Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ
Chương 68
Uyển Nhược Du Long
16/09/2020
Tư thế giữ thiên nga của Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh vô cùng thiếu chuyên nghiệp, con thiên nga xui xẻo liên tục quẫy đạp suốt cả chặng đường.
Mãi mới đến được nhà chính Trì gia, hai vị thiếu gia thở phào nhẹ nhõm, con chim thiên nga cuối cùng cũng được tự do. Một khi thoát khỏi hai cái thằng thần kinh này… Má nó! Khụ, đây là nội dung chửi đổng của con chim nước đang ngoáy đít chạy như điên do Dao Quang bệ hạ dịch được từ tiếng kêu cạp cạp vang vọng khắp sân.
Theo bóng dáng chim thiên nga chạy trối chết, ấy thế mà hai vị thiếu gia lại có vẻ quạnh hiu. Thật may là bọn họ không nghe hiểu tiếng thiên nga.
Thích Cẩm Ninh đau khổ xoa xoa mảng xanh tím trên trán, giận run người, “Đồ vô lương tâm!”
Úc Hạo với một vết bầm tương tự trên tay: “…”
Lúc này con vẹt thần kinh Bằng Bằng cũng bay ra. Sau khi đôi mắt hạt đậu liếc đến vị ‘khách không mời’, nó bắt đầu nổi đóa, vừa đuổi vừa quát, “Đồ quái dị! Mi là đồ quái dị~quác! Đồ quái dị cút đi!”
Nói một cách công bằng thì chim thiên nga rất là xinh xẻo, lông trắng như tuyết, cái mào đo đỏ, đôi chân hồng hồng, nếu không phải đang gắng sức chạy trốn thì trông cũng thông minh ra phết m. Tất nhiên, đó là thầm mỹ của loài người. Còn với vẹt Bằng Bằng ưa sắc màu rực rỡ thì trắng hay đen đều không phải gu của nó, nhé! Đặc biệt là loài chim!
Lần đầu tiên nhìn thấy mèo Dao Quang, phản ứng đầu tiên của vẹt Bằng Bằng là xông tới đập một cái lên ót người ta, một phần nguyên nhân cũng là do gu thẩm mỹ của nó. Tiếc rằng trời chẳng chiều lòng ai, bị đánh đến lông chim bay lả tả vẫn luôn là bóng ma trong lòng vẹt.
Vội vàng đến chào cụ Trì, hai vị thiếu gia lảo đảo đến nhà khách ở cùng với Mộc Minh Hiên. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, đám thanh niên tụ lại với nhau, thuật lại đầu đuôi câu chuyện.
Đầu tiên là con thiên nga kia.
Được rồi, tuy con chim có vẻ rất ghét hai người, nhưng trên thực tế, nó chính là ân nhân cứu mạng của bọn họ.
Vì sao mặt mũi hai vị thiếu gia lại lấm lem? Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ rơi xuống hố.
Nói chứ, một cái hố to thiệt là to, giờ Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh cũng chưa rõ, rốt cuộc là đứa nào ăn no rửng mỡ đi đào một cái hố to tổ bố ngay giữa đường như thế, ngoại trừ bẫy người thì có tác dụng gì nữa? Đã thế còn không có lấy một tấm biển cảnh báo! Nhưng nói gì thì nói, kết quả vẫn là hai người đương mải kèn cựa cùng nhau rớt xuống hố.
Miệng hố khá cao, một người rớt xuống đúng là khó lên, nhưng có hai người hỗ trợ cho nhau thì thoải mái, nhất lại là hai anh thanh niên cao to khỏe mạnh như thế này, chỉ cần một người chịu làm giá đỡ cho người kia là ok.
Đó, vấn đề xuất hiện rồi. Hai vị thiếu gia không ai chịu làm giá đỡ, lại còn sâu sắc nghi ngời người kia rời hố rồi sẽ cắp đít đi thẳng, bỏ mình ở lại.
Mâu thuẫn nội bộ khiến bọn họ phơi nắng dưới hố suốt cả buổi. Giờ trưa người ta về ăn cơm hết rồi còn đâu, làm gì có ai ra đồng nữa, muốn nhờ người giúp cũng chẳng được.
Hai người đang nghĩ nếu bản thân phải thỏa hiệp với đối phương, chẳng thà mất mặt gọi điện kêu người đến cứu còn hơn!
Ngay lúc này, chim thiên nga thình lình xuất hiện đã phá vỡ cục diện bế tắc.
Thiên nga bơi qua bơi lại giữa dòng nước, sau đó lắc la lắc lư đến gần miệng hố, rướn cồ thò đầu nhìn xuống hai người phía dưới, rồi đi luôn.
Vất vả chờ cả buổi lại chờ được một con thiên nga, tâm trạng của Úc nhị thiếu và Thích nhị thiếu rất chi là phức tạp~
Nhưng thật không ngờ, hóa ra chim thiên nga đi gọi người đến cứu.
Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh cuối cùng cũng thoát khỏi cái hố, muốn cảm ơn người ta một chút. Vừa nghe con thiên nga này lớn hơn tí nữa sẽ bị đem bán lấy thịt, hai người quyết định bỏ tiền ra mua. Cũng vì thế mà bị người ta nhìn bằng ánh mắt “bố tiên sư 2 thằng điên xem tiền như cỏ rác” mà hét giá lên trời. Nhưng không sao, bọn anh đâu có thiếu tiền ╮(╯▽╰)╭
Sau đó chim thiên nga bị trói lên xe.
Gì thì gì cũng đã giúp mình thoát nạn, nhìn chú chim thông minh như vậy bị người ta trói gô, hai vị thiếu gia hết sức xót xa. Thông cảm, hai anh này chưa từng nuôi thú cưng chứ nói gì là thiên nga, nào có biết sức chiến đấu hung hãn của cái giống chim nước này. Vì vậy bọn họ cởi trói cho chim thiên nga.
Thiên nga và người chẳng thể giao tiếp, lại thêm tư thế giữ chim thối nát của hai vị thiếu gia này, chặng đường kế tiếp cứ phải gọi là “Lộ mạn mạn kì tu viễn hề” (Con đường này còn dài đằng đẵng – trích bài thơ Ly Tao của Khuất Nguyên)… Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh. T^T
Mặc cho Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh chỉ tóm tắt sơ lược sự việc, lúc thuật lại thì nhấn mạnh chuyện chim thiên nga cứu mỹ nam và hành động đền ơn đáp nghĩa của hai người sau đó, tỏ vẻ đây là một câu chuyện hết sức cảm động~
Nhưng rất tiếc, với tạo hình của hai người lúc lên sàn và vết bầm tím xanh trên da càng hiện rõ mồn một sau khi tắm, ừ câu chuyện thật khiến người ta rơi lệ, cười rớt nước mắt =)))
Đặc biệt là mèo Dao Quang, hắn tựa lên người tự chủ, ôm bụng cười lăn cười bò. Bởi vì nhân vật chính trong câu chuyện cảm động này – chim thiên nga vẫn còn đang chửi Má nó!
“Meo meo~”
Dao Quang bệ hạ thích chí chia sẻ thông tin với tự chủ, dẫn đến Trì Hử cũng bật cười.
Đối với hai kẻ đương nắc nẻ, Úc nhị thiếu và Thích nhị thiếu lần thứ hai có chung tần số điện não: … Mệ nhà mi, cười cái gì mà cười, có cái gì buồn cười hả? Phải người khác đã bị ông đuổi ra từ sớm rồi!
Bó tay với một người một mèo, vì danh dự của chính mình, hai tên oan gia lại bắt đầu cà khịa lẫn nhau.
“Cứ phải đỗ xe lại để tìm vườn trái cây cơ, bố cái đồ ăn no rửng mỡ!”
“Nếu không phải tại mày đòi cá cược coi chỗ đó có phải vườn trái cây hay không thì ai rảnh dừng lại làm gì!”
“Biết rõ phía trước có cái hố, mày tự ngã thì thôi sao cứ phải kéo người khác ngã theo!”
“Hừ! Câu này phải là tao nói mới đúng!”
“Lúc ở dưới hố, nếu mày không lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, ông đây đã sớm trèo lên rồi…”
“Mày còn mặt mũi nói chuyện ấy với tao à…”
Vậy mới nói, lúc cãi nhau rất dễ bị tụt IQ. ╮( ̄~ ̄)╭
Xem hai tên tự đâm chọt nhau, Miêu bệ hạ đã ăn hết một túi snack… Mộc Minh Hiên không nhìn nổi nữa, vội chuyển đề tài, đồng thời hỏi ra vấn đề mà bản thân thắc mắc từ nãy đến giờ, “Đừng nói mấy cái đó nữa. Sao hai người tự dưng lại làm hòa, đi cùng xe đến đây vậy?”
Mộc Minh Hiên tò mò nhất chính là chuyện này, hai kẻ ghét nhau như chó với mèo lại đi cùng nhau, khó hiểu vãi lúa.
Mộc Minh Hiên vừa dứt lời, hai kẻ chuẩn bị xắn tay áo choảng nhau một trận lập tức dừng lại, xấu hổ mà phức tạp ngồi xuống.
Úc Hạo mở miệng trước: “Em họ à, Dao Quang đại sư đâu rồi?”
Đó, biết ngay mà. Anh ba Mộc mới nãy còn đắm chìm trong tình anh em, giờ đây trái tim thủy tinh đã nát tan.
Tối hôm qua gọi điện cho người anh em thân thiết nơi phương xa, năn nỉ đến ở cùng mình cho đỡ buồn. Úc Hạo lập tức đồng ý khiến anh cảm động vãi chấy, còn thức suốt đêm viết ra một bài thơ về tình huynh đệ thắm thiết. Ai ngờ, Úc Hạo tới Trì gia là vì có chuyện muốn nhờ! Aiz… bài thơ này còn chưa kịp phổ nhạc nữa chớ. (╯︵╰)
Mãi mới đến được nhà chính Trì gia, hai vị thiếu gia thở phào nhẹ nhõm, con chim thiên nga cuối cùng cũng được tự do. Một khi thoát khỏi hai cái thằng thần kinh này… Má nó! Khụ, đây là nội dung chửi đổng của con chim nước đang ngoáy đít chạy như điên do Dao Quang bệ hạ dịch được từ tiếng kêu cạp cạp vang vọng khắp sân.
Theo bóng dáng chim thiên nga chạy trối chết, ấy thế mà hai vị thiếu gia lại có vẻ quạnh hiu. Thật may là bọn họ không nghe hiểu tiếng thiên nga.
Thích Cẩm Ninh đau khổ xoa xoa mảng xanh tím trên trán, giận run người, “Đồ vô lương tâm!”
Úc Hạo với một vết bầm tương tự trên tay: “…”
Lúc này con vẹt thần kinh Bằng Bằng cũng bay ra. Sau khi đôi mắt hạt đậu liếc đến vị ‘khách không mời’, nó bắt đầu nổi đóa, vừa đuổi vừa quát, “Đồ quái dị! Mi là đồ quái dị~quác! Đồ quái dị cút đi!”
Nói một cách công bằng thì chim thiên nga rất là xinh xẻo, lông trắng như tuyết, cái mào đo đỏ, đôi chân hồng hồng, nếu không phải đang gắng sức chạy trốn thì trông cũng thông minh ra phết m. Tất nhiên, đó là thầm mỹ của loài người. Còn với vẹt Bằng Bằng ưa sắc màu rực rỡ thì trắng hay đen đều không phải gu của nó, nhé! Đặc biệt là loài chim!
Lần đầu tiên nhìn thấy mèo Dao Quang, phản ứng đầu tiên của vẹt Bằng Bằng là xông tới đập một cái lên ót người ta, một phần nguyên nhân cũng là do gu thẩm mỹ của nó. Tiếc rằng trời chẳng chiều lòng ai, bị đánh đến lông chim bay lả tả vẫn luôn là bóng ma trong lòng vẹt.
Vội vàng đến chào cụ Trì, hai vị thiếu gia lảo đảo đến nhà khách ở cùng với Mộc Minh Hiên. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, đám thanh niên tụ lại với nhau, thuật lại đầu đuôi câu chuyện.
Đầu tiên là con thiên nga kia.
Được rồi, tuy con chim có vẻ rất ghét hai người, nhưng trên thực tế, nó chính là ân nhân cứu mạng của bọn họ.
Vì sao mặt mũi hai vị thiếu gia lại lấm lem? Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ rơi xuống hố.
Nói chứ, một cái hố to thiệt là to, giờ Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh cũng chưa rõ, rốt cuộc là đứa nào ăn no rửng mỡ đi đào một cái hố to tổ bố ngay giữa đường như thế, ngoại trừ bẫy người thì có tác dụng gì nữa? Đã thế còn không có lấy một tấm biển cảnh báo! Nhưng nói gì thì nói, kết quả vẫn là hai người đương mải kèn cựa cùng nhau rớt xuống hố.
Miệng hố khá cao, một người rớt xuống đúng là khó lên, nhưng có hai người hỗ trợ cho nhau thì thoải mái, nhất lại là hai anh thanh niên cao to khỏe mạnh như thế này, chỉ cần một người chịu làm giá đỡ cho người kia là ok.
Đó, vấn đề xuất hiện rồi. Hai vị thiếu gia không ai chịu làm giá đỡ, lại còn sâu sắc nghi ngời người kia rời hố rồi sẽ cắp đít đi thẳng, bỏ mình ở lại.
Mâu thuẫn nội bộ khiến bọn họ phơi nắng dưới hố suốt cả buổi. Giờ trưa người ta về ăn cơm hết rồi còn đâu, làm gì có ai ra đồng nữa, muốn nhờ người giúp cũng chẳng được.
Hai người đang nghĩ nếu bản thân phải thỏa hiệp với đối phương, chẳng thà mất mặt gọi điện kêu người đến cứu còn hơn!
Ngay lúc này, chim thiên nga thình lình xuất hiện đã phá vỡ cục diện bế tắc.
Thiên nga bơi qua bơi lại giữa dòng nước, sau đó lắc la lắc lư đến gần miệng hố, rướn cồ thò đầu nhìn xuống hai người phía dưới, rồi đi luôn.
Vất vả chờ cả buổi lại chờ được một con thiên nga, tâm trạng của Úc nhị thiếu và Thích nhị thiếu rất chi là phức tạp~
Nhưng thật không ngờ, hóa ra chim thiên nga đi gọi người đến cứu.
Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh cuối cùng cũng thoát khỏi cái hố, muốn cảm ơn người ta một chút. Vừa nghe con thiên nga này lớn hơn tí nữa sẽ bị đem bán lấy thịt, hai người quyết định bỏ tiền ra mua. Cũng vì thế mà bị người ta nhìn bằng ánh mắt “bố tiên sư 2 thằng điên xem tiền như cỏ rác” mà hét giá lên trời. Nhưng không sao, bọn anh đâu có thiếu tiền ╮(╯▽╰)╭
Sau đó chim thiên nga bị trói lên xe.
Gì thì gì cũng đã giúp mình thoát nạn, nhìn chú chim thông minh như vậy bị người ta trói gô, hai vị thiếu gia hết sức xót xa. Thông cảm, hai anh này chưa từng nuôi thú cưng chứ nói gì là thiên nga, nào có biết sức chiến đấu hung hãn của cái giống chim nước này. Vì vậy bọn họ cởi trói cho chim thiên nga.
Thiên nga và người chẳng thể giao tiếp, lại thêm tư thế giữ chim thối nát của hai vị thiếu gia này, chặng đường kế tiếp cứ phải gọi là “Lộ mạn mạn kì tu viễn hề” (Con đường này còn dài đằng đẵng – trích bài thơ Ly Tao của Khuất Nguyên)… Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh. T^T
Mặc cho Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh chỉ tóm tắt sơ lược sự việc, lúc thuật lại thì nhấn mạnh chuyện chim thiên nga cứu mỹ nam và hành động đền ơn đáp nghĩa của hai người sau đó, tỏ vẻ đây là một câu chuyện hết sức cảm động~
Nhưng rất tiếc, với tạo hình của hai người lúc lên sàn và vết bầm tím xanh trên da càng hiện rõ mồn một sau khi tắm, ừ câu chuyện thật khiến người ta rơi lệ, cười rớt nước mắt =)))
Đặc biệt là mèo Dao Quang, hắn tựa lên người tự chủ, ôm bụng cười lăn cười bò. Bởi vì nhân vật chính trong câu chuyện cảm động này – chim thiên nga vẫn còn đang chửi Má nó!
“Meo meo~”
Dao Quang bệ hạ thích chí chia sẻ thông tin với tự chủ, dẫn đến Trì Hử cũng bật cười.
Đối với hai kẻ đương nắc nẻ, Úc nhị thiếu và Thích nhị thiếu lần thứ hai có chung tần số điện não: … Mệ nhà mi, cười cái gì mà cười, có cái gì buồn cười hả? Phải người khác đã bị ông đuổi ra từ sớm rồi!
Bó tay với một người một mèo, vì danh dự của chính mình, hai tên oan gia lại bắt đầu cà khịa lẫn nhau.
“Cứ phải đỗ xe lại để tìm vườn trái cây cơ, bố cái đồ ăn no rửng mỡ!”
“Nếu không phải tại mày đòi cá cược coi chỗ đó có phải vườn trái cây hay không thì ai rảnh dừng lại làm gì!”
“Biết rõ phía trước có cái hố, mày tự ngã thì thôi sao cứ phải kéo người khác ngã theo!”
“Hừ! Câu này phải là tao nói mới đúng!”
“Lúc ở dưới hố, nếu mày không lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, ông đây đã sớm trèo lên rồi…”
“Mày còn mặt mũi nói chuyện ấy với tao à…”
Vậy mới nói, lúc cãi nhau rất dễ bị tụt IQ. ╮( ̄~ ̄)╭
Xem hai tên tự đâm chọt nhau, Miêu bệ hạ đã ăn hết một túi snack… Mộc Minh Hiên không nhìn nổi nữa, vội chuyển đề tài, đồng thời hỏi ra vấn đề mà bản thân thắc mắc từ nãy đến giờ, “Đừng nói mấy cái đó nữa. Sao hai người tự dưng lại làm hòa, đi cùng xe đến đây vậy?”
Mộc Minh Hiên tò mò nhất chính là chuyện này, hai kẻ ghét nhau như chó với mèo lại đi cùng nhau, khó hiểu vãi lúa.
Mộc Minh Hiên vừa dứt lời, hai kẻ chuẩn bị xắn tay áo choảng nhau một trận lập tức dừng lại, xấu hổ mà phức tạp ngồi xuống.
Úc Hạo mở miệng trước: “Em họ à, Dao Quang đại sư đâu rồi?”
Đó, biết ngay mà. Anh ba Mộc mới nãy còn đắm chìm trong tình anh em, giờ đây trái tim thủy tinh đã nát tan.
Tối hôm qua gọi điện cho người anh em thân thiết nơi phương xa, năn nỉ đến ở cùng mình cho đỡ buồn. Úc Hạo lập tức đồng ý khiến anh cảm động vãi chấy, còn thức suốt đêm viết ra một bài thơ về tình huynh đệ thắm thiết. Ai ngờ, Úc Hạo tới Trì gia là vì có chuyện muốn nhờ! Aiz… bài thơ này còn chưa kịp phổ nhạc nữa chớ. (╯︵╰)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.