Quyển 7 - Chương 866: Thiên ma du hí
Phong Lăng Thiên Hạ
16/01/2014
"Tiền bối, cho tới bây giờ, nơi này vẫn có tên là Cửu Trọng Thiên đại
lục, chúng ta có cảm thấy cái tên này có gì không ổn đâu?" Dạ Túy rốt
cuộc cũng có cơ hội chen miệng vào một câu, đúng là cứng cổ, ngay cả
khóe mắt cũng không thèm liếc nhìn Pháp Tôn.
Bà nội nó, lão tử còn tưởng người thần thánh thế nào, tài giỏi thế nào, không tưởng được cũng giống như lão tử, cũng tu luyện ma công, hơn nữa còn thâm hậu như vậy... Ngươi ngàn vạn lần đứng có đắc tội lão tử, bằng không nếu lão tử tìm được cơ hội, có liều mạng cùng nhau vạn kiếp bất phục, cũng phải khiến cho tên ngụy quân tử nhà ngươi lộ ra chân ma, thân bại danh liệt!
Vừa nghĩ như vậy, Dạ Túy đột nhiên lại sinh ra một loại khoái cảm giống như "khiêu chiến quyền uy!"
"Không ổn? Quá bất ổn đấy!" Quái nhân kia lạnh lùng hừ một tiếng: "Nơi này chật hẹp nhỏ bé, giống như một bãi đổ rác vậy. Thế nào lại... xứng với cái tên Cửu Trọng Thiên?"
Đột nhiên bực bội dừng lại, nổi giận gầm lên một tiếng: "Không cần nói lại chuyện này nữa, nói nữa ta giết ngươi!"
Dạ Túy buồn cười.
Con mẹ nó, cái đề này không phải là ngươi mở màn trước sao? Thế nào bây giờ lại trở mặt được? Há miệng ngậm miệng là giết ngươi, nếu không phải lão tử đánh không lại ngươi thì đã sớm nhét phân vào miệng ngươi rồi. Ngươi là đồ hỗn trướng vương bát đản!
"Làm sao có thể? Ta làm sao lại rơi xuống một chỗ rách nát thế này!" Người nọ thấp giọng mắng: "Nơi này ngay cả một chút Thiên ma chi khí cũng không hấp thu được... Thật là cực kỳ hỗn trướng!"
Pháp Tôn đón gió mà đứng, mặt nở nụ cười, bộ dáng thong dong.
Bộ dáng thong dong, nhưng trong lòng hắn lại đưa ra được một nhận định: "Người này bị thương."
Hơn nữa còn trọng thương!
Hay thậm chí là trọng thương tới chí mạng!
Ngoài ra, người này tới đây là một điều bất ngờ ngoài ý muốn. Một điểm quan trọng hơn, cũng không phải hắn tình nguyện tới nơi này.
Vậy rốt cuộc vì sao mà hắn tới đây?
Thực lực người này đương nhiên cường đại, nhưng hiện tại, có lẽ không phát huy được lực lượng quá mức mạnh mẽ.
Nếu ta muốn toàn thân trở ra, lúc nào cũng có thể, nắm chắc mười phần.
Nhưng nếu ta có thể hấp thu toàn bộ ma khí của kẻ này...
Ta liền có thể đại thành!
Toàn bộ Cửu Trọng Thiên, không còn ai là đối thủ của ta, vô luận Ninh Thiên Nhai Bố Lưu Tình hay là Vũ Tuyệt Thành cũng không được. Thậm chí ngay cả nữ tử thần bí kia tới đây, cũng không phải sợ, chỉ cần ta có thể hấp thu toàn bộ ma khí của kẻ này thôi!
"Ta rất thích chơi đùa." Thanh âm quái nhân kia cười khàn khàn quái dị, nói: "Hiện tại các ngươi đã tới nơi này, nhất định phải cùng ta chơi đùa, nếu thật sự không muốn làm, chỉ cần lưu mạng lại là được."
"Chơi đùa? Không là chết?" Không chỉ thanh niên như Dạ Túy, ngay cả Pháp Tôn, nghe được câu này, cũng gần như cắn phải đầu lưỡi.
hắc vụ ngập trời dao động, quái nhân toàn thân trên dưới đều ẩn trong hắc vụ, sắc mặt cũng méo mó một cách quái dị. Hai tên hỗn đản các ngươi cho rằng bổn tọa muốn nói như vậy sao?
Nếu không phải bổn tọa trọng thương, mà Thiên ma chi khí trên người các ngươi lại pha tạp không tinh khiết, tâm tính các ngươi ma tính chưa mở, ta thế nào lại rảnh rỗi tới đau trứng, cùng chơi đùa với các ngươi?
Còn không phải là vì tinh lọc Thiên ma chi khí của hai tên đầu đất các ngươi sao....
"Hừ hừ... Ngàn vạn lần đứng nghĩ tới đào tẩu, không chơi thì nhất định phải chết." Quái nhân kia cười lạnh âm trầm: "Lúc trước cũng có một người Thạch gia từ chối chơi với ta, trong cơn nóng giận, ta trực tiếp làm thịt toàn bộ cả nhà hắn, ngay cả một con chó con mèo cũng không tha..."
"Thì ra chuyện ở Thạch gia là do ngươi làm!" Đồng tử Pháp Tôn co rụt lại, bừng tỉnh đại ngộ. Trong khoảng thời gian này, một đường chạy tới, Pháp Tôn đương nghiên cũng nghe nói qua chuyện này, hơn nữa còn là người biết rõ ràng nhất. Dù sao hắn cũng là thủ lĩnh chấp pháp giả, đối tượng ký thác hi vọng lớn nhất trong lòng đám người còn sống sót của Thạch gia...
"Chính là ta, làm sao? Muốn chơi không? Ngàn vạn lần đứng giở trò khẩu thị tâm phi, tính nhẫn nại của ta không được tốt lắm đâu!" Quái nhân kia cười tàn ngược, theo tiếng cười, tựa hồ có thể thấy được hắn đang tham lam liếm môi.
Sự thật đương nhiên không phải như thế, hắn giết nhiều người như vậy, ban đầu đâu phải là vì cái gọi là chơi đùa, mà là có một nguyên nhân khác...
Nhưng chuyện này, cũng không thể nói rõ với hai kẻ trước mắt...
"Nhưng không biết tiền bối muốn chơi trò gì? Quy củ thế nào, muốn hai người chúng ta phối hợp ra sao?" Ánh mắt Pháp Tôn chớp động,thầm nghĩ gia hỏa này muốn chơi đùa, tuyệt đối không đơn giản. Tám chín phần mười là liên quân tới Thiên ma chi khí, hoặc là có lợi cho khôi phục thương thế của hắn... Nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không bày trò trong tình huống thế này....
Nhưng người này vẫn tự xưng là "ta", chứ không phải là các loại xưng hô như "Bản tọa, bản vương, bản..." vân vân khác. Nói cách khác... địa vị người này ở trong Thiên ma cũng không phải quá cao, thậm chí có thể nói là rất thấp cũng không chừng.
Ánh mắt Pháp Tôn chợt lóe, trong lòng đã đưa ra một kết luận.
"Hiện tại bắt đầu chơi." Quái nhân kia có chút khẩn cấp, nói: "Các ngươi nghe ta nói rõ, rồi lập tức bắt đầu. cạc cạc cạc... Đó là một trò chơi rất thú vị, các ngươi không chừng chơi lại nghiện, khặc khặc khặc khặc...."
"Nếu là chơi khiến ta hài lòng, Thiên ma chi khí nơi này, có thể cho hai người các ngươi thoải mái hấp thụ! Khặc khặc khặc..."
Càng nói chuyện, quái nhân kia tựa hồ càng khoái trá, về sau không ngờ cười ha hả, chỉ là tiếng cười thật sự khó nghe muốn chết.
Trong lòng Dạ Túy cùng Pháp Tôn đều có chút khẩn trương, còn có chút chờ mong, trò chơi này... xem ra không phải thường đâu....
Nghĩ tới "thoải mái hấp thu Thiên ma chi khí", ngay cả Pháp Tôn, trái tim cũng không khỏi đập thình thịch.
"Các ngươi cứ yên một trăm cái tâm, trò chơi này đối với hai người các ngươi mà nói, tuyệt đối hữu ích vô hại, ta thậm chí còn có thể kết luận, chờ sau khi các ngươi chơi qua một lần, cho dù ta không bảo các ngươi chơi, các ngươi cũng tự động nghiện." Quái nhân liên thanh cười quái dị, tiếp đó thanh âm càng lúc càng trở nên khàn khàn, ho khan hai tiếng giống như độc xà lè lưỡi, nói: "Bây giờ, trò chơi bắt đầu."
Ma khí tối đen như mực đột nhiên trào ra, bao phủ cả Dạ Túy lẫn Pháp Tôn vào bên trong.
Dạ Túy bỗng nhiên phát hiện, bên cạnh mình, không hề có một bóng người, Pháp Tôn rõ ràng ở gần trong gang tấc nhưng hắn lại không có bất cứ một chút cảm ứng nào. Không chỉ riêng Pháp Tôn, mà cả quái nhân kia nữa, khắp khu rừng, thậm chí toàn bộ thiên địa cũng đều biến mất, trong thoáng chốc chỉ còn lại một mình mình, bị bao vây trong đám ma khí đen kịt.
Tựa hồ đám ma khí này, đều là hỗn độn.
Sau đó Dạ Túy đột nhiên phát hiện, trong không gian hỗn độn do ma khí tạo thành này, có từng tia từng tia ma khí chui vào mũi, từ lỗ chân lông, theo hô hấp chậm rãi tiến vào cơ thể mình.
Sau đó trong đám ma khí này, đột nhiên diễn sinh ra từng điểm từng điểm kim quang chớp động, càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng. Cuối cùng, mỗi một điểm kim quang lại biến thành một nhóm văn tự kim sắc.
Phú quý vinh hoa, quyền khuynh thiên hạ, duy ngã độc tôn, trường sinh bất lão, cao đường song thân, huyết mạch huynh đệ, sinh tử huynh đệ, kiều thê mỹ thiếp, chung sinh bạn lữ, thiên hạ thương sinh, hiệu lệnh thiên hạ. . .
Hết thảy, cái gì cũng có!
Chỉ cần trong nhân tâm tồn tại dục vọng, thì dục vọng đó đều có ở nơi này!
ngươi muốn cái gì, nơi này sẽ có cái đó.
Thứ ngươi không muốn, hay giả như không nghĩ tới, chưa từng nghĩ tới, nơi này cũng có!
Chi chít, ít nhất cũng có năm mươi sáu điều.
Thanh âm mệt mỏi của quái nhân kia lại vang lên: "Kim quang đại tự ở nơi này, là ta tổng kết ra được, chính là mục tiêu, đồ vật mà con người khát vọng nhất. Cái gì cần cũng có, rất toàn diện."
"Chỉ cần là người, hắn nhất định sẽ có dục vọng. Có dục vọng thì mới có động lực! Quái nhân hắc hắc cười lạnh: "Cho nên, nhân loại các ngươi, thật sự rất dễ khốgn chế... Chỉ cần nắm được điểm mấu chốt, là có thể nắm giữ tất cả... Ách, hiện tại trò chơi chính thức bắt đầu."
Dạ Túy cùng Pháp Tôn đều bị quái nhân này khiến cho trán nổi gân xanh, không khỏi hỏi: "Rốt cuộc phải làm như thế nào? Quy củ ra sao?"
"Quy củ rất đơn giản, nơi này có năm mươi sáu điều lựa chọn." Người nọ âm trầm nói: "Hiện tại, ngươi hãy lựa chọn thứ bình sinh ngươi khát vọng nhất, và những thứ không muốn mất đi nhất. Có thể lựa chọn chín điều! Nhiều một điều không được, thiếu một điều cũng không được! Bắt đầu lựa chọn đi!"
"Phải chọn như thế nào? Đều là thứ hư ảo không có thật!"
"Rát đơn giản, ngươi coi trọng điều nào thì dùng ngón tay điểm nhẹ một cái là xong. Chờ đến khi các ngươi chọn xong chín điều, những điều ngươi không lựa chọn sẽ tự động biến mất." Quái nhân trầm giọng nói: "Nhớ kỹ, tuy chỉ là một trò chơi, nhưng lại can hệ tới căn cốt và thành tựu cao nhất có thể chạm tới của hai người các ngươi!"
"Cho nên các ngươi nhất định phải thật cẩn thận, ngàn vạn lần không nên chọn sai! Một khi sai lầm, tổn thất lớn nhất chính là các ngươi!"
Vừa nghe thấy lời này, hơn nữa còn có câu sau cùng, không chỉ Dạ Túy, ngay cả Pháp Tôn cũng lập tức trở nên thận trọng. Lúc nhìn năm mươi sáu dục vọng nhân gian, ánh mắt cũng trịnh trọng hơn rất nhiều....
"Bắt dầu đi!" Quái nhân vung tay lên, lại một đám hắc vụ bay ra, dung nhập vào trong đám ma khí hắc sắc phía trước. Tiếp đó, hai người đều cảm nhận thấy hắc vụ phiêu đãng trong không gian càng thêm nồng đậm.
Mà ma khí đã tiến vào cơ thể mình, tựa hồ lay động tu vi vốn có của mình, chấn động không ngừng nghỉ, tâm tính cũng dần dần phát sinh một chút biến hóa.
Tiếp đó, hắc sắc ma khí bắt đầu xoay tròn, năm mươi sáu điều dục vọng trước mắt cũng chậm rãi xoay tròn theo. Mỗi một loại dục vọng khi chuyển tới trước mắt mình, đều thoáng dừng lại tích tắc.
Khiến cho mình có thời gian nhìn rõ ràng, đưa ra lựa chọn.
Dạ Túy ngưng thần nhíu mày, nhìn đám kim sắc đại tự không ngừng xoay tròn trước mặt mình. Khi nhìn thấy bốn chữ "Duy ngã độc tôn" hiện lên trước mặt, Dạ Túy đột nhiên cảm thấy, mình lại có chút biến hóa.
Tựa hồ mình đang đứng trên đỉnh thiên hạ, bạt kiếm tung hoành, muốn giết ai thì giết, thuận ta thì sống chống ta thì chết! Nhìn khắp vũ nội, duy ngã tộc tôn,hiệu lệnh thiên hạ, ai dám không theo!
Đó là sảng khoái cỡ nào, khí phách cỡ nào,...
Tin tưởng bất cứ một nam nhân nào, cũng không thể không thích cái tư vị Duy ngã độc tôn này.
Dạ Túy thậm chí không phát hiện, tay mình giơ lên từ khi nào, điểm vào bốn chữ "Duy ngã độc tôn" giống như rất khẩn cấp. Bốn chữ này bị điểm trúng, lập tức kim quang đại thịnh, so với những đại tự kim sắc khác càng thêm chói mắt rực rỡ.
Bà nội nó, lão tử còn tưởng người thần thánh thế nào, tài giỏi thế nào, không tưởng được cũng giống như lão tử, cũng tu luyện ma công, hơn nữa còn thâm hậu như vậy... Ngươi ngàn vạn lần đứng có đắc tội lão tử, bằng không nếu lão tử tìm được cơ hội, có liều mạng cùng nhau vạn kiếp bất phục, cũng phải khiến cho tên ngụy quân tử nhà ngươi lộ ra chân ma, thân bại danh liệt!
Vừa nghĩ như vậy, Dạ Túy đột nhiên lại sinh ra một loại khoái cảm giống như "khiêu chiến quyền uy!"
"Không ổn? Quá bất ổn đấy!" Quái nhân kia lạnh lùng hừ một tiếng: "Nơi này chật hẹp nhỏ bé, giống như một bãi đổ rác vậy. Thế nào lại... xứng với cái tên Cửu Trọng Thiên?"
Đột nhiên bực bội dừng lại, nổi giận gầm lên một tiếng: "Không cần nói lại chuyện này nữa, nói nữa ta giết ngươi!"
Dạ Túy buồn cười.
Con mẹ nó, cái đề này không phải là ngươi mở màn trước sao? Thế nào bây giờ lại trở mặt được? Há miệng ngậm miệng là giết ngươi, nếu không phải lão tử đánh không lại ngươi thì đã sớm nhét phân vào miệng ngươi rồi. Ngươi là đồ hỗn trướng vương bát đản!
"Làm sao có thể? Ta làm sao lại rơi xuống một chỗ rách nát thế này!" Người nọ thấp giọng mắng: "Nơi này ngay cả một chút Thiên ma chi khí cũng không hấp thu được... Thật là cực kỳ hỗn trướng!"
Pháp Tôn đón gió mà đứng, mặt nở nụ cười, bộ dáng thong dong.
Bộ dáng thong dong, nhưng trong lòng hắn lại đưa ra được một nhận định: "Người này bị thương."
Hơn nữa còn trọng thương!
Hay thậm chí là trọng thương tới chí mạng!
Ngoài ra, người này tới đây là một điều bất ngờ ngoài ý muốn. Một điểm quan trọng hơn, cũng không phải hắn tình nguyện tới nơi này.
Vậy rốt cuộc vì sao mà hắn tới đây?
Thực lực người này đương nhiên cường đại, nhưng hiện tại, có lẽ không phát huy được lực lượng quá mức mạnh mẽ.
Nếu ta muốn toàn thân trở ra, lúc nào cũng có thể, nắm chắc mười phần.
Nhưng nếu ta có thể hấp thu toàn bộ ma khí của kẻ này...
Ta liền có thể đại thành!
Toàn bộ Cửu Trọng Thiên, không còn ai là đối thủ của ta, vô luận Ninh Thiên Nhai Bố Lưu Tình hay là Vũ Tuyệt Thành cũng không được. Thậm chí ngay cả nữ tử thần bí kia tới đây, cũng không phải sợ, chỉ cần ta có thể hấp thu toàn bộ ma khí của kẻ này thôi!
"Ta rất thích chơi đùa." Thanh âm quái nhân kia cười khàn khàn quái dị, nói: "Hiện tại các ngươi đã tới nơi này, nhất định phải cùng ta chơi đùa, nếu thật sự không muốn làm, chỉ cần lưu mạng lại là được."
"Chơi đùa? Không là chết?" Không chỉ thanh niên như Dạ Túy, ngay cả Pháp Tôn, nghe được câu này, cũng gần như cắn phải đầu lưỡi.
hắc vụ ngập trời dao động, quái nhân toàn thân trên dưới đều ẩn trong hắc vụ, sắc mặt cũng méo mó một cách quái dị. Hai tên hỗn đản các ngươi cho rằng bổn tọa muốn nói như vậy sao?
Nếu không phải bổn tọa trọng thương, mà Thiên ma chi khí trên người các ngươi lại pha tạp không tinh khiết, tâm tính các ngươi ma tính chưa mở, ta thế nào lại rảnh rỗi tới đau trứng, cùng chơi đùa với các ngươi?
Còn không phải là vì tinh lọc Thiên ma chi khí của hai tên đầu đất các ngươi sao....
"Hừ hừ... Ngàn vạn lần đứng nghĩ tới đào tẩu, không chơi thì nhất định phải chết." Quái nhân kia cười lạnh âm trầm: "Lúc trước cũng có một người Thạch gia từ chối chơi với ta, trong cơn nóng giận, ta trực tiếp làm thịt toàn bộ cả nhà hắn, ngay cả một con chó con mèo cũng không tha..."
"Thì ra chuyện ở Thạch gia là do ngươi làm!" Đồng tử Pháp Tôn co rụt lại, bừng tỉnh đại ngộ. Trong khoảng thời gian này, một đường chạy tới, Pháp Tôn đương nghiên cũng nghe nói qua chuyện này, hơn nữa còn là người biết rõ ràng nhất. Dù sao hắn cũng là thủ lĩnh chấp pháp giả, đối tượng ký thác hi vọng lớn nhất trong lòng đám người còn sống sót của Thạch gia...
"Chính là ta, làm sao? Muốn chơi không? Ngàn vạn lần đứng giở trò khẩu thị tâm phi, tính nhẫn nại của ta không được tốt lắm đâu!" Quái nhân kia cười tàn ngược, theo tiếng cười, tựa hồ có thể thấy được hắn đang tham lam liếm môi.
Sự thật đương nhiên không phải như thế, hắn giết nhiều người như vậy, ban đầu đâu phải là vì cái gọi là chơi đùa, mà là có một nguyên nhân khác...
Nhưng chuyện này, cũng không thể nói rõ với hai kẻ trước mắt...
"Nhưng không biết tiền bối muốn chơi trò gì? Quy củ thế nào, muốn hai người chúng ta phối hợp ra sao?" Ánh mắt Pháp Tôn chớp động,thầm nghĩ gia hỏa này muốn chơi đùa, tuyệt đối không đơn giản. Tám chín phần mười là liên quân tới Thiên ma chi khí, hoặc là có lợi cho khôi phục thương thế của hắn... Nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không bày trò trong tình huống thế này....
Nhưng người này vẫn tự xưng là "ta", chứ không phải là các loại xưng hô như "Bản tọa, bản vương, bản..." vân vân khác. Nói cách khác... địa vị người này ở trong Thiên ma cũng không phải quá cao, thậm chí có thể nói là rất thấp cũng không chừng.
Ánh mắt Pháp Tôn chợt lóe, trong lòng đã đưa ra một kết luận.
"Hiện tại bắt đầu chơi." Quái nhân kia có chút khẩn cấp, nói: "Các ngươi nghe ta nói rõ, rồi lập tức bắt đầu. cạc cạc cạc... Đó là một trò chơi rất thú vị, các ngươi không chừng chơi lại nghiện, khặc khặc khặc khặc...."
"Nếu là chơi khiến ta hài lòng, Thiên ma chi khí nơi này, có thể cho hai người các ngươi thoải mái hấp thụ! Khặc khặc khặc..."
Càng nói chuyện, quái nhân kia tựa hồ càng khoái trá, về sau không ngờ cười ha hả, chỉ là tiếng cười thật sự khó nghe muốn chết.
Trong lòng Dạ Túy cùng Pháp Tôn đều có chút khẩn trương, còn có chút chờ mong, trò chơi này... xem ra không phải thường đâu....
Nghĩ tới "thoải mái hấp thu Thiên ma chi khí", ngay cả Pháp Tôn, trái tim cũng không khỏi đập thình thịch.
"Các ngươi cứ yên một trăm cái tâm, trò chơi này đối với hai người các ngươi mà nói, tuyệt đối hữu ích vô hại, ta thậm chí còn có thể kết luận, chờ sau khi các ngươi chơi qua một lần, cho dù ta không bảo các ngươi chơi, các ngươi cũng tự động nghiện." Quái nhân liên thanh cười quái dị, tiếp đó thanh âm càng lúc càng trở nên khàn khàn, ho khan hai tiếng giống như độc xà lè lưỡi, nói: "Bây giờ, trò chơi bắt đầu."
Ma khí tối đen như mực đột nhiên trào ra, bao phủ cả Dạ Túy lẫn Pháp Tôn vào bên trong.
Dạ Túy bỗng nhiên phát hiện, bên cạnh mình, không hề có một bóng người, Pháp Tôn rõ ràng ở gần trong gang tấc nhưng hắn lại không có bất cứ một chút cảm ứng nào. Không chỉ riêng Pháp Tôn, mà cả quái nhân kia nữa, khắp khu rừng, thậm chí toàn bộ thiên địa cũng đều biến mất, trong thoáng chốc chỉ còn lại một mình mình, bị bao vây trong đám ma khí đen kịt.
Tựa hồ đám ma khí này, đều là hỗn độn.
Sau đó Dạ Túy đột nhiên phát hiện, trong không gian hỗn độn do ma khí tạo thành này, có từng tia từng tia ma khí chui vào mũi, từ lỗ chân lông, theo hô hấp chậm rãi tiến vào cơ thể mình.
Sau đó trong đám ma khí này, đột nhiên diễn sinh ra từng điểm từng điểm kim quang chớp động, càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng. Cuối cùng, mỗi một điểm kim quang lại biến thành một nhóm văn tự kim sắc.
Phú quý vinh hoa, quyền khuynh thiên hạ, duy ngã độc tôn, trường sinh bất lão, cao đường song thân, huyết mạch huynh đệ, sinh tử huynh đệ, kiều thê mỹ thiếp, chung sinh bạn lữ, thiên hạ thương sinh, hiệu lệnh thiên hạ. . .
Hết thảy, cái gì cũng có!
Chỉ cần trong nhân tâm tồn tại dục vọng, thì dục vọng đó đều có ở nơi này!
ngươi muốn cái gì, nơi này sẽ có cái đó.
Thứ ngươi không muốn, hay giả như không nghĩ tới, chưa từng nghĩ tới, nơi này cũng có!
Chi chít, ít nhất cũng có năm mươi sáu điều.
Thanh âm mệt mỏi của quái nhân kia lại vang lên: "Kim quang đại tự ở nơi này, là ta tổng kết ra được, chính là mục tiêu, đồ vật mà con người khát vọng nhất. Cái gì cần cũng có, rất toàn diện."
"Chỉ cần là người, hắn nhất định sẽ có dục vọng. Có dục vọng thì mới có động lực! Quái nhân hắc hắc cười lạnh: "Cho nên, nhân loại các ngươi, thật sự rất dễ khốgn chế... Chỉ cần nắm được điểm mấu chốt, là có thể nắm giữ tất cả... Ách, hiện tại trò chơi chính thức bắt đầu."
Dạ Túy cùng Pháp Tôn đều bị quái nhân này khiến cho trán nổi gân xanh, không khỏi hỏi: "Rốt cuộc phải làm như thế nào? Quy củ ra sao?"
"Quy củ rất đơn giản, nơi này có năm mươi sáu điều lựa chọn." Người nọ âm trầm nói: "Hiện tại, ngươi hãy lựa chọn thứ bình sinh ngươi khát vọng nhất, và những thứ không muốn mất đi nhất. Có thể lựa chọn chín điều! Nhiều một điều không được, thiếu một điều cũng không được! Bắt đầu lựa chọn đi!"
"Phải chọn như thế nào? Đều là thứ hư ảo không có thật!"
"Rát đơn giản, ngươi coi trọng điều nào thì dùng ngón tay điểm nhẹ một cái là xong. Chờ đến khi các ngươi chọn xong chín điều, những điều ngươi không lựa chọn sẽ tự động biến mất." Quái nhân trầm giọng nói: "Nhớ kỹ, tuy chỉ là một trò chơi, nhưng lại can hệ tới căn cốt và thành tựu cao nhất có thể chạm tới của hai người các ngươi!"
"Cho nên các ngươi nhất định phải thật cẩn thận, ngàn vạn lần không nên chọn sai! Một khi sai lầm, tổn thất lớn nhất chính là các ngươi!"
Vừa nghe thấy lời này, hơn nữa còn có câu sau cùng, không chỉ Dạ Túy, ngay cả Pháp Tôn cũng lập tức trở nên thận trọng. Lúc nhìn năm mươi sáu dục vọng nhân gian, ánh mắt cũng trịnh trọng hơn rất nhiều....
"Bắt dầu đi!" Quái nhân vung tay lên, lại một đám hắc vụ bay ra, dung nhập vào trong đám ma khí hắc sắc phía trước. Tiếp đó, hai người đều cảm nhận thấy hắc vụ phiêu đãng trong không gian càng thêm nồng đậm.
Mà ma khí đã tiến vào cơ thể mình, tựa hồ lay động tu vi vốn có của mình, chấn động không ngừng nghỉ, tâm tính cũng dần dần phát sinh một chút biến hóa.
Tiếp đó, hắc sắc ma khí bắt đầu xoay tròn, năm mươi sáu điều dục vọng trước mắt cũng chậm rãi xoay tròn theo. Mỗi một loại dục vọng khi chuyển tới trước mắt mình, đều thoáng dừng lại tích tắc.
Khiến cho mình có thời gian nhìn rõ ràng, đưa ra lựa chọn.
Dạ Túy ngưng thần nhíu mày, nhìn đám kim sắc đại tự không ngừng xoay tròn trước mặt mình. Khi nhìn thấy bốn chữ "Duy ngã độc tôn" hiện lên trước mặt, Dạ Túy đột nhiên cảm thấy, mình lại có chút biến hóa.
Tựa hồ mình đang đứng trên đỉnh thiên hạ, bạt kiếm tung hoành, muốn giết ai thì giết, thuận ta thì sống chống ta thì chết! Nhìn khắp vũ nội, duy ngã tộc tôn,hiệu lệnh thiên hạ, ai dám không theo!
Đó là sảng khoái cỡ nào, khí phách cỡ nào,...
Tin tưởng bất cứ một nam nhân nào, cũng không thể không thích cái tư vị Duy ngã độc tôn này.
Dạ Túy thậm chí không phát hiện, tay mình giơ lên từ khi nào, điểm vào bốn chữ "Duy ngã độc tôn" giống như rất khẩn cấp. Bốn chữ này bị điểm trúng, lập tức kim quang đại thịnh, so với những đại tự kim sắc khác càng thêm chói mắt rực rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.