Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 195: U Hồn Hoa

Phong Lăng Thiên Hạ

23/04/2017

Phía trên nửa ngọn núi trên cổ hàng trăm tu sĩ động phủ, tu luyện đàn tràng, bên trong hoặc là có đan dược, hoặc là cổ bí tịch, hoặc là có binh khí, hoặc là có linh dược, hoặc là có hiếm quý kim chúc...

Sở Dương hết thảy không chút khách khí toàn bộ thu nhận, nếu đã tới rồi tự nhiên là xin vui lòng nhận lấy thôi. Hắn chỉ bảo Kiếm Linh phẩm định lại, nếu là thứ gì đó là loại để cấp thì mới để lại cũng không thể để vài ngày tới khi cho người tiến vào, cái gì cũng không còn nữa? Như vậy thì thật sự quá rõ ràng, bọn họ sẽ hoài nghi đã có người nhanh chân đến trước, thủy chung là sẽ có hậu hoạn!

“Trong này!”.

Kiếm Linh kinh ngạc gọi một tiếng.

Vừa rồi hai người còn kỳ quái về chuyện này, sau khi đi lên ngọn núi phía trên rốt cuộc đã tìm được đáp án - ở 1 góc rẽ, trong nhất phiến sơn cốc, bên trong rậm rạp chằng chịt tất cả đều là thi hài!

Mỗi một cái đầu đều óng ánh tỏa sáng, khô lâu như núi.

Sở Dương hít sâu một ngụm lãnh khí. Trong sơn cốc này chông chất thi thể, chỉ sợ không dưới vài vạn người!

Sở Dương nhẹ nhàng đi qua, tùy ý lật qua lật lại một cái thi hài, rầm một tiếng, có nhiều chỗ sau khi bị lật qua lật lại thì tự động hoá thành vôi, nhưng mấy cái xương đùi, cánh tay và đầu lâu thì vẫn có thể giữ được hoàn hảo. Đều hóa thành một loại tựa hồ như đá hay như ngọc vậy.

Hiển nhiên bộ phận xương cốt đã biến thành hoá thạch!

Chính giữa có không ít xương cốt tính chất nguyên bản, những người kia khi còn sống đã đạt tới Thiên Nhân cấp trình tự cao thủ, sau khi chết, cốt chất bất diệt, mặc dù là đã qua mấy chục vạn năm quang âm thì y nguyên vẫn có thể bảo trì được tính chất nguyên bản.

Nhưng cũng rốt cuộc không cách nào khôi phục sức sống!

“A? Những người này trí mạng chi thương không ngờ đều là giống nhau”. Sở Dương nhìn xương cốt dưới mặt đất, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc nói: “Toàn bộ đều là do ngực trúng nhất kiếm!”.

“Chỉ sợ không phải một kiếm! Mà là kiếm khí!”. Kiếm Linh uốn nắn nói: “Kiếm khí nhập vào cơ thể, trước tiên đã đánh nát bấy Nguyên hồn người trúng chiêu, sau đó mới là chặt đứt sinh cơ! Kẻ ra tay tâm ngoan thủ lạt đã đến cực”.

“Ngay cả cơ hội hồn phi phách tán cũng không cho bọn hắn! Trực tiếp chính là tối triệt để hủy diệt!”.

“Nhiều người như vậy chông chất một chỗ trong này, người đó ra tay nhiều nhất chỉ sử dụng ba kiếm, trong kiếm khí mang theo chắc là phụ gia mang theo thêm năng lực truy mệnh tỏa hồn, đem những người này như vậy mà chém chết!”.

Kiếm Linh trước kia dù sao đã từng theo Tuyết Lệ Hàn lăn lộn nhiều năm đối với nhân vật tầm như Tuyết Lệ Hàn ra tay cũng có minh bạch, giờ phút này hắn thanh âm thập phần trầm trọng nói: “Từ dấu hiệu này xem ra, người ra tay này tu vi cho dù còn chưa kịp quân thượng thì chỉ sợ cũng không kém hơn là bao nhiêu!”.

Sở Dương khẽ gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ. Cửu Kiếp kiếm lúc này đã gào thét mà ra, bắt đầu ở đây phiến trong sơn cốc trắng trợn vơ vét, thu thập linh dược.

Bởi vì nơi này cao thủ chết quá nhiều, mà tu vi khi còn sống đã hóa thành linh khí tràn ngập cho nên linh dược ở kể bên này chất lượng cùng cực cao. Nhưng Sở Dương luôn cảm giác linh dược này có chút chán ghét cho nên tự mở ra một khối dược điền và quyết định, nơi này để sản xuất linh dược bán ra ngoài, tự mình và người nhà của mình không dính vào.



Ở giữa vạn thi hài có một cây hoa ngăm đen đón gió mà đứng, không ngừng tản mát ra nhè nhẹ hắc khí

“Đó chính là u hồn Hoa!”. Kiếm Linh thở dài nói: “Chỉ có nơi chết rất nhiều người, hơn nữa trong số đó có không ít người trước khi chết tu vi đều rất cao minh, có điều kiện tiên quyết đó thì mới có cơ hội xuất hiện loại kỳ hoa này. Thật không nghĩ tới trong này lại có và lại sinh trưởng được đến mức như đại thụ vậy

“U hồn Hoa?! Hoa này xuất hiện với điều kiện hà khắc như thế, chắc hẳn tác dụng cũng không phải chuyện đùa a?”. Sở Dương hỏi.

“Cái này còn khó mà nói ta trước kia cũng chỉ nghe nói là u hồn Hoa này có thể liên thông âm dương hai giới, nhưng không biết cụ thể công dụng đến cùng ra sao Kiếm Linh nói, vừa nói lại có hơi hưng phấn đánh giá cây u hồn Hoa này lầm bẩm nói: “Không biết cái kia có hay không nữa?”.

“Cái này? Kia?”. Sở Dương giật mình nói: “Cái này cái kia là cái gì?”.

Kiếm Linh dò xét một hồi, đưa tay đụng đụng vào, rốt cuộc thất vọng lắc đầu nói: “Xem ra chắc là không... Nhưng cứ thu lấy đi. Thứ này tương lai sẽ có hữu dụng, cho dù vô dụng cũng không để lại đây, tiện nghi cho những người khác

“Tốt!”. Sở Dương vung tay lên, đang muốn thu hồi thì trên u hồn Hoa hắc vụ đột nhiên huyễn hóa ra 1 cái mặt người rõ ràng, nhe răng nhếch miệng hướng về Sở Dương lao đến.

Sở Dương thấy thế lại càng hoảng sợ, đang muốn một chưởng bổ ra, hoặc xua tan hoặc là bức lui quái mặt đó thì Kiếm Linh đã đi trước một bước hưng phấn xông ra nói: “Hóa ra là thật sự có, vừa rồi thiếu chút nữa nhìn sai rồi, cái này giao cho ta! Đồ chơi này là đại bổ vật của ta đó!

Ngay sau đó Kiếm Linh đột nhiên Lăng Không lóe lên, hóa thành 1 con Phượng Hoàng đen kịt, mở ra cái miệng rộng, phun ra mặc sắc hỏa diễm đen kịt hừng hực lao tới trước mặt quái vật kia!

Quái vật kia vội vàng không kịp chuẩn bị, phản ứng hình như cũng có chút trì độn, tức thì đã bị Kiếm Linh sử dụng hắc sắc hỏa diễm phun lên trên người, Sở Dương vốn tưởng rằng hai người này dù sao cũng phải đại chiến nửa ngày, quái vật kia sau cùng mới bị hắc hỏa tới người không ngờ hắn lại tức thời phát ra một tiếng thét rồi xoay người định trốn.

Sở Dương nghe được tiếng thét chói tai này thì lại có một loại thần phách dao động. Đã thấy Phượng Hoàng do Kiếm Linh biến ảo ra đuổi theo không bỏ, trên đường đi hắc sắc hỏa diễm kia mãnh liệt phun ra mỗi lần đốt tới quái vật kia sẽ khiến thân thể nó bốc hơi ra một mảnh vụ khí đen kịt, mà loại vụ khí này chỉ cần bốc lên thì sẽ bị Phượng Hoàng kia nhanh chóng thu lấy, sau đó thể tích của Phượng Hoàng rõ ràng lại lớn hơn một vòng.

Theo vụ khí không ngừng bị hấp thu, quanh thân Phượng Hoàng hắc sắc hỏa diễm cũng càng thêm nồng đậm, càng thêm sáng lạn, đen sáng bóng lên.

Quái vật kia chẳng những không sức hoàn thủ, thậm chí có chạy trốn thì cũng chỉ chạy quanh u hồn Hoa kia, giống như là không thể rời khỏi u hồn Hoa này quá xa, tình hình này tất nhiên là càng thêm thuận tiện cho Kiếm Linh bao vây chặn đánh.

Càng về sau, quái vật kia phát ra tiếng kêu đáng thương, tựa hồ là đang cầu xin tha thứ nhưng Phượng Hoàng do Kiếm Linh biến ảo thành không chút mềm lòng, như cũ vẫn cùng hung cực ác nhào tới, một ngụm Hỏa diễm đem nó hoàn toàn hóa thành vụ khí đen kịt, sau đó cánh mạnh mở ra, lập tức trọn vẹn phóng lớn lên gấp đôi thể tích!

Xoạt!

Kiếm Linh một lần nữa khôi phục hình người trở xuống mặt đất, vẻ mặt mỹ mãn, mặt mày hớn hở, rất giống như 1 con mèo vừa ăn vụng hết 1 con cá, trong vẻ lười biếng còn mang theo 1 điểm dâm tiện.

“Đây rốt cuộc là cái đồ chơi gì?”. Sở Dương hỏi nói: “Nhìn ngươi ăn xong bộ dạng lại dâm tiện hạ lưu thế kia, thật khó chịu!”.

“Ngươi biết cái đếch gì!”. Kiếm Linh dương dương đắc ý nói: “Thứ này đối với các ngươi là người sống mà nói, toàn bộ đều vô dụng, một khi tiếp xúc đến thì chỉ có hại nhưng đối với ta bây giờ là hồn thể mà nói, lại chẳng khác gì là trực tiếp ăn được Cửu Đại Kỳ Dược cả, hiệu quả kinh người! Thứ này chính là Vạn hồn Linh Phách Thể! Nếu nơi đây không có nhiều cao thủ chết như vậy, mấy chục vạn năm oán khí ngưng hóa mới có thể diễn hóa ra tới... Không ngờ lần này đi vào còn có thể có được thu hoạch ngoài ý muốn này, chính thức là phát rồi...

❤đọc truyện với http://truyencuatui.net/



“Mau nói xem ngươi ăn đồ chơi này đến cũng sẽ có hiệu quả gì?”. Sở Dương vừa nói, một bên đem u hồn Hoa thu vào.

“Đơn giản một điểm nói, ta ăn xong cái này, nếu có thể gặp được cơ hội thích hợp thì có thể cải tạo thân thể, thoát hồn trọng sinh!”. Kiếm Linh dương thiên trường khiếu nói: “Ta chờ đợi ngày này đã suốt mười ba vạn năm rồi!”.

Sở Dương căn bản không để ý mà khinh thường nói: “Không phải là một một lần nữa sống dưới ánh mặt trời sao? Nhìn ngươi xúc động thành như vậy... Cả ta đây mỗi ngày đều sống dưới ánh mặt trời, cùng chẳng thấy khác gì ngươi cả!”.

Kiếm linh tríệt để không nói gì!

Ta với ngươi có thể đồng dạng sao? Nói loại chuyện này như thế thật không sợ trời phạt sao?!...: “Đúng rồi, ngươi nói xem cái gì Kiếp Nạn Thần hồn sắc bén vạn phần đến cùng đi đâu rồi? Chúng ta tới đây thời gian không ngắn, sao tên kia bóng dáng cũng không thấy?”. Sở Dương nhíu mày, nhìn ngọn núi lầm bẩm nói: “Chỗ kim quang lòe lòe, tử khí lóng lánh kia, nên chính là tổng bộ của siêu cấp môn phái đi.

Kiếm Linh khẽ gật đầu nói: “Nên là như vậy... Bất quá, ở đây dường như có chút quỷ dị... Chúng ta tới đây thời gian thật là không ngắn, không thể nào, cho tới bây giờ Kiếp Nạn Thần hồn sao còn chưa hiện ra, hắn đối với linh khí và khí tức là mẫn cảm nhất mà, phi, ta làm sao lại đi theo ngươi, cái tên bạch si này, chỉ là một cái ý nghĩ mong may mắn không đụng đến Kiếp Nạn Thần hồn, nếu thực sự đụng phải đồ chơi đó, chúng ta đi không được”.

Ngay tại lúc này, sau lưng hai người đột ngột truyền đến một tiếng tiếng cười khàn khàn. Thanh âm kia nói là cười, chẳng bằng nói là tiếng xương cốt giao thoa mà phát ra cái loại quái dị thanh âm rợn người kia.

Một thanh âm âm trầm phảng phất như là đang bay ở trong đám mây nói: “Ta vẫn đang ở đây, chỉ là các ngươi không có phát hiện ra mà thôi, ta sở dĩ vẫn không xuất hiện, chỉ là vì chờ các ngươi tới đây! Ngươi cũng biết là nếu đụng tới ta thì các ngươi đi không được sao, nếu đã nghĩ như vậy, nếu đã tới rồi, cùng đừng nghĩ đi nữa”.

Đột nhiên thanh âm biến đổi, kiệt kiệt cười quái dị nói: “Không ngờ còn là một người sống và một hồn thể, tốt lắm tốt lắm! Vừa vặn giúp ta bỏ qua tất cả phiền toái!”.

Kiếm Linh sắc mặt thảm biến, kinh hô nói: “Dĩ nhiên là siêu cấp Kiếp Nạn Thần hồn điên phong đã có đầy đủ ý thức, có thể cùng bất cứ sinh vật nào trao đổi! Chúng ta chết chắc rồi!”.

Sở Dương sắc mặt cũng tùy theo biến đổi lớn!

Quay đầu xem xét thì phát hiện ra tất cả vật mình thấy trên đường đi, giờ phút này đã toàn bộ biến mất không thấy gì nữa, thậm chí cả phiến thiên không lúc này đều đã tràn đầy hàn tử khí tối như mực âm.

Két! Két! Két!

1 đám cương thi trong đồng tử lóe ra u u quỷ hỏa, liền như vậy từ trong bóng tối khôn cùng từng bước một đi ra ngoài.

Cương thi này, cả đám toàn thân xích lõa, thân thể cô đọng giống như là thực thể vậy, cũng không khác gì thi thể đã hủ hóa, có 1 số thậm chí còn ăn mặc cả quần áo.

Có tên cầm trong tay trường kiếm, có tên tay cầm trường Đao, có kẻ xách rồi, có cầm chùy thủ, còn có tên khiêng một cái gậy lớn không biết là do kim chúc gì chế tạo thành!

Mà tất cả cương thi có một đặc điểm chung, đó là toàn bộ đều có sắc mặt tái nhợt!

Nếu không phải trong đồng tử bọn họ lóe ra Quỷ Hỏa không ngừng, ngoài ra nơi cổ họng có một cái lỗ máu thật to, huyết nhục khô héo không ngừng bị kiếm thương kia xé rách ra thì Sở Dương gần như sẽ phải hoài nghi, liệu toàn bộ người này có phải là người sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook