Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 163: Lần này chết chắc!

Phong Lăng Thiên Hạ

23/04/2017

Sở Dương đối với tình hình chiến đấu nay trong lòng phân tích: Thiểm Điện Xà này tựa hồ là muốn tới giết mình? Mà Lôi Đình Cuồng Đao kia là tới ngăn trở hắn. Mà Cự Linh Đao thì thuần túy là một kẻ e sợ thiên hạ bất loạn...

Nhưng không thể không nói ba người này phương thức chiến đấu không giống nhau, nhưng sự hiểu biết đối với Đao Đạo mỗi người đều có cái riêng của mình, đều có sự thần kỳ tinh diệu riêng.

Mặc dù chỉ là ngắn ngủi xem cuộc chiến, thậm chí còn không phải thấy được rất rõ ràng nhưng cũng đã có được ích lợi không nhỏ. Duy nhất không hiểu rõ là: Thiểm Điện Xà này khí lượng cũng quá hẹp hòi đi? Cũng chỉ vì ngày đó mình nói một câu ngăn cản hắn báo giá lung tung, không ngờ liền muốn giết ta? Đây cũng quá kiêu ngạo đi!

Dám gây sự với ta không sợ chết sao? Không biết Thiết Huyết mình kia bởi vì một người trong bọn họ động sát cơ với ta mà bị diệt mình sao?

Ân, việc này thật đúng là không mấy người biết đến, trên thực tế việc Thiết Huyết mình bị diệt đối với cao tầng Đông Hoàng Thiên không phải là bí mật nhưng đối với hạ tầng võ giả mà nói thì vẫn là cơ mật lớn lao!

Ngay tại lúc này Thiểm Điện Xà đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài 1 tiếng, vô số đao khí từ trên người hắn, từ trên đao của hắn như thủy triều phún ra và giận dữ hét to: “Đã như vầy các ngươi liền đi chết đi!”.

Thân thể gầy yếu của hắn trong lúc đó chợt sáng lên, vô số phong duệ đao khí tức thì ngưng tụ thành thực chất, thành từng luồng sóng bay ra ngoài nhưng thân thể của hắn lại lâm vào trạng thái bất động.

Chỉ có chuôi trường xà đao trong tay hắn lại giống như ngọn đèn vậy, càng ngày càng sáng, càng ngày càng chói mắt!

Lôi Đình Cuồng Đao cùng Cự Linh đối diện với 1 đao uy thế như thế thì đều nhanh chóng lui về phía sau một bước biết được Thiểm Điện Xà chỉ sợ đã muốn phải liều mạng nên trong lòng 2 người đều vạn phần chú ý.

Một tiếng rống to!

Sở Dương ngưng tụ toàn bộ tinh thần dõi mắt nhìn lại. Quanh thân Thiểm Điện Xà lúc này như có ngàn con linh xà, không phải là đao khí mạnh mẽ phá thể mà ra, lại có con như thôn phệ thiên địa Cự Mãng hướng về hai người đối diện như tia chớp đánh tới!

Tất cả đao khí với tốc độ hoặc nhanh hoặc chậm quỷ dị từ các loại góc độ khác nhau dần dần lao tới gần, đúng là theo trình tự rõ ràng mà hết lần này tới lần khác điểm rơi của mỗi một đạo đao khí lại không thay đổi, đó là các bộ vị trí mạng của 2 người kia!

Hảo tinh diệu nhất đao!

Sở Dương thấy được thì ánh mắt tỏa sáng, nếu không có vấn đề lập trường thì Sở Dương quả thực muốn lớn tiếng ca ngợi một đao kia rồi!

Một đao kia hoặc nói là trận chiến này... Nếu có thể cho Đồng Vô Thương nhìn thấy thì sẽ có nhiều tốt? Đối với hắn ích lợi mới là lớn nhất!

Đối diện hai người đồng thời rống to!

Vạn Xà Phệ Thiên!

Đây là liều mạng chiêu số của Thiểm Điện Xà cũng là tối cường sát chiêu của hắn, hai người này trước đó cũng thực sự không ngờ người này cư nhiên bị dồn đến loại tình trạng này rồi. Hai người bọn họ ngươi tới ta đi đánh nhau cao hứng bừng bừng chỉ có Thiểm Điện Xà là có chút không chống đỡ nổi vì tuyệt đại bộ phận áp lực của cuộc chiến đều do Thiểm Điện Xà thừa nhận...

Mà kết quả này khiến cho Thiểm Điện Xà há có thể không giận được? Hai người các ngươi thoải mái rồi, chỉ có lão tử là không nuốt được cái kết cục 1 chọi 2! Chỉ khi tới lúc lão tử không chịu nổi thì các ngươi mới cho lão tử một điểm thở dốc cơ hội. Chờ lão tử có lực lại thì lại đánh tiếp, các ngươi bắt nạt người như vậy! Coi ta là tiểu tử ngốc sao?

Đã như vậy các ngươi muốn chơi lão tử liền chơi với các ngươi xem rốt cuộc ai đùa chơi chết ai!



Mãnh liệt chiêu hàng lâm Phích Lịch Cuồng Đao và Cự Linh Đao tất nhiên là sẽ không ngồi chờ chết mà đều ra chiêu phản kích!

Từng đạo đao khí sắc bén từ phía hai người, từ trên đao phóng ra ngoài hướng về phía Thiểm Điện Xà lao tới. Rõ ràng tốc độ đao khí đã nhanh đến mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi nhưng ở trong mắt người xem lại vô cùng chậm! Chậm đến cực điểm!

Sở Dương khẩn trương nhìn vào trong tràng, hắn biết thắng bại liền ở một chiêu này mà xuất hiện! Như chậm mà như thực nhanh!

Oành!

Ba đạo đao khí sắc bén cùng một thời gian mãnh liệt va chạm! Đồng thời ba người đồng thanh gào thét trường đao trong tay không biết vào giờ khắc này đã bổ ra nhiều ít bao nhiêu đao, chỉ thấy khắp thiên địa đã bị ánh đao hoàn toàn tràn ngập!

Từ xa nhìn lại chỉ thấy trong này là một quả cầu sặc sỡ sáng chói nổ tung!

Sưu sưu sưu... Phốc phốc phốc...

Vô số đao khí cũng đã không được khống chế mà văng ra tung tóe, rừng cây nhỏ nơi xảy ra giao chiến xem như gặp nạn! Gần như tất cả cây cối, không, không phải gần như mà là tất cả cây cối trong khoảnh khắc đó tức thì hoàn toàn biến thành bột mịn mà tung bay trên không trung!

Nương theo thanh âm nặng nề, ba tiếng kêu rên nặng nề cũng không phân trước sau vang lên. Phải một lát sau bụi mù mới tán đi.

Ba phương hướng có ba người còng lưng đứng ở nơi đó nắm giữ trong tay trường Đao của mình mà trên người chậm rãi chảy ra máu tươi nhưng cả đám vẫn hung hãn ngẩng đầu, 2 con mắt gắt gao nhìn chăm chú vào đối thủ, xem thử rốt cuộc là ai... Ngã xuống trước!

Trên bầu trời lúc này vô số bụi bặm mới bắt đầu rơi xuống, bay bổng giống như là một hồi đầy trời đại tuyết vậy!

Một hồi lâu sau.

Phốc!

Thân hình gầy yếu của Thiểm Điện Xà dẫn đầu lay động một chút, trên người của hắn đầy vết đao, áng chừng bảy tám chục đạo nhưng cái chính thức khiến hắn đứng không vững lại ở trên đầu gối, một vết đao chém sâu đủ để thấy xương.

Miễn cưỡng áp lực miễn cưỡng chèo chống cuối cùng cũng có cực hạn, khi đè nén không được thì máu tươi giống như là suối phun lao ra. Thân thể của hắn kịch liệt loạng choạng, hắn cắn răng cường chống không để cho mình ngã xuống nhưng thân thể lay động càng ngày càng mạnh, rốt cuộc hắn trầm giọng thở dài rồi phù một tiếng ngồi bệt xuống đất.

Theo tư thế thay đổi chân của hắn gập lại trên đầu gối máu tươi phun ra đồng thời hoàn toàn có thể thấy được xương cốt trắng hếu thò ra.

Thiểm Điện Xà mặc dù ra chiêu trước chiếm được chủ động nhưng đối mặt với hai người liên thủ, hơn nữa tùy tiện một người nào thực thực cũng không kém hơn hắn, lấy một địch hai có thể nào bất bại!

Chỉ là hai người kia thương thế thực sự không khá hơn hắn bao nhiêu.

Phía đối diện, thân hình khôi ngô của Lôi Đình Cuồng Đao trước mắt thật giống như là một con nhím máu, trên người không ngừng xuất hiện huyết sắc tế tuyến, mấy trăm đạo dây nhỏ giăng khắp nơi. Bên kia Cự Linh Đao cũng không khá hơn chút nào, trên người vết thương quả thật không nhiều lắm nhưng xương sườn lại bị chém đứt hai cái, còn có 1 bên bả vai cũng thiếu chút bị đánh gãy...

Trước sau hai người cũng đồng thời ngồi bệt xuống. Đúng là kết quả ba bại đều thương! Một đám máu tươi từ dưới thân 3 người thong thả chảy ra. Ba người đồng thời cảm giác được đầu óc của mình kịch liệt choáng váng. Đây là do mất máu quá nhiều.

Loại thương thế này chưa hẳn đã trí mạng nhưng dù là cao thủ cao minh hơn cũng không cách nào tránh khỏi loại hiện trạng này!



Dùng sức lắc đầu muốn làm cho mình thanh tỉnh lại một điểm rồi lại lơ đãng động vào vết thương trên cổ, Lôi Đình Cuồng Đao đau đến mức hừ một tiếng mắng: “Con rắn chết kia... Ngươi mẹ kiếp... Sao lại liều mạng như vậy...”...

Cự Linh Đao thở hào hển cười khổ nói: “Con rắn chết này không phải là điên rồi chứ...”...

Hai người vừa nói chuyện vừa lấy từ trong lòng lấy ra dược hoàn để ăn vào tất cả mọi người là tên vong mệnh, trên người sao có thể không có thuốc bảo vệ tánh mạng chứ?

“Phóng rắm các ngươi!”. Thiểm Điện Xà run rẩy lấy từ trong lòng ra một chai thuốc hướng lên cổ họng, đem hơn mười khỏa đan dược ăn vào rồi thở hào hển nói: “Hai tên thối các ngươi không biết xấu hổ... Hai đánh một... Lão tử... Lão tử không liều mạng... Có thể sao?”.

“Ngươi liều mạng của mình đương nhiên được”. Cự Linh Đao cười khổ nói: “Nhưng ngươi nhìn bọn ta như bây giờ. Không ai có thể động đậy được... Tùy tiện có 1 võ giả Huyền cấp hay Linh cấp đến là liền có thể lấy được mệnh chúng ta... Nếu thật sự oan khuất như vậy mà chết đi thì lão tử có xuống Địa ngục cũng phải nguyền rủa ngươi!”.

Thiểm Điện Xà trừng mắt nhưng ngay sau đó mềm xuống nói: “Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ”.

Lôi Đình Cuồng Đao hầm hừ nói: “Chuyên thế gian cho tới bây giờ đều không thể ngờ được, nếu quả thật khéo như vậy thì sao?”.

Thiểm Điện Xà lớn tiếng nói: “Cho dù lật thuyền trong mương chết thì cũng không chỉ có mình ta, mọi người kết bạn ra đi đi!”.

Hai người im lặng không nói gì mà trong lòng âm thầm cầu nguyện tại lúc này ngàn vạn lần đừng có người khác đến. Tuy nhiên trên đời này, từ trước đến nay ngươi sợ cái gì thì nó lại sẽ tới.

Ngay khi ba người cầu nguyện thì một cái thanh âm già nua thản nhiên vang lên: “Là ai đó... Là ai hủy rừng cây nhỏ của ta như vậy?”.

Ba người lập tức lông tóc dựng đứng! Cái thanh âm này đột nhiên xuất hiện, bông bềnh phiêu miểu tựa như trong hư không đột nhiên có người khai thanh thuyết thoại.

Với tu vi của ba người này mà không ngờ là căn bản không hề phát hiện ra người này đến đây lúc nào! Không... Phải nói là cho đến bây giờ cũng không phát hiện ra, người này rốt cuộc ở nơi nào?

Chỉ là bằng vào thanh âm mà phán đoán thì người nọ nên ở gần trong gang tấc nhưng nhìn không ra người! Chẳng lẽ gặp quỷ?!

Sự thực như vậy khiến ba người trong lòng lạnh toát, chỉ cảm thấy trên sống lưng lạnh lẽo, từng đợt mồ hôi lạnh túa ra bên ngoài. Vào lúc này cho dù chỉ là một võ giả cấp thấp cũng có thể đem ba người tàn sát hết, lại không nghĩ rằng làm sao lúc này lại có một đối thủ đáng sợ như vậy đến chứ! Hơn nữa nghe khẩu khí của người này thì khi ba người chiến đấu đã phá hủy rừng cây của người này.

Xem ra chuyện còn đáng sợ hơn? Miễn cưỡng quay đầu nhìn bốn phía mà không khỏi khóc không ra nước mắt nghĩ: Ông trời của ta ơi, hiện nơi này nào còn có rừng cây gì chứ? Ngay cả rễ cây cũng bị mất rồi, đây không phải là cần phải mạng già sao...

“Ai.”, trên không trung truyền đến một tiếng thở dài già nua nói: “Lão phu hiện nay đã lập thệ là không tái nhiễm hồng trần tục sự, lúc này ẩn cư... Đã trải vài ngàn năm tuế nguyệt, không ngờ ba trăm năm trước nhất thời cao hứng trông 1 rừng cây nhỏ để thêm hai phần cảnh trí, không ngờ hôm nay lại bị hủy ở trong tay các ngươi”.

“Đáng tiếc rừng cây của ta... Đáng tiếc cho linh dược của ta, vài ngàn năm tâm huyết bị hủy hoại chỉ trong chốc lát...”... Thanh âm kia liên tục thở dài, trong thanh âm tràn ngập vô hạn phiền muộn.

Xong rồi đây còn là rừng cây do vị cường giả này tự tay trông nữa! Cái này lại có ý nghĩa hoàn toàn bất đồng. Chớ nói chỉ là phía dưới còn có linh dược trông vài ngàn năm trước.

Ô ~~~ chết chắc rồi!

Lần này nhất định là chết chắc rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook