Ngày Chia Tay Hôm Ấy Mưa Rất To

Chương 20:

Xuân Phong Lựu Hỏa

17/02/2023

Trong phòng khách có mấy chai rượu, còn có thuốc lá, máy chơi game cầm tay được đặt bừa bộn bên trong..… Không được ngăn nắp lắm.

Sau khi Mục Hách Lan đi vào, cậu lao đi tựa như một mũi tên, cầm lấy đôi tất thối mà mình vứt vào trong góc, ném vào trong sọt đựng đồ dơ trong phòng tắm tầng một.

Trong phòng khách, một nam sinh để trần nửa người trên đang đánh răng, trên bụng hiện lên cơ bụng nhưng không rõ ràng, cậu ta vừa quay đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt trong veo đang chớp chớp của Hạ Thiên, bàn chải đánh răng suýt nữa rớt xuống.

“Trần Lâm này, cậu cũng….. Cũng quá phóng túng đi, mau mau đi mặc quần áo vào, có khách tới!” Mục Hách Lan vội vàng chạy nhanh lại lôi cậu ta vào phòng.

Trần Lâm sửng sốt vài giây, rồi nhanh chóng chạy nhanh về phòng, khi đi ra đã mặc áo phông đen vào, gương mặt cậu ta đỏ ửng hơi mất tự nhiên nhìn Từ Bất Châu: “Sao lại thế này, sao cậu lại mang con gái về chứ?”

Từ Bất Châu ném bật lửa lên bàn trên bàn, lười nhác dựa vào sô pha, tùy ý giới thiệu: “Đây là đại diện môn Tiếng Anh của lớp chúng tôi, tên..…”

Thấy cậu dừng lại, Hạ Thiên vội vàng tiếp lời: “Tớ tên Hạ Thiên.”

Trần Lâm nhìn đi chỗ khác, gương mặt hơi nóng lên: “Biết rồi, nhưng mà chuyện tớ đang hỏi chính là, tại sao cậu lại đem một cô gái về, điên rồi sao.”

“Cậu ấy không có nơi để đi, giờ cũng hơn nửa đêm rồi, để cậu ấy một mình bên ngoài rất nguy hiểm.” Mục Hách Lan giải thích nói: “Tụi mình là bạn học chẳng lẽ không giúp đỡ lẫn nhau à, với lại cho cậu ấy ở lại một đêm thì cũng có mất mát gì đâu, vừa khéo chúng ta còn một phòng trống mà.”

“Không được, cậu nói cái gì cũng không được! Tớ tuyệt đối không đồng ý, cho con gái vào ở rất phiền phức.”

“Chỉ một đêm thôi mà.” Mục Hách Lan tiếp tục khuyên: “Cậu cũng có thể đóng cửa mà, đóng cửa rồi sẽ không có ai làm phiền đến cậu.”

“Cậu ấy còn mang theo mèo, Tớ ghét nhất là mèo!”

“Chuyện này… Chúng ta cũng không thể nào đuổi cậu ấy đi được!”

Trong tay Từ Bất Châu cầm một điếu thuốc, tim thuốc bị cậu kéo ra , cậu nhẹ giọng nói ——



“Cậu có hai lựa chọn, thứ nhất là câm miệng, thứ hai là thu dọn đồ đạc, cút đi.”

Mặc dù giọng nói cậu nhẹ nhàng, nhưng bên trong chứa đầy sự uy hiếp.

Từ Bất Châu là chủ của căn hộ này, sau khi anh em cậu vào ở, cậu cũng không thu tiền thuê nhà.

Cho dù thu, cũng chỉ là làm tượng trưng cho có, bình thường bọn họ cũng chỉ mời cơm thôi.

Vì vậy, cậu tuyệt đối có tư cách làm cho bọn họ thu dọn đồ đạc rồi cút đi.

Từ Bất Châu cũng đã mở miệng, Trần Lâm tự nhiên cũng không nói gì nữa, chỉ bất mãn trừng mắt nhìn Hạ Thiên một cái “Không được đi vào phòng tớ!”

Hạ Thiên: “…”

Hạ Thiên: “Sẽ không vào.”

Hiện giờ đã khuya, Mục Hách Lan cũng chỉ giới thiệu đơn giản một chút về căn phòng cho Hạ Thiên: “Lầu trên và dưới lầu đều có hai phòng, tớ cùng Trần Lâm ở dưới lầu, phòng trên lầu là của Bất Châu, cái phòng trống kia cũng ở lầu trên. Nếu muốn tắm thì cũng tắm ở lầu trên, cùng một phòng với Bất Châu.”

Hạ Thiên đỏ mặt nói: “Tớ chỉ tùy tiện ở một đêm thôi.”

Không gian ở lầu trên là của Từ Bất Châu, nó được ngăn cách với bên dưới, cho nên mặc kệ ở dưới lầu bị các nam sinh làm cho bừa bộn thế nào, thì ở trên này vẫn duy trì tình trạng sạch sẽ.

Mặc kệ là kệ sách làm bằng thiết đen dựa vào tường, cây xanh trong góc, hay mô hình trang trí…..thì chúng cũng không dính một hạt bụi nào, cũng không hề lộn xộn.

Căn phòng trống kia rất nhỏ, là một không gian hoàn toàn khép kín, trong đó có một chiếc giường nhỏ, một cái ghế sô pha nhỏ và một cái tủ nhỏ, dù vậy thì trên sàn nhà cũng có trải thảm, trang trí đơn giản nhưng ấm áp.



Hạ Thiên về phòng liền khóa cửa.

Cô hơi câu nệ, không dám chạm vào đâu cả, vì cô chưa tắm, nên cũng không dám ngủ trên giường, chỉ dám cuộn người trên chiếc sô pha đơn nhỏ, chuẩn bị cứ đơn giản mà ngủ một đêm như vậy.

Có chỗ để ở đã là tốt lắm rồi, nếu không ở đây, tương lai chắc cô cùng Bà Sói giống nhau, một là về nhà bị đánh chết, hai là ăn ngủ ngoài đường.

Về Bà Sói thì tất nhiên là nó ở trong phòng cô, Hạ Thiên nhìn con mèo đang chuẩn bị nhảy lên giường, cô liền chạy nhanh lại ngăn cản nó: “Không thể ngủ trên giường, nếu không ga trải giường sẽ dơ đó, ngủ trên thảm là được rồi.”

Bà Sói thấy cô ngăn cản nó, hình như cũng hiểu ý cô mà nhảy xuống, rồi tìm một chỗ thoải mái dưới thảm nằm xuống.

Trong đêm đen yên tĩnh, vì quá mệt mỏi nên cô nhanh chóng ngủ say. Đêm nay là đêm cô với cậu gần gũi nhau nhất trong giấc mơ.

……

Người đêm nay không ngủ được, ở dưới lầu.

Trần Lâm ngồi ở bàn làm việc, ánh đèn ngủ màu vàng mơ hồ che đi khuôn mặt có vài phần tuấn tú của cậu ta.

Cậu ta lấy từ trong ngăn tủ ra một tấm thiệp chúc mừng Giáng Sinh, trên tấm thiệp đó viết một hàng chữ vô cùng chân thành ——

“Mùa tớ thích không phải mùa xuân, cũng không phải mùa thu, càng không phải mùa đông.”

“Không biết tớ có vinh hạnh được lọt vào mắt xanh của Hạ Thiên giống như mặt trời trên cao không.”

Trần Lâm là một thiếu niên rất thích văn chương, cậu ta luôn cẩn thận, không thích những câu tỏ tình trực tiếp như: “Tớ thích cậu” hay: “Tớ yêu cậu” linh tinh. Cậu thích dùng văn chương nói lên nỗi lòng của mình hơn, như vậy cho dù có bị từ chối cũng sẽ không mất mặt.

Ám chỉ, ám chỉ vừa cho người khác mặt mũi, cũng cho chính cậu ta một bậc thang.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Chia Tay Hôm Ấy Mưa Rất To

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook