Quyển 8 - Chương 161: Thiên Linh Đốn Ngộ
Phong Lăng Thiên Hạ
23/04/2017
Ngay cả Sở Dương cũng bị sự tiến bộ của mình làm
cho cả kinh giật nảy mình run run một chút. Ngày thường hắn vẫn luyện
công như vậy, vẫn vững bước tiến lên, Sinh tử khí không ngừng chuyển đổi nhưng Sở Dương thật sự không nghĩ tới, ngày hôm qua mới có một nửa Sinh tử khí đan điền mặc dù sẽ nhanh chóng đầy nhưng cũng còn kém một đoạn
khoảng cách không nhỏ.
Nhưng hôm nay cũng chỉ trong ngắn ngủn ba canh giờ luyện công mà cả chín đan điền đã đồng thời chật ních.
Hiện tại mình đã đạt đến Địa cấp đỉnh trình độ, không ít nhất thực lực cũng phải là gấp chín lần Địa cấp đỉnh tầm thường trở lên. Chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá tới Thiên cấp tầng thứ!
Tiến cảnh kinh người làm cho Sở Dương cũng cảm thấy sởn gai ốc. Tiến bộ làm sao lại nhanh như vậy?
Thần niệm trong nháy mắt nhanh chóng chui vào Cửu Kiếp Không Gian, mới vừa mở mắt nhìn thì chỉ thấy trước mắt tối đen. Đây là Cửu Kiếp Không Gian của ta sao? Tại sao có thể như vậy?
Chẳng lẽ sau đại hỉ sẽ đại bi sao?!
Nhưng vào lúc này, Kiếm Linh vội vã trở về nói: “Cái này là một đợt sinh tử lực nữa... Mau!”.
Đột nhiên hai mắt hắn trợn trừng nói: “Nga... Kiếm chủ đại nhân, ngài đây là... Tính toán muốn đem của cải của chúng ta phá hư hết sao?”.
Chỉ thấy trong không gian những thứ khác cũng không sao cả, nhưng cái trọng yếu nhất là dược điền kia thì lại có dấu hiệu suy yếu, thậm chí ngay cả Cửu Đại Kỳ Dược màu sắc cũng hơi có chút mờ đi, không có một loại sinh cơ bừng bừng như thường ngày nữa.
“Ta nói đại nhân ngài rốt cuộc làm cái gì?”. Kiếm Linh không dám tin hỏi nói: “Làm sao... Di? Tu vi của ngươi làm sao cũng tiến bộ nhiều như vậy? Này cái này”.
“Ta cũng không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì nữa... Không lâu trước ta thật bất ngờ tiến vào một loại cảnh giới kỳ diệu, đợi đến lúc hoàn hồn lại đi vào thì đã như vậy rồi”. Sở Dương sờ sờ da đầu, cười khổ một tiếng rồi đem chuyện giải thích một lần.
“Chẳng lẽ là Thiên Linh Đốn Ngộ?!”. Kiếm Linh tóc cũng dựng lên nói: “Nhưng ngươi làm sao có thể thoáng cái tiến vào loại siêu nhiên cảnh giới này? Không có đạo lý a!”.
“Thiên Linh Đốn Ngộ?”. Sở Dương ngẩn người nói: “Đây là cái cảnh giới gì? Cụ thể có ý gì!”.
“Danh như ý nghĩa, chính là sự đốn ngộ đối với Thiên Đạo Tuần Hoàn a...”. Kiếm Linh ngơ ngác nói: “Đó chân chính là Thiên Nhân Hợp Nhất cảm ngộ... Ở trong trạng thái này, bất kể chung quanh ngươi có bao nhiêu năng lượng cũng sẽ bị ngươi quét sạch... Cái này cái này...
Đột nhiên hắn hoảng sợ một trận! May là nhờ Thủy linh lực trước đó đã khô kiệt nên Sở Dương cũng vì vậy mà bị buộc ngưng luyện công, nếu không... Cứ điên cuồng tiếp tục hút lấy như vậy, hoàn toàn không có tiết chế thì tin tưởng là ngay cả khi có Cửu Kiếp Không Gian duy trì Sở Dương cũng có thể bị nổ tung do hút nhiều linh khí quá.
Thậm chí cho dù Sở Dương may mắn khống chế thì Cửu Kiếp Không Gian cũng bị phế đi
Thật ngưu a...
“Ta nói đại nhân ngươi sau này vào nếu tái nhập loại cảnh giới này thì ngàn vạn lần nên nhớ, hàng vạn hàng nghìn lần không nên ở trong trạng thái đó hơn một canh giờ! Cũng ngàn vạn lần không nên dùng đến những bảo bối này trong Cửu Kiếp Không Gian này! Thiên thiên vạn vạn lần chú ý đó!”. Kiếm Linh lầm bẩm nói: “Bất quá ta nghĩ là ta đã quá lo lắng rồi, Thiên Linh Đốn Ngộ, loại cảnh giới này coi như là Thánh cấp cường giả, trong cả đời có thể có một hai ba lần cũng đã tốt lắm rồi... Mỗi lần nhiều nhất cũng chính được một nén nhang công phu...”.
“Một nén nhang?!”. Sở Dương thất thanh nói: “Nhưng ta mới vừa rồi duy trì suốt ba canh giờ, chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn!”.
Kiếm Linh chợt ngẩng đầu, chỉ cảm thấy một trận choáng váng suýt nữa ngã xuống đất nói: “Cái gì?!
Kiếm Linh chuyển vận xong sinh tử lực lần này về rồi để lại cho Sở Dương một câu nói: “Đợi đến lúc có Cửu Tử Hoàn hồn Thảo, nhất định phải lập tức tài bồi! Không nên dùng ngay! Ngàn vạn lần nhớ lấy!”.
Sau đó tiêu sái bỏ đi trên đường đi đầu óc vẫn còn mê mê mang mang, rất có chút ít không thể tưởng tượng được.
Làm sao có thể đây?
Không thể nào đâu?!
Hắn mới là Địa cấp lại có thể Thiên Linh Đốn Ngộ...
Hắn mới là Địa cấp lại đốn ngộ suốt ba canh giờ...
Đây là chuyện gì xảy ra?
Đây là tình huống gì?!
Khó hiểu! Nan giải! Khó giải! Không có lời giải!
Kiếm Linh ngây ngất mà Sở Dương so sánh với Kiếm Linh thì cũng không hơn gì, hắn dường như cũng lâm vào trạng thái mơ hồ bởi vì ngay cả chính hắn cũng không biết đây là có chuyện gì xảy ra!
Mặc dù thực lực đúng là tăng trưởng hơn nữa mức độ tăng trưởng tương đối lớn nhưng lần tăng trưởng này cũng tràn đầy nguy cơ kinh tâm động phách!
Thiên Linh Đốn Ngộ cố nhiên là cách gia tăng thực lực nhanh nhất nhưng nguy hiểm trong đó cũng không phải là ai cũng có thể chịu đựng được. Nếu không phải Sở Dương có chín cái đan điền mà là có 1 cái như người bình thường thì như vậy lần đốn ngộ này đã đủ lấy mạng của hắn rồi!
Thậm chí cho dù có bảy tám cái mạng nhỏ cũng không đủ! Lúc này nghĩ lại mà Sở Dương vẫn không nhịn được lau mồ hôi lạnh rồi lại đột nhiên mơ hồ nghĩ tới điều gì, đốn ngộ? Đốn ngộ!
Nếu là đốn ngộ như vậy không nên chỉ là đơn thuần gia tăng tu vì sao?
“Cửu Kiếp Kiếm pháp!”. Sở Dương trong lòng chấn động mà loáng thoáng nghĩ tới điều gì liền ngưng thần suy tư.
Cửu Kiếp Kiếm pháp vì cái gì mà gọi là Cửu Kiếp Kiếm pháp?
Tuyệt đối không phải bởi vì là Cửu Kiếp Kiếm chủ! Cũng tuyệt đối không phải là bởi vì Cửu Kiếp!
Bởi vì theo quá trình mà nói, đầu tiên là có Cửu Kiếp Kiếm rồi có Cửu Kiếp Kiếm pháp cũng như là có Cửu Kiếp Kiếm rồi sau đó mới có Cửu Kiếp...!!
Đây vốn là một thứ tự trước sau rất rõ ràng. Như vậy Cửu Kiếp Kiếm pháp tại sao hết lần này tới lần khác lại có tên là Cửu Kiếp Kiếm pháp?
Sở Dương nhíu mày hắn mơ hồ cảm thấy nơi này dường như có cất dấu một cái đại bí mật.
Ngay tại lúc này đột nhiên “Phanh” một tiếng rồi từ 1 nơi không xa trong lúc bất chợt có đao khí xông lên trời! Ba ánh đao quang đồng thời ở trên bầu trời đêm sáng lên chói mắt!
Một loại hàn khí cơ hồ là đem da thịt xé rách trong nháy mắt tập kích Sở Dương.
“Phốc!”.
Đoạn Thương Không vọt vào nói: “Cách đây không xa có đao khách đại chiến!”.
“Đao khách đại chiến? Biết người nào không?”. Sở Dương cau mày hỏi.
“Hẳn chính là Lôi Đình Cuồng Đao, Cự Linh Đao và còn có Thiểm Điện Xà nữa!”. Đoạn Thương Không trong mắt lóe lên vẻ cuồng nhiệt, nhìn ánh đao trên bầu trời lúc lóe lên rồi biến mất mà trong mắt có chút ảm nhiên cũng có chút hâm mộ.
Người ta hiện tại đang chém giết nhau mà ta đã ra khỏi giang hồ hơn ngàn năm rồi!
“Không cần mặt như đưa đám như vậy, Cửu Tử Hoàn hồn Thảo hai ngày nữa sẽ đến”. Sở Dương thản nhiên nói: “Đoàn quản gia, thân thủ của ngươi không cần phải lo lắng. Ngươi so với bọn hắn sẽ mạnh hơn!”.
Đoạn Thương Không cười cười có chút cô đơn nói: “Không dám có hy vọng xa vời kia nữa, hôm nay ta đã sớm ngượng tay... Có thể khôi phục được cũng đã rất tốt rồi. Mấy năm này, ta đối với Đao Đạo cảm ngộ mặc dù càng ngày càng sâu nhưng cuối cùng không cố chấp đao nữa! Đao đã sớm rời xa mà đi rồi!”.
Trong khoảng thời gian chung đụng này Sở Dương phát hiện ra Đoạn Thương Không này là một người tương đối đáng tin cậy. Mặc dù tính tình hơi thối mặc dù tính cách có chút kiệt ngạo bất tuân nhưng trải qua mấy ngàn năm mài dũa nên đã đem tính tình vốn như đao phong tôi luyện thành vô hạn nội liễm rồi.
Hơn nữa chỗ tốt lớn nhất là Đoạn Thương Không là người nói chuyện mà không nuốt lời cho nên Sở Dương cũng đã chuẩn bị thật lòng thu nhận hắn, không hề còn là mối quan hệ trao đổi lợi ích nữa mà đã tạo thành liên minh rồi.
“Yên tâm đi thế sự không có gì là tuyệt đối hết thảy đều có thể xảy ra”. Sở Dương nhàn nhạt cười nói: “Ngươi hôm nay thân thể không tốt mau đi nghỉ ngơi đi, ta đi xem một chút xem bên kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì”.
Bởi vì bên kia ánh đao vẫn liên tiếp lóe sáng chiến đấu tự nhiên là vẫn chưa dừng lại. Hơn nữa chiến cuộc kia tựa hồ đang muốn kéo về hướng Sở gia đại viện, dù không biết làm sao để ngăn trở nhưng dù sao vẫn không thể không qua được.
Sở Dương không muốn để cho ba tên này vọt tới Sở gia đại viện. Đơn thuần là bằng vào đao khí, trong đại viện bọn tiểu tử cũng chịu không được. Chân chính bị đả thương đụng tới sẽ chết!
Đoạn Thương Không nói: “Như thế ngươi cẩn thận đó”. Vừa nói mà trong mắt vừa hiện lên một tia ảm nhiên.
Quản gia, hộ vệ. Theo đạo lý mà nói thì đây là lúc hắn nên hết sức bảo vệ Sở Dương, không để Sở Dương bị thương tổn mới đúng nhưng hiện tại mình cái gì cũng không thể làm, thậm chí không phải là không muốn mà là không dám, hữu tâm mà vô lực.
Sở Dương thân hình thoáng cái lao lên trên không trung phiêu hốt một cái rồi ngay sau đó đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Đoạn Thương Không kinh ngạc trợn to hai mắt.
Hiện tại thân pháp, tốc độ, trình độ quỷ dị của Sở Dương... So sánh với ngày hôm qua thì mạnh hơn không chỉ một bậc!
Không, chỉ sợ cũng không phải là một bậc mà thôi, cơ hồ chính là tăng trưởng gấp mấy lần! Cái này... Là tại sao?
Cho dù là ăn được tiên đan thì cũng không thể có hiệu quả này được?
Sở Dương một đường cực nhanh bay đi, khoảng cách đến chỗ chiến đấu càng ngày càng gần nhưng càng ngày càng đến gần, cái loại cảm giác tràn đầy lực sát thương và bị áp bách cũng càng ngày càng khó chịu.
Nguyên nhân rất đơn giản mấy người đang trong chiến đấu này thật sự là quá mạnh mẽ, đao khí của bọn họ chẳng những là tuyệt đối uy hiếp trí mạng đối với những hài tử kia mà đối với bản thân Sở Dương cũng như mà thôi.
Cho dù là Sở Dương tu vi tiến nhanh nhưng giờ phút này vẫn là như thế, mặc dù không phải là dính vào sẽ chết nhưng dính vào là trọng thương. Tu vi Địa cấp đỉnh của Sở Dương đối với tam đại đao khách này mà nói, cũng không mạnh hơn đám hài tử kia bao nhiêu!
Dần dần đến gần chiến địa hắn càng có thể rõ ràng cảm nhận được đao khí lạnh thấu xương đang tứ tán tung bay, thỉnh thoảng còn va chạm vào nhau mà nổ tung giống như bom nổ vậy, hoa lửa tràn đi bốn phương tám hướng đem không gian cắt vụn.
Trong một rừng cây nhỏ đao khí tung hoành rơi xuống. Sở Dương toàn bộ tinh thần đề phòng đồng thời cẩn thận từng li từng tí lặng lẽ đến gần.
Sưu!
Ánh đao chợt lóe Sở Dương chợt né, bảy tám đạo ánh đao sát thân thể bay qua, tuy nhiên trên cánh tay Sở Dương đột nhiên xuất hiện một trận đau nhói, hắn nghiêng đầu nhìn lại thì phát hiện ra trên cánh tay mình xuất hiện một vết thương nho nhỏ.
Sở Dương tức thì hơi bị hoảng sợ mình lúc trước đã tận lực đánh giá cao sự nguy hiểm ở đây, không nghĩ rằng lại nguy hiểm đến bực này. Mình còn cách chiến trường ít nhất trăm trượng thế nhưng với khoảng cách như vậy, lấy tu vi của mình trước mắt mà lại bị một chút đao khí còn sót lại gây thương tích!
Thậm chí cũng không nói là có thể ngăn cản được hay không, lúc đao khí bay đến mình đã toàn lực né tránh nhưng vẫn trúng chiêu, đây cũng là quá khoa trương đi?! Mà đây vẫn mới chỉ là dư âm của chiến đấu mà thôi?
Nhưng hôm nay cũng chỉ trong ngắn ngủn ba canh giờ luyện công mà cả chín đan điền đã đồng thời chật ních.
Hiện tại mình đã đạt đến Địa cấp đỉnh trình độ, không ít nhất thực lực cũng phải là gấp chín lần Địa cấp đỉnh tầm thường trở lên. Chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá tới Thiên cấp tầng thứ!
Tiến cảnh kinh người làm cho Sở Dương cũng cảm thấy sởn gai ốc. Tiến bộ làm sao lại nhanh như vậy?
Thần niệm trong nháy mắt nhanh chóng chui vào Cửu Kiếp Không Gian, mới vừa mở mắt nhìn thì chỉ thấy trước mắt tối đen. Đây là Cửu Kiếp Không Gian của ta sao? Tại sao có thể như vậy?
Chẳng lẽ sau đại hỉ sẽ đại bi sao?!
Nhưng vào lúc này, Kiếm Linh vội vã trở về nói: “Cái này là một đợt sinh tử lực nữa... Mau!”.
Đột nhiên hai mắt hắn trợn trừng nói: “Nga... Kiếm chủ đại nhân, ngài đây là... Tính toán muốn đem của cải của chúng ta phá hư hết sao?”.
Chỉ thấy trong không gian những thứ khác cũng không sao cả, nhưng cái trọng yếu nhất là dược điền kia thì lại có dấu hiệu suy yếu, thậm chí ngay cả Cửu Đại Kỳ Dược màu sắc cũng hơi có chút mờ đi, không có một loại sinh cơ bừng bừng như thường ngày nữa.
“Ta nói đại nhân ngài rốt cuộc làm cái gì?”. Kiếm Linh không dám tin hỏi nói: “Làm sao... Di? Tu vi của ngươi làm sao cũng tiến bộ nhiều như vậy? Này cái này”.
“Ta cũng không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì nữa... Không lâu trước ta thật bất ngờ tiến vào một loại cảnh giới kỳ diệu, đợi đến lúc hoàn hồn lại đi vào thì đã như vậy rồi”. Sở Dương sờ sờ da đầu, cười khổ một tiếng rồi đem chuyện giải thích một lần.
“Chẳng lẽ là Thiên Linh Đốn Ngộ?!”. Kiếm Linh tóc cũng dựng lên nói: “Nhưng ngươi làm sao có thể thoáng cái tiến vào loại siêu nhiên cảnh giới này? Không có đạo lý a!”.
“Thiên Linh Đốn Ngộ?”. Sở Dương ngẩn người nói: “Đây là cái cảnh giới gì? Cụ thể có ý gì!”.
“Danh như ý nghĩa, chính là sự đốn ngộ đối với Thiên Đạo Tuần Hoàn a...”. Kiếm Linh ngơ ngác nói: “Đó chân chính là Thiên Nhân Hợp Nhất cảm ngộ... Ở trong trạng thái này, bất kể chung quanh ngươi có bao nhiêu năng lượng cũng sẽ bị ngươi quét sạch... Cái này cái này...
Đột nhiên hắn hoảng sợ một trận! May là nhờ Thủy linh lực trước đó đã khô kiệt nên Sở Dương cũng vì vậy mà bị buộc ngưng luyện công, nếu không... Cứ điên cuồng tiếp tục hút lấy như vậy, hoàn toàn không có tiết chế thì tin tưởng là ngay cả khi có Cửu Kiếp Không Gian duy trì Sở Dương cũng có thể bị nổ tung do hút nhiều linh khí quá.
Thậm chí cho dù Sở Dương may mắn khống chế thì Cửu Kiếp Không Gian cũng bị phế đi
Thật ngưu a...
“Ta nói đại nhân ngươi sau này vào nếu tái nhập loại cảnh giới này thì ngàn vạn lần nên nhớ, hàng vạn hàng nghìn lần không nên ở trong trạng thái đó hơn một canh giờ! Cũng ngàn vạn lần không nên dùng đến những bảo bối này trong Cửu Kiếp Không Gian này! Thiên thiên vạn vạn lần chú ý đó!”. Kiếm Linh lầm bẩm nói: “Bất quá ta nghĩ là ta đã quá lo lắng rồi, Thiên Linh Đốn Ngộ, loại cảnh giới này coi như là Thánh cấp cường giả, trong cả đời có thể có một hai ba lần cũng đã tốt lắm rồi... Mỗi lần nhiều nhất cũng chính được một nén nhang công phu...”.
“Một nén nhang?!”. Sở Dương thất thanh nói: “Nhưng ta mới vừa rồi duy trì suốt ba canh giờ, chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn!”.
Kiếm Linh chợt ngẩng đầu, chỉ cảm thấy một trận choáng váng suýt nữa ngã xuống đất nói: “Cái gì?!
Kiếm Linh chuyển vận xong sinh tử lực lần này về rồi để lại cho Sở Dương một câu nói: “Đợi đến lúc có Cửu Tử Hoàn hồn Thảo, nhất định phải lập tức tài bồi! Không nên dùng ngay! Ngàn vạn lần nhớ lấy!”.
Sau đó tiêu sái bỏ đi trên đường đi đầu óc vẫn còn mê mê mang mang, rất có chút ít không thể tưởng tượng được.
Làm sao có thể đây?
Không thể nào đâu?!
Hắn mới là Địa cấp lại có thể Thiên Linh Đốn Ngộ...
Hắn mới là Địa cấp lại đốn ngộ suốt ba canh giờ...
Đây là chuyện gì xảy ra?
Đây là tình huống gì?!
Khó hiểu! Nan giải! Khó giải! Không có lời giải!
Kiếm Linh ngây ngất mà Sở Dương so sánh với Kiếm Linh thì cũng không hơn gì, hắn dường như cũng lâm vào trạng thái mơ hồ bởi vì ngay cả chính hắn cũng không biết đây là có chuyện gì xảy ra!
Mặc dù thực lực đúng là tăng trưởng hơn nữa mức độ tăng trưởng tương đối lớn nhưng lần tăng trưởng này cũng tràn đầy nguy cơ kinh tâm động phách!
Thiên Linh Đốn Ngộ cố nhiên là cách gia tăng thực lực nhanh nhất nhưng nguy hiểm trong đó cũng không phải là ai cũng có thể chịu đựng được. Nếu không phải Sở Dương có chín cái đan điền mà là có 1 cái như người bình thường thì như vậy lần đốn ngộ này đã đủ lấy mạng của hắn rồi!
Thậm chí cho dù có bảy tám cái mạng nhỏ cũng không đủ! Lúc này nghĩ lại mà Sở Dương vẫn không nhịn được lau mồ hôi lạnh rồi lại đột nhiên mơ hồ nghĩ tới điều gì, đốn ngộ? Đốn ngộ!
Nếu là đốn ngộ như vậy không nên chỉ là đơn thuần gia tăng tu vì sao?
“Cửu Kiếp Kiếm pháp!”. Sở Dương trong lòng chấn động mà loáng thoáng nghĩ tới điều gì liền ngưng thần suy tư.
Cửu Kiếp Kiếm pháp vì cái gì mà gọi là Cửu Kiếp Kiếm pháp?
Tuyệt đối không phải bởi vì là Cửu Kiếp Kiếm chủ! Cũng tuyệt đối không phải là bởi vì Cửu Kiếp!
Bởi vì theo quá trình mà nói, đầu tiên là có Cửu Kiếp Kiếm rồi có Cửu Kiếp Kiếm pháp cũng như là có Cửu Kiếp Kiếm rồi sau đó mới có Cửu Kiếp...!!
Đây vốn là một thứ tự trước sau rất rõ ràng. Như vậy Cửu Kiếp Kiếm pháp tại sao hết lần này tới lần khác lại có tên là Cửu Kiếp Kiếm pháp?
Sở Dương nhíu mày hắn mơ hồ cảm thấy nơi này dường như có cất dấu một cái đại bí mật.
Ngay tại lúc này đột nhiên “Phanh” một tiếng rồi từ 1 nơi không xa trong lúc bất chợt có đao khí xông lên trời! Ba ánh đao quang đồng thời ở trên bầu trời đêm sáng lên chói mắt!
Một loại hàn khí cơ hồ là đem da thịt xé rách trong nháy mắt tập kích Sở Dương.
“Phốc!”.
Đoạn Thương Không vọt vào nói: “Cách đây không xa có đao khách đại chiến!”.
“Đao khách đại chiến? Biết người nào không?”. Sở Dương cau mày hỏi.
“Hẳn chính là Lôi Đình Cuồng Đao, Cự Linh Đao và còn có Thiểm Điện Xà nữa!”. Đoạn Thương Không trong mắt lóe lên vẻ cuồng nhiệt, nhìn ánh đao trên bầu trời lúc lóe lên rồi biến mất mà trong mắt có chút ảm nhiên cũng có chút hâm mộ.
Người ta hiện tại đang chém giết nhau mà ta đã ra khỏi giang hồ hơn ngàn năm rồi!
“Không cần mặt như đưa đám như vậy, Cửu Tử Hoàn hồn Thảo hai ngày nữa sẽ đến”. Sở Dương thản nhiên nói: “Đoàn quản gia, thân thủ của ngươi không cần phải lo lắng. Ngươi so với bọn hắn sẽ mạnh hơn!”.
Đoạn Thương Không cười cười có chút cô đơn nói: “Không dám có hy vọng xa vời kia nữa, hôm nay ta đã sớm ngượng tay... Có thể khôi phục được cũng đã rất tốt rồi. Mấy năm này, ta đối với Đao Đạo cảm ngộ mặc dù càng ngày càng sâu nhưng cuối cùng không cố chấp đao nữa! Đao đã sớm rời xa mà đi rồi!”.
Trong khoảng thời gian chung đụng này Sở Dương phát hiện ra Đoạn Thương Không này là một người tương đối đáng tin cậy. Mặc dù tính tình hơi thối mặc dù tính cách có chút kiệt ngạo bất tuân nhưng trải qua mấy ngàn năm mài dũa nên đã đem tính tình vốn như đao phong tôi luyện thành vô hạn nội liễm rồi.
Hơn nữa chỗ tốt lớn nhất là Đoạn Thương Không là người nói chuyện mà không nuốt lời cho nên Sở Dương cũng đã chuẩn bị thật lòng thu nhận hắn, không hề còn là mối quan hệ trao đổi lợi ích nữa mà đã tạo thành liên minh rồi.
“Yên tâm đi thế sự không có gì là tuyệt đối hết thảy đều có thể xảy ra”. Sở Dương nhàn nhạt cười nói: “Ngươi hôm nay thân thể không tốt mau đi nghỉ ngơi đi, ta đi xem một chút xem bên kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì”.
Bởi vì bên kia ánh đao vẫn liên tiếp lóe sáng chiến đấu tự nhiên là vẫn chưa dừng lại. Hơn nữa chiến cuộc kia tựa hồ đang muốn kéo về hướng Sở gia đại viện, dù không biết làm sao để ngăn trở nhưng dù sao vẫn không thể không qua được.
Sở Dương không muốn để cho ba tên này vọt tới Sở gia đại viện. Đơn thuần là bằng vào đao khí, trong đại viện bọn tiểu tử cũng chịu không được. Chân chính bị đả thương đụng tới sẽ chết!
Đoạn Thương Không nói: “Như thế ngươi cẩn thận đó”. Vừa nói mà trong mắt vừa hiện lên một tia ảm nhiên.
Quản gia, hộ vệ. Theo đạo lý mà nói thì đây là lúc hắn nên hết sức bảo vệ Sở Dương, không để Sở Dương bị thương tổn mới đúng nhưng hiện tại mình cái gì cũng không thể làm, thậm chí không phải là không muốn mà là không dám, hữu tâm mà vô lực.
Sở Dương thân hình thoáng cái lao lên trên không trung phiêu hốt một cái rồi ngay sau đó đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Đoạn Thương Không kinh ngạc trợn to hai mắt.
Hiện tại thân pháp, tốc độ, trình độ quỷ dị của Sở Dương... So sánh với ngày hôm qua thì mạnh hơn không chỉ một bậc!
Không, chỉ sợ cũng không phải là một bậc mà thôi, cơ hồ chính là tăng trưởng gấp mấy lần! Cái này... Là tại sao?
Cho dù là ăn được tiên đan thì cũng không thể có hiệu quả này được?
Sở Dương một đường cực nhanh bay đi, khoảng cách đến chỗ chiến đấu càng ngày càng gần nhưng càng ngày càng đến gần, cái loại cảm giác tràn đầy lực sát thương và bị áp bách cũng càng ngày càng khó chịu.
Nguyên nhân rất đơn giản mấy người đang trong chiến đấu này thật sự là quá mạnh mẽ, đao khí của bọn họ chẳng những là tuyệt đối uy hiếp trí mạng đối với những hài tử kia mà đối với bản thân Sở Dương cũng như mà thôi.
Cho dù là Sở Dương tu vi tiến nhanh nhưng giờ phút này vẫn là như thế, mặc dù không phải là dính vào sẽ chết nhưng dính vào là trọng thương. Tu vi Địa cấp đỉnh của Sở Dương đối với tam đại đao khách này mà nói, cũng không mạnh hơn đám hài tử kia bao nhiêu!
Dần dần đến gần chiến địa hắn càng có thể rõ ràng cảm nhận được đao khí lạnh thấu xương đang tứ tán tung bay, thỉnh thoảng còn va chạm vào nhau mà nổ tung giống như bom nổ vậy, hoa lửa tràn đi bốn phương tám hướng đem không gian cắt vụn.
Trong một rừng cây nhỏ đao khí tung hoành rơi xuống. Sở Dương toàn bộ tinh thần đề phòng đồng thời cẩn thận từng li từng tí lặng lẽ đến gần.
Sưu!
Ánh đao chợt lóe Sở Dương chợt né, bảy tám đạo ánh đao sát thân thể bay qua, tuy nhiên trên cánh tay Sở Dương đột nhiên xuất hiện một trận đau nhói, hắn nghiêng đầu nhìn lại thì phát hiện ra trên cánh tay mình xuất hiện một vết thương nho nhỏ.
Sở Dương tức thì hơi bị hoảng sợ mình lúc trước đã tận lực đánh giá cao sự nguy hiểm ở đây, không nghĩ rằng lại nguy hiểm đến bực này. Mình còn cách chiến trường ít nhất trăm trượng thế nhưng với khoảng cách như vậy, lấy tu vi của mình trước mắt mà lại bị một chút đao khí còn sót lại gây thương tích!
Thậm chí cũng không nói là có thể ngăn cản được hay không, lúc đao khí bay đến mình đã toàn lực né tránh nhưng vẫn trúng chiêu, đây cũng là quá khoa trương đi?! Mà đây vẫn mới chỉ là dư âm của chiến đấu mà thôi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.