Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 160: Tiến bộ quá lớn!

Phong Lăng Thiên Hạ

23/04/2017

Lão giả lông mi trắng hít sâu một hơi nói: “Theo cá nhân ta phán đoán thì người này hẳn không phải là tồn tại tầm Cửu Đế Nhất Hậu, như vậy liệu có phải là thần bí nhân đã an bài buổi đấu giá kỳ quái kia không... Vị thần bí khách nhân kia?”.

Nói tới đây, sắc mặt của mọi người cũng trở nên có chút âm trầm. Vị thần bí khách nhân kia có thứ tốt nhưng nói rõ là chỉ cho người Đông Hoàng Thiên... Bọn họ đã tới chậm hai ngày, ngay cả chút canh cũng không được uống.

Trong lòng tự nhiên là không thoải mái. Đối mặt với tồn tại khủng bố như vậy tất cả mọi người trong lòng đều thấy trầm trọng, mặc dù là có chút suy nghĩ nhưng không ai dám đi lục soát cái gì! Thời gian này mà tùy tiện vọng động thì có khác gì muốn chết đâu?

Người bình thường luyện công mục đích cũng là muốn hút lấy thiên địa linh khí cường hóa tự thân. Nhưng trong thiên địa linh khí cũng có tạp chất trước hấp thu tới đây sau, sau đó sử dụng kinh mạch của mình làm con đường đưa về đan điền tinh lọc lại, một lần nữa một lần lần đề luyện dần dần tinh thuần hơn.

Cuối cùng mới biến thành hoàn toàn lực lượng của mình, nói cách khác là linh lực thuần chất nhất!

Nhưng hiện tại người ta trực tiếp bỏ qua quá trình này mà trực tiếp từ phía trong thiên địa hút lấy đó cũng đã là linh lực tinh túy nhất rồi.

Trải qua quá trình như vậy, trên bầu trời linh lực mặc dù vẫn dày đặc nhưng bộ phận tinh túy nhất kia đã không còn nữa. Nói cách khác ngươi vô luận cố gắng như thế nào, chỉ sợ đem cả linh khí trong thiên địa nơi này toàn bộ cùng hấp thu về... Để luyện đến cuối cùng, cũng tương đương với phí công thôi!

Cùng tồn tại như vậy ở cùng một chỗ luyện công, căn bản là một loại chuyện bi ai.

Mà đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất mà các cường đại tồn tại rất hay độc bá nhất phương ai nguyện ý cùng người khác hưởng chứ? Nếu là chọc không nổi... Mình mà có ý kiến khác gì đi tìm tai vạ sao?

Nhưng hiện tại những người ở chỗ này lại không thể đi được bởi vì... Bí mật của Trấn hồn Thạch bây giờ vẫn còn chưa được vạch trần. Coi như là sống ở chỗ này không thể luyện công nhưng cũng không thể đi được!

Cho nên sắc mặt của mọi người đều khó coi giống như ăn đại tiện vậy...

Chỗ có Trấn hồn Thạch một khi mở ra linh khí vốn nồng đậm Già Thiên tế địa. Linh lực như vậy đối với kinh mạch của mọi người tuyệt đối là một lần hoàn toàn thanh tẩy. Sẽ làm cho mọi người thay đổi về chất kinh người tăng lên.

Mọi người đi tới nơi này, đại để cũng là vì ôm cái mục đích này nhưng... Hiện tại lại có nhân vật kinh khủng này tồn tại, tất cả mọi người chẳng khác gì là đi ra ngoài du lịch một chuyến cũng chỉ là đi xem phong cảnh một chút, vừa lãng phí thời gian tu luyện và còn mạo hiểm tánh mạng nữa.

Một đám lão giả lần nữa đồng loạt thở dài, trở về chỗ ngồi mà cảm thấy cả đám đều có chút buồn bực và bị đè nén.

Thật chưa từng thấy kẻ nào già mà vô sỉ như vậy. Đây cũng là quá hạ giá đi?

Ngươi nói chỉ là một khối Trấn hồn Thạch mà thôi, ngay cả như chúng ta loại cấp bậc này cũng không quá ham muốn, tồn tại như ngươi vậy lại không biết xấu hổ mà xuất thủ sao? Đáng giá sao? Hơn nữa còn ở mãi chỗ này không chịu đi? Nơi đây chính là bảo tàng tiền nhân để lại cho hậu nhân, hiện tại lại đảo ngược có một tên gia hỏa khủng bố như vậy ở chỗ này áp trận, quá vô sỉ đi?

Làm sao đây? Chúng ta từng bước từng bước hình như là không cách nào đại triển thân thủ được. Từng người thở dài chúng ta chạy mười mấy vạn dặm đường tới đây mà lại bị biệt khuất như thế này ư?



Lão đầu nhi ai nấy đều khó chịu cực kỳ.

Dĩ nhiên bọn họ... Sự khó chịu này cũng chỉ thầm nghĩ ở trong lòng mà thôi, đừng bảo là làm chút gì, ngay cả thống khoái nói ra miệng cũng không dám, thậm chí sắc mặt căn bản cũng vẫn hòa bình như trước. Thật sự là không dám lộ ra vẻ khác thường quá nhiều, không chừng hiện tại mình đang bị thần niệm của người ta bao phủ, chỉ cần người có một chút không vui không thoải mái thì cái mạng nhỏ của mình đoán chừng cũng sẽ kết thúc ở chỗ này!

Về phần tại sao sẽ có nhận định như vậy, lý do thật ra thì cũng đơn giản, bởi vì bản thân bọn họ đã làm những chuyên tương tự rồi, bọn họ nơi này căn bản cũng là lão quái vật mấy chục vạn năm, chuyện mạnh mẽ cướp đoạt đã làm không ít, đối với nhưng kẻ không ủng hộ việc mình làm phần lớn cũng sẽ bị trừng phạt hoặc diệt sát, đó thật sự không phải là đại sự gì.

Cái này chính là loại tâm lý “Lòng vả cũng như lòng sung”!

Lão nhân buồn thì lão nhân sầu còn đám người trẻ tuổi bên kia thì vẫn đang khí thế ngất trời, hiển nhiên là hưng phấn vô cùng. Vân Trung Thiên lúc này dường như đã uống chút rượu nên có chút cao hứng, gương mặt tuấn tú đỏ bừng rồi đột nhiên cao giọng ngâm: “Thiên Kiếm mình trung xuất anh tài, Trung Cực thiên lý tung hoành khai tiểu ngạo phong vân bình sinh ý, khước vấn nam thiên lai bất lai” (Tạm dịch: Thiên Kiếm mình xuất ra anh tài, tung hoành ngang dọc Trung Cực Thiên tiểu ngạo phong vân bình sanh ý, dám hỏi Nam thiên dám tới không)?”.

Trong những lời này đầy vẻ tự cao tự đại tự phụ cũng như có chút tư vị bễ nghễ chúng sanh, dưới mắt không còn ai, trong trận doanh Nam Cực Thiên, một người thanh niên sắc mặt trong nháy mắt chuyển thành âm trầm cười dài nói: “Nam phong quyển địa động càn khôn, xuy tán Trung thiên nhất phiến vân” (Tạm dịch: Gió phương nam cuồn cuộn chấn càn khôn, thôi tan 1 đám mây ở Trung thiên)! Vân huynh, sao vậy ngay đầu tiên đã nhắm vào Nam thiên chúng ta khai hỏa sao?”.

Vân Trung Thiên cười ha ha không nói gì mà bên kia, Mạch Lộ ánh mắt vừa động nói: “Địa ngục chi trung hữu quỷ vực, Mạch lộ tương phùng tựu bạt đao” (Tạm dịch: Trong địa ngục có Quỷ Vực, Mạch Lộ (người dưng) gặp nhau là rút đao)!” ‘.

Trong ngôn từ đầy tư Vị đối chọi gay gắt hoàn toàn không có một tia che dấu! Trong trận doanh của Mặc Vân Thiên, một áo đen thanh niên âm trầm mỉm cười mà thản nhiên nói: “Nhược vô quỷ vực, yên hữu địa ngục? Nhân sinh mạch lộ, thù đồ đồng quy! Mạch lộ, tiểu đệ nguyên thù đồ, nhĩ ngã chính thị thù đồ mạch lộ (Tạm dịch: Nếu không có Quỷ vực lấy đâu ra Địa ngục? Nhân sinh Mạch lộ, trăm sông đổ về một biển! Mạch Lộ, tiểu đệ nguyên là khác đường, ta và ngươi chính là 2 người dưng khác đường)!”.

Mạch Lộ giống như trước nhàn nhạt nói: “Ta chỉ biết là người dưng khác đường thôi!”.

Nhưng ngay sau đó hai người cùng nhau cười lên, một tiếng cười âm khí um tùm, một tiếng cười đến quỷ thanh chiêm chiếp. Ở bên cạnh, tất cả mọi người kìm lòng không đậu mà toàn thân nổi da gã.

Hai người một thân ở Địa Ngục Môn, một đang ở Quỷ Vực, đồng thời là người của môn phái trong Top 10 ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, Địa Ngục Môn thứ sáu mà Quỷ Vực xếp hạng thứ chín.

Tu hành pháp môn của hai đại môn phái này vô cùng giống nhau, không sai biệt lắm có thể nói là một đường, hai người nói cũng là kẹp thương đeo gậy, tranh giành dài ngắn lẫn nhau.

Bên kia Tử Hoàng tiêu sái đứng dậy vung chiết phiến thét dài nói: “Nhất kiếm Vấn Tâm phiêu miểu gian, nhất thân tung hoành Đại La thiên kim nhật phóng nhãn cực bắc vọng, độc lai độc vãng tiêu dao hoàn” (Tạm dịch: Một kiếm vấn Tâm mờ ảo, một thân tung hoành Đại La Thiên hôm nay dõi mắt về cực bắc, độc lai độc vãng Tiêu Dao hề “!”.

❤[ truyen cua tui @@ Net ]

Một thanh âm bén nhọn lại nói: “Làm sao? Tiểu tử ngươi tự biết chọc không nổi Đông Hoàng Thiên, Hồng Trần Như Mộng Hiên, liền muốn tới tìm ta? Thật coi lão tử là quả hồng mềm rồi sao?”.

Trong trận doanh Xích Bắc Thiên, một cái áo lam thân ảnh xông ra, quát lên nói: “Tử Hoàng, vấn Tâm Kiếm Các các ngươi muốn đối chọi với Khiếu Thiên Các chúng ta sao?”.

Đối với câu hỏi này, nói thật là Tử Hoàng trong lòng cũng rất buồn bực. Đối thủ lớn nhất của hắn, thậm chí là đối thủ lớn nhất của vấn Tâm Kiếm Các cho tới bây giờ cũng chỉ có Đông Hoàng Thiên Hồng Trần Như Mộng Hiên thôi. Nhưng lần này Đông Hoàng Thiên căn bản không có phái người đến, thi đấu lại cần có đối thủ, chỉ có một người đấu thì được coi là kẻ ngu giả bộ tự PR mình mà thôi...

Hắn bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là trước tiên đem Xích Bắc Thiện ra lập uy. Thậm chí chính hắn cũng cảm giác được khí thế của mình dường như có chút ít yếu đi...



Bên này thanh niên sáu thiên địa đang tranh luận huyên náo không ngừng tất cả mọi người đều là thanh niên huyết khí phương cương, lại là địch thủ trong số mệnh đã được Túc địch xác nhận nên người nào người nấy cũng không chịu nhượng bộ. Trận chiến võ mồm trong phút chốc nổi lên, mùi thuốc súng hết sức nồng đậm.

Tuy nhiên ai nấy trong lúc giao phong đều rất chú ý đến cách nói năng, phong độ cùng với hết sức đem mỗi một câu nói của đối phương nhớ kỹ, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng không bỏ qua... Dùng cái này để phỏng đoán tính tình của đối phương, phân tích nhược điểm của đối phương.

Từng người ngoài mặt cũng là hết sức căng thẳng, thật ra thì mỗi người cũng có suy đoán riêng của mình mà tự có định giá.

Một đám lão già bên này híp mắt nhìn đám người trẻ tuổi ở bên kia đại náo mà thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Thương Mang sơn một chút, rồi lại quay đầu xem Tử Hà thành một chút mà trong mắt là một mảnh kỳ diệu.

Liền tại lúc này một trận gió nổi lên rồi một cái thanh âm dễ nghe nói: “Ơ a, một đám người nhận được tin tức sớm như vậy, hiện tại đã bắt đầu chinh chiến rồi, thật là khí thế như cầu vồng, đáng tiếc là chúng ta lấy được tin tức muộn, chỉ có thể nhìn náo nhiệt thôi...”.

Trong giọng nói đầy sự chế nhạo giễu cợt cùng tức giận không che dấu chút nào.

Mấy lão đầu sắc mặt trầm xuống, quay đầu nhìn lại thì thấy trên không trung có mấy bóng người bông bềnh, chính là đám người Tuyết Tiên Tử và Hải Dương Ba tới hưng sư vấn tội thì không ngừng cười khổ... Chuyện này, xem ra hôm nay hoàn toàn không dễ ứng phó...

Trước một khắc còn đang tâm thần sảng khoái, tuyệt không thể tả Sở Dương đột nhiên cảm nhận được hít thở không thông.

Ừ, thật ra thì đó cũng không phải bởi vì thiếu không khí mà hít thở không thông mà là... Mình vận chuyển Cửu Trọng Thiên Thần Công, thế nhưng cũng không thể hút nổi nữa!

Phía trên linh khí đã hết mà phía dưới Thủy linh lực cũng tùy theo đã ngưng. Theo trên dưới dừng lại, các năng lượng khác của hắn ví dụ như Địa tâm chi lực, Hậu thổ chi lực cũng tức thì ngưng tiến vào.

Vốn là cảm giác linh hồn đang ở trên không rong chơi, phiêu phiêu dục tiên thích ý, vô hạn sảng khoái vui vẻ thì trong lúc bất chợt linh lực dừng lại. Cảm giác như vậy chân chính rất khó chịu.

Dường như có điểm giống như việc đang thuận buồm xuôi gió, ở trên đỉnh cao đột nhiên không khỏe, trong nháy mắt uể oải, cảm giác kia cực kỳ khó chịu.

Hơn nữa toàn thân có một loại cảm giác phòng lên, tựa hồ thân thể sắp nổ tung rồi...

Đem linh lực thu lại Sở Dương mở mắt, từ trong cảm giác kỳ diệu kia thối lui mà trong bụng mơ hồ có chút tiếc nuối. Nhưng không biết, hắn mới vừa rồi bỗng nhiên cuồng hút đã khiến trong Cửu Kiếp Không Gian các loại lực lượng cuồn cuộn chảy xuôi, Sinh tử khí toàn bộ không gián đoạn hoán đổi mà Địa tâm chi thủy cũng cuồn cuộn kéo đến...

Lần này cả chín đại đan điền đồng thời mãnh liệt mênh mông đem tinh túy của tất cả linh khí chu vi mấy ngàn dặm toàn bộ hút sạch! Thậm chí ngay cả Thủy linh lực ẩn sâu dưới mặt đất cũng đã bị hút hoàn toàn khô kiệt!

Tử linh chi khí mà Kiếm Linh lúc trước chuyển vận tới đây nhưng bởi vì Tử chi đan điền đã sớm tràn đầy nên không có đất dụng võ, nay toàn bộ đã bị tiêu hóa sạch sẽ, Tử linh chi khí khổng lồ như vậy mà trong nháy mắt đã chuyển đổi xong rồi!

Lòng tham chưa đầy Sử Dương tiếc nuối mở mắt triển khai nội thị mà đột nhiên đứng bật lên! Lông tóc dựng đứng lên! Ông trời của ta ơi, tại sao có thể như vậy chứ. Lần này tiến bộ quá lớn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook