõ ràng lão hổ ly đã trả thù rất thành công!
Người đã từng có tư cách cùng Đoạn Thương Không giao thủ, còn là một vị Thánh cấp đao giả hiện tại cũng chỉ là người đứng hàng thứ ba trong nhóm hộ vệ?
Đây là cái dạng thực lực kinh khủng gì! Đây cũng quá khoa trương đi!
“Hiện tại kinh ngạc còn quá sớm, phía trước nhất trong đám sáu người kia, tu vi ta căn bản là nhìn không thấu”. Đoạn Thương Không nói: “Hơn nữa, bọn họ mơ hồ đi theo thế bảo vệ người ở giữa nhất kia bởi vậy có thể thấy được, Thiết Huyết mình lần này tới, người chủ sự có thân phận tuyệt đối không thấp”.
“Vô cùng có khả năng là 1 trong số hai nhân vật trọng yếu của Thiết Huyết mình! Cũng chính là cái gọi là đại nhân vật!”.
Sở Dương rủ lông mày trầm tư. Ở trước đám người thực lực như vậy mình thật sự có đường sống để có thể ngồi ngư ông thủ lợi sao?
Trong thành chủ phủ, thành chủ đại nhân Văn Đông Lai đang quát lên như sấm: “Tại sao phải? Tại sao phải?”. Văn Đông Lai mặc dù chẳng qua là thành chủ 1 cái thành nhỏ xa xôi nhưng thủy chung là đại biểu cho quan phủ Đông Hoàng Thiên, đường đường là người đứng đầu một thành, cho dù khi đối mặt với siêu cấp lớn tông môn cũng lo lắng mười phần nhưng ở ngoài mặt vẫn không thể tỏ ra yếu thế.
“Tại sao ta đây là thành chủ lại phải đích thân tìm cho các ngươi chỗ ở?”. Văn Đông Lai hổn hển, đỏ bừng cả khuôn mặt nói: “Các ngươi nghĩ các ngươi là ai, từ khi nào mà Thiết Huyết mình đã có thể chỉ huy quan viên Đông Hoàng Thiên rồi?”.
Đối diện với hắn, một Tử bào nhân ba mươi mấy tuổi bình yên ngồi, thanh âm không nóng không vội nói: “Văn thành chủ, mời tạm dừng cơn lôi đình, chớ nóng giận, tiểu đệ lần này tới đây không phải là vì tìm phiền toái, ngược lại chúng ta làm như thế chính là vì thành chủ đại nhân suy nghĩ thôi!”.
“Suy nghĩ cho ta? Ta liệu có phải cám ơn ngươi hay không đây!?”. Văn Đông Lai dè bỉu nói: “Thật là thiên đại chê cười!”.
“Sự thật thắng hùng biện, Thiết Huyết mình có phong cách hành sự nhất quán, điểm này thì tin tưởng là Văn thành chủ biết rồi, chúng ta chuyến này cũng không muốn đa sự cho nên mới tới đây thỉnh cầu Văn thành chủ hiệp trợ... Bằng không, chẳng lẽ lấy thực lực của Thiết Huyết mình chúng ta, ở trong thành mạnh mẽ đuổi đi mấy nhà tìm chỗ ở còn không phải rất dễ sao?”.
Tử bào nhân an tường nói: “Chẳng qua là như vậy... Không khỏi đối với Văn thành chủ quá mức bất kính và lại càng bất lợi”.
Văn Đông Lai ánh mắt co rút lại nói: “Các ngươi uy hiếp ta sao?”.
“Không dám”. Tử bào nhân mỉm cười nói. Ngoài miệng mặc dù nói không dám nhưng từ thần thái và giọng nói cũng tràn đầy ý ta dám, ta chỉ là đang trình bày một sự thật mà thôi.
“Về ý kiến của bên đó cho ta cân nhắc thêm một ít!”. Văn Đông Lai sắc mặt xanh mét nói: “Sáng mai sẽ báo cho ngươi!”.
“Ừ như vậy đa tạ. Hy vọng Văn thành chủ không nên để thời gian quá dài, chúng ta lặn lội đường xa nên có chút mệt mỏi, sự kiên nhẫn tự nhiên là có hạn”. Tử bào nhân bình yên trong lời nói mơ hồ có sự uy hiếp.
Tác phong làm việc của Thiết Huyết mình quả nhiên như Đoạn Thương Không nói, là cực đoan, thậm chí là không chừa thủ đoạn nào!
Đối mặt với đại biểu cho quan phủ Đông Hoàng Thiên mà còn như thế, khi bọn hắn trực diện với thế lực bình thường hay người bình thường thì còn ngang ngược càn rỡ như thế nào?!
Hôm nay rất đúng dịp, chính là ngày thành chủ đại nhân tới tìm Sở Dương trị liệu.
Khi Thành chủ đại nhân tới thì vẻ mặt vẫn còn xanh mét, một bộ cơn giận còn chưa hết, cơn thịnh nộ khó kiềm chế. Văn thành chủ đem vẻ mặt này tới chỗ Sở Dương cũng chứng minh hắn không cói Sở Dương là ngoại nhân.
“Khinh người quá đáng! Thật sự là quá bắt nạt người!”. Thành chủ đại nhân dậm chân mắng.
“An tĩnh! An tĩnh!”. Sở Dương bất đắc dĩ buông tay nói: “Ta nói Văn đại ca, ngươi tức giận như vậy khí huyết vận hành khác xa lúc bình thời, ngươi bảo ta nên trị liệu như thế nào đây? Ngươi cũng không phải là không biết, bệnh kia của ngươi cùng khí huyết vận hành có sự liên quan rất sâu, nếu còn tức giận nữa sẽ khiến biến cố lan tràn là không may, cũng đừng nói tiểu đệ ta không có nhắc nhở ngươi đó!”.
Thành chủ đại nhân thật to thở dài nói: “Tốt... Ta sẽ khống chế, ta sẽ hết sức”.
“Hay là thôi đi”. Sở Dương nói: “Tâm khí không yên, khí huyết sao phục được! Nếu không để cho ngươi trước tiên đem cỗ lửa giận kia phát tiết ra ngoài thì ngươi cũng không thể yên tĩnh được, miễn cưỡng đè nén trăm hại mà không một lợi, như vậy đi, ngươi nói cho ta một chút, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì rồi? Có thể khiến ngươi, vị thành chủ đại nhân hỉ nộ không lộ này bị kích giận đến mức này?!”.
“Còn không phải là vì đám Thiết Huyết mình khốn kiếp kia sao”. Văn thành chủ tức giận không chỗ phát tiết, vừa lúc gặp được một cái đối tượng chịu nghe nên triệt để nói ra: ‘ “Thật con mẹ nó tức chết ta, ta từ khi làm quan tới nay, cho dù là trước khi tiếp quản thành chủ chi chức cũng không có người nào dám như thế đối với ta, giờ này ngày này lại bị những thứ khốn kiếp này khi nhục như vậy, quả nhiên là không thể nhẫn được!”.
“Nguyên lai là người Thiết Huyết mình tìm đại ca, tác phong của Thiết Huyết mình thì ta cũng có nghe thấy rồi nhưng không ngờ bọn họ làm việc lại không hề kiêng kị như vậy Sở Dương nói.
“Ngươi không có tận mắt nhìn thấy thái độ của bọn đó, rõ ràng là xin ta hỗ trợ tìm chỗ ở mà lời lẽ hào hùng như đang giúp ta vậy!”. Văn thành chủ càng nói càng giận.
“Chỗ ở... Cái này đâu là việc gì khó chứ?”. Sở Dương nói: “Ngươi cho bọn hắn một cái chỗ ở là được, đâu cần cùng bọn họ chấp nhất chứ, chẳng lẽ bọn họ còn có thể thường trú ở đây sao?”.
“Huynh đệ ngươi có điều không biết nếu là thời bình thì tự nhiên là việc rất nhỏ nhưng hiện tại Tử Hà thành nhân mãn vi hoạn, ta tới chỗ nào cung cấp chỗ ở cho bọn hắn đây? Nếu người ít thì cũng dễ nói, nay bọn họ có khoảng hơn một trăm người mà còn đòi ở cùng một chỗ, tìm đâu ra chỗ lớn như vậy chứ?!”. Văn thành chủ đảo cặp mắt trắng dã nói.
Sở Dương nhãn châu xoay động, nói: “Dạng như vậy... Ngươi nhìn xem, không phải là Kim gia cùng Ngô gia cũng không có thiếu chỗ trống sao, bọn họ là cường hào ác bá ở Tử Hà thành, đây là lúc bọn hắn nên xuất lực mà”.
“Người ta là cường hào ác bá, điều này không giả, nhưng chỗ trống cũng là sản nghiệp của bọn họ, ta cũng không thể tùy ý chi phối”.
“Đại ca nghĩ chưa đến nơi thôi, chuyện chưa chắc như vậy đâu”. Sở Dương nói: “Những thứ tiểu gia tiểu tộc này, kẻ nào không muốn ôm chân những tông môn kia? Chỉ bất quá đám bọn hắn tự biết không xứng nên không dám tùy tiện lấy lòng mà thôi, nếu là thành chủ đại nhân ký phát một cái văn bản yêu cầu hiệp trợ quan phủ chiêu đãi khách quý thì bảo đảm hai nhà bọn họ sẽ đoạt đầu tiên đó!”.
Văn thành chủ ánh mắt sáng ngời nói: “Không tệ, không tệ, huynh đệ những lời này rất có đạo lý”.
Sở Dương cười nói: “Tin tưởng kể từ đó, chỗ ở có mà ta nghĩ Kim Ngô hai nhà kia chỉ sợ còn không biết phải làm như thế nào để tỏ lòng cảm kích Văn đại ca ngài đây, như thế vẹn toàn đôi bên, một nhà tiện nghi hai nhà kiếm tiền, cớ sao mà không làm?”.
“Ừ”. Văn thành chủ gật mạnh đầu rồi đột nhiên nói: “Huynh đệ, ngươi nơi này cũng coi như là đại gia tộc rồi, nếu có ý thì ta sẽ an bài cho một đội đến nơi này? Thiết Huyết mình kia cố nhiên không dễ hầu hạ nhưng phía sau hẳn là còn có nhiều siêu cấp tông môn lục tục đi tới”.
“Không không không”. Sở Dương vội cự tuyệt, nói giỡn, nếu để cho những tên kia tới, năm ngàn tiểu tử kia tất bị cướp đi, thậm chí có thể vì giữ bí mật mà trực tiếp đem mình diệt khẩu cũng nói không chừng, mình thật là muốn khóc chết.
“Văn đại ca, tiểu đệ ta không có dã tâm lớn như vậy, hơn nữa... Ta chính là một thế gia mới phát, lời nói không dễ nghe, căn bản là một điểm căn cơ cũng không có, đại ca nếu là an bài cho ta, ngược lại sẽ khiến cho hiệu quả ngược... Chờ đại ca ngươi bên này hoàn toàn ổn định xong, ta tính sau cũng không muộn.
“Huynh đệ ngươi thật là... Quá suy nghĩ cho ta”. Văn thành chủ cảm động nói.
“Đã như vậy, cứ làm như thế đi!”.
Một hồi lâu sau, lần nữa bị Sở Dương hành hạ dục tiên dục tử, chết đi sống lại thành chủ đại nhân đứng dậy cáo từ, đầy người sảng khoái, hưng phấn trùng trùng trở về phủ, bắt đầu bắt tay vào an bài hết thảy sự tình. Thậm chí là còn có chút ít khẩn cấp. Quả nhiên, Kim gia cùng Ngô gia hai vị gia chủ mặc dù thấp thỏm nhưng lại càng hưng phấn nhiều hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.