Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 194: Khắp nơi bảo bối

Phong Lăng Thiên Hạ

23/04/2017

Sở Dương như tưởng tượng thấy phong thái của vị Thánh Nhân này lúc trước mà không khỏi bồi hồi, một hồi tâm trí mơ mộng nếu như vị Thánh Nhân này là ta...

“Sau khi một kiếm chặt đứt, theo thế tới của lực lượng khổng lồ kia, nửa trên quả núi liền như vậy bay ra ngoài, rơi sang một bên, thậm chí là không phải tận lực làm!”. Kiếm Linh nhìn khoảng cách giữa hai tòa núi mà cơ mặt run rẩy và tiếp tục giăng thuật về sự thật hãi nhân này.

“Kiếm chủ đại nhân ngươi có thể không biết, trên một ngọn núi có cao thủ tọa trấn cũng không có cao thủ rất không giống nhau!”. Kiếm Linh lầm bẩm nói: “Lúc ấy độ cứng của ngọn núi này chỉ sợ còn muốn hơn hiện tại hơn 1 ngàn lần! Thực tế lúc đối địch thì càng thêm khủng bố

Sở Dương há to miệng, từng đợt không rét mà run.

Đây là dạng thực lực gì thì mới có thể làm được? Bản thân mình thật sự có thể đi đến tầng thứ như vậy sao?

“Chuyện kia đối với chúng ta mà nói quá xa xôi, hay là trước tiên đi tìm kiếm dưới chân núi đã”. Sở Dương hít sâu một hơi, đem các loại tâm tình trong lòng khu trục ra ngoài nói.

Trong lòng hắn đã có một loại nhận thức: Con mẹ nó, ta mỗi ngày mắng tới mắng lui Tuyết Lệ Hàn mà lại không ngờ tầng thứ của hắn khủng bố như vậy, may là hắn không đập cho ta 1 cái?

Hai người tiện đường mà đi, chỉ thấy trên đỉnh núi có nhiều chỗ có trường thảo hoặc một ít bụi cỏ nhưng lại không có gì đáng giá cả.

Ở một phía có một cái sơn đạo, lan can bằng Bạch Ngọc, bậc thang bằng Thanh Ngọc uốn lượn đi xuống dưới.

Sở Dương cùng Kiếm Linh theo bậc đi xuống. Vừa xuống được 2 bậc thì Kiếm Linh đột nhiên toàn thân chấn động, nhìn hai bên cây cối rậm rạp mà ngẩn người trong miệng lầm bẩm nói: “Thương Lan mộc? Cả tòa núi này không ngờ tất cả đều là Thương Lan mộc?!”.

“Thương Lan mộc? Đó là vật gì?”. Sở Dương hiếu kỳ hỏi.

“Thương Lan mộc ở mười lăm vạn năm trước đã từng là một loại cực kỳ hi hữu mộc đầu, lại nhắc tới loại cây cối này bản thân nó cũng không có gì kỳ lạ quý hiếm nhưng tính chất lại cực kỳ cứng rắn, không chỉ nói sắt thép, cho dù là Tinh Thần Cương cũng chưa chắc đã hơn được Thương Lan mộc về độ cứng cho nên người bình thường chỉ cần điều kiện cho phép, đều chọn dùng Thương Lan mộc làm binh khí

“Nhưng càng về sau, mọi người bắt đầu phát hiện ra Thương Lan mộc mặc dù độ cứng có đủ nhưng lại rất dễ bị ăn mòn, cho nên cũng dần dần đào thải. Tuy nhiên có người ngoài ý muốn phát hiện ra, lõi cây Thương Lan Mộc không ngờ toàn bộ là màu tím vô cùng chói mắt, hơn nữa không giống như bộ phận khác dễ dàng bị mục, căn cứ vào cái này, lõi cây Thương Lan Mộc được các đại thiên địa sưu tập để làm vật liệu chế tác ra tiền tệ sau đó lại phát hiện ra tiền làm bằng lõi Thương Lan Mộc rất dễ bị phỏng chế thì lại pha thêm Tinh Thần Mộng Thiết để chế ra Tử Hà tệ và Tử Vân tệ...

