Quyển 8 - Chương 65: "Kiếm một khoản tiền nhỏ!"
Phong Lăng Thiên Hạ
21/04/2017
Mắt mọi người đi lòng vòng rồi cuối cùng vẫn nhìn
vào nơi Đại Miêu Hổ đang lạnh run lên kia. Bộ dáng điển hình của kẻ chết nhát, căn bản không dám chiến đấu rồi lại nhìn sang Hoàng Kim Độc Giác
Long Mãng với đôi mắt nát nhừ trên đỉnh đầu kia, Độc Giác thì gãy ra
rồi, chỗ hổng còn có não tương bị chảy ra.
Thế nhưng Đại Miêu Hổ kia lại bộ dáng uất ức thật giống như là Hoàng Kim Độc Giác Long Mãng đụng vào nó vậy. Bộ dạng uất ức này lại làm cho mọi người rối rít thở dài, bóp cổ tay không dứt.
Nhìn bộ dạng này thì Hoàng Kim Độc Giác Long Mãng kia sinh mệnh lực hao tổn gần hết mà vẫn không thể giết chết được Đại Miêu Hổ này, không lẽ thằng này lại trở thành người thắng sao? Không giải thích được.
Cái này...
Mọi người ý thức được kết quả này thì đều hóa đá. Trước mắt bao người, Đấu Thú Tràng giống như là một cái chiếu bóng chiếu phim không có tiếng vậy. Chỉ có Hoàng Kim Độc Giác Long Mãng vẫn gầm thét, kêu thảm, rên rỉ, công kích ngọ nguậy.
Từ từ cuối cùng nó đã bất động, hoàn toàn bất động. Cái đầu rắn đã từng ngẩng lên thật cao kia lúc này giống như là cái ống nước bị tháo nước “Ba” một tiếng rơi trên mặt đất. Nó nỗ lực co quắp mấy cái rồi rốt cục cũng quy tiên.
Trước đó mặc dù ai nấy đều đã ý thức được kết quả này nhưng vẫn cố hy vọng vào kỳ tích xuất hiện, xuất hiện nghịch chuyển kinh thiên thì lúc này mọi người hoàn toàn dại ra, toàn trường vắng lặng.
Liền vào lúc này, đột nhiên một tiếng kêu ngạo thị hoàn vũ, độc bộ vòm trời đột ngột vang lên, chỉ thấy Đại Miêu Hổ kia giờ phút này lại sinh long hoạt hổ, trên người lông run lên rồi lấy một bộ 'Uy vũ hùng tráng”, chiến vô bất thắng, duy ngã độc tôn, có ta vô địch, khí khái Bá Vương xông tới, hướng về phía thi thể Hoàng Kim Độc Giác Long Mãng mà cắn xé đồng thời trong miệng còn ô ô gừ gừ gầm!
Mọi người mặc dù nghe không hiểu thằng này nói gì nhưng cũng đoán được bởi vì vẻ mặt Đại miêu hổ đã nói rõ hết thảy.
“Ngươi nha!”
“Ta tới cùng ngươi chiến đấu nè! Ngươi tới đây!”
“Đen đây đánh cho thống khoái nào!”
“Lão tử cùng ngươi công bình quyết chiến!”
“Ngươi dám đứng lên đánh với ta một trận không! Giả vờ chết hả! Đứng lên nào!”
“Có dám sống trở lại cùng lão tử đấu không!”
Mặc dù Đại Miêu Hổ không nhất định là nói như vậy nhưng loại khí phách ‘Đắc ý càn rỡ’, ‘Lớn lối ương ngạnh’ ‘Đánh chó mù đường’ này lại làm cho mọi người ngay cả đoán không trúng thì cũng sẽ quyết không xê xích quá nhiều!
Thấy Đại Miêu Hổ này cắn xé thi thể đối thủ, một bộ ‘Sinh tử quyết chiến’ mọi người cảm thấy cằm trật khớp đến nơi, cảm giác con ngươi mình “Sưu sưu” muốn từ trong hốc mắt bay ra ngoài.
Trong thiên hạ này lại có con dã thú nào vô sỉ như vậy sao!
Ngươi không còn chút xấu hổ nào nữa sao.
Con mẹ nó ngươi quên mất là mới vừa rồi khi đối thủ của ngươi mới phát uy ngươi chỉ có phát run và chạy trốn thôi sao? Hiện tại lại ra vẻ ta đây, ngươi còn dám dũng mãnh nữa hả.
Rốt cục có người mắng to lên nói: “Mẹ nó! Ngươi hướng về phía người chết rồi mà đùa bỡn cùng ra uy, coi là có bản lãnh sao”.
Bên cạnh lập tức có người nhắc nhở nói: “Không phải là người chết mà là con rắn chết”.
“Thật là quá không biết xấu hổ”.
“Thật sự là quá không biết xấu hổ”.
Vô số người đối với Đại miêu hổ tức giận và bất bình nhưng nhiều hơn là sự không cam lòng, kết quả như thế cho dù ai cũng sẽ không cam lòng.
Rõ ràng là chuyện trời sập mà, cả đám người đều buồn nôn nhìn xuống.
“Các ngươi lại cùng một đầu dã thú nói chuyện không biết xấu hổ sao, chẳng lẽ các ngươi cũng hiểu được thú ngữ, quả là Nhân tài mà”. Số rất ít người bởi vì không thua cược mà trong lòng rốt cục thăng bằng lại và nói ra câu công đạo.
Trong sân thì trò khôi hài vẫn tiếp tục, Đại Miêu Hổ kia vừa cắn vừa xé cả thảy mấy trăm lần rồi mới miên cường đem lớp da bụng rất bền chắc của Hoàng Kim Độc Giác Long Mãng kia xé mở ra, sau đó công khai và thong dong đem nội đan cùng xà đảm moi ra mà cho vào mồm nuốt xuống.
Mọi người mắt mũi trợn tròn đồng thời lại đấm ngực dậm chân một trận: Hoàng Kim Độc Giác Long Mãng chết rồi nằm ở nơi đó tùy ý để nó cắn xé, lại cắn xé mấy trăm cái mới xé toang được chỗ cái bụng yếu hại. Nếu Hoàng Kim Độc Giác Long Mãng còn sống thì sao đây?
Nhưng Đại Miêu Hổ này hết lần này tới lần khác cũng là người chiến thắng trong trận đấu này rồi! Điều này làm cho chúng nhân làm sao có thể tiếp nhận được! Làm sao chịu nổi đây?!
Hổ ca chậm rãi ăn hết xà đảm cùng nội đan xong thì lúc này mới rung đùi đắc ý thỏa mãn đứng dậy lấy tư thể oai hùng, uy vũ hùng tráng không ai bì nổi của người thắng đi vòng quanh đài thi đấu một vòng rồi dậm chận tại chỗ. Vừa giẫm chận tại chỗ vừa ngửa mặt lên trời gầm thét: Rống! Rống! Rống!
Tựa hồ đang tuyên bố: “Ta thắng! Ta rồi! Ta là người chiến thắng!” Hổ ca trong lòng thật sự là đắc ý cực kỳ.
[ trUyen cua tui
ʘʘ net ] Mặc dù thực lực hai bên chênh nhau khá xa nhưng trận giả trư ăn hổ này vẫn làm nó thật sự thoải mái, hoàn toàn không có bất kỳ người nào phát hiện ra, thật sự chân chính là thần không biết quỷ không hay, âm thầm phát đại tài.
Về phần màn du hành quanh đài thị uy thì lão tử đã sớm suy nghĩ rồi! Suy nghĩ rất nhiều năm rồi.
Nhớ năm đó ở Đấu Thú Tràng, chuyện xong rồi mới muốn làm như vậy chỉ bất quá là không có cơ hội. Hiện tại dĩ nhiên là muốn tận tình đi chuyển thêm vài vòng cho thỏa sự tiếc nuối năm đó.
Ai, trong cả đời có bao nhiêu sự tiếc nuối chứ.
Dưới trận, toàn trường ngây người như phỗng, vắng lặng một mảnh.
Một hồi lâu sau mới có một người không có đặt cược nhìn có chút hả hê hỏi đồng bạn của mình: “Các anh em, thắng được bao nhiêu vậy? Có phải là nên mời khách hay không, ha ha ha”.
Những lời này hoàn toàn làm cho mọi người tỉnh táo lại. Vô số người đấm ngực dậm chân! Trong phút chốc oán niệm ngất trời!
“Tiền của ta!, tiền của ta”.
“Chết tiệt chết tiệt, thua rồi, tình huống như thế lại còn thua?”.
“Trời ạ. Ta không có cách nào sống được nữa”.
“Mẹ kiếp, Địa cấp Linh thú chó má gì chứ, ngay cả dã thú bình thường cũng đánh không lại, làm hại lão tử thua nhiều tiền như vậy, lão tử mắng tổ tiên mười tám đời nhà nó, nguyền rủa hắn cả đời sau cũng không cứng rắn lên được”.
“Trải qua trận chiến đấu này, ta đối với cải gọi là Linh thú đã hoàn toàn mất đi lòng tin, tại sao có thể tin tưởng vào cầm thú đây?. Ô ô ô”.
Kim Thánh Hâm Kim Ngũ công tử thì sắc mặt tối sầm, hai mắt vô thần ngơ ngác nhìn vào Đại Miêu Hổ ở trong sân vẫn còn đang đi vòng tới vòng lui, trong lòng sớm đã hỏng mất.
Linh thú bác dịch, nếu là đánh cược thì nhất định là có tồn tại nguy cơ. Có thua cũng có thắng, dĩ nhiên cũng có thể nói là không phải lúc nào cũng thắng.
Nếu Hoàng Kim Độc Giác Long Mãng đánh bị thua mà chết thì Kim Ngũ công tử cũng sẽ không khó tiếp nhận như vậy nhưng vấn đề là người, ngay cả kẻ ngu cũng nhìn ra được. Hoàng Kim Độc Giác Long Mãng chiếm được ưu thế tuyệt đối! Không, hẳn là tuyệt đối thắng thể!
Tuyệt đối là không cần tốn nhiều sức có thể đem Đại Miêu Hổ này bóp chết nhưng hai bên có lực chiến đấu cách xa như vậy mà kết quả cuối cùng lại khiển người ta biệt khuất vạn phần như vậy.
Hơn nữa, lần quyết định thắng bại lại là khi Đại Miêu Hổ một đường chạy trốn, nó ngay cả chính diện chiến đấu cũng không dám mà lại thắng. Ngươi nói ông trời này có còn nói lí lẽ nữa không!
Bên cạnh mấy người bên ngoài tỏ vẻ đồng tình nhìn Kim Ngũ công tử rồi lặng yên không một tiếng động trốn ra xa một chút: Con hàng này nhìn dáng dấp muốn hỏng mất hoặc sắp điên cuồng rồi nhưng cho dù điên cuồng thì cũng đừng điên cuồng đến trên người chúng ta.
Kim tam gia chịu trách nhiệm về cá cược ngoài tràng so sánh với cháu mình thì cứng rắn hơn không ít. Hắn còn có lý trí nhưng đầu thì đầy mồ hôi, chòm râu dê kia ở trong gió run run, hai cánh tay như móng vuốt Gã run rẩy, gương mặt biến thành màu sắc của tử thi.
Mẹ kiếp, rõ ràng là thắng mười mươi rồi mà lại thua, ừ, dường như cũng không có thể coi là thua bởi vì người thua rất nhiều, toàn bộ người mua Kim Thánh Hâm thắng nay cũng mất toàn bộ tiền cược, số tiền đó nay toàn bộ biến thành sở hữu của Kim tam gia nhưng vấn đề là số tiền này tổng cộng cũng bất quá chỉ có 873 Tử Hà Tệ mà thôi!
Hắn thì lại phải trả cho chân Hữu Tài cả thảy 2550 Tử Hà Tệ!
Cái này hắn chân chính có bồi nổi không.
Kim tam gia ở chỗ này làm đại lý mười mấy năm, tiền kiếm được nửa đời nay nhất thời nữa khắc đã thuộc về chân Hữu Tài!
Giờ phút này Kim tam gia mặt không còn chút máu, không phải là vì thắng thua mà là vì quá đau lòng.
Thật là thua không nổi, Kim tam gia có thể ở chỗ này mở cá cược mấy chục năm, sóng gió gì chưa từng thấy chứ, ngay cả thân là nhà cái, có thể cá cược mười lần thắng chín nhưng làm sao cũng không thể vạn lần thắng không lần thua được. Thỉnh thoảng cũng sẽ có khi trông nhầm hay là có chuyện tình cờ ngoài ý muốn phát sinh, nếu như ngươi thật sự chỉ thắng không thua thì còn ai dám cá cược nữa chứ, dám đem tiền đi cá là kẻ bại não mà thôi?
Có thể là hôm nay thua nhiều tiền quá mà đau lòng, tích cóp nửa đời người mà trong nhất thời nữa khắc đi mất! Đổi lại là ai cũng không tránh được sự đ, đổi lại là ngươi, ngươi có thể không đau lòng sao? Có thể như gỗ sao?!
Bên kia, người chủ trì cũng dại ra mà hóa đá. Chiến đấu thắng bại đã rõ ràng mà hắn vẫn như đang mộng du vậy, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện tuyên bố kết quả, nếu như hắn có thể sớm tuyên bố kết quả một chút thì dù Đại miêu hổ có diễn trò mặt cùng nội đan của con rắn kia vẫn có thể lưu lại cho Kim gia mà.
Cho đến lúc chân Hữu Tài gầm hét lên nói: “Uy! Ta nói người chủ trì kia, ngươi ngày hôm qua đầu óc nóng quá hỏng rồi à? Hôm nay quên uống thuốc à, uống nhầm thuốc hay ăn phải thuốc giả sao!? Trận chiến đấu này đã kết thúc thời gian dài rồi sao còn không tuyên bố kết quả đi! Ngươi rảnh nhưng đại gia ta đang chờ lấy tiền đây!”
Trong lúc bất chợt hắn lại cười to một trận nói: “Ha ha ha ha. Thật là quá thoải mái! Đại Miêu Hổ quả nhiên là uy vũ hùng tráng, chiến vô bất thắng! Lần nữa viết Thần Thoại bất bại, hôm nay ta vừa kiếm được một khoản tiền nhỏ! Đợi lát nữa thưởng cho ngươi nhé!”
Tất cả mọi người nghe được câu này thì cảm giác duy nhất chính là đau đến mức như bị rút gân vậy.
Kiếm được một khoản tiền nhỏ? Chẳng qua là kiếm được một khoản tiền nhỏ thôi sao?!
Cũng chỉ là kiếm được một khoản tiền nhỏ sao thôi sao?!
Ngươi nha. Lần cá cược này. Ngoại trừ kiếm được từ Kim Ngũ công tử một trăm Tử Hà Tệ ra còn thắng được từ Kim tam gia hai nghìn năm trăm Tử Hà Tệ!
Tổng cộng lại là hai nghìn sáu trăm Tử Hà Tệ. Nói một cách khác chính là 2.600 ức Thủy Vân Tệ!
Lại còn nói: Chẳng qua là kiếm được một khoản tiền nhỏ thôi sao?
Ta rất muốn hỏi ngài một câu, rốt cuộc bao nhiêu tiền là nhiều? Ngài có thể đừng lớn lối nữa hay không.
Người chủ trì rốt cục tỉnh lại chui lên đài cao nói: “Lần này Linh thú bác dịch kết quả là, Đại Miêu Hổ của chân Hữu Tài tiên sinh toàn thắng! Đại Miêu Hổ không hổ là uy vũ hùng tráng, chiến vô bất thắng, chưa từng thất bại, lần nữa tiếp tục viết Thần Thoại bất bại, khụ khụ khụ khụ”.
Nói xong lời cuối cùng, người chủ trì kịch liệt ho khan. Thật sự là kết quả như thế hắn làm sao cũng không nghĩ tới. Thật sự là quá ngoài ý muốn.
Có thể nói là thân là một MC chuyên nghiệp, câu từ ca ngợi đến thể đã là cực hạn của hắn rồi, còn muốn tìm kiếm ca ngợi chi tử hay hơn nữa thì thật sự là hữu tâm vô lực.
Nhưng, kết quả thắng bại quả thật đã rõ. Tất cả mọi người đều lấy một ánh mắt trăm phần trăm hóa đá nhìn chân Hữu Tài đem tâm can bảo bối “Đại Miêu Hổ” kia từ trên đấu trường dẫn xuống. Từng cái từng cái ánh mắt tràn đầy vẻ hâm mộ và ghen tỵ với hận!
Địa cấp Linh thú lại có thể lơ là sơ suất như thế. Hơn nữa còn là sơ hốt trí mạng nữa.
Trừ việc con rắn kia lơ là sơ suất ra thì đầu Đại Miêu Hổ kia vận khí cũng quá tốt đi, tốt đến mức quả thực là không hợp thói thường!
Tại sao vậy?
Tại sao chuyện tốt như vậy lại không rơi vào trên đầu của ta đây?
Người ta thắng lại cũng không thèm để ý còn bảo đó, bất quá là chút tiền trinh!
Nếu là ta.
Thắng một trận này, cả đời này cũng không cần làm gì nữa, cả đời thảnh thơi.
Từ tay Kim Ngũ công tử ủ rũ như cha mẹ chết nhận lấy một trăm Tử Hà Tệ, Sở Dương dương dương đắc ý đi tới trước mặt Kim tam gia.
“Kim tam gia, ha hả, lần này phải đa tạ ngươi rồi. Cái kia, tiền của ta đâu”.
Kim tam gia nét mặt già nua đen xì nói: “Khụ khụ. Cái này, thoáng cái 2.500 Tử Hà Tệ. Ha hả, nếu nói nguyện cá cược chịu thua, ta nếu đã làm nhà cái thì thua tuyệt không chối cải, bất quá thân là tiền bối, đến đây ta tất phải nhắc nhở lão đệ một câu, số tiền kia số lượng không ít. Ngươi. Một mình ngươi cầm được sao? Ha hả. Cõi đời này cũng không thái bình lắm đâu”.
Sở Dương giơ lên tay phải của mình nói: “Cái này ngài thấy không? Loại đồ này tên là Không Gian Giới chỉ! Đừng bảo là chỉ là 2500 Tử Hà Tệ, coi như là 250 vạn Tử Hà Tệ cái này vẫn đựng được. Đa tạ ngài đã quan tâm, không hổ là tiền bối cá cược, khí độ hơn người”.
Mọi người trong nháy mắt nhất tề nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn trên tay Sở Dương mà trong lúc nhất thời đều có chút mặc cảm.
Cái nhẫn bình thường trông cổ sơ kia hình dáng không có gì bắt mắt lại chính là Không Gian Giới chỉ trong truyền thuyết ư! Hơn nữa dung lượng còn thuộc về loại kinh người!
Thế nhưng Đại Miêu Hổ kia lại bộ dáng uất ức thật giống như là Hoàng Kim Độc Giác Long Mãng đụng vào nó vậy. Bộ dạng uất ức này lại làm cho mọi người rối rít thở dài, bóp cổ tay không dứt.
Nhìn bộ dạng này thì Hoàng Kim Độc Giác Long Mãng kia sinh mệnh lực hao tổn gần hết mà vẫn không thể giết chết được Đại Miêu Hổ này, không lẽ thằng này lại trở thành người thắng sao? Không giải thích được.
Cái này...
Mọi người ý thức được kết quả này thì đều hóa đá. Trước mắt bao người, Đấu Thú Tràng giống như là một cái chiếu bóng chiếu phim không có tiếng vậy. Chỉ có Hoàng Kim Độc Giác Long Mãng vẫn gầm thét, kêu thảm, rên rỉ, công kích ngọ nguậy.
Từ từ cuối cùng nó đã bất động, hoàn toàn bất động. Cái đầu rắn đã từng ngẩng lên thật cao kia lúc này giống như là cái ống nước bị tháo nước “Ba” một tiếng rơi trên mặt đất. Nó nỗ lực co quắp mấy cái rồi rốt cục cũng quy tiên.
Trước đó mặc dù ai nấy đều đã ý thức được kết quả này nhưng vẫn cố hy vọng vào kỳ tích xuất hiện, xuất hiện nghịch chuyển kinh thiên thì lúc này mọi người hoàn toàn dại ra, toàn trường vắng lặng.
Liền vào lúc này, đột nhiên một tiếng kêu ngạo thị hoàn vũ, độc bộ vòm trời đột ngột vang lên, chỉ thấy Đại Miêu Hổ kia giờ phút này lại sinh long hoạt hổ, trên người lông run lên rồi lấy một bộ 'Uy vũ hùng tráng”, chiến vô bất thắng, duy ngã độc tôn, có ta vô địch, khí khái Bá Vương xông tới, hướng về phía thi thể Hoàng Kim Độc Giác Long Mãng mà cắn xé đồng thời trong miệng còn ô ô gừ gừ gầm!
Mọi người mặc dù nghe không hiểu thằng này nói gì nhưng cũng đoán được bởi vì vẻ mặt Đại miêu hổ đã nói rõ hết thảy.
“Ngươi nha!”
“Ta tới cùng ngươi chiến đấu nè! Ngươi tới đây!”
“Đen đây đánh cho thống khoái nào!”
“Lão tử cùng ngươi công bình quyết chiến!”
“Ngươi dám đứng lên đánh với ta một trận không! Giả vờ chết hả! Đứng lên nào!”
“Có dám sống trở lại cùng lão tử đấu không!”
Mặc dù Đại Miêu Hổ không nhất định là nói như vậy nhưng loại khí phách ‘Đắc ý càn rỡ’, ‘Lớn lối ương ngạnh’ ‘Đánh chó mù đường’ này lại làm cho mọi người ngay cả đoán không trúng thì cũng sẽ quyết không xê xích quá nhiều!
Thấy Đại Miêu Hổ này cắn xé thi thể đối thủ, một bộ ‘Sinh tử quyết chiến’ mọi người cảm thấy cằm trật khớp đến nơi, cảm giác con ngươi mình “Sưu sưu” muốn từ trong hốc mắt bay ra ngoài.
Trong thiên hạ này lại có con dã thú nào vô sỉ như vậy sao!
Ngươi không còn chút xấu hổ nào nữa sao.
Con mẹ nó ngươi quên mất là mới vừa rồi khi đối thủ của ngươi mới phát uy ngươi chỉ có phát run và chạy trốn thôi sao? Hiện tại lại ra vẻ ta đây, ngươi còn dám dũng mãnh nữa hả.
Rốt cục có người mắng to lên nói: “Mẹ nó! Ngươi hướng về phía người chết rồi mà đùa bỡn cùng ra uy, coi là có bản lãnh sao”.
Bên cạnh lập tức có người nhắc nhở nói: “Không phải là người chết mà là con rắn chết”.
“Thật là quá không biết xấu hổ”.
“Thật sự là quá không biết xấu hổ”.
Vô số người đối với Đại miêu hổ tức giận và bất bình nhưng nhiều hơn là sự không cam lòng, kết quả như thế cho dù ai cũng sẽ không cam lòng.
Rõ ràng là chuyện trời sập mà, cả đám người đều buồn nôn nhìn xuống.
“Các ngươi lại cùng một đầu dã thú nói chuyện không biết xấu hổ sao, chẳng lẽ các ngươi cũng hiểu được thú ngữ, quả là Nhân tài mà”. Số rất ít người bởi vì không thua cược mà trong lòng rốt cục thăng bằng lại và nói ra câu công đạo.
Trong sân thì trò khôi hài vẫn tiếp tục, Đại Miêu Hổ kia vừa cắn vừa xé cả thảy mấy trăm lần rồi mới miên cường đem lớp da bụng rất bền chắc của Hoàng Kim Độc Giác Long Mãng kia xé mở ra, sau đó công khai và thong dong đem nội đan cùng xà đảm moi ra mà cho vào mồm nuốt xuống.
Mọi người mắt mũi trợn tròn đồng thời lại đấm ngực dậm chân một trận: Hoàng Kim Độc Giác Long Mãng chết rồi nằm ở nơi đó tùy ý để nó cắn xé, lại cắn xé mấy trăm cái mới xé toang được chỗ cái bụng yếu hại. Nếu Hoàng Kim Độc Giác Long Mãng còn sống thì sao đây?
Nhưng Đại Miêu Hổ này hết lần này tới lần khác cũng là người chiến thắng trong trận đấu này rồi! Điều này làm cho chúng nhân làm sao có thể tiếp nhận được! Làm sao chịu nổi đây?!
Hổ ca chậm rãi ăn hết xà đảm cùng nội đan xong thì lúc này mới rung đùi đắc ý thỏa mãn đứng dậy lấy tư thể oai hùng, uy vũ hùng tráng không ai bì nổi của người thắng đi vòng quanh đài thi đấu một vòng rồi dậm chận tại chỗ. Vừa giẫm chận tại chỗ vừa ngửa mặt lên trời gầm thét: Rống! Rống! Rống!
Tựa hồ đang tuyên bố: “Ta thắng! Ta rồi! Ta là người chiến thắng!” Hổ ca trong lòng thật sự là đắc ý cực kỳ.
[ trUyen cua tui
ʘʘ net ] Mặc dù thực lực hai bên chênh nhau khá xa nhưng trận giả trư ăn hổ này vẫn làm nó thật sự thoải mái, hoàn toàn không có bất kỳ người nào phát hiện ra, thật sự chân chính là thần không biết quỷ không hay, âm thầm phát đại tài.
Về phần màn du hành quanh đài thị uy thì lão tử đã sớm suy nghĩ rồi! Suy nghĩ rất nhiều năm rồi.
Nhớ năm đó ở Đấu Thú Tràng, chuyện xong rồi mới muốn làm như vậy chỉ bất quá là không có cơ hội. Hiện tại dĩ nhiên là muốn tận tình đi chuyển thêm vài vòng cho thỏa sự tiếc nuối năm đó.
Ai, trong cả đời có bao nhiêu sự tiếc nuối chứ.
Dưới trận, toàn trường ngây người như phỗng, vắng lặng một mảnh.
Một hồi lâu sau mới có một người không có đặt cược nhìn có chút hả hê hỏi đồng bạn của mình: “Các anh em, thắng được bao nhiêu vậy? Có phải là nên mời khách hay không, ha ha ha”.
Những lời này hoàn toàn làm cho mọi người tỉnh táo lại. Vô số người đấm ngực dậm chân! Trong phút chốc oán niệm ngất trời!
“Tiền của ta!, tiền của ta”.
“Chết tiệt chết tiệt, thua rồi, tình huống như thế lại còn thua?”.
“Trời ạ. Ta không có cách nào sống được nữa”.
“Mẹ kiếp, Địa cấp Linh thú chó má gì chứ, ngay cả dã thú bình thường cũng đánh không lại, làm hại lão tử thua nhiều tiền như vậy, lão tử mắng tổ tiên mười tám đời nhà nó, nguyền rủa hắn cả đời sau cũng không cứng rắn lên được”.
“Trải qua trận chiến đấu này, ta đối với cải gọi là Linh thú đã hoàn toàn mất đi lòng tin, tại sao có thể tin tưởng vào cầm thú đây?. Ô ô ô”.
Kim Thánh Hâm Kim Ngũ công tử thì sắc mặt tối sầm, hai mắt vô thần ngơ ngác nhìn vào Đại Miêu Hổ ở trong sân vẫn còn đang đi vòng tới vòng lui, trong lòng sớm đã hỏng mất.
Linh thú bác dịch, nếu là đánh cược thì nhất định là có tồn tại nguy cơ. Có thua cũng có thắng, dĩ nhiên cũng có thể nói là không phải lúc nào cũng thắng.
Nếu Hoàng Kim Độc Giác Long Mãng đánh bị thua mà chết thì Kim Ngũ công tử cũng sẽ không khó tiếp nhận như vậy nhưng vấn đề là người, ngay cả kẻ ngu cũng nhìn ra được. Hoàng Kim Độc Giác Long Mãng chiếm được ưu thế tuyệt đối! Không, hẳn là tuyệt đối thắng thể!
Tuyệt đối là không cần tốn nhiều sức có thể đem Đại Miêu Hổ này bóp chết nhưng hai bên có lực chiến đấu cách xa như vậy mà kết quả cuối cùng lại khiển người ta biệt khuất vạn phần như vậy.
Hơn nữa, lần quyết định thắng bại lại là khi Đại Miêu Hổ một đường chạy trốn, nó ngay cả chính diện chiến đấu cũng không dám mà lại thắng. Ngươi nói ông trời này có còn nói lí lẽ nữa không!
Bên cạnh mấy người bên ngoài tỏ vẻ đồng tình nhìn Kim Ngũ công tử rồi lặng yên không một tiếng động trốn ra xa một chút: Con hàng này nhìn dáng dấp muốn hỏng mất hoặc sắp điên cuồng rồi nhưng cho dù điên cuồng thì cũng đừng điên cuồng đến trên người chúng ta.
Kim tam gia chịu trách nhiệm về cá cược ngoài tràng so sánh với cháu mình thì cứng rắn hơn không ít. Hắn còn có lý trí nhưng đầu thì đầy mồ hôi, chòm râu dê kia ở trong gió run run, hai cánh tay như móng vuốt Gã run rẩy, gương mặt biến thành màu sắc của tử thi.
Mẹ kiếp, rõ ràng là thắng mười mươi rồi mà lại thua, ừ, dường như cũng không có thể coi là thua bởi vì người thua rất nhiều, toàn bộ người mua Kim Thánh Hâm thắng nay cũng mất toàn bộ tiền cược, số tiền đó nay toàn bộ biến thành sở hữu của Kim tam gia nhưng vấn đề là số tiền này tổng cộng cũng bất quá chỉ có 873 Tử Hà Tệ mà thôi!
Hắn thì lại phải trả cho chân Hữu Tài cả thảy 2550 Tử Hà Tệ!
Cái này hắn chân chính có bồi nổi không.
Kim tam gia ở chỗ này làm đại lý mười mấy năm, tiền kiếm được nửa đời nay nhất thời nữa khắc đã thuộc về chân Hữu Tài!
Giờ phút này Kim tam gia mặt không còn chút máu, không phải là vì thắng thua mà là vì quá đau lòng.
Thật là thua không nổi, Kim tam gia có thể ở chỗ này mở cá cược mấy chục năm, sóng gió gì chưa từng thấy chứ, ngay cả thân là nhà cái, có thể cá cược mười lần thắng chín nhưng làm sao cũng không thể vạn lần thắng không lần thua được. Thỉnh thoảng cũng sẽ có khi trông nhầm hay là có chuyện tình cờ ngoài ý muốn phát sinh, nếu như ngươi thật sự chỉ thắng không thua thì còn ai dám cá cược nữa chứ, dám đem tiền đi cá là kẻ bại não mà thôi?
Có thể là hôm nay thua nhiều tiền quá mà đau lòng, tích cóp nửa đời người mà trong nhất thời nữa khắc đi mất! Đổi lại là ai cũng không tránh được sự đ, đổi lại là ngươi, ngươi có thể không đau lòng sao? Có thể như gỗ sao?!
Bên kia, người chủ trì cũng dại ra mà hóa đá. Chiến đấu thắng bại đã rõ ràng mà hắn vẫn như đang mộng du vậy, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện tuyên bố kết quả, nếu như hắn có thể sớm tuyên bố kết quả một chút thì dù Đại miêu hổ có diễn trò mặt cùng nội đan của con rắn kia vẫn có thể lưu lại cho Kim gia mà.
Cho đến lúc chân Hữu Tài gầm hét lên nói: “Uy! Ta nói người chủ trì kia, ngươi ngày hôm qua đầu óc nóng quá hỏng rồi à? Hôm nay quên uống thuốc à, uống nhầm thuốc hay ăn phải thuốc giả sao!? Trận chiến đấu này đã kết thúc thời gian dài rồi sao còn không tuyên bố kết quả đi! Ngươi rảnh nhưng đại gia ta đang chờ lấy tiền đây!”
Trong lúc bất chợt hắn lại cười to một trận nói: “Ha ha ha ha. Thật là quá thoải mái! Đại Miêu Hổ quả nhiên là uy vũ hùng tráng, chiến vô bất thắng! Lần nữa viết Thần Thoại bất bại, hôm nay ta vừa kiếm được một khoản tiền nhỏ! Đợi lát nữa thưởng cho ngươi nhé!”
Tất cả mọi người nghe được câu này thì cảm giác duy nhất chính là đau đến mức như bị rút gân vậy.
Kiếm được một khoản tiền nhỏ? Chẳng qua là kiếm được một khoản tiền nhỏ thôi sao?!
Cũng chỉ là kiếm được một khoản tiền nhỏ sao thôi sao?!
Ngươi nha. Lần cá cược này. Ngoại trừ kiếm được từ Kim Ngũ công tử một trăm Tử Hà Tệ ra còn thắng được từ Kim tam gia hai nghìn năm trăm Tử Hà Tệ!
Tổng cộng lại là hai nghìn sáu trăm Tử Hà Tệ. Nói một cách khác chính là 2.600 ức Thủy Vân Tệ!
Lại còn nói: Chẳng qua là kiếm được một khoản tiền nhỏ thôi sao?
Ta rất muốn hỏi ngài một câu, rốt cuộc bao nhiêu tiền là nhiều? Ngài có thể đừng lớn lối nữa hay không.
Người chủ trì rốt cục tỉnh lại chui lên đài cao nói: “Lần này Linh thú bác dịch kết quả là, Đại Miêu Hổ của chân Hữu Tài tiên sinh toàn thắng! Đại Miêu Hổ không hổ là uy vũ hùng tráng, chiến vô bất thắng, chưa từng thất bại, lần nữa tiếp tục viết Thần Thoại bất bại, khụ khụ khụ khụ”.
Nói xong lời cuối cùng, người chủ trì kịch liệt ho khan. Thật sự là kết quả như thế hắn làm sao cũng không nghĩ tới. Thật sự là quá ngoài ý muốn.
Có thể nói là thân là một MC chuyên nghiệp, câu từ ca ngợi đến thể đã là cực hạn của hắn rồi, còn muốn tìm kiếm ca ngợi chi tử hay hơn nữa thì thật sự là hữu tâm vô lực.
Nhưng, kết quả thắng bại quả thật đã rõ. Tất cả mọi người đều lấy một ánh mắt trăm phần trăm hóa đá nhìn chân Hữu Tài đem tâm can bảo bối “Đại Miêu Hổ” kia từ trên đấu trường dẫn xuống. Từng cái từng cái ánh mắt tràn đầy vẻ hâm mộ và ghen tỵ với hận!
Địa cấp Linh thú lại có thể lơ là sơ suất như thế. Hơn nữa còn là sơ hốt trí mạng nữa.
Trừ việc con rắn kia lơ là sơ suất ra thì đầu Đại Miêu Hổ kia vận khí cũng quá tốt đi, tốt đến mức quả thực là không hợp thói thường!
Tại sao vậy?
Tại sao chuyện tốt như vậy lại không rơi vào trên đầu của ta đây?
Người ta thắng lại cũng không thèm để ý còn bảo đó, bất quá là chút tiền trinh!
Nếu là ta.
Thắng một trận này, cả đời này cũng không cần làm gì nữa, cả đời thảnh thơi.
Từ tay Kim Ngũ công tử ủ rũ như cha mẹ chết nhận lấy một trăm Tử Hà Tệ, Sở Dương dương dương đắc ý đi tới trước mặt Kim tam gia.
“Kim tam gia, ha hả, lần này phải đa tạ ngươi rồi. Cái kia, tiền của ta đâu”.
Kim tam gia nét mặt già nua đen xì nói: “Khụ khụ. Cái này, thoáng cái 2.500 Tử Hà Tệ. Ha hả, nếu nói nguyện cá cược chịu thua, ta nếu đã làm nhà cái thì thua tuyệt không chối cải, bất quá thân là tiền bối, đến đây ta tất phải nhắc nhở lão đệ một câu, số tiền kia số lượng không ít. Ngươi. Một mình ngươi cầm được sao? Ha hả. Cõi đời này cũng không thái bình lắm đâu”.
Sở Dương giơ lên tay phải của mình nói: “Cái này ngài thấy không? Loại đồ này tên là Không Gian Giới chỉ! Đừng bảo là chỉ là 2500 Tử Hà Tệ, coi như là 250 vạn Tử Hà Tệ cái này vẫn đựng được. Đa tạ ngài đã quan tâm, không hổ là tiền bối cá cược, khí độ hơn người”.
Mọi người trong nháy mắt nhất tề nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn trên tay Sở Dương mà trong lúc nhất thời đều có chút mặc cảm.
Cái nhẫn bình thường trông cổ sơ kia hình dáng không có gì bắt mắt lại chính là Không Gian Giới chỉ trong truyền thuyết ư! Hơn nữa dung lượng còn thuộc về loại kinh người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.