Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 292: Tiến vào Yêu Hoàng Thiên!

Phong Lăng Thiên Hạ

27/04/2017

Khi bọn người Sở Dương tới Vụ Giang, trước tiên liền đem tất cả đỏ ngang phụ cận gom lại rồi chỉ chọn một chiếc thuyền lớn để vượt sông. Sau đó Sở Diêm Vương lại đem Tử Hà Tệ rải ra, đem các thuyền bè nơi khác gần đó mua hết!

Sau đó cho một mồi lửa, thiêu hủy tất cả thuyền bè!

Khi đại hỏa phóng lên cao, tính Sở Dương ở bên trong, ba mươi ba người chỉnh tề lên thuyền giương buồm mà đi.

Sau khi thuyền rời bến được một khắc, Sở Dương đứng ở trên cột buồm lớn tiếng nói: “Mộng lão tướng quân, làm phiền một đường đưa tiễn, ân tình này, Sở Dương khắc trong tâm khảm, ngày sau tất nhiên sẽ có trọng báo! Núi cao sông dài, giang hồ vĩnh cửu: Mộng lão tướng quân, các vị, chúng ta sau này còn gặp lại!”

Trong tiếng gió nức nở, một chiếc thuyền lớn đang ở trong khóe mắt đám người Mộng Vô Nhai từ từ tiến vào Vụ Giang.

Vụ khí che trời che địa nồng đậm kia trước sau cũng chỉ là trong nháy mắt, cũng đã đem con thuyền kia che dấu nghiêm nghiêm thực thực, ai cũng nhìn không thấy được nữa.

“Vượt qua nầy sông, chính là Yêu Hoàng Thiên! Không thuộc về phạm vi Đông Hoàng Thiên nữa.” Sở Dương nhìn lất phất đại vụ này lầm bẩm tự nói.

Yêu Hoàng Thiên.

Nơi đó ngoài sự thần bí và địa vực rộng lớn ra còn tràn đầy sắc thái thần bí.

Vào đây rồi chẳng khác gì là đã 1 nửa thoát khỏi truy binh phía sau rồi, coi như là Mặc Vân Thiên có viện binh chạy tới thì cũng chỉ có thể từ từ lục soát mình mà thôi. Chẳng qua là sau này, mình sẽ ở Yêu Hoàng Thiên này mà cùng người Mặc Vân Thiên liều chết triền đấu.

Sở Dương thở dài một hơi.

Trốn khẳng định là tránh không khỏi.

Mình mang theo những người này, bọn họ đều là người nổi danh ở Mặc Vân Thiên, sớm muộn sẽ bị điều tra ra.

Mặc Vân Thiên Đế lần này phái đám Mộng Vô Nhai đến, mặc dù đã có thể coi như là trọng binh tiếp cận, nhưng với kết quả trước mắt mà nói, vẫn còn là xem thường Sở Dương. Cho nên, Mặc Vân Thiên một lần nữa xuất binh, tất nhiên sẽ không phạm sai lầm đồng dạng nữa!

Đến lúc đó, tất nhiên là Lôi Đỉnh ầm ầm, núi lớn áp đỉnh, thiên địa đổ nát!

Sở Dương biết, lúc này tạm thời dễ dàng, bất quá là giây phút an tĩnh ngắn ngủi trước khi Bạo Phong đến mà thôi, sắc mặt của hắn mặc dù dễ dàng lạnh nhạt mà kì thực trong lòng thì không dám có chút khinh thường nào.

“Rốt cục đã rời Đông Hoàng Thiên rồi!” Nhìn thiên địa mịt mờ sương mù dày đặc, Sở Dương không khỏi có chút cảm thán nói.

Đông Hoàng Thiên là nơi mình đặt chân khi mới tới Cửu Trọng Thiên Khuyết, nơi này thật sự là có quá nhiều trải nghiệm, quá nhiều kỷ niệm, thật sự khó có thể quên được.

Trong bụng mặc dù mấy phần không nỡ dứt nhưng Sở Dương cũng không hối hận.

Bạch Vũ Thần đứng ở bên cạnh hắn, ống tay áo cụt theo gió phiêu lãng cũng không nhịn được cảm xúc nói: “Đúng a... Rốt cục đã rời Đông Hoàng Thiên.”

Sở Dương ngây ngốc, lắc đầu bật cười.

Ở trong lòng đám người Bạch Vũ Thần Đông Hoàng Thiên căn bản là một cơn ác mộng!

Hết thảy vận rủi, cũng từ nơi này mà bắt đầu, hôm nay rời đi, dĩ nhiên là tâm tình thư sướng rồi.

Nhưng Bạch Vũ Thần không biết, Sở Dương nói ra những lời này chính là có nghĩa khác.

“Đông Hoàng Thiên, ta thật ra đã sớm muốn rời đi.” Sở Dương xuất thần nhìn dòng sông trước mặt, trong lòng mênh mang nói: “Đông Hoàng Thiên đối với ta mà nói, thật sự quá an nhàn! Hơn nữa, cũng quá có chỗ dựa... Không rời Đông Hoàng Thiên, Sở Dương ta còn lâu mới có thể trưởng thành thành nhất phương chi hùng.”

“Lần đuổi giết này quá trình mặc dù hiểm tượng hoàn sinh, cửu tử nhất sanh, nhưng ta biết, phía Đông Hoàng Thiên chính phủ đã giúp ta, tận hết sức lực trợ giúp ta.”

“Nếu quả thật gặp phải sinh tử nguy cấp thời khắc, chỉ sợ Tuyết Lệ Hàn cũng sẽ đích thân xuất thủ.”



“Ta không sợ hy sinh, không sợ tử vong, mà là chỗ cậy vào, hơn nữa còn là loại vô hạn chỗ dựa nữa.” Sở Dương trong lòng không khỏi tự giễu nói: “Có chô dựa, trong lòng sẽ thiểu chí tiến thủ.”

“Cho nên, ta muốn rời khỏi, nhất định phải rời đi.”

“Đi tới Yêu Hoàng Thiên, đưa mắt không quen ai, phương diện lực lượng Đông Hoàng Thiên cũng ngoài tầm tay với, chỉ có ta ở đây. Ta lấy thành viên tổ chức hiện tại xông xáo mà đi.”

Sở Dương thản nhiên nói: “Mặc dù ở Yêu Hoàng Thiên tất nhiên ta phải đối mặt với tình cảnh ác liệt hơn lúc trước nhưng ta không có lựa chọn nào khác, vui vẻ mà chịu đựng!”

Bất kể là vì cường giả chi tâm hay chiến đấu chi hồn, hoặc là vì đỉnh phong chi lộ cũng nên đi..." Không có lựa chọn nào khác!

“Đúng, chúng ta không có lựa chọn nào khác!” Bạch Vũ Thân tràn đầy cảm xúc nói, mới vừa rồi khi Sở Dương lầm bẩm tự nói, hắn nghe được hai câu nói cuối cùng.

“Không ở trong chiến đấu quật khởi thì ở trong chiến đấu tiêu vong!” Xa Húc Sơ lẳng lặng nói.

Tất cả mọi người đứng ở trên đầu thuyền, nhìn đại vụ mịt mở trước mắt cùng với tương lai hoàn toàn không thể biết trước, chỉ cảm giác thân thuyền chậm rãi lướt tới mà tất cả mọi người đều không ai nói một lời.

Tiền đồ mịt mờ giống như trận di thiên đại vụ này.

Chỉ có thể đi về một cái phương hướng, cũng không thể quay đầu đi đến hay chạy nước rút, chỉ có thể tiến lên hay là chết.

Thuyền lớn lẳng lặng đi về phía trước. Sóng gió an tĩnh.

“Ra khỏi Vụ Giang này chính là Yêu Hoàng Thiên.” Mộng Vô Nhai nhìn vào đại vụ trước mắt thản nhiên nói: “Lập tức phát tin tức trở về, nói là Sở Dương suất lĩnh 32 thuộc hạ đã tiến vào Vụ Giang, mục đích hẳn là đến Yêu Hoàng Thiên.”

“Dạ.”

“Đi địa phương xa hơn tìm kiếm thuyền bè, chúng ta cũng phải lấy tốc độ nhanh nhất vượt sông, cố gắng nắm được hành tung của bọn họ.”

“Dạ!”

Trên một mảnh sương mù dày đặc ở bờ bắc Vụ Giang, trong một mảnh mây mù, Ngôn Như Sơn sắc mặt thân thơ’, lầm bẩm nói: “Huynh đệ, còn nhiều thời gian, sau này còn gặp lại! Ngươi, nhất định phải bảo trọng mình!”

“Thân làm ca ca mà vô năng, giữ bảo vệ được ngươi.” Ngôn Như Sơn ảm nhiên thở dài nói.

“Hy vọng khi ngươi lần nữa trở lại, chính là Vương giả trở về, làm cho ca ca cũng thơm lây!” Ngôn Như Sơn ánh mắt thật sâu nhìn vào sương mù dày đặc trước mắt lẳng lặng nói:

“Huynh đệ, bảo trọng!”

Trận đuổi giết này tựa hồ như đã tạm thời hạ màn. Nhưng trận đuổi giết có đầu không đuôi này cơ hồ làm chấn động cả Cửu Trọng Thiên Khuyết!

Có một người dám giết đưa con nhỏ nhất của Mặc Vân Thiên Đế Nguyên Thiên Hạn!

Người này tên là Sở Dương!

Hắn không chỉ có giết con Mặc Vân Thiên Đế mà còn lấy 1 thân 1 kiếm giết chết hơn hai trăm cao thủ nhất lưu của Quỷ Vực.

Mặc Vân Thiên Đế đại nhân tức giận phái ra Đại tướng Mộng Vô Nhai suất lĩnh một vạn đại quân truy bắt đuổi giết Sở Dương.

Đoạn đường này, trước sau chém giết tám vạn dặm!

Sở Dương lấy vô cùng trí kế một đường chạy trốn, một đường phản kích, lợi dụng hết thảy thủ đoạn đối phó địch nhân, khi đang cùng địch nhân chiến đấu liên miên thì một đường tích lũy mà đột phá, cuối cùng trèo lên tới Thiên Nhân cấp tầng thứ. Sau khi thực lực đại tiến, Sở Dương sắc bén vô đến, đem Mặc Vân Thiên đại quân giết cho thất linh bát lạc, một vạn đại quân thì hơn chín nghìn người vĩnh cửu chôn xương nơi Đông Hoàng Thiên, cuối cùng, Sở Dương suất lĩnh thuộc hạ thành công thoát khỏi Mộng Vô Nhai truy binh, tiến vào Vụ Giang!

Tiến vào Yêu Hoàng Thiên!

Tin tức kia như cuồng phong nhanh chóng truyền đi khắp cả Cửu Trọng Thiên Khuyết!



Tất cả người nghe được tin tức kia cũng cảm giác được mình như đang nghe kể về một câu chuyện Thần Thoại xưa: Cõi đời này, làm sao có thể có được người mạnh như vậy? Mẹ nó, cái này thật đúng là vị thần sống.

Nhất là khi người các đại môn phái mang theo oán khí trở về thì lời kể mang theo thành kiến này đồn đãi đi. Dần dần diễn dịch thành câu chuyện ai nghe cũng khoái.

Theo như đồn đãi thì Sở Dương chính là chánh nghĩa hóa thân, không sợ cường quyền, không hãi sợ thế lực ác, phấn khởi đả đấu. Mà Mặc Vân Thiên cùng Mộng Vô Nhai thì thành kẻ không phân tốt xấu, biến thành ác nhân khốn kiếp.

Mặc dù sự thật vốn là như thế, nhưng lời đồn đãi cũng bôi đen Mặc Vân Thiên hơn vài phần.

Nhất là Mộng Vô Nhai Mộng đại tướng quân trực tiếp bị viết thành kẻ tiểu nhân.

Lần hành động này nguyên ý của hắn là muốn vuốt đuôi Thiên Đế, cổ động a dua nịnh hót nên mới nhận được cơ hội xuất binh, nhưng không ngờ là vỗ mông ngựa lại bị đặt mông ngồi đúng vào gốc rạ cứng rắn, đít đỏ lòm một đám..."

Về phần Nguyên Thiên Hạn, lại là không có chút độ lượng nào, chẳng phân biệt được thị phi, bảo thủ...,

Nói tóm lại, chính là cực kỳ khó nghe.

Cả Cửu Trọng Thiên Khuyết đã an tĩnh vài ngàn năm, dường quá an tĩnh đến mức buồn chán. Nhất là những lời đồn đãi này phía sau màn đều có người thôi thủ nên tình hình càng diễn ra theo hướng ác liệt...

Các đại môn phái mặc dù tự hỏi trêu chọc không nổi Mặc Vân Thiên, nhưng có thể sử dụng phương thức buồn nôn này để hả giận. Do đó cả Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng đang thảo luận chuyện này.

Đại đa số ánh mắt của người cũng nhìn về Yêu Hoàng Thiên, nghe ngóng tin Sở Dương đại chiến Mặc Vân Thiên tiếp tục truyền tới để thõa mãn tâm hiếu kỳ của mọi người.

Dĩ nhiên, có trình độ rất lớn cũng là vì bị bắt nạt, Mặc Vân Thiên lần này đắc tội với tất cả siêu cấp tông môn mà!

Chỉ có Trung Cực Thiên phản ứng là có chút đạm mạc, trừ Địa Tâm Các tỏ thái độ mình xác là đối với Mặc Vân Thiên hoàn toàn châm chọc ra thì Thiên Kiếm mình đứng hàng đệ nhất lại trầm mặc.

“Việc Sở Dương quật khởi đã là thế không thể đỡ: Nhưng chúng ta không thể cho thêm dầu vào lửa, thậm chí khi cần thiết, với điều kiện tiên quyết là không tổn hại đến ích lợi phe ta thì có thể hiệp trợ Mặc Vân Thiên 1 chú” Vân Trung Thiên một câu nói định ra nói: “Trong mắt của ta, Sở Dương người này, so sánh với Mặc Vân Thiên còn nguy hiểm hơn nhiều lắm.”

Cùng lúc đó, ở các nơi Cửu Trọng Thiên Khuyết, tin tức kia khiến cho ai cũng chấn động nhưng với tư vị hoàn toàn khác nhau.

Tại Hồng Trần Như Mộng Hiên. Mạc Khinh Vũ lo lắng vạn phần ngồi ở trong 1 đám tiểu tử lải nhải hỏi tới hỏi lui.

“Các ngươi là người Thiên Binh Các hả?”

“Đại ca các ngươi gọi là Sở Dương hả!?”

“Đại ca của các ngươi có phải là Sở Dương hay không, là một người 1 thân áo đen, ánh mắt thật to, đặc biệt anh tuấn tiêu sái, hết sức có mị lực kia không?”

“Đúng rồi, khi hắn cười có phải là trước tiên có chút nhíu mày hay không?”

“Hắn là...”

"Hẳn là...

Như thế liên tiếp mấy trăm vấn đề, hỏi đến lúc đám tiểu tử kia đầu cháng váng não.

Vốn cho là vị đệ nhất thiên tài trong môn phái tới đây, hơn nữa còn lại xinh đẹp như thế, tất cả mọi người có chút được sủng ái mà lo sợ nhưng liên tục mấy ngày nay phải trả lời đi trả lời lại những vấn đề này, hơn nữa mỗi cái vấn đề cũng phải trả lời nhiều lần nên bọn tiểu tử này nhất thời chán nản.

Móa nó, ngươi hỏi bao nhiêu lần rồi, có phiền hay không a,

Đây là đệ nhất thiên tài của môn phái này sao? Đầu óc như thế nào mà trí nhớ tệ như thế, thông minh cái gì chứ?!

Một tiểu la lỵ phòng má, rất có địch ý rất và ghen tức hỏi nói: “Ngươi hỏi cặn kẽ về Sở Dương ca ca của ta như vậy là muốn làm cái gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook