Quyển 8 - Chương 225: Ta có một con đường
Phong Lăng Thiên Hạ
24/04/2017
Ở thời khắc này, còn có người nào hứng thú vì người Quỷ Vực nhặt xác chứ?
Các ngươi đám hỗn đản này hại chúng ta thê thảm như vậy! Còn trông cậy vào chúng ta có thể giúp các ngươi nhặt xác sao?
Từ đầu tới đuôi, chúng ta đều hoàn toàn vô tội, các ngươi đoạt lão bà của người ta mà bị người trả thù, toàn quân bị diệt, đó là đáng đời! Đó là báo ứng! Trách chúng ta làm gì?
Chúng ta cứ như vậy xông vào nhận họa trời giáng sao!
Đây không phải là chuyện trong truyền thuyết “người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống” sao?!
Mẹ kiếp, cuộc đời này còn có công lý sao?
Liền tại lúc này, đột nhiên có một thanh âm nói: “Nơi này có mùi sao khó ngửi như vậy a Ai nha sao lại chết nhiều người như vậy? Thật là khủng khiếp thật là khủng khiếp! Làm ta sợ muốn chết! Ta nhát gan lắm!”
Mọi người vô tình quay đầu nhìn đi, rốt cuộc là vị hào hoa tuyệt thế nào có thể nói ra lời nói như vậy? Trận chiến hôm nay này đủ có thể chấn động cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, lại có người tại lúc mấu chốt này nói ra lời mát mẻ như vậy? Thật là kỳ quan.
Nhưng cả đám vừa quay đầu lại thì lập tức toàn bộ ngây ngẩn cả người.
Thấy được người nói chuyện mọi người mới phát hiện ra, người vừa rồi kia 1 phen nói mát mẻ dường như còn không là cái gì, vào giờ khắc này, bản thân hắn mới chân chính là kỳ quan!
Gần bốn trăm người tròng mắt thiếu chút nữa chỉnh tề bắn ra khỏi hốc mắt...!
Trong ánh hoàng hôn, một hắc y thanh niên phiêu dật cứ như vậy đàm tiểu tự nhiên, dạo chơi chậm rãi đi tới, tiêu sái mà nhẹ nhàng, mày kiếm mắt sáng, toàn thân tràn ngập mang một loại nghiêm nghị khí thế thử kiếm thiên hạ!
Nhưng vấn đề không phải ở đây. Chính thức vấn đề lớn nhất, chính thức khiến người ta để ý nhất chính là: Người thanh niên này, tất cả mọi người đều nhận ra!
Người này tất cả mọi người đều nhận ra nhưng như cũ vẫn không phải là vấn đề hạch tâm, Người này mọi người không chỉ là nhận ra mà hơn nữa còn khắc sâu trong lòng, là khắc cốt ghi tâm!
Mặc dù thời gian gặp hắn tổng cộng lại cũng không đến nửa ngày nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy hắn liền phảng phất như thấy lại cái hắc y thân ảnh này. Trong đám Quỷ Vực cao thủ vây công, hắn nhàn nhã dạo chơi tiến công; Một kiếm ra, một cái đầu người rơi xuống đất!
Một kiếm ra, một cao thủ bỏ mình!
Hơn hai trăm tên Quỷ Vực cao thủ nhất lưu vây công, tại trong thiên địa này là 1 lực lượng rất mạnh mẽ nhưng ở dưới thân kiếm của thanh niên này, không ngờ là không ai có chút sức hoàn thủ nào, chỉ có thể tùy ý để hắn tàn sát!
Sở Dương!
Người này lại là Sở Dương!
Là Sở Dương vừa chết rồi!
Đây, điều này sao có thể?
Cái này khiến cho mọi người không chú ý đến vừa rồi người nào đó vừa 1 phen nói mát mẻ!
“Làm sao vậy? Chư vị? Nha.. Sở Dương nụ cười chân thành nói:” Quên mất, có thể không ai nhận ra ta, là ta lo lắng không chu toàn... Đích thật là ta có chút ít mạo muội, bây giờ tại hạ long trọng tự giới thiệu 1 chút. Tại hạ họ Sở, gọi là Sở Dương, là Đông Hoàng Thiên nhân sĩ, rất cao hứng được làm quen với mọi người, cũng vô cùng vinh hạnh, có thể được cùng mọi người đồng thời đứng trong danh sách phải giết của Mặc Vân Thiên đế Nguyên Thiên Hạn
" Đây là duyên phận của chúng ta, hết thảy đều là duyên pháp.. Sở Dương như có loại cảm thán nói.
Mọi người ngơ ngác nhìn hắn.
Sự khiếp sợ khi vừa mới nhìn thấy Sở Dương khống chế kia bây giờ đã có chút ít tiêu trừ đi, dù sao trước kia Bạch y nhân đã từng nói qua là Sở Dương sẽ khống chế, mặc dù không có chém đinh chặt sắt nói rõ; Mặc dù khi đó mọi người cũng đều không tin tưởng nhưng bây giờ lại vô pháp không tin.
Nhưng, mọi người lại càng khiếp sợ hơn và không biết nên khóc hay cười chính là: Ngươi khống chế thì thôi khống chế nhưng mà da mặt của ngươi sao lại dày đến bước này chứ?
Dám nói cùng chúng ta đứng trong tất sát danh sách của Mặc Vân Thiên đế?
Mẹ nó!
Chúng ta lên sổ đen còn không phải là do bị ngươi, tên hỗn đản này liên lụy sao!? "
"Sở Dương.. Lão giả cầm đầu kia thanh âm hơi khô sáp, gắt gao nhìn Sở Dương, hắn ho khan một tiếng hắng giọng một cái rồi mới nói: “Sở Dương, ngươi nói lời này, không cảm giác thấy là không có ý tứ sao?"
Sở Dương vui vẻ nói: “Không có ý tứ sao? Ngươi cứ nói thẳng là ta vô sỉ đi, sao cần hàm súc như vậy?”
Lão giả cầm đầu ánh mắt phát lạnh nói: “Liền nói ngươi vô sỉ thì như thế nào? Cử động hôm nay của các hạ chẳng lẽ còn không đủ vô sỉ sao? Mọi người chúng ta rơi vào hoàn cảnh hôm nay chẳng lẽ không phải là do các hạ ban tặng sao?”
Lão giả kia cùng nhất phương chi hùng, thường ngày trong môn phái cũng chấp chưởng đại quyền, là 1 Thượng Vị Giả nay lại bị Sở Dương luân phiên đâm chọc như vậy thì trả lời lại một cách mỉa mai.
Sở Dương nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn nói: “Ta rất vô sỉ sao? Ta lại cảm thấy những lời này ngươi nên nói về Nguyên Thù Đồ thì đúng hơn, nếu nói ta thì ngươi cảm thấy những lời này là phù hợp sao? Còn có nữa, các ngươi rơi vào cục diện hôm nay thật là do ta ban tặng sao? Cái này ta thật sự là không đảm đương nổi, đến tột cùng là do ai ban tặng. Mọi người lòng dạ đều biết rõ mà”.
Lão giả kia lập tức bị nghẹn lời.
Đúng vậy, nếu như không phải là lúc trước Nguyên Thù Đồ đoạt lão bà của người ta, Sở Dương sao lại nổi đóa? Nếu như Sở Dương không nổi đóa, Nguyên Thù Đồ có thể chết sao? Nhóm người mình sẽ thảm như vậy sao?
Xét đến cùng, hết thảy cũng đều do Nguyên Thù Đồ kia.
Sở Dương cười lạnh nói: “Mặc Vân Thiên các ngươi sau khi đến đây chính là vênh váo tự đắc, càng về sau càng không cói ai ra gì, coi trời bằng vung, ngay cả hành động cường đoạt lão bà của người ta, loại hành động hạ lưu này cũng làm được, hôm nay, không ngờ còn nói ta vô sỉ?
“Ngươi nghĩ như thế nào?” Sở Dương cười to nói: “Nếu ta không có chút bản lãnh, há không phải là bị nhục nhã sao? Ta vô sỉ à? Rốt cuộc là ai vô sỉ đây? Chẳng những vô sỉ, còn muốn hèn hạ, hạ lưu, bỉ ổi!”
Lão giả kia lắc đầu, khuôn mặt tiều tụy tâm như chết nói: “Thôi, nếu truy cứu căn nguyên thì xác thực là Nguyên Thù Đồ không đúng, nhưng việc đã đến nước này, nói cái gì nữa cũng không hữu dụng, cho dù là chúng ta hay là Sở Dương các hạ ngươi, đều là đến tử quan rồi, tranh giành làm gì cho vô vị”.
Hắn nhìn Sở Dương nói: “Sở trang chủ, chúng ta hôm nay cũng không làm ngươi khó xử; Tóm lại, mọi người sau này nước giếng không phạm nước sông, mọi người còn lại cũng chỉ vài ngày thôi”. Lời nói này không thể nghi ngờ là đã nhân nhượng vỉ lợi ích toàn cục đến cực điểm rồi.
Vì Sở Dương giết Nguyên Thù Đồ, bọn họ mới rơi vào cục diện khó xử như vậy. Mặc dù nguyên nhân không phải do Sở Dương nhưng cho dù bọn họ cùng Sở Dương là địch, lập tức ra tay chiến đấu cũng chưa hẳn là sẽ không hợp tình lý.
Nhưng giờ phút này người hai đại môn phái tâm như đã chết, còn đâu tâm tư đi tranh hùng đấu thắng nữa? Bọn họ ngay cả thi thể của đám người Quỷ Vực còn lười thu nhặt thì sớm đã có thể thấy được rồi.
Ngoài ra, trong lòng mọi người cũng có một sự băn khoăn lớn: Chọc tức gia hỏa này làm gì, nếu hắn thật sự phát điên thì dở... Cả đám người Quỷ Vực toàn bộ đều chết hết rồi, nhóm người mình có khả năng thắng được hắn sao?
Lúc này, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện a.
Bây giờ có thể sống lâu được một ngày là tốt một ngày, có lẽ bản thân nên mai danh ẩn tích tránh né đã!
“Nước giếng không phạm nước song, ồ, thành ý của các hạ có thể thấy được, bất quá ta không đáp ứng.” Sở Dương thản nhiên nói: “Việc hôm nay, Mặc Vân Thiên đế bên kia sớm muộn sẽ biết, đến lúc đó, tin tưởng ai cũng chạyđược; Tình huống xấu nhất chính là mọi người phân tán, bị cả đám bắt lấy, bị giết như giết gã vậy, nhận hết khuất nhục mà chết!”
“Như vậy thì lại có thể làm sao?” Nói chuyện là một người tuổi còn trẻ, tối đa cũng chừng ba mươi tuổi, sắc mặt trầm ổn nhưng lại lộ ra một ít màu xám.
Đúng là tuyển thủ hạt giống của Mặc Vân Thiên Thiết Kiếm môn.
Nếu không có Nguyên Thù Đồ, người đứng đầu đám thanh niên này hơn phân nửa là thuộc về hắn nhưng bây giờ, cũng chỉ có thể trở thành người hầu. Người còn trẻ như vậy thì trong lòng sự không cam tâm càng thêm mãnh liệt.
“Làm sao bây giờ?” Sở Dương thản nhiên nói “Cùng làm thôi!”
“Cùng làm thôi?” Chúng nhân tròng mắt đầu tiên là sáng ngời nhưng sau đó lại đều lắc đầu.
Lấy tổng thể thực lực của bọn họ mà nói khá là không yếu, đặt ở nơi nào đều xem như 1 thực lực khả quan nhưng phần thực lực này cũng phải xem là so với ai. Nếu muốn cùng cả Mặc Vân Thiên đối kháng thì ngay cả trứng gà đụng tảng đá đều không được tính, trực tiếp liền là muốn chết, thậm chí muốn chết cũng không phải đơn giản mà chết đi được, sẽ bị hành hạ vô cùng.
Sở Dương trong lòng thở dài, trong lòng đám người này sớm đã thâm căn cố đế về cảm giác 'Mặc Vân Thiên đế không cách nào chiến thắng được. Đó là một loại sợ hãi sâu trong linh hồn.
Nếu không thể bỏ đi phần sợ hãi này, cho dù có thêm một vạn người nữa cũng không làm nên chuyện gì.
“Chư vị, chúng ta bây giờ đại khái là đều nói hùa, tình cảnh cũng không sai biệt lắm, nên cùng suy nghĩ thêm một chút”. Sở Dương vẫy tay.
Giờ phút này, hoàng hôn đã hàng lâm đại địa, đêm tối khôn cùng sắp thống trị không trung.
Nơi này vốn là nơi thị phi, không ai muốn đến tìm phiền toái. Cho nên giờ phút này thanh tĩnh đến dọa người, chỉ có nơi phương xa có ngọn đèn dầu lúc mờ lúc tỏ.
Mọi người than thở xúm lại, cho dù Sở Dương đưa ra suy nghĩ như thế nào, luôn mang đến cho mọi người một điểm hi vọng, cho dù tuyệt vọng như thế nào nhưng lại không muốn xóa bỏ đi một điểm hi vọng cuối cùng này, cho dù điểm hi vọng ấy xa vời như thế nào.
“Đám người các ngươi muốn từ bây giờ bắt đầu chạy trốn cái chết, phân tán ở các nơi, khiến người Mặc Vân Thiên lùng bắt các ngươi tìm không ra được, như vậy, 1 số người trong đó liền có cơ hội nhất định có thể sinh tồn được, mọi người đều ôm ý nghĩ như vậy đúng hay không? Nhưng mà, chúng ta cần nhận thức được một chuyện, nếu như nói Mặc Vân Thiên đế muốn tìm một người, như vậỵ mặc kệ hắn ẩn nấp ở nơi nào, thậm chí không đến mấy tháng, liền nhất định có thể tìm tới. Điểm này, ta là tuyệt đối tin tưởng, tin tưởng là các ngươi cũng sẽ không hoài nghi” Sở Dương nói.
Tất cả mọi người yên lặng gật đầu.
Không chỉ nói Cửu Đế Nhất Hậu là điên phong cao thủ, cho dù là thủ hạ của Mặc Vân Thiên đế cũng có năng lực như vậy! Cửu Trọng Thiên Khuyết vài trăm vạn năm qua, gần như tất cả siêu cấp cao thủ đều bị Cửu Đế Nhất Hậu gom lại.
Những người kia, tùy tiện một người cũng có thể điên đảo Càn Khôn... Vì có đại bản lãnh.
Lại nói mình, những người này đều có vật phẩm tùy thân ở lại trong môn phái, chỉ cần cho những người kia một điểm manh mối thì liền có thể từ trong biển người mênh mông đem mình tìm ra.
Trốn cũng chỉ là một điểm suy nghĩ may mắn mà thôi.
Ngươi có thể trốn được ngày một ngày hai, một tháng hai tháng, thậm chí một năm hai năm, nhưng khó có thể trốn cả đời?
“Nếu phân tán, bị bọn họ tìm ra, như vậy, chẳng khác gì là không hề có lực hoàn thủ mà bị giết! Hết sức khuất nhục mà chết đi!” Sở Dương nói lạnh buốt.
Các ngươi đám hỗn đản này hại chúng ta thê thảm như vậy! Còn trông cậy vào chúng ta có thể giúp các ngươi nhặt xác sao?
Từ đầu tới đuôi, chúng ta đều hoàn toàn vô tội, các ngươi đoạt lão bà của người ta mà bị người trả thù, toàn quân bị diệt, đó là đáng đời! Đó là báo ứng! Trách chúng ta làm gì?
Chúng ta cứ như vậy xông vào nhận họa trời giáng sao!
Đây không phải là chuyện trong truyền thuyết “người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống” sao?!
Mẹ kiếp, cuộc đời này còn có công lý sao?
Liền tại lúc này, đột nhiên có một thanh âm nói: “Nơi này có mùi sao khó ngửi như vậy a Ai nha sao lại chết nhiều người như vậy? Thật là khủng khiếp thật là khủng khiếp! Làm ta sợ muốn chết! Ta nhát gan lắm!”
Mọi người vô tình quay đầu nhìn đi, rốt cuộc là vị hào hoa tuyệt thế nào có thể nói ra lời nói như vậy? Trận chiến hôm nay này đủ có thể chấn động cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, lại có người tại lúc mấu chốt này nói ra lời mát mẻ như vậy? Thật là kỳ quan.
Nhưng cả đám vừa quay đầu lại thì lập tức toàn bộ ngây ngẩn cả người.
Thấy được người nói chuyện mọi người mới phát hiện ra, người vừa rồi kia 1 phen nói mát mẻ dường như còn không là cái gì, vào giờ khắc này, bản thân hắn mới chân chính là kỳ quan!
Gần bốn trăm người tròng mắt thiếu chút nữa chỉnh tề bắn ra khỏi hốc mắt...!
Trong ánh hoàng hôn, một hắc y thanh niên phiêu dật cứ như vậy đàm tiểu tự nhiên, dạo chơi chậm rãi đi tới, tiêu sái mà nhẹ nhàng, mày kiếm mắt sáng, toàn thân tràn ngập mang một loại nghiêm nghị khí thế thử kiếm thiên hạ!
Nhưng vấn đề không phải ở đây. Chính thức vấn đề lớn nhất, chính thức khiến người ta để ý nhất chính là: Người thanh niên này, tất cả mọi người đều nhận ra!
Người này tất cả mọi người đều nhận ra nhưng như cũ vẫn không phải là vấn đề hạch tâm, Người này mọi người không chỉ là nhận ra mà hơn nữa còn khắc sâu trong lòng, là khắc cốt ghi tâm!
Mặc dù thời gian gặp hắn tổng cộng lại cũng không đến nửa ngày nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy hắn liền phảng phất như thấy lại cái hắc y thân ảnh này. Trong đám Quỷ Vực cao thủ vây công, hắn nhàn nhã dạo chơi tiến công; Một kiếm ra, một cái đầu người rơi xuống đất!
Một kiếm ra, một cao thủ bỏ mình!
Hơn hai trăm tên Quỷ Vực cao thủ nhất lưu vây công, tại trong thiên địa này là 1 lực lượng rất mạnh mẽ nhưng ở dưới thân kiếm của thanh niên này, không ngờ là không ai có chút sức hoàn thủ nào, chỉ có thể tùy ý để hắn tàn sát!
Sở Dương!
Người này lại là Sở Dương!
Là Sở Dương vừa chết rồi!
Đây, điều này sao có thể?
Cái này khiến cho mọi người không chú ý đến vừa rồi người nào đó vừa 1 phen nói mát mẻ!
“Làm sao vậy? Chư vị? Nha.. Sở Dương nụ cười chân thành nói:” Quên mất, có thể không ai nhận ra ta, là ta lo lắng không chu toàn... Đích thật là ta có chút ít mạo muội, bây giờ tại hạ long trọng tự giới thiệu 1 chút. Tại hạ họ Sở, gọi là Sở Dương, là Đông Hoàng Thiên nhân sĩ, rất cao hứng được làm quen với mọi người, cũng vô cùng vinh hạnh, có thể được cùng mọi người đồng thời đứng trong danh sách phải giết của Mặc Vân Thiên đế Nguyên Thiên Hạn
" Đây là duyên phận của chúng ta, hết thảy đều là duyên pháp.. Sở Dương như có loại cảm thán nói.
Mọi người ngơ ngác nhìn hắn.
Sự khiếp sợ khi vừa mới nhìn thấy Sở Dương khống chế kia bây giờ đã có chút ít tiêu trừ đi, dù sao trước kia Bạch y nhân đã từng nói qua là Sở Dương sẽ khống chế, mặc dù không có chém đinh chặt sắt nói rõ; Mặc dù khi đó mọi người cũng đều không tin tưởng nhưng bây giờ lại vô pháp không tin.
Nhưng, mọi người lại càng khiếp sợ hơn và không biết nên khóc hay cười chính là: Ngươi khống chế thì thôi khống chế nhưng mà da mặt của ngươi sao lại dày đến bước này chứ?
Dám nói cùng chúng ta đứng trong tất sát danh sách của Mặc Vân Thiên đế?
Mẹ nó!
Chúng ta lên sổ đen còn không phải là do bị ngươi, tên hỗn đản này liên lụy sao!? "
"Sở Dương.. Lão giả cầm đầu kia thanh âm hơi khô sáp, gắt gao nhìn Sở Dương, hắn ho khan một tiếng hắng giọng một cái rồi mới nói: “Sở Dương, ngươi nói lời này, không cảm giác thấy là không có ý tứ sao?"
Sở Dương vui vẻ nói: “Không có ý tứ sao? Ngươi cứ nói thẳng là ta vô sỉ đi, sao cần hàm súc như vậy?”
Lão giả cầm đầu ánh mắt phát lạnh nói: “Liền nói ngươi vô sỉ thì như thế nào? Cử động hôm nay của các hạ chẳng lẽ còn không đủ vô sỉ sao? Mọi người chúng ta rơi vào hoàn cảnh hôm nay chẳng lẽ không phải là do các hạ ban tặng sao?”
Lão giả kia cùng nhất phương chi hùng, thường ngày trong môn phái cũng chấp chưởng đại quyền, là 1 Thượng Vị Giả nay lại bị Sở Dương luân phiên đâm chọc như vậy thì trả lời lại một cách mỉa mai.
Sở Dương nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn nói: “Ta rất vô sỉ sao? Ta lại cảm thấy những lời này ngươi nên nói về Nguyên Thù Đồ thì đúng hơn, nếu nói ta thì ngươi cảm thấy những lời này là phù hợp sao? Còn có nữa, các ngươi rơi vào cục diện hôm nay thật là do ta ban tặng sao? Cái này ta thật sự là không đảm đương nổi, đến tột cùng là do ai ban tặng. Mọi người lòng dạ đều biết rõ mà”.
Lão giả kia lập tức bị nghẹn lời.
Đúng vậy, nếu như không phải là lúc trước Nguyên Thù Đồ đoạt lão bà của người ta, Sở Dương sao lại nổi đóa? Nếu như Sở Dương không nổi đóa, Nguyên Thù Đồ có thể chết sao? Nhóm người mình sẽ thảm như vậy sao?
Xét đến cùng, hết thảy cũng đều do Nguyên Thù Đồ kia.
Sở Dương cười lạnh nói: “Mặc Vân Thiên các ngươi sau khi đến đây chính là vênh váo tự đắc, càng về sau càng không cói ai ra gì, coi trời bằng vung, ngay cả hành động cường đoạt lão bà của người ta, loại hành động hạ lưu này cũng làm được, hôm nay, không ngờ còn nói ta vô sỉ?
“Ngươi nghĩ như thế nào?” Sở Dương cười to nói: “Nếu ta không có chút bản lãnh, há không phải là bị nhục nhã sao? Ta vô sỉ à? Rốt cuộc là ai vô sỉ đây? Chẳng những vô sỉ, còn muốn hèn hạ, hạ lưu, bỉ ổi!”
Lão giả kia lắc đầu, khuôn mặt tiều tụy tâm như chết nói: “Thôi, nếu truy cứu căn nguyên thì xác thực là Nguyên Thù Đồ không đúng, nhưng việc đã đến nước này, nói cái gì nữa cũng không hữu dụng, cho dù là chúng ta hay là Sở Dương các hạ ngươi, đều là đến tử quan rồi, tranh giành làm gì cho vô vị”.
Hắn nhìn Sở Dương nói: “Sở trang chủ, chúng ta hôm nay cũng không làm ngươi khó xử; Tóm lại, mọi người sau này nước giếng không phạm nước sông, mọi người còn lại cũng chỉ vài ngày thôi”. Lời nói này không thể nghi ngờ là đã nhân nhượng vỉ lợi ích toàn cục đến cực điểm rồi.
Vì Sở Dương giết Nguyên Thù Đồ, bọn họ mới rơi vào cục diện khó xử như vậy. Mặc dù nguyên nhân không phải do Sở Dương nhưng cho dù bọn họ cùng Sở Dương là địch, lập tức ra tay chiến đấu cũng chưa hẳn là sẽ không hợp tình lý.
Nhưng giờ phút này người hai đại môn phái tâm như đã chết, còn đâu tâm tư đi tranh hùng đấu thắng nữa? Bọn họ ngay cả thi thể của đám người Quỷ Vực còn lười thu nhặt thì sớm đã có thể thấy được rồi.
Ngoài ra, trong lòng mọi người cũng có một sự băn khoăn lớn: Chọc tức gia hỏa này làm gì, nếu hắn thật sự phát điên thì dở... Cả đám người Quỷ Vực toàn bộ đều chết hết rồi, nhóm người mình có khả năng thắng được hắn sao?
Lúc này, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện a.
Bây giờ có thể sống lâu được một ngày là tốt một ngày, có lẽ bản thân nên mai danh ẩn tích tránh né đã!
“Nước giếng không phạm nước song, ồ, thành ý của các hạ có thể thấy được, bất quá ta không đáp ứng.” Sở Dương thản nhiên nói: “Việc hôm nay, Mặc Vân Thiên đế bên kia sớm muộn sẽ biết, đến lúc đó, tin tưởng ai cũng chạyđược; Tình huống xấu nhất chính là mọi người phân tán, bị cả đám bắt lấy, bị giết như giết gã vậy, nhận hết khuất nhục mà chết!”
“Như vậy thì lại có thể làm sao?” Nói chuyện là một người tuổi còn trẻ, tối đa cũng chừng ba mươi tuổi, sắc mặt trầm ổn nhưng lại lộ ra một ít màu xám.
Đúng là tuyển thủ hạt giống của Mặc Vân Thiên Thiết Kiếm môn.
Nếu không có Nguyên Thù Đồ, người đứng đầu đám thanh niên này hơn phân nửa là thuộc về hắn nhưng bây giờ, cũng chỉ có thể trở thành người hầu. Người còn trẻ như vậy thì trong lòng sự không cam tâm càng thêm mãnh liệt.
“Làm sao bây giờ?” Sở Dương thản nhiên nói “Cùng làm thôi!”
“Cùng làm thôi?” Chúng nhân tròng mắt đầu tiên là sáng ngời nhưng sau đó lại đều lắc đầu.
Lấy tổng thể thực lực của bọn họ mà nói khá là không yếu, đặt ở nơi nào đều xem như 1 thực lực khả quan nhưng phần thực lực này cũng phải xem là so với ai. Nếu muốn cùng cả Mặc Vân Thiên đối kháng thì ngay cả trứng gà đụng tảng đá đều không được tính, trực tiếp liền là muốn chết, thậm chí muốn chết cũng không phải đơn giản mà chết đi được, sẽ bị hành hạ vô cùng.
Sở Dương trong lòng thở dài, trong lòng đám người này sớm đã thâm căn cố đế về cảm giác 'Mặc Vân Thiên đế không cách nào chiến thắng được. Đó là một loại sợ hãi sâu trong linh hồn.
Nếu không thể bỏ đi phần sợ hãi này, cho dù có thêm một vạn người nữa cũng không làm nên chuyện gì.
“Chư vị, chúng ta bây giờ đại khái là đều nói hùa, tình cảnh cũng không sai biệt lắm, nên cùng suy nghĩ thêm một chút”. Sở Dương vẫy tay.
Giờ phút này, hoàng hôn đã hàng lâm đại địa, đêm tối khôn cùng sắp thống trị không trung.
Nơi này vốn là nơi thị phi, không ai muốn đến tìm phiền toái. Cho nên giờ phút này thanh tĩnh đến dọa người, chỉ có nơi phương xa có ngọn đèn dầu lúc mờ lúc tỏ.
Mọi người than thở xúm lại, cho dù Sở Dương đưa ra suy nghĩ như thế nào, luôn mang đến cho mọi người một điểm hi vọng, cho dù tuyệt vọng như thế nào nhưng lại không muốn xóa bỏ đi một điểm hi vọng cuối cùng này, cho dù điểm hi vọng ấy xa vời như thế nào.
“Đám người các ngươi muốn từ bây giờ bắt đầu chạy trốn cái chết, phân tán ở các nơi, khiến người Mặc Vân Thiên lùng bắt các ngươi tìm không ra được, như vậy, 1 số người trong đó liền có cơ hội nhất định có thể sinh tồn được, mọi người đều ôm ý nghĩ như vậy đúng hay không? Nhưng mà, chúng ta cần nhận thức được một chuyện, nếu như nói Mặc Vân Thiên đế muốn tìm một người, như vậỵ mặc kệ hắn ẩn nấp ở nơi nào, thậm chí không đến mấy tháng, liền nhất định có thể tìm tới. Điểm này, ta là tuyệt đối tin tưởng, tin tưởng là các ngươi cũng sẽ không hoài nghi” Sở Dương nói.
Tất cả mọi người yên lặng gật đầu.
Không chỉ nói Cửu Đế Nhất Hậu là điên phong cao thủ, cho dù là thủ hạ của Mặc Vân Thiên đế cũng có năng lực như vậy! Cửu Trọng Thiên Khuyết vài trăm vạn năm qua, gần như tất cả siêu cấp cao thủ đều bị Cửu Đế Nhất Hậu gom lại.
Những người kia, tùy tiện một người cũng có thể điên đảo Càn Khôn... Vì có đại bản lãnh.
Lại nói mình, những người này đều có vật phẩm tùy thân ở lại trong môn phái, chỉ cần cho những người kia một điểm manh mối thì liền có thể từ trong biển người mênh mông đem mình tìm ra.
Trốn cũng chỉ là một điểm suy nghĩ may mắn mà thôi.
Ngươi có thể trốn được ngày một ngày hai, một tháng hai tháng, thậm chí một năm hai năm, nhưng khó có thể trốn cả đời?
“Nếu phân tán, bị bọn họ tìm ra, như vậy, chẳng khác gì là không hề có lực hoàn thủ mà bị giết! Hết sức khuất nhục mà chết đi!” Sở Dương nói lạnh buốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.