Quyển 7 - Chương 404: Một đao nơi tay, ngàn quân lui tránh!
Phong Lăng Thiên Hạ
26/06/2017
Dạ Sắc khóe miệng mang theo tia cười lạnh, hai tay liên tục vũ động kéo kình phong cứ như vậy đem Lan Hương viên thu dọn sạch sẽ.
Ngay cả giàn hoa và bàn đá trong viện đều chẳng biết đi đâu mất. Gió to liên tục thổi mạnh, ước chừng giằng co hết một nén hương công phu!
Đổng Vô Thương hai tay cầm đao. Lù lù đứng bất động. Quần áo trên không trung phần phật bay múa nhưng trong mắt đao ý vẫn như trước, cả người đao khí nghiêm mật! Đồ sộ như núi, hùng hồn bất động!
Trong phòng, Mạnh Siêu Nhiên tán thưởng một tiếng nói: “Vô Thương có cái chí khí hồn nhiên thiên thành, thật là cái thế hào hùng!”
Mặc Lệ Nhi trong ánh mắt cũng lộ ra ý cười kiêu ngạo, mím môi nở nụ cười.
Chỉ có Sở Nhạc Nhi là thân mình có chút phát run, trong mắt có chút kiêu ngạo, có chút sợ hãi bất an cùng hưng phấn. Hai quả đấm nhò gắt gao nắm lại nói: “Đại ca, những người đó đều là do muội giết chết sao?”
Sở Dương nói: “Không sai. Chính là công lao của Nhạc Nhi”. Hắn vừa nói vừa cẩn thận quan sát ánh mắt sắc mặt và phản ứng của tiểu nha đầu nhưng trong lòng lại thở dài một tiếng: Độc này, uy lực thật sự là cực lớn!
Mấy trăm thánh cấp cao thủ nếu liều mạng ẩu đả thì thật sự không biết sẽ tạo thành hậu quả gì nhưng mình và Sở Nhạc Nhi hợp tác lại cứ như vậy mà vô thanh vô tức chết đi ở nơi này!
Độc công quả nhiên là cực kỳ lợi hại. Thảo nào mà dễ học nhưng khó tinh, trong thiên hạ số người cà đời tu luyện độc, sử dụng độc giống như là cát trên sông lớn, không biết có bao nhiêu nhưng từ xưa đến nay, chân chính dĩ độc danh chấn thiên hạ cũng chỉ có một Độc y Vũ Tuyệt Thành mà thôi!
Hiện giờ lại có thêm một Sở Nhạc Nhi nữa.
“Bọn họ đều là người xấu!” Sở Nhạc Nhi thân hình có chút run rẩy nhưng trong mắt lại dần dần bình tĩnh lại nói: “Đại ca, ta giết bọn họ có đúng không?”
Sở Dương gắt gao nắm lấy bán tay nhỏ bé của nàng nói: “Đúng, rất đúng! Bởi vì, muội không giết bọn họ thì bọn họ liền giết chúng ta. Là Nhạc Nhi bảo vệ cho chúng ta”.
Sở Nhạc Nhi rốt cục vui vẻ nở nụ cười, mặt đầy kiêu ngạo.
Dạ Sắc rốt cục dừng tay lại sau đó tiện tay lăng không đánh ra một trảo. Một tiếng kêu sợ hãi vang lên rồi không biết từ chỗ có một người bị lôi lên ném vào.
Người nọ kêu lên một tiếng sợ hãi rồi hai chân rơi xuống đất dừng trên Lan Hương viên, cả người hắn run rẩy đặt mông ngồi dưới đất, hai mắt hoảng sợ nhìn chung quanh một chút. Tựa như không rõ bản thân tại sao lại đến nơi này?
Người này hiển nhiên là phàm nhân ở quanh đó, chỉ là gặp tai ương bị Dạ Sắc lôi tới làm thí nghiệm. Sở Dương trong mắt lộ ra vẻ giận dữ nói: “Thật là hỗn trướng, thật sự là không coi mạng người ra gì. Hắn muốn thử nghiệm thì tự bản thân tiến vào là được. Sao phải liên lụy đến người thường không biết võ công chứ?”
Mạnh Siêu Nhiên ảm đạm cười nói: “Cửu đại gia tộc chưa từng coi người thường là con người mà?”
Sở Dương trong mắt sát khí chợt lóe lên. Lúc này, người nọ trong viện rốt cục đã tỉnh lại sợ hãi kêu một tiếng rồi té chạy, mồm kêu to: “Có quỷ... Có quỷ...”. Vừa chạy vừa ngã té xuống đồng thời đại tiểu tiện đã không khống chế được mà vãi ra đường...
Bên ngoài. Dạ sắc cười lạnh một tiếng, hai tay chắp sau lưng thản nhiên nói: “Không có độc rồi”.
Điểm này tất cả mọi người đều nhìn ra nên sắc mặt đều hết sức khó coi. Dạ Sắc nói những lời này rõ ràng có ý chỉ trích các đại gia tộc đã quá mức lỗ mãng.
Thạch Thiên Chiếu nói: “Dạ Sắc đại nhân, chúng ta đã hao tổn quá lớn rồi, tiếp theo Dạ Sắc đại nhân an bài cho hai nhà các ngươi tiến công đi?”
Diệp Mộng Sắc ảm đạm cười liếc mắt nhìn hắn một cái nói: “Ngươi không tranh công nữa rồi?”
Thạch Thiên Chiếu mặt đỏ lên rồi lại trắng xuống, không dám nói gì nữa. Mới vừa rồi bị độc chết nhiều người như vậy. Hiện tại lại có một vị Trung đao thánh quân, hiển nhiên cũng không phải dễ đối phó trong khi chánh chủ là Sở Dương còn chưa đi ra.
Vạn nhất bên mình đi ra, Sở Dương còn chưa chết mà cả đám chết sạch rồi thì... Dùng cái gì để đi tranh công đây? Quả thực là nói nhiều rồi...
“Dạ Thí Vũ, ngươi dẫn người xông vào đi” Dạ Sắc nhàn nhạt phát lệnh.
Dạ Thí Vũ thản nhiên nói: “Ta tu vi nông cạn. Không thể đánh trận chiến lớn như vậy, hay là nên ở bên ngoài xem thế nào đã”. Trong lòng Dạ Thí Vũ không biết làm sao lại có một loại ý niệm kỳ quái đó chính là: Rất không nên cùng Sở Dương là địch, hơn nữa còn mơ hồ cảm giác được nếu đối địch với Sở Dương thì bản thân tất nhiên sẽ chết không nơi táng thân!
Hiện giờ, Dạ Sắc ở Dạ gia tuy bối phận tôn sùng nhưng lại là vị trí chi thứ trong khi Dạ Thí Vũ lại là dòng chính huyết mạch nên giờ thấy hắn cậy già lên mặt ra lệnh thì Dạ Thí Vũ mượn đề tài để nói chuyện của mình, ẩn núp ở một bên!
Bên trong các đại gia tộc, dòng chính huyết mạch và chi thứ địa vị rất khác biệt! Dạ Sắc căn bản không có tư cách ra lệnh cho Dạ Thí Vũ.
Dạ Sắc ánh mắt giận dữ nhưng cũng không nói thêm nữa mà quát to: “Đi vào!” Rồi vung tay lên!
Diệp Mộng Sắc đồng thời phất tay thở dài nói: “Vốn định kết giao với vài người bạn tốt, không nghĩ tới lại ầm ĩ rồi đến bây giờ đánh nhau!”
Người Diệp gia cũng vọt tới. Đứng tại chỗ chỉ còn lại bảy tám vị cửu phẩm thánh cấp cao thủ tự giữ thân phận ở lại cùng đám Dạ Sắc, Diệp Mộng Sắc, Dạ Thí Vũ.
Trong viện, Đổng Vô Thương mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hai đạo đao mang lợi hại từ trong mắt bắn ra đồng thời cười ha ha quát to: “Để cho ta chờ thật khổ!” Rồi đột nhiên xoay người đi về phía trước!
Cảm giác như là một tòa núi lớn bắt đầu di chuyển!
Mặc đao của hắn vẫn cắm trên mặt đất, hắn cứ như vậy đi về phía trước, Mặc đao kéo lê trên mặt đất tạo ra vết nứt dài thật sâu, tựa hồ là theo đà lao lên của hắn đại địa đều bị nứt ra một khe hở vậy!
Trong phút chốc, hắn đã vọt tới trước người một vị Dạ gia bát phẩm thánh cấp cao thủ, Đổng Vô Thương hét lớn một tiếng, Mặc đao bay lên trên không rồi như một đạo sét đánh màu đen nện xuống!
Người nọ hét lớn một tiếng rồi vung kiếm đón đỡ! Một tiếng va chạm thật lớn đinh tai nhức óc vang lên khiến cho mấy tên Thánh cấp cao thủ bên cạnh định lao lên vây công bị một tiếng vang lớn này chấn động ngã lăn ra, từ miệng máu tươi điên cuồng phun ra.
Đổng Vô Thương dĩ nhiên là dùng sống đao, nện xuống rồi một đao kia!
Sau tiếng vang lớn này, trường kiếm trong tay vị thánh cấp này dập nát, tay phải cũng bị chấn động dập nát còn Mặc đao của Đổng Vô Thương lại không hề trở ngại vẫn từ trên cao đập xuống dưới!
Sống đao hắn nện mạnh lên đầu người này, bốp một tiếng, tựa như là đập vào một khối đậu hũ, cùng với tiếng bốp này, toàn thân người này bị dập nát, thân thể như bùn rũ xuống.
Đổng Vô Thương hét lớn một tiếng, Mặc đao nhấc lên, lúc này hắn lại dùng đao phong, một đao chém ngang. Thế như hổ điên vọt vào đám người.
Một đao này ra, bất kể đó là đối thủ nào đều đứt gân gãy xương bay ra ngoài, đao tiếp theo lại có ba người bị chặt đứt ngang người. Đổng Vô Thương sải bước đi về phía trước, chân dẫm vào biển máu. Dũng cảm uy mãnh!
Hắn thét dài: “Cửu đại gia tộc chỉ có chút bổn sự ấy thôi sao?”
Đại đao đánh ra vù vù hóa thành một đạo gió xoáy màu đen trong đám người tả xung hữu đột, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Đến mức chỉ nghe thấy một mảnh âm thanh kêu la thảm thiết.
Cao thủ dưới Cửu phẩm thánh cấp chống lại vị Trung đao thánh quân này thậm chí ngay cả lực hoàn thủ cũng không có, bị đao chém như thái dưa vậy.
Sau một tiếng thét dài, chân Đổng Vô Thương giẫm lên thi thể và máu tươi lại bắt đầu sải bước đi về! Trên mặt đất đã tràn đầy máu, một cước đạp xuống máu tươi bắn ra mấy trượng.
Mười mấy người xông vào đã bị hắn giết hết, trong phút chốc thây nằm đầy đất! Khi Đổng Vô Thương vọt tới tận cùng bên trong thì đột nhiên xoay người một cái, Mặc đao chỉ về phía trước!
Phía sau, hơn bốn mươi người đang xông lại thấy hắn quay đao lại thì không ngờ sợ tới mức lập tức dừng lại! Đám người phía sau đang lao lên không kịp dừng lại mà xô vào nhau.
Đổng Vô Thương giơ đại đao chỉ về trước, mũi đao hơi rũ xuống, máu tươi nhỏ xuống thành dòng. Hắn chậm rãi cười lạnh thản nhiên nói: “Còn có ai không muốn sống chăng?”
Đối diện không ngờ lặng ngắt như tờ! Gần một trăm người xông lại đã bị Đổng Vô Thương giết hơn năm mươi, còn lại hơn phân nửa!
“Xem ra, khéo lại không đến lượt chúng ta động thủ?” Mặc Lệ Nhi mà có chút nóng lòng nói.
“Những kẻ xông lại đa số đều là dưới bát phẩm, cao thủ chân chánh đến bây giờ còn chưa ra tay!” Sở Dương nhìn ra ngoài cửa lớn, nơi xa xa có hơn ba mươi người đang đứng nói: “Kia mới là đối thủ chân chính! Nói cách khác, thời khắc nguy hiểm chân chính của chúng ta còn chưa tới”.
Mặc Lệ Nhi hít sâu một hơi nói: “Đổng Vô Thương từ trước đến nay lúc chiến đấu luôn có ta đi cùng, giờ phút này, ta rất muốn đi ra ngoài cùng hắn sóng vai chiến đấu!”
Sở Dương cười nói: “Nếu giờ ngươi đi ra ngoài thì ngược lại sẽ khiến hắn mất đi chí khí”.
Mạnh Siêu Nhiên gật đầu đồng ý nói: “Hiện tại Đổng Vô Thương đã xây dựng thành công hình tượng hào hùng khí khái, một đao nơi tay, ngàn quân lui tránh! Loại anh hùng khí khái này làm địch kinh sợ, một kẻ nữ lưu như ngươi nếu lúc này đi ra ngoài sẽ khiến cho bên trong thiết huyết nhiễm nhu tình, làm cho kẻ địch cảm thấy được, như vậy Đổng Vô Thương sao không thể không sợ”.
Mặc Lệ Nhi mà thở dài nói: “Thì ra là thế”.
Đạo lý này Mặc Lệ Nhi há có thể không hiểu, nhưng bây giờ nhìn thấy Đổng Vô Thương độc thân tác chiến nên trong lòng lo sợ.
Giờ phút này, Đổng Vô Thương đã lại xung phong. Tóc đen sau lưng phiêu khởi, Mặc đao giống như tia chớp màu đen lao về phía hơn bốn mươi người đã tiến vào sân vọt tới. Tiếng kêu lại lập tức vang lên thành một mảnh.
Sau ba lượt xung phong, không ngờ hắn đã đem những người này tàn sát sạch sẽ! Toàn bộ trong viện, tất cà đều là máu tươi.
Quỷ dị là, bên ngoài còn lại ba mươi người, đây ba mươi người, mỗi một vị đều là thánh cấp cửu phẩm cao thủ nhưng đều không xông tới. Chỉ đứng trơ mắt nhìn Đổng Vô Thương giết người!
“Nhân vật anh hùng như thế, giết đi thật sự là đáng tiếc!” Diệp Mộng Sắc tán thưởng nhìn Đổng Vô Thương uy mãnh nói: “Nếu muốn chết cũng cần có cường giả chôn cùng!”.
Dạ Sắc hừ lạnh một tiếng nói: “Ta sở dĩ ngăn không cho lên tiếp viện thật ra cũng không phải để cho những người này chôn cùng hắn! Lão phu không có loại tư tưởng nực cười này!”
Diệp Mộng Sắc cả giận nói: “Vậy vì sao ngươi ngăn không cho ra tay?”
“Nhuệ khí!” Dạ Sắc thản nhiên nói: “Người này chính là Trung đao thánh quân thất phẩm, mọi người đều biết, đao kiếm Song Thánh có thể vượt cấp giết người! Thậm chí, vị Đao trung thánh quân thất phẩm này vào lúc khí thế đến đỉnh, chiến ý dâng trào cho dù có thể giết chết một vị nhất phẩm chí tôn ta cũng không lạ chút nào!”
Ngay cả giàn hoa và bàn đá trong viện đều chẳng biết đi đâu mất. Gió to liên tục thổi mạnh, ước chừng giằng co hết một nén hương công phu!
Đổng Vô Thương hai tay cầm đao. Lù lù đứng bất động. Quần áo trên không trung phần phật bay múa nhưng trong mắt đao ý vẫn như trước, cả người đao khí nghiêm mật! Đồ sộ như núi, hùng hồn bất động!
Trong phòng, Mạnh Siêu Nhiên tán thưởng một tiếng nói: “Vô Thương có cái chí khí hồn nhiên thiên thành, thật là cái thế hào hùng!”
Mặc Lệ Nhi trong ánh mắt cũng lộ ra ý cười kiêu ngạo, mím môi nở nụ cười.
Chỉ có Sở Nhạc Nhi là thân mình có chút phát run, trong mắt có chút kiêu ngạo, có chút sợ hãi bất an cùng hưng phấn. Hai quả đấm nhò gắt gao nắm lại nói: “Đại ca, những người đó đều là do muội giết chết sao?”
Sở Dương nói: “Không sai. Chính là công lao của Nhạc Nhi”. Hắn vừa nói vừa cẩn thận quan sát ánh mắt sắc mặt và phản ứng của tiểu nha đầu nhưng trong lòng lại thở dài một tiếng: Độc này, uy lực thật sự là cực lớn!
Mấy trăm thánh cấp cao thủ nếu liều mạng ẩu đả thì thật sự không biết sẽ tạo thành hậu quả gì nhưng mình và Sở Nhạc Nhi hợp tác lại cứ như vậy mà vô thanh vô tức chết đi ở nơi này!
Độc công quả nhiên là cực kỳ lợi hại. Thảo nào mà dễ học nhưng khó tinh, trong thiên hạ số người cà đời tu luyện độc, sử dụng độc giống như là cát trên sông lớn, không biết có bao nhiêu nhưng từ xưa đến nay, chân chính dĩ độc danh chấn thiên hạ cũng chỉ có một Độc y Vũ Tuyệt Thành mà thôi!
Hiện giờ lại có thêm một Sở Nhạc Nhi nữa.
“Bọn họ đều là người xấu!” Sở Nhạc Nhi thân hình có chút run rẩy nhưng trong mắt lại dần dần bình tĩnh lại nói: “Đại ca, ta giết bọn họ có đúng không?”
Sở Dương gắt gao nắm lấy bán tay nhỏ bé của nàng nói: “Đúng, rất đúng! Bởi vì, muội không giết bọn họ thì bọn họ liền giết chúng ta. Là Nhạc Nhi bảo vệ cho chúng ta”.
Sở Nhạc Nhi rốt cục vui vẻ nở nụ cười, mặt đầy kiêu ngạo.
Dạ Sắc rốt cục dừng tay lại sau đó tiện tay lăng không đánh ra một trảo. Một tiếng kêu sợ hãi vang lên rồi không biết từ chỗ có một người bị lôi lên ném vào.
Người nọ kêu lên một tiếng sợ hãi rồi hai chân rơi xuống đất dừng trên Lan Hương viên, cả người hắn run rẩy đặt mông ngồi dưới đất, hai mắt hoảng sợ nhìn chung quanh một chút. Tựa như không rõ bản thân tại sao lại đến nơi này?
Người này hiển nhiên là phàm nhân ở quanh đó, chỉ là gặp tai ương bị Dạ Sắc lôi tới làm thí nghiệm. Sở Dương trong mắt lộ ra vẻ giận dữ nói: “Thật là hỗn trướng, thật sự là không coi mạng người ra gì. Hắn muốn thử nghiệm thì tự bản thân tiến vào là được. Sao phải liên lụy đến người thường không biết võ công chứ?”
Mạnh Siêu Nhiên ảm đạm cười nói: “Cửu đại gia tộc chưa từng coi người thường là con người mà?”
Sở Dương trong mắt sát khí chợt lóe lên. Lúc này, người nọ trong viện rốt cục đã tỉnh lại sợ hãi kêu một tiếng rồi té chạy, mồm kêu to: “Có quỷ... Có quỷ...”. Vừa chạy vừa ngã té xuống đồng thời đại tiểu tiện đã không khống chế được mà vãi ra đường...
Bên ngoài. Dạ sắc cười lạnh một tiếng, hai tay chắp sau lưng thản nhiên nói: “Không có độc rồi”.
Điểm này tất cả mọi người đều nhìn ra nên sắc mặt đều hết sức khó coi. Dạ Sắc nói những lời này rõ ràng có ý chỉ trích các đại gia tộc đã quá mức lỗ mãng.
Thạch Thiên Chiếu nói: “Dạ Sắc đại nhân, chúng ta đã hao tổn quá lớn rồi, tiếp theo Dạ Sắc đại nhân an bài cho hai nhà các ngươi tiến công đi?”
Diệp Mộng Sắc ảm đạm cười liếc mắt nhìn hắn một cái nói: “Ngươi không tranh công nữa rồi?”
Thạch Thiên Chiếu mặt đỏ lên rồi lại trắng xuống, không dám nói gì nữa. Mới vừa rồi bị độc chết nhiều người như vậy. Hiện tại lại có một vị Trung đao thánh quân, hiển nhiên cũng không phải dễ đối phó trong khi chánh chủ là Sở Dương còn chưa đi ra.
Vạn nhất bên mình đi ra, Sở Dương còn chưa chết mà cả đám chết sạch rồi thì... Dùng cái gì để đi tranh công đây? Quả thực là nói nhiều rồi...
“Dạ Thí Vũ, ngươi dẫn người xông vào đi” Dạ Sắc nhàn nhạt phát lệnh.
Dạ Thí Vũ thản nhiên nói: “Ta tu vi nông cạn. Không thể đánh trận chiến lớn như vậy, hay là nên ở bên ngoài xem thế nào đã”. Trong lòng Dạ Thí Vũ không biết làm sao lại có một loại ý niệm kỳ quái đó chính là: Rất không nên cùng Sở Dương là địch, hơn nữa còn mơ hồ cảm giác được nếu đối địch với Sở Dương thì bản thân tất nhiên sẽ chết không nơi táng thân!
Hiện giờ, Dạ Sắc ở Dạ gia tuy bối phận tôn sùng nhưng lại là vị trí chi thứ trong khi Dạ Thí Vũ lại là dòng chính huyết mạch nên giờ thấy hắn cậy già lên mặt ra lệnh thì Dạ Thí Vũ mượn đề tài để nói chuyện của mình, ẩn núp ở một bên!
Bên trong các đại gia tộc, dòng chính huyết mạch và chi thứ địa vị rất khác biệt! Dạ Sắc căn bản không có tư cách ra lệnh cho Dạ Thí Vũ.
Dạ Sắc ánh mắt giận dữ nhưng cũng không nói thêm nữa mà quát to: “Đi vào!” Rồi vung tay lên!
Diệp Mộng Sắc đồng thời phất tay thở dài nói: “Vốn định kết giao với vài người bạn tốt, không nghĩ tới lại ầm ĩ rồi đến bây giờ đánh nhau!”
Người Diệp gia cũng vọt tới. Đứng tại chỗ chỉ còn lại bảy tám vị cửu phẩm thánh cấp cao thủ tự giữ thân phận ở lại cùng đám Dạ Sắc, Diệp Mộng Sắc, Dạ Thí Vũ.
Trong viện, Đổng Vô Thương mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hai đạo đao mang lợi hại từ trong mắt bắn ra đồng thời cười ha ha quát to: “Để cho ta chờ thật khổ!” Rồi đột nhiên xoay người đi về phía trước!
Cảm giác như là một tòa núi lớn bắt đầu di chuyển!
Mặc đao của hắn vẫn cắm trên mặt đất, hắn cứ như vậy đi về phía trước, Mặc đao kéo lê trên mặt đất tạo ra vết nứt dài thật sâu, tựa hồ là theo đà lao lên của hắn đại địa đều bị nứt ra một khe hở vậy!
Trong phút chốc, hắn đã vọt tới trước người một vị Dạ gia bát phẩm thánh cấp cao thủ, Đổng Vô Thương hét lớn một tiếng, Mặc đao bay lên trên không rồi như một đạo sét đánh màu đen nện xuống!
Người nọ hét lớn một tiếng rồi vung kiếm đón đỡ! Một tiếng va chạm thật lớn đinh tai nhức óc vang lên khiến cho mấy tên Thánh cấp cao thủ bên cạnh định lao lên vây công bị một tiếng vang lớn này chấn động ngã lăn ra, từ miệng máu tươi điên cuồng phun ra.
Đổng Vô Thương dĩ nhiên là dùng sống đao, nện xuống rồi một đao kia!
Sau tiếng vang lớn này, trường kiếm trong tay vị thánh cấp này dập nát, tay phải cũng bị chấn động dập nát còn Mặc đao của Đổng Vô Thương lại không hề trở ngại vẫn từ trên cao đập xuống dưới!
Sống đao hắn nện mạnh lên đầu người này, bốp một tiếng, tựa như là đập vào một khối đậu hũ, cùng với tiếng bốp này, toàn thân người này bị dập nát, thân thể như bùn rũ xuống.
Đổng Vô Thương hét lớn một tiếng, Mặc đao nhấc lên, lúc này hắn lại dùng đao phong, một đao chém ngang. Thế như hổ điên vọt vào đám người.
Một đao này ra, bất kể đó là đối thủ nào đều đứt gân gãy xương bay ra ngoài, đao tiếp theo lại có ba người bị chặt đứt ngang người. Đổng Vô Thương sải bước đi về phía trước, chân dẫm vào biển máu. Dũng cảm uy mãnh!
Hắn thét dài: “Cửu đại gia tộc chỉ có chút bổn sự ấy thôi sao?”
Đại đao đánh ra vù vù hóa thành một đạo gió xoáy màu đen trong đám người tả xung hữu đột, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Đến mức chỉ nghe thấy một mảnh âm thanh kêu la thảm thiết.
Cao thủ dưới Cửu phẩm thánh cấp chống lại vị Trung đao thánh quân này thậm chí ngay cả lực hoàn thủ cũng không có, bị đao chém như thái dưa vậy.
Sau một tiếng thét dài, chân Đổng Vô Thương giẫm lên thi thể và máu tươi lại bắt đầu sải bước đi về! Trên mặt đất đã tràn đầy máu, một cước đạp xuống máu tươi bắn ra mấy trượng.
Mười mấy người xông vào đã bị hắn giết hết, trong phút chốc thây nằm đầy đất! Khi Đổng Vô Thương vọt tới tận cùng bên trong thì đột nhiên xoay người một cái, Mặc đao chỉ về phía trước!
Phía sau, hơn bốn mươi người đang xông lại thấy hắn quay đao lại thì không ngờ sợ tới mức lập tức dừng lại! Đám người phía sau đang lao lên không kịp dừng lại mà xô vào nhau.
Đổng Vô Thương giơ đại đao chỉ về trước, mũi đao hơi rũ xuống, máu tươi nhỏ xuống thành dòng. Hắn chậm rãi cười lạnh thản nhiên nói: “Còn có ai không muốn sống chăng?”
Đối diện không ngờ lặng ngắt như tờ! Gần một trăm người xông lại đã bị Đổng Vô Thương giết hơn năm mươi, còn lại hơn phân nửa!
“Xem ra, khéo lại không đến lượt chúng ta động thủ?” Mặc Lệ Nhi mà có chút nóng lòng nói.
“Những kẻ xông lại đa số đều là dưới bát phẩm, cao thủ chân chánh đến bây giờ còn chưa ra tay!” Sở Dương nhìn ra ngoài cửa lớn, nơi xa xa có hơn ba mươi người đang đứng nói: “Kia mới là đối thủ chân chính! Nói cách khác, thời khắc nguy hiểm chân chính của chúng ta còn chưa tới”.
Mặc Lệ Nhi hít sâu một hơi nói: “Đổng Vô Thương từ trước đến nay lúc chiến đấu luôn có ta đi cùng, giờ phút này, ta rất muốn đi ra ngoài cùng hắn sóng vai chiến đấu!”
Sở Dương cười nói: “Nếu giờ ngươi đi ra ngoài thì ngược lại sẽ khiến hắn mất đi chí khí”.
Mạnh Siêu Nhiên gật đầu đồng ý nói: “Hiện tại Đổng Vô Thương đã xây dựng thành công hình tượng hào hùng khí khái, một đao nơi tay, ngàn quân lui tránh! Loại anh hùng khí khái này làm địch kinh sợ, một kẻ nữ lưu như ngươi nếu lúc này đi ra ngoài sẽ khiến cho bên trong thiết huyết nhiễm nhu tình, làm cho kẻ địch cảm thấy được, như vậy Đổng Vô Thương sao không thể không sợ”.
Mặc Lệ Nhi mà thở dài nói: “Thì ra là thế”.
Đạo lý này Mặc Lệ Nhi há có thể không hiểu, nhưng bây giờ nhìn thấy Đổng Vô Thương độc thân tác chiến nên trong lòng lo sợ.
Giờ phút này, Đổng Vô Thương đã lại xung phong. Tóc đen sau lưng phiêu khởi, Mặc đao giống như tia chớp màu đen lao về phía hơn bốn mươi người đã tiến vào sân vọt tới. Tiếng kêu lại lập tức vang lên thành một mảnh.
Sau ba lượt xung phong, không ngờ hắn đã đem những người này tàn sát sạch sẽ! Toàn bộ trong viện, tất cà đều là máu tươi.
Quỷ dị là, bên ngoài còn lại ba mươi người, đây ba mươi người, mỗi một vị đều là thánh cấp cửu phẩm cao thủ nhưng đều không xông tới. Chỉ đứng trơ mắt nhìn Đổng Vô Thương giết người!
“Nhân vật anh hùng như thế, giết đi thật sự là đáng tiếc!” Diệp Mộng Sắc tán thưởng nhìn Đổng Vô Thương uy mãnh nói: “Nếu muốn chết cũng cần có cường giả chôn cùng!”.
Dạ Sắc hừ lạnh một tiếng nói: “Ta sở dĩ ngăn không cho lên tiếp viện thật ra cũng không phải để cho những người này chôn cùng hắn! Lão phu không có loại tư tưởng nực cười này!”
Diệp Mộng Sắc cả giận nói: “Vậy vì sao ngươi ngăn không cho ra tay?”
“Nhuệ khí!” Dạ Sắc thản nhiên nói: “Người này chính là Trung đao thánh quân thất phẩm, mọi người đều biết, đao kiếm Song Thánh có thể vượt cấp giết người! Thậm chí, vị Đao trung thánh quân thất phẩm này vào lúc khí thế đến đỉnh, chiến ý dâng trào cho dù có thể giết chết một vị nhất phẩm chí tôn ta cũng không lạ chút nào!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.