Kiếm Linh hít một hơi thật sâu nói: “Kiếm chủ đại nhân, nơi này có nhiều Thương Lan mộc như vậy, hơn nữa mỗi cây ít nhất đã mấy chục vạn năm tuổi thậm chí là vài trăm vạn năm Thương Lan mộc, tuyệt đối là thiên đại Tài Phú đó”.

Sở Dương nhếch nhếch miệng, dở khóc dở cười nói: “Đại ca, ngươi tỉnh lại đi, ngươi cảm thấy, chỉ cần tin tức này truyền đi, ta có thể chiếm được sao”.

Kiếm Linh ngẩn ngơ, chán nản nói: “Đúng vậy, đồ chơi này thuộc về phía chính phụ, bất luận như thế nào tư nhân cũng không cách nào chiếm được”.

Sở Dương thản nhiên nói: “Cho nên ta cũng chẳng muốn, nếu không sẽ càng thêm mất mát!”.

Đột nhiên hắn một cước đá vào một cây đại thụ mắng to nói: “Con mẹ nó, mắt nhìn thấy nhiều tiền như vậy! Cứ như vậy không lấy được! Biết rõ lão tử thiếu tiền, còn làm ra một đống đồ vật dập xuống đầu ta, lão thiên gia ngươi có phải là muốn chơi ta hay không, mẹ nó... Kiếm Linh hơi ngẩn ra: Đây còn không gọi là mất mát? Không có để trong lòng?

“Nhưng Tuyết Lệ Hàn tên hỗn đản kia muốn từ trong tay lão tử đem những thứ này đi, dù sao cũng phải cho ta một điểm chỗ tốt! Bằng không, ta sẽ vung kiếm xử hắn! Ta không chiếm được tiện nghi, những người khác cũng đừng có mơ tưởng!”. Sở Dương hung dữ mà nói, đột nhiên vừa trừng mắt nói: “Ồ? Đó là cái đồ chơi gì?”.

Sở Dương một cước đá ra đi lực lượng cực lớn? Cây Thương Lan mộc đó trúng cước kịch liệt lay động rồi đột nhiên từ phía trên rơi xuống một thứ gì đó: “Phốc” một tiếng rồi bị đập nát trên mặt đất.

“Linh chi?!”. Nhìn thứ đồ vốn trắng như tuyết ở trước mặt mình vỡ ra thành tám mảnh và có màu đỏ tím gì đó, Sở Dương trợn mắt há hốc mồm. Cái này là cái gì?

Không nhịn được hắn quay đầu nhìn lại.

“Ngươi tên ngu ngốc này!”. Kiếm Linh đã tiến lên đem Linh chi nhặt lên vẻ mặt đau lòng nói: “Đây chính là Tuyết Ngọc Tử Tâm Linh chi mọc trên thân Thương Lan Mộc đó... Làm sao lại rơi xuống như vậy chứ... Đây chính là thiên tài địa bảo tối thuần chánh nhất đó, cũng là thứ tốt vài chục vạn năm đó, ngươi đây tên phá sản, cái gì cũng đều không hiểu, thật đúng là muốn chọc giận chết ta ta...



“Coi như là trong bất hạnh có cái may, nếu người các môn phái vào đây rồi thì Tuyết Ngọc Tử Tâm Linh chi kia làm sao có thể bảo tồn được đến bây giờ?”. Kiếm Linh vừa phàn nàn đồng thời lại có chút ít may mắn nói.

May là các môn phái kia giờ này vẫn bị phong ấn, bằng không bây giờ ở Cửu Trọng Thiên Khuyết đi đâu tìm được thứ tốt như vậy?

Lại nhắc tới, Kiếm Linh oán giận nói như vậy cũng không có lý do gì, chỉ là thuần túy nhìn thấy thứ tốt bị tao đạp như vậy mà tiếc hận thôi. Dù sao Sở Dương cũng không phải là cố ý.

Mặc dù Sở đại thiếu gia cái gì cũng không hiểu, lịch duyệt nông cạn, nhưng sao cũng không phải là loại quần áo lụa phá sản...

Nhưng sau khi trải qua việc này, Sở Dương càng thêm lưu tâm, một đường ánh mắt sáng quắc nói: “Không thể nào chỉ có trên một thân cây mới có thứ này? Nơi này nhiều cây như vậy, phỏng chừng cũng không thiếu mới đúng, khẳng định là có, phải có, nhất định phải có...

Hắn đơn giản thả ra Cửu Kiếp kiếm, khiến Cửu Kiếp kiếm đi tìm Sau 1 lúc:

“Oa! Lại một cây có!”.

“Nơi này có một cây siêu cấp Hoàng Tinh!”.

“Nơi này không ngờ còn có Xích Tham, tối thiểu mấy chục vạn năm niên kỷ rồi!”.

“Nơi này có Linh Lung Huyết Tham mà không ngờ đã sinh ra Tham Tinh rồi...

“Lại là một cây Tuyết Ngọc Tử Tâm Linh chi...

“Nơi này, còn có nơi này...

Đường xuống núi dường như đi còn chưa được một phần năm mà Kiếm Linh đã không ngừng kêu to lên. Sở Dương cũng ngay từ lúc đầu còn ngạc nhiên nay biến thành nhìn quen lắm rồi mà lạnh nhạt, càng về sau lại trực tiếp hờ hững.

Vì nơi này thứ tốt thật sự là nhiều lắm! Nhiều đến mức thu không hết được, nếu không phải là có một cái Cửu Kiếp Không Gian làm chỗ dựa thì phỏng chừng Sở Dương cùng Kiếm Linh phải đau lòng đến chết, lúc đó hai người bọn họ, ngay cả chút ít thứ tối trân quý nhất đều cầm không được!

Đây chính là một tòa núi lớn tối thiểu nhất cũng đã hơn bốn mươi năm mươi vạn năm qua không có con người quang lâm, có thể nghĩ được nơi đây sẽ sinh ra ra bao nhiêu thứ tốt chứ?

Hoặc là nói là đếm cũng đếm không xuể.

Huống chi ngọn núi này còn không phải là núi lớn bình thường trên mà chính là trung tâm sơn của Thần Nguyên chi Cảnh là địa giới của siêu cấp tông phái! Linh khí chi đầy đủ, sớm đã đạt đến mức nghe rợn cả người.

Trên núi như vậy, không thể nghi ngờ gì là càng thêm dễ dàng sản xuất ra thiên tài địa bảo!

Sở Dương không ngừng hái ném vào trong Cửu Kiếp Không Gian, bên trong 3 Dược Linh kia không ngừng mà nhổ và trông.

Tuy nhiên chỉ có nhân sâm là chúng còn đặc thù đối đãi, bất kể là Huyết Tham, hay là Ngọc sâm hay là phổ thông nhân sâm, hoặc là Linh Lung sâm... Vân vân, mấy trăm loại nhân sâm, mỗi một chủng loại đều thu vào mấy chục cây.

Mỗi một cây, đều trước tiên bị 3 Dược Linh hấp thụ 1 lượng tinh khí nhất định rồi lại lần nữa đợi đến khi xác nhận qua là tất cả nhân sâm ở trong không gian đều đã được một phần thì còn lại trực tiếp bị 3 Dược Linh thôn phệ, không chút khách khí!

Nói cách khác, lần này thu hoạch được cự đại số lượng nhân sâm trong chớp mắt liền đều biến thành khô héo!

Ban đầu thì tốc độ thôn phệ còn khá chậm nhưng càng về sau theo năng lực của Dược Linh không ngừng tiến hóa, có thôn phệ cái gì chính là chuyện trong thời gian nháy mắt.

Đương nhiên Dược Linh mặc dù ăn vô cùng mỹ mãn nhưng có một việc vẫn không biết: Đó là tất cả linh dược sau khi được Cửu Kiếp kiếm tìm kiếm và chọn lựa, thật ra đều đã bị nó đi trước một bước hấp thu lấy một phần tối tinh hoa.



Ngoài ra Cửu Kiếp kiếm còn có một chỗ tốt lớn nhất nữa chính là: Không kén ăn.

Nói thí dụ như thoáng cái gặp phải 1 cây Đại Tùng Nhân Tham, Cửu Kiếp kiếm thậm chí ngay cả mấy cây mới nẩy mầm cũng đều thôn phệ hết. Có thể nói là nơi nào Cửu Kiếp kiếm đi qua đều hoang tàn!

Chà, không, chính là... Bất kỳ loại dược thảo nào cũng không lưu!

Vì những thứ kia mang đi không được nên trực tiếp hút khô! Thiên tài địa bảo tức thì biến thành cỏ khô.

Cho nên không phải là hoang tàn mà nên nói là nơi nào nó đi qua, khắp nơi trên mặt đất đều là cỏ khô để hình dung mới thỏa đáng!

Sưu sưu sưu...

Xoạt xoạt xoạt...

Cửu Kiếp kiếm cao hứng bừng bừng, 3 Dược Linh vô cùng hứng thú, Kiếm Linh cùng Sở Dương thì cũng đã có chút rã rời có đôi khi thứ tốt quá nhiều, số lần xoay người nhặt lên quá nhiều thì dường như quá buồn chán!

Càng về sau, cảm thấy mệt nhọc, Sở Ngự tọa trực tiếp xuống núi, lưu lại Kiếm Linh cùng Cửu Kiếp kiếm vơ vét linh dược, Cửu Kiếp kiếm phụ trách phát hiện tìm kiếm và thôn phệ và khai quật mà Kiếm Linh phụ trách chuyển về trong Cửu Kiếp Không Gian.

3 Dược Linh chờ dược liệu đi vào rồi thì lựa chọn thôn phệ, hấp thụ, nhổ trông. Ba phương diện, tất cả chức năng đó càng về sau lại có chút như được cơ giới hoá vậy.

Tuy nhiên một ngọn núi có nhỏ đi nữa thì đó cũng là một ngọn núi, hơn nữa có thể được siêu cấp tông môn tuyển làm nơi đặt đại bản doanh thì sao có thể nhỏ ch được?

Mặc dù là Kiếm Linh, Cửu Kiếp kiếm, hai tồn tại nghịch thiên với tốc độ không thể tưởng tượng được cực tốc vơ vét, không ngờ vơ vét hơn nửa canh giờ mới đem nửa ngọn núi thu thập sạch sẽ.

Nếu lúc này có người đi vào thì chỉ sợ mọi người sẽ chấn kinh: Đây sao cũng quá sạch sẽ đi! Thần Nguyên chi Cảnh danh chấn thiên hạ, dưới Trấn hồn Thạch, sau khi mở ra phong ấn không ngờ ngay cả 1 cây linh dược cũng không còn?

Thậm chí ngay cả phổ thông thảo dược cũng không còn?

Trước mắt cũng chỉ có cỏ khô, đây tính con mẹ nó là chuyện gì a!

Đây quả thực là kỳ lạ i

Bọn họ lúc này đương nhiên là vào không được nhưng Sở Dương thì lúc này đã thật sự phát hiện ra kỳ tích!

“Đây không phải là một môn phái sao? Không phải là đã bị người diệt sao? Người đâu? Cho dù là không còn người thì phải có thi thể chứ? Đã chạy đi đâu rồi?”.

“Không phải nói phía dưới này có Kiếp Nạn Thần hồn sao? Kiếp Nạn Thần hồn? Chạy đi đâu rồi?”.

“Làm sao chẳng gặp phải cái nào cả

Sở Dương đối với cải này tỏ vẻ không hiểu chút nào.

Kiếm Linh dường như cũng trăm mối vẫn không có cách giải, cái này hoàn toàn không thể hiểu được.

Bất quá không đụng phải mới là may mắn, nếu thật sự đụng phải, có thể ảnh hưởng đến tính mạng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook