Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ
Chương 69
Uyển Nhược Du Long
16/09/2020
Hai ngày nay nhà có khách nên Trì Hử không tới công ty. Trợ lý Bạch Xuyên cần cù chịu khó chạy qua chạy lại giữa công ty và nhà chính, đưa văn kiện hội nghị, hồ sơ, báo cáo, xin chỉ thị công tác… cho sếp tổng.
Còn Dao Quang bệ hạ cũng mang cái danh trợ lý lại chẳng có tí tinh thần trách nhiệm gì cả. Với pi sà, tự chủ nhà mình không đi làm = có thể ngủ nướng với nhau = có thể í í lâu hơn… => Ô kê con dê, cứ quyết định vậy đi!
Vì thế đợi đến khi mặt trời lên cao như cái sào, Trì đại thiếu vẫn chưa rời giường, âu cũng là chuyện trong dự kiến.
“Dao Quang bệ hạ, đủ rồi~”
Trì Hử đã cực lực áp chế tiếng thở dốc nhưng âm cuối vút cao khiến lời nói của anh chẳng chút thuyết phục, trái lại còn mang vẻ ‘dục cự còn nghênh’. Tiếp cái giống sở hữu năng lực phục hồi chơi trò ấy ấy suốt cả một đêm, chính là một hình thức vận động thách thức thể lực cũng như tâm lực của con người. ╮(╯▽╰)╭
Dao Quang bệ hạ cắn cắn vành tanh tự chủ, hẩy mạnh một cái rồi khẽ cười: “Đủ rồi à?”
Trì đại thiếu bị ghẹo: … Vốn cũng chẳng có tiết tháo gì rồi, nhưng Dao Quang bệ hạ, ngài lại học mấy cái thứ linh tinh vớ vẩn trên mạng nữa hả!
Ngày xưa vào những lúc như thế này, thể theo yêu cầu của tự chủ, Dao Quang bệ hạ mặc dù chưa thỏa mãn lắm nhưng vẫn tém tém bớt. Tuy nhiên hôm nay bệ hạ rất phấn khởi, nhất quyết làm theo ý mình.
Giữ nguyên tư thế kết hợp, pi sà ôm tự chủ đến trước mặt gương thử đồ.
Trì Hử trước giờ chỉ xuất hiện trước gương thử đồ khi mũ áo đã chỉnh tề, giờ đây trên người anh không một cọng vải, trải dọc khắp thân thể lõa lồ là dấu vết tình ái mãnh liệt, bị người thương cố định trước gương. Đừng nói là người ngoài, tự bản thân pi sà cũng thấy kích thích.
Khi Trì Hử sắp không còn gì để chờ mong với điểm dừng của con mèo nhà mình, thì Dao Quang bệ hạ lại cực kỳ trong sáng, hắn ôm lấy tự chủ từ phía sau, nghiêng đầu hôn lên trán anh.
Theo động tác của hắn, Trì Hử giờ mới phát hiện hoa văn ánh kim nhàn nhạt trên trán của mình, trông rất giống vương ấn trên trán Dao Quang bệ hạ mà anh nhìn thấy trước đó. Nhưng hoa văn của anh còn rất nhạt, không nhìn kỹ sẽ không thấy.
Đây chính là lý do Dao Quang bệ hạ hứng khởi?
“Còn thiếu một chút nữa thôi, đến khi khế ước hoàn thành, chúng ta có thể bên nhau mãi mãi.”
Khế ước linh hồn, cho phép đối tượng khế ước có thể sẻ chia tuổi thọ với chủ thể, cho dù là kẻ tự xưng không gì không làm được như Dao Quang bệ hạ, cũng chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất trong đời. Tại thế giới nguyên bản, đa số các cá thể của chủng tộc đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, đến cuối đời cũng không động tới loại khế ước này. Bởi một khi khế ước đã khắc xuống linh hồn sẽ không có cách nào xóa bỏ, thực sự là được ăn cả ngã về không. Mà sinh mệnh của họ dài lâu như thế, ai có thể nói trước được điều gì?
Người đầu tiên Dao Quang bệ hạ gặp được khi đến thế giới này chính là tự chủ, là bé Trì Hử xấp xỉ 6 tuổi. Khi đó một người một mèo bị nhốt trong hầm mộ tối đen lạnh lẽo, kẻ thương tích đầy mình, người thì hấp hối.
Nếu mèo Dao Quang không xuất hiện, có lẽ giống như lời tiên đoán của Kiều đại sư, Trì Hử thật sự không qua nổi kiếp nạn này.
Còn Dao Quang bệ hạ vốn không thuộc về thế giới này, tất nhiên sẽ phải chịu sự bài xích của nơi đây. Nếu như Trì Hử không ôm rịt lấy hắn, khiến hai người bất ngờ thành lập một sự ràng buộc linh hồn…
Đó cũng là nguyên nhân vì sao khi mèo Dao Quang mất trí nhớ, thu nhỏ thành một quả cầu lông, trái tính trái nết vẫn đồng ý theo Trì Hử về nhà, chấp nhận bị bao-dưỡng. Mà theo mức độ thân thiết ngày càng gia tăng, Trì đại thiếu cũng sở hữu năng lực nghe hiểu tiếng meo meo độc nhất vô nhị.
“Khế ước linh hồn, mãi mãi?”
Lúc này Trì đại thiếu luôn điềm đạm thản nhiên cũng cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Không thể không nói, kỹ năng chịch tự chủ, khụ khụ, kỹ năng nịnh nọt tự chủ của Dao Quang bệ hạ, đã max cấp. ╮(╯▽╰)╭
Có thể khiến tự chủ vứt bỏ nguyên tắc sang một bên, quấn quýt cùng hắn trước gương thử đồ, Dao Quang bệ hạ tỏ vẻ, mấy cái hướng dẫn trên mạng như tặng hoa tặng nhẫn bữa tối dưới ánh nến… thì có là gì, sao sánh được với vương ấn tôn quý của trẫm~
Mà kết quả của việc say sưa trên giường chính là Úc Hạo, Thích Cẩm Ninh, Mộc Minh Hiên đang mòn mỏi ngóng trông Dao Quang đại sư phải chờ đến sau buổi trà chiều mới thấy Trì Hử lững thững tiến đến.
“Em họ à, Dao Quang đại sư đâu rồi?”
“Ở đây.”
Trì Hử ôm mèo Dao Quang còn đang vùi trong ngực mình đặt xuống bàn ăn nhỏ.
Úc Hạo, Thích Cẩm Ninh, Mộc Minh Hiên:... Mẹ nhà nó, bệnh của Trì Duyên Niên nặng lắm rồi!
Úc nhị thiếu nghĩ khá nhiều, sâu xa nói với Trì Hử: “Duyên Niên à, chú còn trẻ, bọn anh hiểu. Nhưng làm gì cũng phải biết tiết chế chút nha. Dù chú đã khỏe hơn nhiều, Dao Quang đại sư tuy là trợ lý của chú nhưng nói gì thì nói cũng là kẻ tài ba dị sĩ, chú làm người ta đến chiều còn không xuống được giường, đúng thật là…”
‘Phụt!’
Mèo Dao Quang đang uống trà trong cái chén của Trì Hử, tí sặc.
Thật ra chuyện này cũng không thể trách Úc Hạo. Không nói đến mối quan hệ mờ ám bao lâu nay giữa giám đốc và trợ lý, chỉ nói đơn giản buổi chiều hôm nay, em họ xuất hiện còn Dao Quang đại sư chẳng thấy đâu, mà mặt mày ẻm hồng hào sảng khoái, chẳng giống bên thụ động chút nào~
Trì Hử ôm lấy mèo cưng, lau mặt cho pi sà rồi mới nói với ba người: “Yên tâm, chuyện của các anh Dao Quang đại sư đều đã biết.”
Úc Hạo, Thích Cẩm Ninh, Mộc Minh Hiên: … Wtf! Gặp còn chưa gặp thì biết cái mọe gì? Chẳng lẽ là bói quẻ trong truyền thuyết? Đại sư, thầy có hơi kỳ ảo rồi đấy!
“Meo meo~”
Mèo Dao Quang nghiêm túc ngồi im tại chỗ.
Trì đại thiếu nhéo nhéo lỗ tai mèo, phiên dịch giúp đại sư nhà mình: “Dao Quang đại sư nói ngài ấy đúng là ‘thần thông quảng đại’ như vậy đấy.”
Úc Hạo, Thích Cẩm Ninh, Mộc Minh Hiên không biết phải nói lại như thế nào: …
Tim mệt mỏi quá, bọn họ cũng sắp bị Trì Hử phân liệt làm cho không phân biệt nổi đâu là người đâu là mèo nữa rồi.
Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh có việc tới Trì gia, tới thăm Mộc Minh Hiên chỉ là nhân tiện, mà nguyên nhân quan trọng nhất chính là cái vận khí không biết là phúc hay là họa của Thích Cẩm Ninh.
Lúc trước Dao Quang bệ hạ phán một câu xanh rờn: Thích Cẩm Ninh và đám đàn em sẽ gặp họa đổ máu, kết quả là sau khi trở về được mấy ngày, đang vui chơi sung sướng trong trường đua ngựa thì thình lình gặp phải con trâu điên.
Úc Hạo hôm ấy cũng vừa khéo có mặt ở đó, vội vàng làm việc nghĩa, lao tới đá bay Thích nhị thiếu ra ngoài, giúp gã may mắn thoát khỏi kết cục thảm thương dưới sừng trâu. Tuy rằng cũng bởi một cước ấy mà Thích nhị thiếu bị xuất huyết dạ dày phải nhập viện, nhưng chỉ cần nằm vài gày là ổn ấy mà, haha.
Sau khi xuất viện, Thích Cẩm Ninh tới tìm Úc Hạo tính sổ, không khí giữa hai người ngày càng căng thẳng.
Sau đó những tình huống không bình thường liên tiếp xảy ra.
Hai người từ nhỏ đã đối chọi với nhau, kinh nghiệm “giao lưu tay chân” khá là phong phú. Ấn theo lệ thường, xung đột thì không thể thiếu mấy pha va chạm, mặt mũi bầm dập đi bệnh viện nằm vài ngày là bình thường, thi thoảng nghiêm trọng hơn thì rạn một hai cái xương sườn, gãy cái tay cái chân, nhưng cứ liên tục ‘lau súng’ là ‘cướp cò’, khụ, ý trên mặt chữ thôi nhé, chuyện gì cũng có thể ảnh hưởng đến tính mạng, thì dĩ nhiên không còn là điều bình thường!
Lấy ví dụ nhé, trong một buổi leo núi, Thích Cẩm Ninh ghi thù cú đá hôm nọ, rủa một câu “Ngã chết mẹ mày đi”, sau đó đai an toàn của Úc Hạo đột nhiên đứt phựt! Cũng may Úc Hạo nhanh tay tóm được một khúc cây cạnh đó, Thích Cẩm Ninh sau một phen hú vía vội vàng chạy qua, dùng hết sức lực từ khi chào đời đến giờ mới kéo được người lên.
Hoặc ví dụ khác, hai người đánh nhau trong quán rượu, với khả năng của Thích Cẩm Ninh thì ba lần có hai là bị Úc Hạo đánh. Úc Hạo đấm cho người ta không đứng dậy nổi, vừa mới nhỏm lên chuẩn bị đi ra chỗ khác thì tự dưng đèn trên trần rớt cái rụp, nhắm thẳng vào đầu Thích Cẩm Ninh. Úc Hạo cả kinh, lấy tốc độ tên lửa nhào tới chỗ Thích nhị thiếu, lăn vài vòng trên sàn mới tạm rời khỏi khu vực nguy hiểm.
Cũng chẳng phải tình cảm giữa Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh sâu đậm gì cho cam, thấy đối phương gặp nguy là xả thân đến cứu ngay. Họ làm vậy là bởi cả hai đều rõ ràng, có thể tranh đấu, có thể đánh nhau, nhưng nếu hại chết đối phương, bọn họ tuyệt đối không gánh nổi hậu quả.
Úc gia và Thích gia tuy rằng cạnh tranh khốc liệt, nhưng tổng thể vẫn là cạnh tranh lành mạnh. Ý kiến của hai cụ hai nhà không hợp nhau nên nhìn nhau không vừa mắt, tuy nhiên cả hai đều là những người quang minh lỗi lạc. Thế nhưng, có lý trí đến đâu cũng không tránh khỏi thiên vị, nhất là sau khi đã luống tuổi. Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh đều là những đứa cháu được cưng chiều trong nhà, bất kể là ai giết ai, nếu chuyện xảy ra hai nhà chắc chắn sẽ không buông tha cho đối phương, tình hình lúc đó sẽ loạn đến mức nào, thực sự rất khó nói trước.
Lần một lần hai có thể cho là ngoài ý muốn, nhưng nhiều lần thì không thể quy vào ngoài ý muốn được nữa.
Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh cũng không ngu, sau một phen nghị luận, hai người nghi ngờ có kẻ muốn khơi mào chiến tranh giữa Úc gia và Thích gia.
Mà nhân tố không ổn định nhất trong những lần ‘ngoài ý muốn’ đó chính là ‘sự may mắn’ hay còn gọi là ‘vận khí’ của Thích Cẩm Ninh!
Mặc dù đến bây giờ còn chưa xảy ra chuyện chết người, nhưng quá trình cũng đủ đau đau tim rồi. Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh không dám chắc, lần tiếp theo có còn ‘may mắn’ để dùng nữa hay không.
Đối với kẻ-địch-trong-tối và âm-mưu-to-lớn phía sau, hai vị thiếu gia đang trong độ tuổi dậy thì lần thứ n, có chút ảo tưởng sức mạnh muốn giải cứu gia tộc trước cơn sóng dữ~ dù rằng bây giờ bệnh đã nhẹ hơn nhiều =)))
Hơn nữa nói gì thì nói, đối phương đã từng xả thân cứu mình, hai kẻ oan gia quyết định tạm thời buông bỏ thành kiến, bắt được cái tên khốn nạn dám hãm hại bọn họ rồi nói sau!
Ưu tiên hàng đầu cần làm rõ bây giờ chính là vận khí lên lên xuống xuống của Thích Cẩm Ninh.
Mà ở lĩnh vực huyền học này, Úc Hạo chỉ tin tưởng Dao Quang đại sư do em họ giới thiệu. Còn thầy phong thủy mà Thích Cẩm Ninh mời chào được – con riêng nhà họ Tề, Tề Hoằng, sau bao lần ngoài ý muốn, hiện nay bọn họ đang giữ thái độ hoài nghi với cả Tề Hoằng cùng toàn bộ Tề gia.
Để tránh đánh rắn động cỏ, hai người bí mật tìm đến nhà họ Trì
“Meo meo~”
Thích Cẩm Ninh có lẽ không biết vận khí của gã xảy ra chuyện gì, nhưng trong buổi tiệc lần trước, khi Dao Quang bệ hạ phán gã gặp nạn đổ máu, pi sà đã đoán được bảy, tám phần.
Cũng là tại Thích Cẩm Ninh cứ thích đâm đầu vào chỗ chết ấy chứ, tìm mọi cách để thắng được Úc Hạo và Trì Hử. May mắn của bản thân không đủ thì tìm ‘ngoại lực’, không biết Tề Hoằng thật sự không biết hay biết mà cố ý giấu, khiến cái tên xui xẻo này lọt hố.
Trì đại thiếu tự động phiên dịch tiếng nước mèo rồi nói cho Thích Cẩm Ninh, “Số mệnh là thứ không phải nói mượn là mượn được.”
Thích Cẩm Ninh biến sắc, chuyện đó gã chưa từng nói với ai!
Úc Hạo và Mộc Minh Hiên vừa thấy biểu cảm của gã, liền biết ngay tên này bị nói trúng rồi.
Trong giây phút này, ba người đột nhiên cảm thấy có khi nào Trì Hử chính là cao nhân ẩn sau màn trong truyền thuyết! Phiên dịch tiếng meo meo giúp mèo nhà mình, chắc chắn chỉ là lấy cớ!
____
*Lau súng cướp cò, ý chỉ làm một chuyện bình thường cũng gây ra hậu quả nghiêm trọng. Ngoài ra cũng ám chỉ chuyện các anh “đọ súng” với nhau, ban đầu không có ý gì đâu nhưng kết quả lại lăn giường chẳng hạn =)))
Còn Dao Quang bệ hạ cũng mang cái danh trợ lý lại chẳng có tí tinh thần trách nhiệm gì cả. Với pi sà, tự chủ nhà mình không đi làm = có thể ngủ nướng với nhau = có thể í í lâu hơn… => Ô kê con dê, cứ quyết định vậy đi!
Vì thế đợi đến khi mặt trời lên cao như cái sào, Trì đại thiếu vẫn chưa rời giường, âu cũng là chuyện trong dự kiến.
“Dao Quang bệ hạ, đủ rồi~”
Trì Hử đã cực lực áp chế tiếng thở dốc nhưng âm cuối vút cao khiến lời nói của anh chẳng chút thuyết phục, trái lại còn mang vẻ ‘dục cự còn nghênh’. Tiếp cái giống sở hữu năng lực phục hồi chơi trò ấy ấy suốt cả một đêm, chính là một hình thức vận động thách thức thể lực cũng như tâm lực của con người. ╮(╯▽╰)╭
Dao Quang bệ hạ cắn cắn vành tanh tự chủ, hẩy mạnh một cái rồi khẽ cười: “Đủ rồi à?”
Trì đại thiếu bị ghẹo: … Vốn cũng chẳng có tiết tháo gì rồi, nhưng Dao Quang bệ hạ, ngài lại học mấy cái thứ linh tinh vớ vẩn trên mạng nữa hả!
Ngày xưa vào những lúc như thế này, thể theo yêu cầu của tự chủ, Dao Quang bệ hạ mặc dù chưa thỏa mãn lắm nhưng vẫn tém tém bớt. Tuy nhiên hôm nay bệ hạ rất phấn khởi, nhất quyết làm theo ý mình.
Giữ nguyên tư thế kết hợp, pi sà ôm tự chủ đến trước mặt gương thử đồ.
Trì Hử trước giờ chỉ xuất hiện trước gương thử đồ khi mũ áo đã chỉnh tề, giờ đây trên người anh không một cọng vải, trải dọc khắp thân thể lõa lồ là dấu vết tình ái mãnh liệt, bị người thương cố định trước gương. Đừng nói là người ngoài, tự bản thân pi sà cũng thấy kích thích.
Khi Trì Hử sắp không còn gì để chờ mong với điểm dừng của con mèo nhà mình, thì Dao Quang bệ hạ lại cực kỳ trong sáng, hắn ôm lấy tự chủ từ phía sau, nghiêng đầu hôn lên trán anh.
Theo động tác của hắn, Trì Hử giờ mới phát hiện hoa văn ánh kim nhàn nhạt trên trán của mình, trông rất giống vương ấn trên trán Dao Quang bệ hạ mà anh nhìn thấy trước đó. Nhưng hoa văn của anh còn rất nhạt, không nhìn kỹ sẽ không thấy.
Đây chính là lý do Dao Quang bệ hạ hứng khởi?
“Còn thiếu một chút nữa thôi, đến khi khế ước hoàn thành, chúng ta có thể bên nhau mãi mãi.”
Khế ước linh hồn, cho phép đối tượng khế ước có thể sẻ chia tuổi thọ với chủ thể, cho dù là kẻ tự xưng không gì không làm được như Dao Quang bệ hạ, cũng chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất trong đời. Tại thế giới nguyên bản, đa số các cá thể của chủng tộc đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, đến cuối đời cũng không động tới loại khế ước này. Bởi một khi khế ước đã khắc xuống linh hồn sẽ không có cách nào xóa bỏ, thực sự là được ăn cả ngã về không. Mà sinh mệnh của họ dài lâu như thế, ai có thể nói trước được điều gì?
Người đầu tiên Dao Quang bệ hạ gặp được khi đến thế giới này chính là tự chủ, là bé Trì Hử xấp xỉ 6 tuổi. Khi đó một người một mèo bị nhốt trong hầm mộ tối đen lạnh lẽo, kẻ thương tích đầy mình, người thì hấp hối.
Nếu mèo Dao Quang không xuất hiện, có lẽ giống như lời tiên đoán của Kiều đại sư, Trì Hử thật sự không qua nổi kiếp nạn này.
Còn Dao Quang bệ hạ vốn không thuộc về thế giới này, tất nhiên sẽ phải chịu sự bài xích của nơi đây. Nếu như Trì Hử không ôm rịt lấy hắn, khiến hai người bất ngờ thành lập một sự ràng buộc linh hồn…
Đó cũng là nguyên nhân vì sao khi mèo Dao Quang mất trí nhớ, thu nhỏ thành một quả cầu lông, trái tính trái nết vẫn đồng ý theo Trì Hử về nhà, chấp nhận bị bao-dưỡng. Mà theo mức độ thân thiết ngày càng gia tăng, Trì đại thiếu cũng sở hữu năng lực nghe hiểu tiếng meo meo độc nhất vô nhị.
“Khế ước linh hồn, mãi mãi?”
Lúc này Trì đại thiếu luôn điềm đạm thản nhiên cũng cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Không thể không nói, kỹ năng chịch tự chủ, khụ khụ, kỹ năng nịnh nọt tự chủ của Dao Quang bệ hạ, đã max cấp. ╮(╯▽╰)╭
Có thể khiến tự chủ vứt bỏ nguyên tắc sang một bên, quấn quýt cùng hắn trước gương thử đồ, Dao Quang bệ hạ tỏ vẻ, mấy cái hướng dẫn trên mạng như tặng hoa tặng nhẫn bữa tối dưới ánh nến… thì có là gì, sao sánh được với vương ấn tôn quý của trẫm~
Mà kết quả của việc say sưa trên giường chính là Úc Hạo, Thích Cẩm Ninh, Mộc Minh Hiên đang mòn mỏi ngóng trông Dao Quang đại sư phải chờ đến sau buổi trà chiều mới thấy Trì Hử lững thững tiến đến.
“Em họ à, Dao Quang đại sư đâu rồi?”
“Ở đây.”
Trì Hử ôm mèo Dao Quang còn đang vùi trong ngực mình đặt xuống bàn ăn nhỏ.
Úc Hạo, Thích Cẩm Ninh, Mộc Minh Hiên:... Mẹ nhà nó, bệnh của Trì Duyên Niên nặng lắm rồi!
Úc nhị thiếu nghĩ khá nhiều, sâu xa nói với Trì Hử: “Duyên Niên à, chú còn trẻ, bọn anh hiểu. Nhưng làm gì cũng phải biết tiết chế chút nha. Dù chú đã khỏe hơn nhiều, Dao Quang đại sư tuy là trợ lý của chú nhưng nói gì thì nói cũng là kẻ tài ba dị sĩ, chú làm người ta đến chiều còn không xuống được giường, đúng thật là…”
‘Phụt!’
Mèo Dao Quang đang uống trà trong cái chén của Trì Hử, tí sặc.
Thật ra chuyện này cũng không thể trách Úc Hạo. Không nói đến mối quan hệ mờ ám bao lâu nay giữa giám đốc và trợ lý, chỉ nói đơn giản buổi chiều hôm nay, em họ xuất hiện còn Dao Quang đại sư chẳng thấy đâu, mà mặt mày ẻm hồng hào sảng khoái, chẳng giống bên thụ động chút nào~
Trì Hử ôm lấy mèo cưng, lau mặt cho pi sà rồi mới nói với ba người: “Yên tâm, chuyện của các anh Dao Quang đại sư đều đã biết.”
Úc Hạo, Thích Cẩm Ninh, Mộc Minh Hiên: … Wtf! Gặp còn chưa gặp thì biết cái mọe gì? Chẳng lẽ là bói quẻ trong truyền thuyết? Đại sư, thầy có hơi kỳ ảo rồi đấy!
“Meo meo~”
Mèo Dao Quang nghiêm túc ngồi im tại chỗ.
Trì đại thiếu nhéo nhéo lỗ tai mèo, phiên dịch giúp đại sư nhà mình: “Dao Quang đại sư nói ngài ấy đúng là ‘thần thông quảng đại’ như vậy đấy.”
Úc Hạo, Thích Cẩm Ninh, Mộc Minh Hiên không biết phải nói lại như thế nào: …
Tim mệt mỏi quá, bọn họ cũng sắp bị Trì Hử phân liệt làm cho không phân biệt nổi đâu là người đâu là mèo nữa rồi.
Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh có việc tới Trì gia, tới thăm Mộc Minh Hiên chỉ là nhân tiện, mà nguyên nhân quan trọng nhất chính là cái vận khí không biết là phúc hay là họa của Thích Cẩm Ninh.
Lúc trước Dao Quang bệ hạ phán một câu xanh rờn: Thích Cẩm Ninh và đám đàn em sẽ gặp họa đổ máu, kết quả là sau khi trở về được mấy ngày, đang vui chơi sung sướng trong trường đua ngựa thì thình lình gặp phải con trâu điên.
Úc Hạo hôm ấy cũng vừa khéo có mặt ở đó, vội vàng làm việc nghĩa, lao tới đá bay Thích nhị thiếu ra ngoài, giúp gã may mắn thoát khỏi kết cục thảm thương dưới sừng trâu. Tuy rằng cũng bởi một cước ấy mà Thích nhị thiếu bị xuất huyết dạ dày phải nhập viện, nhưng chỉ cần nằm vài gày là ổn ấy mà, haha.
Sau khi xuất viện, Thích Cẩm Ninh tới tìm Úc Hạo tính sổ, không khí giữa hai người ngày càng căng thẳng.
Sau đó những tình huống không bình thường liên tiếp xảy ra.
Hai người từ nhỏ đã đối chọi với nhau, kinh nghiệm “giao lưu tay chân” khá là phong phú. Ấn theo lệ thường, xung đột thì không thể thiếu mấy pha va chạm, mặt mũi bầm dập đi bệnh viện nằm vài ngày là bình thường, thi thoảng nghiêm trọng hơn thì rạn một hai cái xương sườn, gãy cái tay cái chân, nhưng cứ liên tục ‘lau súng’ là ‘cướp cò’, khụ, ý trên mặt chữ thôi nhé, chuyện gì cũng có thể ảnh hưởng đến tính mạng, thì dĩ nhiên không còn là điều bình thường!
Lấy ví dụ nhé, trong một buổi leo núi, Thích Cẩm Ninh ghi thù cú đá hôm nọ, rủa một câu “Ngã chết mẹ mày đi”, sau đó đai an toàn của Úc Hạo đột nhiên đứt phựt! Cũng may Úc Hạo nhanh tay tóm được một khúc cây cạnh đó, Thích Cẩm Ninh sau một phen hú vía vội vàng chạy qua, dùng hết sức lực từ khi chào đời đến giờ mới kéo được người lên.
Hoặc ví dụ khác, hai người đánh nhau trong quán rượu, với khả năng của Thích Cẩm Ninh thì ba lần có hai là bị Úc Hạo đánh. Úc Hạo đấm cho người ta không đứng dậy nổi, vừa mới nhỏm lên chuẩn bị đi ra chỗ khác thì tự dưng đèn trên trần rớt cái rụp, nhắm thẳng vào đầu Thích Cẩm Ninh. Úc Hạo cả kinh, lấy tốc độ tên lửa nhào tới chỗ Thích nhị thiếu, lăn vài vòng trên sàn mới tạm rời khỏi khu vực nguy hiểm.
Cũng chẳng phải tình cảm giữa Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh sâu đậm gì cho cam, thấy đối phương gặp nguy là xả thân đến cứu ngay. Họ làm vậy là bởi cả hai đều rõ ràng, có thể tranh đấu, có thể đánh nhau, nhưng nếu hại chết đối phương, bọn họ tuyệt đối không gánh nổi hậu quả.
Úc gia và Thích gia tuy rằng cạnh tranh khốc liệt, nhưng tổng thể vẫn là cạnh tranh lành mạnh. Ý kiến của hai cụ hai nhà không hợp nhau nên nhìn nhau không vừa mắt, tuy nhiên cả hai đều là những người quang minh lỗi lạc. Thế nhưng, có lý trí đến đâu cũng không tránh khỏi thiên vị, nhất là sau khi đã luống tuổi. Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh đều là những đứa cháu được cưng chiều trong nhà, bất kể là ai giết ai, nếu chuyện xảy ra hai nhà chắc chắn sẽ không buông tha cho đối phương, tình hình lúc đó sẽ loạn đến mức nào, thực sự rất khó nói trước.
Lần một lần hai có thể cho là ngoài ý muốn, nhưng nhiều lần thì không thể quy vào ngoài ý muốn được nữa.
Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh cũng không ngu, sau một phen nghị luận, hai người nghi ngờ có kẻ muốn khơi mào chiến tranh giữa Úc gia và Thích gia.
Mà nhân tố không ổn định nhất trong những lần ‘ngoài ý muốn’ đó chính là ‘sự may mắn’ hay còn gọi là ‘vận khí’ của Thích Cẩm Ninh!
Mặc dù đến bây giờ còn chưa xảy ra chuyện chết người, nhưng quá trình cũng đủ đau đau tim rồi. Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh không dám chắc, lần tiếp theo có còn ‘may mắn’ để dùng nữa hay không.
Đối với kẻ-địch-trong-tối và âm-mưu-to-lớn phía sau, hai vị thiếu gia đang trong độ tuổi dậy thì lần thứ n, có chút ảo tưởng sức mạnh muốn giải cứu gia tộc trước cơn sóng dữ~ dù rằng bây giờ bệnh đã nhẹ hơn nhiều =)))
Hơn nữa nói gì thì nói, đối phương đã từng xả thân cứu mình, hai kẻ oan gia quyết định tạm thời buông bỏ thành kiến, bắt được cái tên khốn nạn dám hãm hại bọn họ rồi nói sau!
Ưu tiên hàng đầu cần làm rõ bây giờ chính là vận khí lên lên xuống xuống của Thích Cẩm Ninh.
Mà ở lĩnh vực huyền học này, Úc Hạo chỉ tin tưởng Dao Quang đại sư do em họ giới thiệu. Còn thầy phong thủy mà Thích Cẩm Ninh mời chào được – con riêng nhà họ Tề, Tề Hoằng, sau bao lần ngoài ý muốn, hiện nay bọn họ đang giữ thái độ hoài nghi với cả Tề Hoằng cùng toàn bộ Tề gia.
Để tránh đánh rắn động cỏ, hai người bí mật tìm đến nhà họ Trì
“Meo meo~”
Thích Cẩm Ninh có lẽ không biết vận khí của gã xảy ra chuyện gì, nhưng trong buổi tiệc lần trước, khi Dao Quang bệ hạ phán gã gặp nạn đổ máu, pi sà đã đoán được bảy, tám phần.
Cũng là tại Thích Cẩm Ninh cứ thích đâm đầu vào chỗ chết ấy chứ, tìm mọi cách để thắng được Úc Hạo và Trì Hử. May mắn của bản thân không đủ thì tìm ‘ngoại lực’, không biết Tề Hoằng thật sự không biết hay biết mà cố ý giấu, khiến cái tên xui xẻo này lọt hố.
Trì đại thiếu tự động phiên dịch tiếng nước mèo rồi nói cho Thích Cẩm Ninh, “Số mệnh là thứ không phải nói mượn là mượn được.”
Thích Cẩm Ninh biến sắc, chuyện đó gã chưa từng nói với ai!
Úc Hạo và Mộc Minh Hiên vừa thấy biểu cảm của gã, liền biết ngay tên này bị nói trúng rồi.
Trong giây phút này, ba người đột nhiên cảm thấy có khi nào Trì Hử chính là cao nhân ẩn sau màn trong truyền thuyết! Phiên dịch tiếng meo meo giúp mèo nhà mình, chắc chắn chỉ là lấy cớ!
____
*Lau súng cướp cò, ý chỉ làm một chuyện bình thường cũng gây ra hậu quả nghiêm trọng. Ngoài ra cũng ám chỉ chuyện các anh “đọ súng” với nhau, ban đầu không có ý gì đâu nhưng kết quả lại lăn giường chẳng hạn =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.