Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 197: Vô cùng biến thái

Phong Lăng Thiên Hạ

23/04/2017

“Ta còn tưởng rằng tiền bối đã sớm thay đổi cách nhìn đối với vãn bối? Nhắc tới, tại hạ thần kinh đại để khá cứng một chút, so với người khác đều không giống nhau, tiền bối đụng tới ta, khó không phải là vận khí của tiền bối.

Bất quá thế thái nếu như là đã đến tình trạng như thế, ta cũng không thể không vinh hạnh hơn một ít?”. Sở Dương thân thiết mỉm cười nói.

Kiếm Linh bội phục sát đất!

Đều đã đến mức hẳn phải chết này rồi mà Sở Dương không ngờ còn có thể chuyện trò vui vẻ, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không có thay đổi mảy may. Thần kinh của hắn, chẳng lẽ là đúc bằng sắt.

Không cho dù đúng là đúc bằng sắt, tại lúc này đây cũng sớm bị hòa tan rồi.

“Đúng?”. Kiếp Nạn Thần hồn méo mó đầu, rất thú vị nhìn hắn.

“Nếu vãn bối sắp bị cắn nuốt, thần hồn câu diệt, vạn kiếp bất phục, không biết ta có thể có được vinh hạnh được biết tôn tính đại danh của tiền bối không?”. Sở Dương khóe miệng mỉm cười nho nhã lễ độ nói: “Xin hỏi tiền bối tên họ là gì? Vãn bối cho dù chết, cũng muốn là minh bạch quỷ. Tin tưởng tiền bối ngay cả điểm nguyện vọng bé nhỏ này sẽ không thỏa mãn chứ!”.

“Ha ha, tiểu tử ngươi đến cùng có biết hay không về ý nghĩa của thần hồn câu diệt? Không ngờ còn muốn làm quỷ nữa? Ngươi cho rằng ngươi còn có cơ hội thành quỷ sao?”. Kiếp Nạn Thần hồn đầu tiên là cười ha hả, trào phúng một câu, hiển nhiên trước đó đấu võ mồm rơi xuống hạ phong, không có cam lòng, lúc này có cơ hội tức thời trả thù lại.

Sở Dương trong lòng vừa động: Có thù tất báo, Kiếp Nạn Thần hồn này tu vi mặc dù cao, nhưng tinh thần rèn luyện hàng ngày chưa hẳn đã khá.

Ngay sau đó, Kiếp Nạn Thần hồn này lại tựa hồ như lại sầu não lên, trên mặt lộ ra thần sắc thẫn thờ, lầm bẩm nói: “Lão phu hôm nay đã là Kiếp Nạn Thần hồn, còn có mặt mũi gì nhắc lại danh hào trước kia? Chuyện cũ như ở trước mắt, tuế nguyệt như khói... Bôi nhọ tổ tông a...

Sở Dương cười nhạt nói: “Đối thủ cường đại, phi chiến chi tội: Cho dù sắp thành lại bại, nhưng có thể ung dung mấy chục vạn năm như thế, lẳng lặng cảm thụ thời gian trôi qua, đó không phải là nhất chủng tu luyện khác sao, đây cũng là một phần vận khí khó được khác, về phần là điều xấu hay là hạnh vận thì mỗi người mỗi ý.

Kiếp Nạn Thần hồn trong ánh mắt lộ ra thần sắc tán đồng, ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Không sai... Đây không phải là nhất chủng tu luyện khác sao, điều xấu? Hạnh vận? Nhưng lại mỗi người một ý

Hắn có chút hao tổn tinh thần, lại thực sự có vài phần không bỏ được nói: “Lão nhân... Đã có mấy chục vạn năm chưa từng có mở miệng nói chuyện, hôm nay cùng ngươi nói chuyện phiếm, đã có duyên pháp...:”.

Sở Dương vô cùng giải thích nói: “Vãn bối có thể cùng tiền bối trò chuyện nhiều hơn một hồi...”.

Kiếp Nạn Thần hồn ung dung thở dài nói: “Ngươi là hài tử có hiểu biết.

Hắn trầm mặc xuống nói: “Bây giờ không biết ở bên ngoài là thời đại gì rồi? Đông Hoàng Thiên Đế vẫn là Tuyết Lệ Hàn sao?”.

Sở Dương nói: “Bên ngoài là thời đại gì cái này ta lại thật không có tính toán qua... Bất quá Đông Hoàng Đế Quân thì đích xác vẫn là Tuyết Lệ Hàn, điểm này thì vô cùng xác thực không thể nghi ngờ”.

“Ha ha a... Kiếp Nạn Thần hồn sắc mặt đột nhiên biến hóa một chút, từ một lão già từ nhan thiện mục gầy gò, trong lúc đó liền biến thành một con lệ quỷ nhe răng nhếch miệng!



Nhưng ngay sau đó lại thay đổi trở về, không ngờ thanh thanh đạm đạm cười nói: “Tuyết Lệ Hàn... Không hổ là Đông Hoàng Đế Quân, đích thật là anh minh thần võ

Sở Dương trong lòng vừa động: Rõ ràng là thiếu kiên nhẫn, rồi lại tự cường ức chế. Đây cũng là có thể chỗ để lợi dụng.

Ngay sau đó nghĩ thầm: Nhìn hắn biến hóa như thế chẳng lẽ gia hỏa này rất bất mãn với Tuyết Lệ Hàn? Không phải là Tuyết Lệ Hàn giết nó chứ?

Sở Dương thân thiết mỉm cười nói: “Bất quá Đế Quân đại nhân mặc dù anh minh thần võ, nhưng có chút chuyện về sau xử trí lại khó tránh khỏi hơi có chút không đủ công đạo... Ai, tiền bối đều đã nhiều năm như vậy không ra khỏi đây... Có một số việc ta chưa nói cùng ngài, tiền bối cũng không biết nói... Chẳng bằng không nói

Kiếp Nạn Thần hồn hờ hững cười nói: “Không nói thì cũng không cần nói, đó là điên phong nhân vật, đám hậu bối các ngươi há có thể phán đoán suy luận được”, đối với cải đề tài này hắn dường như tuyệt không sốt ruột nói.

Sở Dương nói: “Không sai, xin hỏi tiền bối, môn phái nguyên bản nơi này đến tột cũng là môn phái nào? Sao lúc ta đi vào, không ngờ là không thấy có tiêu chí môn phái nào?”.

Hắn tranh thủ đem chủ đề dẫn dắt dẫn đi.

Kiếp Nạn Thần hồn cuối cùng sắc mặt rốt cuộc xuất hiện mấy phần không thoải mái hờ hững nói: “Bất kể là môn phái nào, thủy chung đều đã bị hủy diệt, hóa thành khói bụi, chôn vùi trong sử sách... Hôm nay nhắc lại danh tự, còn có ý nghĩa gì? Cho nên lão phu còn ở đây ngày nào, sẽ đem hết thảy tiêu chí có thể chứng minh về môn phái tiêu hủy đi!”.

“Thì ra là thế, khó trách khó trách Sở Dương bừng tỉnh đại ngộ, một cái mã thí tiện tay vỗ tới nói:” Tiền bối quả nhiên cơ trí

Kiếp Nạn Thần hồn lạnh lùng nhìn tiểu tử này, rồi lại cảm thấy như thế nào cũng đều không cảm giác chán ghét được hắn.

Năm đó môn phái bị đồ lục, Đông Hoàng Đế Quân Tuyết Lệ Hàn khoanh tay đứng nhìn, chuyện này khiến hắn vẫn ghi hận trong lòng, chí tử không thể tiêu tan. Cho dù lại hóa thành hình người thì vẫn là ghi hận, từ đáy lòng tất nhiên ước gì có người nhiều lời nói bậy về Tuyết Lệ Hàn, ngoài miệng mặc dù nói không thèm để ý nhưng trong lòng vẫn hy vong Sở Dương có thể nói thêm vài lời không phải về Đông Hoàng Đế Quân.

Nhưng Sở Dương không ngờ chết sống vẫn không đề cập tới, bản thân vừa rồi sao lại cảm thấy tên tiểu tử vô liêm sỉ thuận mắt, ảo giác, nhất định là ảo giác!

“Những năm gần đây, Đông Hoàng bệ hạ kia có cử động gì mới không?”. Kiếp Nạn Thần hồn hỏi.

Những lời này, thật ra là đang truy nguyên, hi vọng có thể tìm được điểm phát huy, để mượn đề tài để nói chuyện của mình.

Sở Dương mờ mịt lắc đầu vẻ mặt trung hậu thành thật nói: “Tiền bối, vãn bối thật ra mới phi thăng lên đến Cửu Trọng Thiên khuyết tổng cộng cũng được vài ngày, cho nên hiểu biết về Đông Hoàng thiên cùng cực kỳ có hạn, về phần cử động chính thức của Đông Hoàng bệ hạ một điểm cũng chưa được nghe nói qua...

Kiếp Nạn Thần hồn trên mặt run rẩy. Thật sự có một loại xúc động muốn chửi má nó.

Hắn trước khi chết tu dưỡng vô cùng tốt, hơn nữa tu vi Cao Thâm, định lực cũng tự nhiên là siêu cường. Nhưng sau khi lột xác thành Kiếp Nạn Thần hồn, rồi lại một mình một người trải qua mấy chục vạn năm tịch mịch cô độc thì lại cảm giác được mình đúng là càng ngày càng là thiếu kiên nhẫn.

Bình thường vẫn bình tĩnh trấn định, hôm nay cũng không biết tại sao mà dường như trở nên rất dễ giận, mới qua một hồi công phu, lại trọn vẹn mấy lần động sát khí như vậy.

Nhưng hắn vẫn thực sự không thể cứ như vậy mà giết chết Sở Dương được: Dù sao đã qua mấy chục vạn năm không ai cùng mình nói chuyện, bây giờ có người nói chuyện, cảm giác cảm xúc bành trướng... Có chút hưng phấn khó có thể hình dung được, thậm chí là tân kỳ!



Kế tiếp thế nào, Kiếp Nạn Thần hồn bắt đầu hỏi Sở Dương về một ít chuyện bên ngoài, về vấn đề này, Sở Dương một mực chăm chú theo sự thực mà trả lời tuy nhiên phía sau vẻ trung hậu thành thật kia lại là vô tận nói dối!

Người này mỗi một câu đều là rõ ràng là lời nói dối.

Thế sự khó lường, hiện ở bên ngoài chín đại thiên địa liên tràng đại chiến, cao thủ ngày càng thưa thớt, như ta đây mặc dù không được xem như là nhất lưu, nhị lưu thân thủ, nhưng tam lưu thân thủ thì đã miễn cưỡng được xếp vào...: “Sở Dương ăn nói lung tung nói.

“Cái gì? Tu vi đồ bỏ đi như ngươi mà cũng được xếp vào tam lưu thực lực sao?”. Kiếp Nạn Thần hồn lần này là thực sự bị chấn kinh, tiểu tử trước mắt này, tu vi như con kiến hôi, nhiều nhất cũng chỉ vừa rồi đột phá Thiên cấp mà thôi, không ngờ đã được xem như tam lưu thực lực, tại ngoại giới võ học cảnh giới đã rơi xuống đến cái tiêu chuẩn gì rồi?

“Khó trách tiền bối kinh ngạc, thật ra ta đã từng đọc qua không ít điển tịch, trong sách có ghi lại, tại Cửu Trọng Thiên khuyết trước kia có vô số tuyệt đại cường giả, vô tận phong thái, vãn bối với chút thực lực ấy, nhiều lắm so với con kiến hôi mạnh hơn một chút mà thôi, nhưng bây giờ Đông Hoàng Thiên nhân tài điêu linh nên với thực lực như vãn bối đây mà Đông Hoàng thiên quan phương đã ba phen mấy bận mời vãn bối gia nhập vào!”. Sở Dương hiển nhiên là đang tự biên tự diễn, càng lúc càng thái quá.

“Ta nói tiểu tử ngươi, ngươi nói có phải là quá mạnh miệng hay không, với chút thực lực này của ngươi mà Đông Hoàng thiên quan phương không ngờ ba phen mấy bận mời ngươi gia nhập, ngươi nói xem lời này bản thân ngươi cũng tin sao?”. Kiếp Nạn Thần hồn bị Sở Dương nói có chút tức giận hỏi lại.

Sở Dương như cũ vẻ mặt trầm trọng hồn hậu và thành thật, cung thanh nói: “Tiền bối ở đây đã lâu, đối với ngoại giới hiểu biết quá mức có hạn, hôm nay Đông Hoàng thiên quan phương sớm đã xưa đâu bằng nay, sau một hồi biến cố năm đó, Đông Hoàng thiên quan phương thế lực tổn hại lớn, vãn bối thực lực mặc dù thấp kém nhưng được cái là thân gia trong sạch, thực lực cũng coi như là khá lắm rồi, cho nên Đông Hoàng thiên quan phương đã mời vãn bối mấy lần, nhưng mà vãn bối thật sự sợ rước họa vào thân, mấy lần đều là uyển chuyển từ chối. Vì theo tin tức biết được thì, Đông Hoàng Đế Quân Tuyết Lệ Hàn vì đột nhiên nhắc lại việc của Tử Tiêu Thiên Đế ngày xưa, không biết làm sao đắc tội với Thánh Quân đại nhân, nghe nói bây giờ đã thân chịu trọng thương, bây giờ mà có quan hệ cùng Đông Hoàng thiên quan phương, là họa không phải phúc...:”.

Sở Dương vẻ mặt thổn thức nói: “Đương nhiên cái này cũng có thể chỉ là tin vịt, chính thức tình huống như thế nào ta là tiểu nhân vật đâu có thể biết được...”.

“Tuyết Lệ Hàn thân chịu trọng thương? Vì chuyện Tử Tiêu Thiên Đế?”. Kiếp Nạn Thần hồn đột nhiên giống như ăn được xuân dược vậy đứng dậy nói: “Lời này của ngươi là thật hả? Tử Tiêu Thiên Đế Tử Hào đã xảy ra chuyện gì?”.

Sở Dương tức thì tức cười, luôn há mồm nói dối nhưng giờ phút này trong lúc nhất thời lại không biết nên tiếp tục như thế nào đây.

Tử Tiêu Thiên Đế Tử Hào đến cùng chết đã bao nhiêu năm? Dường như tối thiểu nhất cũng phải là vài chục vạn năm rồi?

Mà vị Kiếp Nạn Thần hồn được mai táng vài chục vạn năm này không ngờ lại còn chưa biết Tử Tiêu Thiên Đế đã chết rồi?

Sở Dương trái tim co lại: Người này, đến cùng đã chết bao nhiêu năm rồi? Chẳng lẽ là hơn trăm vạn năm?

Đương nhiên tại trong dạng trong không gian này căn bản là không phát hiện ra thời gian trôi qua, chỉ sợ ngay cả vị Kiếp Nạn Thần hồn này cũng không biết nói đến cùng bản thân đã ở đây bao nhiêu năm rồi...

“Ngài cũng không biết chuyện Tử Tiêu Thiên Đế sao?”. Sở Dương không biết nói gì đến cực điểm hỏi lại.

“Ngươi nói gì Tử Tiêu Thiên Đế đã xảy ra chuyện gì?”. Kiếp Nạn Thần hồn đột nhiên có chút điên cuồng lên, trong mắt đầy vẻ thô bạo tới cực điểm và vẻ mặt như thị huyết hét lớn nói: “Tử Hào đến cùng đã xảy ra chuyện gì?! Nói! Nói nhanh lên cho ta!! Lại nói nhảm nữa, ta liền nuốt sống ngươi!”.

Đột nhiên “oành” một tiếng, thân thể của hắn đột ngột bạo liệt mà ra, hóa thành vô số lệ quỷ đầu lâu, ở trên không trung cuồng loạn mà xoáy tròn! Vô số đầu lâu đều là dữ tợn khủng bố, ở cùng một chỗ ngửa mặt lên trời rống to nói: “Tử Tiêu Thiên Đế Tử Hào! Hắn đã xảy ra chuyện gì! Hắn đến cùng đã xảy ra chuyện gì! Mau nói cho ta!”.

Giờ khắc này, bộ dạng của hắn trực tiếp chính là triệt để điên rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook