Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 293: Huynh đệ, là ngươi sao?

Phong Lăng Thiên Hạ

27/04/2017

Mạc Khinh Vũ hừ hừ, nói: “Hừ, ta chính là đại lão bà của Sở Dương ca ca của các ngươi, hỏi thăm một chút có cái gì đâu?”

“Cái gì?”

“Ngươi nói nhảm.”

“Tuyệt đối không phải là như vậy!”

“Ngươi không phải là!”

“Tuyệt đối không phải là ngươi!”

Cả đám tiểu tử tức thì gân cổ phản đối, còn có một loại cảm giác như đồ trân quý nhất bị người đoạt đi, đầy mất mát cùng ghen tỵ.

Mạc Khinh Vũ lơ đễnh dương dương đắc ý mà lấy ra Tinh Mộng Khinh Vũ Đao nói: “Xem một chút này, đây cũng là do Sở Dương ca ca tặng cho ta đó, mà cũng chỉ có ta mới có được bảo bối.”

“Xem một chút, cái này cũng là hắn đưa.”

“Còn có cái này, còn có cái này.

Vừa đưa vừa thầm nghĩ, các ngươi là 1 đám tiểu nha đầu, mới mấy tuổi lại còn muốn ăn dấm chưa với ta, xem ra Sở Dương thật là một tên hoa tâm, ngay cả mấy cô bé nhỏ như vậy cũng không buông tha, chẳng lẽ thật sự là từ đứa bé tám tuổi đến bà già tám mươi tuổi... Phi, nghĩ gì thế, chờ khi ta gặp hắn, phải hảo hảo thu thập hắn một bữa...

Đây cũng là quá oan uổng cho Sở Dương rồi...

Về phần chuyện Sở Dương bị đuổi giết, Mạc Khinh Vũ mặc dù cũng lo lắng nhưng cũng không phải quá lo. Nếu là nói trên cõi đời này ai tin Sở Dương nhất thì không phải là ai khác mà chính là Mạc Khinh Vũ!

Sở Dương nhất định không có việc gì!

Hoặc là trong quá trình đó có một chút hung hiểm, nhưng, tuyệt đối sẽ không có việc gì! Bằng không, hắn cũng không phải là Sở Dương...

Nhưng thực lực của ta cần gia tăng nhanh hơn, nghe nói Sở Dương hiện tại cũng là Thiên Nhân cấp, ta không thể kém hắn quá nhiều, cố gắng lên...

Cho nên, Mạc Khinh Vũ mỗi khi luyện công mệt mỏi lại tới nơi này nghỉ ngơi một chút, nhìn không thấy hắn, nghe được tin tức của hắn cũng là tốt.

“Ha ha ha. Hôm nay ta vừa tiến bộ rất nhiều rất nhiều...”

Mạc Khinh Vũ mỗi lần đến đều cố ý đem đám tiểu tử này đả kích một bữa.

Kết quả là tất cả mọi người liều mạng, không riêng gì so sánh với Mạc Khinh Vũ mà cả đám với nhau trong lúc đó cũng so nhau, ai cũng muốn tranh đoạt đệ nhất.

Dù nói thể nào cũng không có thể làm cho Sở Dương ca ca mất thể diện...

Một chỗ khác.

Mạc Thiên Cơ từ trong mật thất đi ra, cảm thụ được tu vi của mình tiến bộ, không nhịn được trong lòng vui mừng nói: “Thiên Khuyết linh dược quả nhiên bất phàm, trong khoảng thời gian này linh dược cướp được thật đúng là hữu dụng.”

Nhưng ngay sau đó lại nghe được tin có liên quan đến Sở Dương.

Thay vì so sánh với Sở Dương, trong lòng Mạc Thiên Cơ một chút xíu cảm giác thành tựu mới vừa dâng lên trong phút chốc đã tan thành mây khói: Sở Dương đã đến trình độ này rồi sao.

Tiến bộ của ta còn chưa đủ a. Còn phải tiếp tục cố gắng lên a.

Cố gắng lên!

Mạc Thiên Cơ tàn bạo hạ lệnh.

Hiện tại, Mạc Thiên Cơ đại nhân đã là đại cường đạo đầu lĩnh với hơn một vạn thủ hạ, cho tới bây giờ hắn vẫn là đại đầu lĩnh ôn văn nho nhã, nay rốt cục lần đầu tiên phát ra nghiêm lệnh!

“Tiếp tục cướp bóc khắp thiên địa cho ta! Quản hắn là khỉ gió gì! Phía chính phủ cũng giống nhau!”

Đội ngũ của Mạc Thiên Cơ càng lớn mạnh thì dĩ nhiên bảo bối cũng càng ngày càng nhiều...

“Ngao ô — không thể nào!?” La Khắc Địch tru một tiếng nói: “Lão đại làm sao lại lợi hại như thế chứ? Xong rồi, ta lại bị bỏ rơi ở phía sau rồi... Ta làm sao lại đen đủi như vậy! Đều tại ngươi, đám hỗn đản kia, không đoạt được một chút đồ hữu dụng nào, mau tiếp tục hành động cho ta...”



Thủ hạ bị cường đạo đầu lĩnh mắng vậy thì khóc không ra nước mắt, muốn nói lại thôi.

Đại ca ngài nói lời này có còn điểm lương tâm nào hay không: Chúng ta trong khoảng thời gian này đồ cướp được cũng đã đưa ngài đẩy tới Thiên cấp đỉnh, ngài lại còn chưa đủ sao. Ngươi rốt cuộc là người gì...

“Tiếp tục đoạt! Tiếp tục đoạt a a a a a!!” La Khắc Địch giống như điên rồi nói: “Lão tử muốn tiến lên, nhanh chóng tiến bộ a a a...”

“Xem ra lại càng phải thêm liều mạng rồi...” Cố Độc Hành đứng ở nơi nào đó cạnh bờ sông nói.

Bất kể người ở chỗ nào, tất cả Cửu Kiếp huynh đệ giờ khắc này đều có phản ứng nhất trí: Đéo đỡ được! Lão tử lại rơi ở phía sau rồi!! Còn rơi xa như vậy?! Vậy cũng không được!! Mau nắm thời gian mà tiến bộ, đuổi theo a!!!!

Duy nhất có một chuyện giống nhau là bất kể là Mạc Thiên Cơ hay là Cố Độc Hành hoặc là Ngạo Tà Vân, Tạ Đan Quỳnh bọn họ... Bọn họ mỗi người đối với việc Sở Dương bị đuổi giết đều không để ở trong lòng.

Cũng không phải là bọn họ quá mức vô tình vô nghĩa hay hoặc là không có tim không có phổi!

Thật sự là do bọn họ đối với Sở Dương quá có lòng tin!

Sở Dương lão đại bị đuổi giết? Bình thường! Quá bình thường!

Lão đại nếu không bị đuổi giết, đây mới thực sự là chuyện không bình thường.

Còn lại là Sở Dương mới đi tới thiên địa này, muốn đánh trận mở màn ra mắt, mở ra cục diện, lấy được địa bàn thì làm sao có thể không bị người đuổi giết đây?

Bị đuổi giết chính là đương nhiên. Theo lý thường phải làm, chuyện tất yếu!

Về phần có hay không có việc gì...

Buồn cười! Cái vấn đề này còn cần hỏi sao?

Lão đại làm sao có thể sẽ có chuyện chứ? Bao nhiêu lần bị truy sát rồi? Lần nào mà không phải là bị đuổi giết, đuổi giết đến cuối cùng ngược lại là thành toàn cho lão đại!

Lão đại là Cửu Kiếp Kiếm chủ mà!

Cái chúng ta muốn chính là cố gắng gia tăng tự thân thực lực; Tương lai có một ngày, chúng ta sẽ cùng lão đại tụ hợp cùng một chỗ! Chúng ta sẽ cùng nhau sóng vai chiến đấu.

Nhưng cũng không phải là lúc này, lấy chút tu vi này của mình, có đi theo lão đại cũng chỉ tăng thêm gánh nặng mà thôi!

Dĩ nhiên, trừ Cửu Kiếp huynh đệ ra, cũng có những người khác khi nghe được tin tức kia thì bắt đầu có động tác riêng của mình. Bọn họ từ thiên địa của mình một dường như bay, xông thẳng về hướng Yêu Hoàng Thiên.

Trong đám người kia có 1 Bạch y thiếu nữ, mi mục như vẽ, thanh lệ khó tả, thân thủ mạn diệu, khó mà miêu tả hết được.

Một độc thân thiếu nữ như vậy đi trên giang hồ đương nhiên là quá khiến người khác nhìn chăm chú! Vô số lũ tiểu tử như Cuồng Phong Lãng Điệp, hoặc là cho là mình có tiền, có gia thể hay có thể lực, tự nhiên trong lòng không ít kẻ có suy nghĩ biển thái.

Nhưng trên đường cô gái xinh đẹp này đi qua, phàm là ai dám can đảm khiêu khích hay đùa giỡn cũng đã hóa thành bãi xương trắng.

Những thế lực tự cho là nhà đại thế lớn kia dứt khoát chính là cả nhà hóa thành nghĩa địa!

Cũng không thấy nàng có động tác như thế nào nhưng đợi nàng đi qua rồi, mọi người sẽ phát hiện ra, tất cả ai đắc tội với nàng, toàn bộ cũng biển thành xương trắng.

Đoạn đường này nàng được giang hồ xưng là “Vạn dặm quan ải vạn dặm đồ, Thần quỷ né tránh Thần quỷ khóc!’

Cái tên Thiên Độc Đại Tiểu Thư từ dọc theo con đường này trong lúc bất chợt vang dội Cửu Trọng Thiên Khuyết!

Còn có một người, một đường chạy nhanh đi, thậm chí, ngay cả cơ nghiệp không nhỏ do hắn một tay sáng lập ra cũng hoàn toàn không để ý đến.

Người này hình thù rất là kỳ quái, một đường đi qua phía sau toàn là gió tanh mưa máu.

“Độc công của ta đã gần như đã đại thành, tu vi đã nhanh chóng tăng trưởng, ta đến nhất định là có thể giúp được đại ca.” Bạch y thiếu nữ nghĩ như thế.

“Ma công của ta đã đại thành, ta đã cảm thấy người anh tuấn tiêu sái như ta nhất định sẽ hữu dụng, cho dù là giết không được những tên khốn kiếp kia nhưng bị ta làm cho mê mệt mà chết thì vẫn còn là rất nắm chắc, về điểm này thì ta vẫn tự tin”.

Ở 1 nơi khác tại Thiên Khuyết. Vũ Tuyệt Thành áo vải trường sam ngồi ở trong tửu lâu uống rượu.

Nơi này cách Tử Tiêu Thiên là chốn quần ma loạn vũ, chiến đấu kịch liệt tới cực điểm cũng chỉ bất quá ngàn dặm lộ trình. Vũ Tuyệt Thành một đường tu luyện, một đường lên đường. Cuối cùng lựa chọn ở chỗ này định cư.

Ở chỗ này, tối thiểu khoảng cách gần các huynh đệ của ta một chút ít.



Lúc này ngưng thần lắng nghe kể về chuyện Sở Dương đại chiến Mặc Vân Thiên mà Vũ Tuyệt Thành mặt mỉm cười, không bình luận.

Ngay tại lúc này có ba người dắt tay nhau đi vào tửu lâu, một vừa cười vừa nói: “Ha ha. Lão Bát, ngươi nói cái tiểu tử này cũng thật đúng là đủ sức lực, đáng tiếc quá xa xôi, chúng ta chức trách trong người nên không đi được đến bên kia, nếu không ta cũng muốn đi giúp hắn một chút!”

“Đâu chỉ là ngươi, lão tử làm sao không muốn đi đây.”

“Ha ha... Gần đây nghe người ta nói một câu nói, rất là tân kỳ, ta vẫn nhớ kỹ, vừa lúc phù hợp với trạng huống hiện tại, là nói như thế này: Tưởng tượng thì rất hay nhưng thực tế thì chưa hẳn như vậy! Chúng ta nên mau ăn cơm thôi, ăn xong cơm còn phải đi về, chiến cuộc không biết như thế nào rồi, vạn nhất bại bởi những đám người kia, huynh đệ chúng ta có thể bị mất thể diện đó.”

Vũ Tuyệt Thành tự rót uống một mình, mặt lạnh nhạt, tựa hồ mọi sự vạn vật không liên quan gì đến hắn song vừa nghe được người nọ nói chuyện thì cơ hồ là theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua.

Vừa nhìn thấy người này, Vũ Tuyệt Thành đột nhiên sắc mặt đại biến! Mặt của hắn mạnh mẽ trở nên trắng như tuyết.

Ngay sau đó, Vũ Tuyệt Thành mặt đột nhiên trưởng đỏ bừng, toàn thân run rẩy, chén rượu trong tay “Ba” một tiếng rơi trên mặt đất!

Rơi nát bấy.

Bờ môi của hắn run run, muốn nói điều gì, thế nhưng lại không nói ra lời.

Ba người kia cũng đã nhận ra điều dị thường mà đồng thời quay đầu nhìn ra. Sau một khắc, ba người cùng kêu lên kinh hô!

Ở trong mắt ba người, một người thân võ vàng, một thân bạch y như tuyết, phong độ tiêu sái, một người trung niên văn sĩ khuôn mặt anh tuấn, vẫn như năm đó, như ở trong mộng.

Giờ phút này, trung niên văn sĩ kia trên mặt mừng như điên, vẻ như không thể tin được, thần sắc trong mắt rõ ràng là biển cả hóa nương dâu.

Ba người đồng thời cảm giác được hốc mắt nóng lên, đồng thời hét lên điên cuồng.

“Nhị ca!!!”

Trong tiếng hô điên cuồng đó, ba tam hán tử nước mắt chảy ròng ròng.

Sở Dương ở trên Vụ Giang phiêu lãng hơn bảy ngày mới cuối cùng đi đến địa vực đối diện.

Con sông này rốt cuộc rộng bao nhiêu, Sở Dương thật lòng không biết, sâu bao nhiêu Sở Dương cũng không biết.

Nhưng rốt cục khi bước lên bở bên kia, trong lòng Sở Dương chỉ có một câu thơ:

Tha nhật vân đoan như tương kiến, thỉnh quân Giang nam tảo lạc hoa

Tạm dịch:

Ngày khác nếu bèo mây gặp nhau, mời chàng tới Giang Nam quét hoa rơi!

Giang Nam, nơi này là Giang Nam sao?

Trong lòng Sở Dương đột nhiên như có lửa nóng.

Yêu Hoàng Thiên!

Sở Dương ta tới rồi.

Ai có thể nghĩ đến, Sở Dương ta mang theo một thân phiền toái, mang theo hai phương thiên địa cừu hận đến nơi này!

Đợi chờ ta nơi này là cái gì?

Là kỳ ngộ hay nguy cơ? Chuyển cơ hay thời cơ?

Là hiểm trở hay thiện tại? Là Nhân họa hay kiếp nạn?

Hay hoặc giả là những thứ khác...

Mới vừa lên bờ, Sở Dương đã “Nhạy cảm” phát hiện ra, Yêu Hoàng Thiên này đích xác không giống như Đông Hoàng Thiên.

Yêu Hoàng Thiên nhìn ra tất cả đều là người nhưng người này với người kia lại là bất đồng thật lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook