Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Quyển 5 - Chương 594: Cửu trọng huyền hỏa

Ô Sơn Vân Vũ

11/08/2017

Ầm ầm ầm...

Trong nháy mắt, mấy trăm đường thân ảnh lăng không mà lên, ai nấy đều tế khởi hộ thể cương khí mạnh nhất của mình.

Tất cả mọi người đều rõ những lời Mặc Thiếu Thông nói là đúng. Chung sức hợp tác có thể giành được cơ duyên hay không tùy thuộc vào vận khí của mỗi người. Đây là biện pháp tốt nhất, không ai có thể đơn độc hàng phục Phượng Hoàng có thể phát huy mấy lần chiến lực. Hơn nữa, tiếp tục kéo dài, đợi đến lúc vô số tu luyện giả kéo đến, cơ hội sẽ càng lúc càng nhỏ.

Nhưng cũng có một số ít tu luyện giả không tự tin vào thực lực của mình, lựa chọn từ bỏ. Bởi vì họ biết công kích vừa rồi mà Phượng Hoàng phát ra nếu ở trên người họ khẳng định hình thần câu diệt. Dù họ rất muốn có được Phượng Hoàng, có được đại cơ duyên, nhưng sinh mệnh vẫn quan trọng hơn.

...

“Ha ha ha... Chú ỷ tốt, ta cũng đồng ý!”

Xuy!

Đúng lúc này, một tiếng cười lớn vang vọng thiên địa đột nhiên từ ngoài vạn dặm truyền đến, tiếng cười chưa dứt thì người đã như điện quang hỏa hoa, xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Đó là Vệ Vô Song của Huyền Thiên Thành đỉnh tiêm tông môn Thiên Tinh Tông.

Mặc Thiếu Thông nhìn thấy người đến thì khẽ nhíu mày, nhưng không thể cự tuyệt.

“Phù... May mà đến kịp lúc, ừm, Mặc huynh đệ, tạo hình đầu trọc của ngươi rất không tệ... Ha ha ha...” Vệ Vô Song nhìn bộ dạng khốn khổ của Mặc Thiếu Thông, lớn tiếng cười nói. Ý tứ khiêu khích, không cần nói cũng biết.

“Hừ! Có bản lĩnh ngươi cũng tự mình ra tay thử xem?”

“Không dám không dám, thực lực của Mặc huynh đệ ngươi, ta cũng rõ, dù không bằng ta nhưng cũng chỉ chênh lệch chút xíu. Ừm, miễn cưỡng coi là sàn sàn như nhau? Ha ha ha... Chúng ta bắt đầu? Chắc ngươi cũng biết không lâu nữa Chu Bồi Phong sẽ đến đây... Ừm, mọi người cũng không cần kiêng kị, cơ duyên không phải thực lực mạnh là có thể có được, phải xem vận khí của mỗi người... Liên thủ bắt hai con quái điểu này, a, sau Phượng Hoàng, chúng ta sẽ cùng nhau đọ vận khí!”

“Ðừng phí lời nữa! Ra tay đi!”

Xuy!

Mặc Thiếu Thông không vui, liền dẫn đầu xuất thủ.

Xuy Xuy Xuy!

Vệ Vô Song và tất cả tu luyện giả đều mang theo suy nghĩ không ăn được thịt thì uống chút canh, cũng mang theo tâm lý may măn giành được đại cơ duyên, thi nhau xuất thủ.

“Ca! Ca!”

Ầm!

Phượng Hoàng phi vũ xoay tròn, giờ khắc này lần nữa phát ra tiếng kêu vang vọng trời đất, thanh âm của chúng tràn ngập nộ hỏa ngút trời.

Nhất là đối với kẻ khởi xướng Mặc Thiếu Thông, càng hận đến cực điểm, nếu không có con người này đầu độc, Phượng Hoàng dám chắc có thể đem tất cả tu luyện giả đến gần chặn bên ngoài hỏa nhãn, tuyệt đối không để cho bất cứ ai ảnh hưởng đến chủ nhân.

Phải biết rằng Đạm Đài Liên đột nhiên xuất hiện đốn ngộ, dẫn động thiên địa chấn động của cả Sí Diễm Tinh là xác thực giành được đại cơ duyên, giờ phút này nàng không những không bay ra khỏi Sí diễm hỏa nhãn, mà đi xuống sâu hơn, hơn nữa, hai con đại điểu Phượng Hoàng đều không thể đi theo, chúng bị sức mạnh huyền ảo tự động bắn ra khỏi não hải của Đạm Đài Liên, không nghi ngờ đây là đại cơ duyên thuộc về một mình Đạm Đài Liên, lại là cơ duyên thuộc tính hỏa, nếu không thì sẽ không đem Phượng Hoàng bài xích ra bên ngoài cơ thể.

Đương nhiên, Phượng Hoàng cũng không kiên trì đi theo Đạm Đài Liên, bởi vì chúng biết chủ nhân dẫn động đại cơ duyên đã chấn động cả Sí Diễm Tinh, nếu không có gì bất ngờ, chắc chắn sẽ có vô số tu luyện giả chạy đến góp vui.

Cho nên chúng phải chủ động gánh trách nhiệm bảo vệ. Hơn nữa, khoảnh khắc ra ngoài đã cảm ứng được ba tu luyện giả mà trước kia đem chủ nhân ép đến tuyệt cảnh, liền mượn năng lượng khủng bố thiên địa chi sơ bạo phát hủy diệt ba người.

Nhưng bây giờ đối diện với sự vây công của hàng trăm Nhân Tiên cảnh hậu kỳ đỉnh phong cao thủ, Phượng Hoàng cũng không chắc chắn tuyệt đối, càng không biết có thể kiên trì bao lâu.

Nhưng chúng biết rằng phải ngăn cản tất cả mọi người.

Tuyệt đối không để họ làm phiền chủ nhân, càng không thể để họ cướp đi đại cơ duyên trong tay chủ nhân.

“Ca! Ca!”

Ầm ầm...

“Súc sinh, phá cho ta!”

“Á...”

“Phượng Hoàng, không muốn chết thì đừng phản kháng, để ta chế ước thành công, ta sẽ thiện đãi các ngươi, giúp các ngươi có được thành tựu cao hơn... Á...”

Đối diện với công kích của vô số cao thủ. Phượng Hoàng điên cuồng dẫn động huyền hỏa hùng hồn trong thiên địa kết hợp với sức mạnh bản thân, thể hiện ra lực công kích đáng sợ. Có người dũng mãnh không sợ nhưng thực lực tương đối kém, có kẻ ngốc tế ra tâm thần muốn được chế ước, nhưng đều không ngoại lệ, đều bị huyền hỏa khủng bố đáng sợ tấn công.

Hận và cuồng bạo.



Phẫn nộ và sức mạnh khủng bố của viễn cổ thần thú bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Phượng Hoàng hiểu lúc này chúng tuyệt đối không thể nhân từ nương tay, chỉ có ngay từ đầu thể hiện ra lực sát thương khủng bố mới có thể chấn nhiếp một số người, cũng chỉ có như vậy thì chúng mới có thể kiên trì lâu hơn. Chỉ cần kiên trì đến khi chủ nhân hoàn thành đại cơ duyên, chúng không cần phải thủ ở đây chiến đấu nữa. Lúc đó dựa vào sức mạnh của chủ nhân và chúng sau khi hợp nhất, chạy khỏi nơi này tuyệt đối không có vấn đề gì.

...

“A...”

“Mạnh quá, không được. Ta không muốn chết!”

Xuy!

Xuy Xuy Xuy!

Hai phút thời gian ngắn ngủi, nhiều tu luyện giả táng thân dưới công kích đáng sợ mà Phượng Hoàng bạo phát, một số tu luyện giả cuối cùng đã nhận thức được chênh lệch thực lực là quá lớn, sợ hãi rời khỏi vây công. Một lần công kích của Phượng Hoàng mà cũng không chịu nổi, đó đúng là chịu chết.

Lúc này họ cũng rõ viễn cổ thần thú Phượng Hoàng vừa rồi đối phó với Mặc Thiếu Thông, chưa thi triển ra sức lực mạnh nhất. Nếu sớm biết mạnh như vậy, họ tuy rằng có tham niệm, có tâm lý may mắn, cũng không dám gia nhập.

“Mọi người đừng sợ! Phượng Hoàng chắc chắn đã thúc động đến cực hạn của chúng rồi, không kiên trì được lâu đâu, toàn lực công kích, nhất cổ tác khí bắt giữ nó! Chỉ cần có thể chịu đựng được một đòn của nó thì sẽ không cần rút lui nữa! Thực lực yếu cũng có thể liên thủ chống đỡ! Chúng ta phải nhanh lên!”

Mặc Thiếu Thông nhìn thấy hơn một nửa tu luyện giả đã rút lui, nhất thời lo lắng, lần nữa đầu độc nói.

“Ca ca!”

Đột nhiên, Phượng Hoàng liều mạng chịu đựng công kích của những người vây công, bất chấp tất cả ngưng tụ ra một Phượng Hoàng ấn cường hãn vô cùng, ngưng tụ huyền hỏa khủng bố. Điên cuồng chụp về phía Mặc Thiếu Thông đang đầu độc lòng người.

“Hư! Phẫn nộ rồi? Tốt lắm!”

Xuy!

Mặc Thiếu Thông ngoài miệng thì cứng, nhưng trong lòng thì sợ hãi liền bạo phát ra toàn bộ sức mạnh, điên cuồng tránh sang một bên. Trong lòng càng có chút sợ hãi. Viễn cổ thần thú dù vừa ra đời, cũng sở hữu kí ức truyền thừa và trí tuệ không hề thua kém con người. Tình huống bây giờ nói lên hắn đã chọc giận Phượng Hoàng, còn là cái đinh trong mắt. Ngay từ đầu hắn đã nghĩ đến điểm này, nhưng vẫn làm. Biết làm thế nào được, hắn thực lực mạnh, muốn giành được đại cơ duyên thì phải vậy.

Ầm ầm...

Phượng Hoàng ấn đáng sợ vắt ngang vạn trượng, Mặc Thiếu Thông điên cuồng né tránh. Trên đường đi của Phượng Hoàng ấn, những tu luyện giả có tốc độ chậm hơn đều bị huyền hỏa tàn sát nuốt chửng.

“Ca ca!”

Nhưng thân ảnh phi vũ xoay tròn của Phượng Hoàng cũng bị thương không nhẹ. Nếu không phải ở trên hỏa diễm huyền hỏa nồng hậu, vết thương của hai con Phượng Hoàng e rằng sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến chiến lực, hơn nữa cũng rất khó hồi phục nhanh chóng.

...

Tu luyện giả rút khỏi chiến đấu càng lúc càng nhiều nhưng tham gia chiến đấu vẫn nhiều hơn.

Người nhiều lực lượng lớn đúng là chân lý.

Phượng Hoàng vừa trùng tạo kim thân ngàn trượng, giờ phút này thê thảm vô cùng, công kích của chúng trở nên càng mệt mỏi.

Còn tu luyện giả thì càng chiến càng dũng.

Ðiều này khiến cho Phượng Hoàng không thể không từng bước lùi về hỏa nhãn. Bởi vì chỉ có như vậy thì huyền hỏa mà chúng tiếp xúc mới càng cao cấp, huyền hỏa bổ sung và có thể điều dụng cũng mạnh hơn, bù đắp cho chiến lực càng lúc càng yếu của chúng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Phượng Hoàng khổ sở chèo chống.

Những tiếng kêu ca ca cũng trở nên càng lúc càng yếu.

Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ, bốn canh giờ...

Lúc Phượng Hoàng không thể chống đỡ được, sắp tới giới hạn sụp đổ, dị biến đột nhiên sinh ra.

Ầm!

Huyền hỏa hùng hồn đột nhiên từ trong Sí diễm hỏa nhãn phun ra, trong nháy mắt bọc lấy hai con Phượng Hoàng đã lùi về miệng động rồi lóe lên biến mất. Ngay sau đó, cửa động như miệng núi lửa bạo phát, phun ra nhiệt lượng khiến tất cả mọi người đều giật mình sợ hãi, đó là cửu trọng huyền hỏa.

“A!”



“A...”

“Không ổn, mau rút!”

Âm ầm ầm...

Theo những tiếng kêu thảm, các tu luyện giả vốn tưởng đã nắm chắc phần thắng trong tay, người nào người nấy sợ hãi vô cùng chạy ngược ra sau, những người chậm chạp hoặc thực lực yếu hơn một chút thì bị cửu trọng huyền hỏa tiêu diệt. Vệ Vô Song mấy canh giờ trước còn cười nhạo Mặc Thiếu Thông biến thành trọc đầu, lần này còn thảm hơn, không những trọc đầu mà da thịt bên ngoài đều biến thành than đen, hoàn toàn không ra hình người, nếu không phải thực lực cường hãn bảo vệ được linh hồn, bạo phát ra sức mạnh cường hãn nhất, e rằng hắn cũng hình thần câu diệt.

Mặc Thiếu Thông cũng cảm nhận được chiến thắng trong tay, cũng biến thành than đen, bị trọng thương bay ngược ra ngoài.

...

“Sao lại có thể? Từ miệng động sao lại có thể phun ta huyền hỏa đáng sợ như vậy?”

“Đây là huyền hỏa cấp mấy? Cấp bảy, tám, hay là cấp chín?”

Vô số tu luyện giả sợ hài nhìn huyền hỏa hùng hồn phun thẳng lên trời, trong lòng nghi hoặc.

Sau khi phát hiện huyền hỏa cấp chín không có tràn ra xung quanh, mà chỉ nuốt chửng mọi thứ gần miệng động, tất cả mọi người mới dừng bước chân. Nhưng lúc này không ai dám qua đó, vì đó chính là phong ấn bảo vệ do đại cơ duyên sinh ra.

...

“A...”

Không ai biết khoảnh khắc đó hai con Phượng Hoàng cũng kinh hô thành tiếng, chúng cũng không hiểu Sí diễm hỏa nhãn tại sao lại có thể phun ra huyền hỏa đáng sợ như vậy, huyền hỏa cấp chín. Hơn nữa, với cảnh giới của huyền hỏa này, chúng tạm thời cũng không thể chịu nổi. Nhưng chỉ là tạm thời, Phượng Hoàng phát hiện huyền hỏa cấp chín rõ ràng bọc lấy chúng chứ không uy hiếp chúng, không những như vậy, còn đồng hóa thành năng lượng ấm áp nhất, nhanh chóng ngấm vào trong cơ thể chúng.

“Phượng, chuyện gì vậy? Không lẽ chủ nhân đã giành được đại cơ duyên, đang giúp chúng ta sao?”

“Không phải... Chủ nhân nếu giành được đại cơ duyên, chúng ta đã có thể kết nối... Bây giờ tâm thần cảm ứng vẫn chưa có...”

“Vậy rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Huyền hỏa cấp chín này từ đâu đến? Sao lại giúp chúng ta?”

“Cái này... Hoàng à, ta cũng không biết...”

“Tiểu Phượng Hoàng, các ngươi tranh thủ hồi phục đi...”

“A? Ngươi... Ngươi là ai?” Phượng Hoàng bị giọng nói già nua bất ngờ xuất hiện làm cho giật mình, tựa hồ ở bên tai chúng, nhưng lại không cảm ứng được một chút khí tức nào.

“Ồ? Ta chính là Sí Diễm Tinh, ừm, nói một cách chính xác, ta chính là linh trí sinh ra từ tinh hạch của Sí Diễm Tinh... Trước đây gặp phải không ít đồng loại của các ngươi đến chỗ ta tấn cấp... Nhưng hai ngươi quá yếu, ừm, chủ yếu là chủ nhân hai ngươi quá yếu...”

“A... Tiền bối, chủ nhân của chúng ta hiện tại thế nào rồi?”

“Nàng ta vẫn đang chìm đắm trong lĩnh ngộ, có điều, chủ nhân các ngươi dù rất yếu nhưng khiến ta không ngờ là có thể lĩnh ngộ bản nguyên của lửa, đồng thời đánh thức ta... Đáng tiếc là nàng ta không chỉ thuần túy dựa vào bản thân, mà còn dựa vào hai người các ngươi, mà hai người các ngươi chỉ có một người thực sự thuộc về nàng ta, đúng không?”

“Ðúng vậy...”

“Vậy phải trông vào tạo hóa của nàng ta, nhưng ta tựa hồ cảm ứng được, còn có viễn cổ thần thú truyền thừa yếu hơn các ngươi, đang nhanh chóng đến gần... Nếu chủ nhân của nó cũng có thể lĩnh ngộ bản nguyên thuộc tính hỏa, giành tiến vào bên trong trước, chủ nhân các ngươi sẽ không có hi vọng... Trừ phi nửa còn lại của chủ nhân các ngươi cũng đến, còn có hi vọng... Âm dương cân bằng tuyệt đối rất quan trọng... Đương nhiên, hai người các ngươi phải bảo vệ được lối vào, đừng để bất cứ ai tiến vào bên trong, hi vọng lớn nhất vẫn là của chủ nhân các ngươi...”

“Đa tạ tiền bối tương trợ!”

“Không cần cảm ơn ta, chủ nhân các ngươi đánh thức ta, là người khởi động đại cơ duyên, cho các ngươi một chút thuận tiện thỏa đáng cũng là việc nên làm... Còn xem hai người các ngươi có thể làm được hay không. Ta cùng lắm chỉ có thể giúp các ngươi bảo vệ hai canh giờ... Hơn nữa có thể chống cự huyền hỏa cấp chín, ta sẽ không ngăn cản....”

“Chúng ta tuyệt đối không để bất cứ ai tiến vào! Chủ nhân chúng ta nhất định có thể giành được đại cơ duyên!”

“Ca ca!”

Phượng Hoàng vô cùng kiên định nói. Sau khi huyền hỏa cấp chín nói xong, liền gào thét lần nữa bốc lên miệng Sí diễm hỏa nhãn.

“Hồi phục rồi?”

Tu luyện giả đang tụ tập cách miệng Sí diễm hỏa nhãn không xa, sau khi nhìn thấy Phượng Hoàng vừa biến mất rồi lại xuất hiện ở miệng động, nhưng lại không bước ra khỏi huyền hỏa cấp chín, ai nấy trong lòng kinh ngạc. Bởi vì vết thương trên thân Phượng Hoàng từ ngoài nhìn vào đã hoàn toàn hồi phục.

“Đại cơ duyên lần này khẳng định không phải chuyện đùa! Huyền hỏa cấp chín xuất hiện, Phượng Hoàng liều chết bảo vệ! Ðáng tiếc... Ðừng nói hai con Phượng Hoàng đáng ghét không dễ giải quyết này, chỉ cần huyền hỏa cấp chín thì chúng ta cũng không có biện pháp xông qua...”

“Đúng vậy!”

“Không phải vậy sao, đã là đại cơ duyên thì đâu có lý do gì ngăn cản tất cả chúng ta vào trong? Viễn cổ thần thú Phượng Hoàng ngăn cản không nói làm gì, huyền hỏa cấp chín cũng xuất hiện..., ai còn dám vào? Hơn nữa, ta cảm thấy Phượng Hoàng không giống thú bảo vệ cho đại cơ duyên, mà giống như... truyền thừa thần thú có chủ! Đúng, đại cơ duyên ở trong Sí diễm hỏa nhãn, người dẫn động đại cơ duyên chính là chủ nhân của chúng, bây giờ chúng đang ngăn cản tất cả chúng ta vào trong, tranh cướp đại cơ duyên! Nhất định là vậy!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook