Ngày Chia Tay Hôm Ấy Mưa Rất To
Chương 21:
Xuân Phong Lựu Hỏa
17/02/2023
Quả nhiên, Hạ Thiên đã trả lời cậu ta, câu trả lời rất uyển chuyển nhưng nhìn vào là hiểu ngay. ——
“Xin lỗi nhé, mùa hè (Hạ Thiên) đã có đom đóm rồi.”
Cô không thích mặt trời chói chang thiêu đốt mọi thứ, cô thích chơi với những con đom đóm ảm đạm như những vì sao.
Ánh sáng của đom đóm đã chiếu đủ sáng cho đêm hè của cô.
Trần Lâm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hô hấp trở nên nhẹ nhàng.
Tấm thiệp chúc mừng này được gửi hồi Giáng Sinh năm ngoái, ở trên không có ký tên, cậu ta cũng không có trực tiếp đưa cho cô, cho nên cô tất nhiên là không nhớ cậu ta.
Trần Lâm cẩn thận đánh giá câu nói trên tấm thiệp, suy đoán là cô đã có người mình thích.
Nhưng vì sao bọn họ còn chưa ở bên nhau? Không lẽ, người cô thích không thích cô?
Nếu là thế thật thì người đó chắc chắn mù.
……
Sáng sớm hôm sau, các nam sinh rời giường là khi sắp vào học, bọn họ vội vàng dậy rửa mặt, đem theo khuôn mặt ngáy ngủ đi vào phòng khách.
Nhưng mà, cảnh tượng trước mắt làm cho bọn họ sợ ngây người, phòng khách đã được thu dọn sạch sẽ, mấy chai rượu không cánh mà bay, chăn trên sô pha được gấp gọn, rác trong thùng cũng không còn, tất cả đều được dọn dẹp.
Trên quầy bar, trứng chiên cùng sữa bò còn có sandwich, đã được dọn lên ba phần, sữa vẫn còn ấm bốc lên từng đợt hơi khói.
Mục Hách Lan nhìn hình dáng bận rộn trong bếp của Hạ Thiên, miệng nuốt nước miếng: “Này này cái này… Hạ Thiên à cậu cũng đảm đang quá rồi! Nhưng không nghĩ tới bữa sáng cậu cũng làm xong rồi sao?!”
Hạ Thiên bưng bữa sáng của mình đi ra, tay tháo tạp dề hình phim hoạt hình: “Tớ vốn dĩ dậy sớm, cảm ơn các cậu đã cho tớ ở nhờ, đây là tâm ý.”
Mục Hách Lan uống một ngụm sữa bò, cầm lên sandwich ăn ngấu nghiến: “Chúng tớ hoan nghênh cậu tới mỗi ngày! Không thu tiền thuê đâu!”
Trần Lâm đem cặp sách để ở trên sô pha, đi tới ăn cơm sáng: “Việc này cậu nói không tính.”
Lúc này, Từ Bất Châu từ từ đi xuống, một bên vai đeo túi, cậu lười nhác ngáp một cái.
Thấy bọn họ đều vây quanh bàn, cậu lạnh lùng cười một cái: “Đều đang ăn sáng sao?”
“Bất Châu, mau tới ăn thử, tay nghề của Hạ Thiên rất tốt.”
Cậu ngồi xuống, chân dài câu ở chân ghế, tiện tay cầm một ly sữa bò còn nguyên, Hạ Thiên thấy thế liền đưa cho cậu một ly khác: “Ly này là của cậu.”
“Cảm ơn.”
Sau đó cô lại đem một phần sandwich cùng trứng chiên đưa tới trước mặt cậu.
Từ Bất Châu uống một ngụm sữa bò ấm, hầu kết lăn lộn rồi nuốt xuống, cậu dừng lại một chút.
Trên đầu lưỡi là vị ngọt vừa phải mà cậu thích, không nhiều hơn một phân cũng không ít hơn một phân.
Trần Lâm chú ý tới biểu tình biến hóa rất nhỏ của cậu, hỏi: “Bất Châu, sao vậy?”
“Không, độ ngọt vừa đúng.”
“Ngọt sao?” Mục Hách Lan thử uống một ngụm sữa của mình: “Không có mà.”
Hạ Thiên vội vàng nói: “Có khả năng là tớ quên cho đường, cậu muốn không, tớ thêm vào cho cậu.”
“A, không cần không cần, tớ không thích đồ quá ngọt, không giống Bất Châu … Là con trai mà lại thích đồ ngọt.”
“Tôi thích.”
Từ Bất Châu một ngụm uống xong sữa bò, tay sách sandwich đi ra ngoài.
Trần Lâm uống ly sữa bò nhạt nhẽo vô vị của mình, quan sát người con gái ở đối diện.
Mặt mũi cô nhẹ nhàng, mang lại cho người ta một loại cảm giác thanh đạm yêm tĩnh, không đẹp kinh diễm, nhưng lại đẹp theo kiểu tinh tế, thuộc loại càng nhìn càng thích.
Trần Lâm chú ý tới ánh mắt của cô, ánh mắt thường nhìn ly sữa của Từ Bất Châu.
Cậu ta hình như biết đom đóm của Hạ Thiên là ai rồi.
“Xin lỗi nhé, mùa hè (Hạ Thiên) đã có đom đóm rồi.”
Cô không thích mặt trời chói chang thiêu đốt mọi thứ, cô thích chơi với những con đom đóm ảm đạm như những vì sao.
Ánh sáng của đom đóm đã chiếu đủ sáng cho đêm hè của cô.
Trần Lâm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hô hấp trở nên nhẹ nhàng.
Tấm thiệp chúc mừng này được gửi hồi Giáng Sinh năm ngoái, ở trên không có ký tên, cậu ta cũng không có trực tiếp đưa cho cô, cho nên cô tất nhiên là không nhớ cậu ta.
Trần Lâm cẩn thận đánh giá câu nói trên tấm thiệp, suy đoán là cô đã có người mình thích.
Nhưng vì sao bọn họ còn chưa ở bên nhau? Không lẽ, người cô thích không thích cô?
Nếu là thế thật thì người đó chắc chắn mù.
……
Sáng sớm hôm sau, các nam sinh rời giường là khi sắp vào học, bọn họ vội vàng dậy rửa mặt, đem theo khuôn mặt ngáy ngủ đi vào phòng khách.
Nhưng mà, cảnh tượng trước mắt làm cho bọn họ sợ ngây người, phòng khách đã được thu dọn sạch sẽ, mấy chai rượu không cánh mà bay, chăn trên sô pha được gấp gọn, rác trong thùng cũng không còn, tất cả đều được dọn dẹp.
Trên quầy bar, trứng chiên cùng sữa bò còn có sandwich, đã được dọn lên ba phần, sữa vẫn còn ấm bốc lên từng đợt hơi khói.
Mục Hách Lan nhìn hình dáng bận rộn trong bếp của Hạ Thiên, miệng nuốt nước miếng: “Này này cái này… Hạ Thiên à cậu cũng đảm đang quá rồi! Nhưng không nghĩ tới bữa sáng cậu cũng làm xong rồi sao?!”
Hạ Thiên bưng bữa sáng của mình đi ra, tay tháo tạp dề hình phim hoạt hình: “Tớ vốn dĩ dậy sớm, cảm ơn các cậu đã cho tớ ở nhờ, đây là tâm ý.”
Mục Hách Lan uống một ngụm sữa bò, cầm lên sandwich ăn ngấu nghiến: “Chúng tớ hoan nghênh cậu tới mỗi ngày! Không thu tiền thuê đâu!”
Trần Lâm đem cặp sách để ở trên sô pha, đi tới ăn cơm sáng: “Việc này cậu nói không tính.”
Lúc này, Từ Bất Châu từ từ đi xuống, một bên vai đeo túi, cậu lười nhác ngáp một cái.
Thấy bọn họ đều vây quanh bàn, cậu lạnh lùng cười một cái: “Đều đang ăn sáng sao?”
“Bất Châu, mau tới ăn thử, tay nghề của Hạ Thiên rất tốt.”
Cậu ngồi xuống, chân dài câu ở chân ghế, tiện tay cầm một ly sữa bò còn nguyên, Hạ Thiên thấy thế liền đưa cho cậu một ly khác: “Ly này là của cậu.”
“Cảm ơn.”
Sau đó cô lại đem một phần sandwich cùng trứng chiên đưa tới trước mặt cậu.
Từ Bất Châu uống một ngụm sữa bò ấm, hầu kết lăn lộn rồi nuốt xuống, cậu dừng lại một chút.
Trên đầu lưỡi là vị ngọt vừa phải mà cậu thích, không nhiều hơn một phân cũng không ít hơn một phân.
Trần Lâm chú ý tới biểu tình biến hóa rất nhỏ của cậu, hỏi: “Bất Châu, sao vậy?”
“Không, độ ngọt vừa đúng.”
“Ngọt sao?” Mục Hách Lan thử uống một ngụm sữa của mình: “Không có mà.”
Hạ Thiên vội vàng nói: “Có khả năng là tớ quên cho đường, cậu muốn không, tớ thêm vào cho cậu.”
“A, không cần không cần, tớ không thích đồ quá ngọt, không giống Bất Châu … Là con trai mà lại thích đồ ngọt.”
“Tôi thích.”
Từ Bất Châu một ngụm uống xong sữa bò, tay sách sandwich đi ra ngoài.
Trần Lâm uống ly sữa bò nhạt nhẽo vô vị của mình, quan sát người con gái ở đối diện.
Mặt mũi cô nhẹ nhàng, mang lại cho người ta một loại cảm giác thanh đạm yêm tĩnh, không đẹp kinh diễm, nhưng lại đẹp theo kiểu tinh tế, thuộc loại càng nhìn càng thích.
Trần Lâm chú ý tới ánh mắt của cô, ánh mắt thường nhìn ly sữa của Từ Bất Châu.
Cậu ta hình như biết đom đóm của Hạ Thiên là ai rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.