Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 164: Phong phạm tiền bối

Phong Lăng Thiên Hạ

23/04/2017

Ba người hoàn toàn không có hoài nghi lời vị tiền bối kia, chỉ từ chiêu thức từ trong hư không phát ra tiếng ấy, phỏng chừng bản thân ba người đây có tu luyện thêm ba năm vạn năm nữa cũng không thành, nhân gia đáng giá để mạnh miệng lừa gạt ba người mình sao?

Chưa nói xong cái này không giống như là lấy cớ, cho dù không hề lấy cớ, chỉ cần nhìn ngươi không vừa mắt cũng không phải là lý do tốt để giết người sao?

“Cái này... Kia, vị tiền bối này... Lôi Đình Cuồng Đao lắp bắp nói:” Chuyện này... Chúng ta thật sự là không ngờ, ngài...

Vừa nghe đến câu ‘ẩn cư vài ngàn năm tuế nguyệt “, vậy chắc chắn chính là tiền bối rồi, không chừng đó là tiền bối trong tiền bối...

“Không ngờ”, hết thảy đều có định số, ha ha... Đại để người không biết không trách, hủy thì hủy thôi... Trong hư không người nọ ha ha cười, ba người đều cảm giác được những lời này vang tại bên tai của mình lên nói, thậm chí là lỗ tai của mình còn có thể cảm nhận được nhiệt khí trong miệng đối phương phả ra...

Nhưng hết lần này tới lần khác thủy chung nhìn không ra cái gì khiến cả 3 không khỏi đều nổi da gã, thiếu chút nữa là hồn phi phách tán bị hù mà chết.

Cho dù là thân thể hoàn hảo thì giờ phút này chỉ sợ cũng bị hù dọa không dám động... Có điều ba người nhiều ít buông lỏng tâm tư, tiền bối cao nhân chính là tiền bối cao nhân, không ngờ không hề trực tiếp nổi giận đem mình xử lý, phần khí độ này, nếu không tại sao nhân gia là tiền bối cao nhân chứ, lúc này chỉ sợ là còn có dư địa để hòa hoãn!

“Không trách tội các ngươi là một chuyện nhưng các ngươi thủy chung đã làm tổn hại rừng cây của ta tổng yếu vẫn nên có điểm thuyết pháp chứ?” Thanh âm kia nói.

“Vâng, đúng, cực kỳ đúng! Nhất định là phải bồi thường”, ba người vui mừng quá đỗi, bồi thường ư? Đây còn không là chuyện dễ dàng sao?

“Đúng, nếu nguyện ý bồi thường, vậy thì nói chuyện bồi thường, những linh dược kia cũng thì thôi, mặc dù đều là vạn năm linh dược nhưng cũng không đáng gì, chỉ là cái phiến rừng cây kia theo lão nhân gia ta đã mấy trăm năm, lại có chút không nỡ các ngươi đã là vô tâm thì thôi, ta cũng không làm khó các ngươi nữa nhưng các ngươi ba người tạm thời cũng đừng có đi nữa, ở tại chỗ này một lần nữa trông cây cho ta, chỉ cần nuôi đến lúc phiến rừng cây đó lớn như cũ là được rồi. Thời gian cũng không quá dài đâu, năm trăm năm quang âm nháy mắt là trôi qua thôi”. Thanh âm già nua kia thản nhiên nói: “Lão nhân gia ta trong khoảng thời gian này tâm tình mà không tốt thì liền giết toàn gia các ngươi.

Trông cây năm trăm năm?

Ba người hai mặt nhìn nhau. Chúng ta cũng chỉ là chém mấy cái cây thôi, làm sao lại muốn ba Thánh cấp điên phong đao khách ở trong này làm nô bộc năm trăm năm? Đây... Đây là một cái giá quá cao đi?

Hơn nữa nếu ở trong này trông cây năm trăm năm... Như vậy, rau cúc đều vàng rồi... Chúng ta cũng còn có chuyện của mình mà.

“Tiền bối, kính xin châm chước lại đi... Ba người cùng cầu khẩn.

“Được... Thanh âm già nua kia nói: “Dù sao lão nhân gia ta tâm tình cũng đang tốt, nếu muốn châm chước thì cũng có thể, chỉ sợ các ngươi không muốn thôi”.

Ba người gật đầu như mổ thóc nói: “Nguyện ý, nguyện ý, chắc chắn nguyện ý rồi! Chỉ cần không cần trông cây thì đều dễ nói cả!”.

“Được, đã như vậy các ngươi liền giúp ta làm 1 việc khác a...

Thanh âm già nua nói xong thì đột nhiên trên không trung “lạch cạch” một tiếng rồi lăng không rơi xuống một cái bình ngọc.

“Trong bình ngọc có ba khỏa đan dược có thể vì các ngươi trị thương! Ăn vào đi...” Thanh âm già nua nói.

Ba người hai mặt nhìn nhau nhìn cái bình ngọc gần trong gang tấc mà không ai đưa tay ra. Thanh âm già nua kia thở dài nói: “Ngó đám không có tiền đồ các ngươi kìa, các ngươi bây giờ có bộ dạng gì chứ... Ta muốn giết các ngươi còn cần hạ độc sao? Lão nhân thôi 1 hơi cũng có thể diệt các ngươi rồi, bọn các ngươi có bị thương hay không không đối với ta có gì khác nhau sao?”.

t

r u y e n c u a t u i N e t Ba người sợ hãi chấn động!

Lời này cũng không sai!



Nhân gia muốn giết chúng ta có thể không cần động 1 ngón tay mà thôi 1 hơi cũng không sai biệt lắm rồi... Còn hạ cái gì độc chứ?

Lôi Đình Cuồng Đao dẫn đầu cầm lấy bình ngọc, dùng sức mở ra ba người đồng thời chun mũi chà lên.

Quá thơm!

Chỉ là ngửi được cỗ mùi thơm này mà toàn thân đã thoải mái, cảm giác thương thế lại có chút giảm bớt đi. Đây là thần dược bậc nào a?

Cự Linh Đao đã sớm không nhịn được vươn tay ra nói: “Ta ăn trước một khỏa linh hiệu như thế, cho dù là độc dược ta cũng nhận biết được Nói xong đưa tay đoạt lấy một khỏa cho vào mồm nuốt xuống. Ngay sau đó hắn mở to hai mắt nhìn.

Không chỉ là hắn mở to hai mắt nhìn, mặt khác Thiểm Điện Xà cùng Lôi Đình Cuồng Đao cũng đồng dạng con mắt trợn tròn.

Vì sau khi ăn vào được hai cái hô hấp, mặt Cự Linh Đao không ngờ lại không khó coi mà ẩn ẩn có chút đỏ ửng.

Trên đầu của hắn đằng đằng xuất hiện bạch khí: Trên người thương thế trầm trọng như vậy không ngờ lấy tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được nhanh chóng thu nhỏ miệng lại, những chỗ cơ thể bị phá hư kia như huyết quản đều có thể tự động nhúc nhích, tự động liền lại, sau đó đều được hảo cơ nhục vây quanh, ngay sau đó mặt ngoài bì phu tốt hơn. Chỉ một lát sau không ngờ lại trơn bóng như mới.

Cự Linh Đao trơ mắt nhìn biến hóa trên người mình, há miệng to như quả trừng vịt lầm bẩm nói: “Đây tình huống nào? Ngay cả vết thương cũ ba năm trước đây... Cũng không còn sẹo...

“Nhanh cho ta một khỏa!” Thiểm Điện Xà nổi giận đùng đùng thúc giục.

“Sùng sục!” Lôi Đình Cuồng Đao bản thân nuốt 1 khỏa trước rồi trợn trắng mắt nói: “Sao phải cho ngươi trước? Ta phục dùng một khỏa trước, thử xem dược tính đã, xác định không có độc mới cho ngươi ăn, ta là suy nghĩ cho ngươi thôi”.

“Ngươi tên khốn kiếp!” Thiểm Điện Xà tức giận đến gần như ngất đi. Đã như vậy mà còn kêu ta là rắn độc! Trong khi thương thế của ta là nặng nhất mà.

Một hồi lâu sau. Ba người đều kinh ngạc đứng ở nơi đó nhìn trên người của mình, tất cả ngoại thương mới vừa rồi còn khủng bố khiến người ta khó có thể chịu được, huyết nhục đầm đìa nhưng bây giờ, tất cả da thịt đều đã trơn mềm giống như trứng gà bóc vậy.

Không ngờ một điểm dấu vết cũng nhìn không thấy, phi, không phải là nhìn không thấy mà triệt để biến mất rồi. Thậm chí ngay cả nội thương trầm trọng dị thường cũng trong khoảnh khắc tốt hơn ít nhất ba thành!

Đây là thuốc gì? Thuốc này hiệu quả quả thực chính là nghịch thiên!

Ba người đều có chút ít mờ mịt, thứ nhất là vì thần kỳ dược hiệu: Cả đời chưa thấy qua loại thuốc nào thần kỳ như vậy.

Thứ hai chính là vô duyên vô cớ được người ta cho ân huệ lớn như vậy, hơn nữa trước đó còn đắc tội với nhân gia, hủy rừng cây của người ta, thậm chí trong đó còn có thật nhiều “vạn năm linh dược”...

Nhân gia lại đại độ như thế, bảo ngươi làm cái gì cũng không nói, trước tiên đã ban thưởng tiên đan linh dược rồi. Nhân tình này thật sự đúng là quá lớn đi.

Ba người ngây người hồi lâu mới nhớ tới nói lời cảm tạ nhưng lại là mơ hồ vì đối phương sau khi ném ra thuốc ra thì lại không nói một câu nào nữa.

“Tiền bối... Ngài còn có ở đây không?” Lôi Đình Cuồng Đao có chút cẩn thận nói.

“Nói gì vậy lão phu vẫn đang ở đây, chỉ là các ngươi tu vi không cao nên không thể nào phát hiện ra thôi, các ngươi chữa thương không nên hộ pháp sao?!” Thanh âm già nua kia nói ra một câu nói lập tức khiến ba người cảm giác tra nước mắt... Đừng trách vừa rồi ngay cả trùng tử cũng không thấy, hóa ra là vị cường đại tồn tại này đang hộ pháp cho chúng ta.

“Xin hỏi tiền bối muốn chúng ta làm chuyện gì? Chỉ cần có thể có năng lực, tuyệt không hai lời!” Thiểm Điện Xà cung kính hỏi.

“Thật ra cũng không có chuyện gì, linh dược là chuyện nhỏ không có cũng không sao, lão phu cùng phiến rừng cây này mặc dù có chút cảm tình nhưng cánh rừng thủy chung chỉ là cánh rừng mà thôi, ta quả thật không muốn làm khó mấy người các ngươi, ai... Không có thì sẽ không có đi... Thanh âm già nua kia mang theo sự ngơ ngẩn rầu rĩ thổn thức, lão nói xong câu đó thì lại trầm mặc xuống.

Ba người đồng thời áy náy đến tột đỉnh nói không ra lời. Rừng cây không đáng tiền nhưng là tự tay trông, mấy trăm năm thủ hộ, lớn lên như vậy nhiều ít tâm huyết cùng tinh lực nên có cảm tình a? Đã bị bản thân một đao hủy đi.



Còn có những thứ “vạn năm linh dược” kia nữa, ba người này một chút cũng không hoài nghi, ngay vừa rồi vài khỏa thuốc kia nếu không phải có vạn năm linh dược phối trí ra thì làm sao có thể có được thần hiệu kinh người như thế!?

Ai... Đáng chết a.

“Các ngươi đã có lòng đền bù tổn thất thì lão nhân cũng không nên cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, chỉ là lão nhân thực sự không có việc gì cần đến các ngươi. Ân, như vậy đi ta có 1 hậu bối ở Tử Hà thành này, thực lực của hắn còn thấp, bây giờ Tử Hà thành gió nổi mây phun, long bàn hổ cứ, lão phu lại không kiên nhẫn mỗi ngày trông coi hắn. Các ngươi nếu là có tâm thì liền giúp ta chiếu cố hắn một chút... Nếu không muốn, không tiện cái gì, lão phu cũng không miễn cưỡng”.

Thanh âm già nua có chút mờ ảo và rầu rĩ nói.

“Xin hỏi tiền bối vị hậu bối này tên gọi là gì?” Thiểm Điện Xà cắn răng một cái hỏi. Giờ khắc này trong lòng của hắn đã quyết định, đã vô duyên vô cớ được ân huệ như vậy, thiếu nhân tình to như vậy, sao cũng phải chiếu cố tốt cho hậu bối nhà người ta!

“Đúng, tên của hắn... Gọi là Sở Dương. Rất tốt, bây giờ là chủ nhân của Thiên Binh Phách Mại Đường... Tiểu tử kia thực lực quá yếu, tuổi còn rất trẻ nên không hiểu chuyện cho lắm... Thanh âm già nua kia cảm thán, lầm bẩm nói:” Thanh niên bây giờ... Khi nào thì mới có thể chân chánh lớn lên mà hiểu chuyện chứ...

Thiểm Điện Xà thì đã sửng sốt!

Cái gì?

Sở Dương?

Chủ nhân Phách Mại đường?

Chính là người mà bản thân vừa rồi còn kêu gào muốn giết kia sao?

Trong sát na, Thiểm Điện Xà chỉ cảm giác được da mặt của mình nóng như bắt lửa. Cái này thực sự là mắc cỡ chết đi được.

Sau đó nghĩ lại mà sợ chính thức nghĩ mà sợ, bản thân mình vận khí quá may mắn đi, nếu không phải là cùng hai gia hỏa kia đánh nhau dập đầu, nếu để cho tiền bối này biết được ước nguyện ban đầu của mình thì phỏng chừng bản thân đã chết tám trăm lần rồi! May mắn quá đi!

Bên kia Lôi Đình Cuồng Đao cùng Cự Linh Đao đều là thầm nở nụ cười nhìn mình có chút hả hê.

“Đúng, hậu bối này của t cũng không biết sự tồn tại của lão phu... Thanh âm già nuạ có chút tự giễu cười cười nói:” Được rồi, cứ như vậy đi, ba vị nếu là có tâm thì liền giúp lão hũ cái này... Nếu không muốn vậy cũng không sao.

Lão thổn thức thở dài một hơi rồi nói: “Lão phu đi vậy”.

“Hô!”.

Một trận gió lên.

“Tiền bối! Tiền bối!” Ba người đồng thời kêu to, chỉ là trong không trung đã không còn thấy thanh âm già nua kia nữa, trong nháy mắt này giống như là vị thần bí lão nhân chưa bao giờ lộ diện kia đã chạy tới chân trời góc biển rồi vậy.

Ba người đồng thời trong lòng ngơ ngẩn rầu rĩ. Giang hồ tiền bối như vậy há có thể không làm cho người kính trọng?

Phong độ như vậy, nhân phẩm như vậy, phong thái như vậy, mặc dù còn chưa từng thấy mặt nhưng chỉ bằng vào sự rộng lượng này cũng đã triệt để khuất phục ba người rồi.

“Ta quyết định!” Thiểm Điện Xà thanh âm u ám mờ ảo nhưng mà nghiêm túc nói: “Ta đây phải đi tìm Sở Dương! Sau đó lưu ở bên cạnh hắn! Bảo vệ hắn!”.

Thiểm Điện Xà cười hắc hắc nói: “Thiểm Điện Xà ta cả đời này, có người hận, có người sợ, có người chán ghét nhưng mà không có ai tín nhiệm ta như vậy. Chỉ riêng bằng vào phần tín nhiệm của tiền bối này ta cũng phải bảo hộ cho hậu nhân của hắn được chu toàn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook