Ngày Chia Tay Hôm Ấy Mưa Rất To

Chương 43:

Xuân Phong Lựu Hỏa

17/02/2023

Hạ Thiên biết Từ Bất Châu chăm sóc cho Bà Sói rất tốt, xổ giun cho nó, còn đeo thẻ tên cho mèo lên cho nó để tránh đi lạc.

Nhưng cô không ngờ rằng, điều kiện sinh hoạt của Bà Sói lại tốt đến như vậy, nó có chậu cát mèo tự động trị giá bốn con số, còn có máy uống nước tự động, đồ ăn cho mèo còn là hãng Orijen đắt giá nhất.

Bà Sói vốn rất gầy, từ lúc mới tới căn chung cư của Từ Bất Châu nhiều lắm là mười ngày thôi, thế mà lại phì ra một vòng lớn, trên bụng toàn là thịt.

Trong phòng khách, Hạ Thiên ngồi xổm bên mép thảm, duỗi tay nhẹ vỗ về bụng béo của mèo, cười nói: “Em đấy, em sao lại béo thế này rồi, không nhận ra được luôn nha Tiểu Tinh Tinh.”

Trần Lâm cũng ngồi ở trên thảm, hỏi: “Nó không phải tên là Bà Sói à?”

“Không phải chủ nhân nó đã đổi tên cho nó rồi sao, bây giờ nó tên là Tinh Tinh.”

Hạ Thiên ngắm mèo đến cực kì vui vẻ, liên tục vần vò mát xa cho nó.

Nó cũng rất ưng bụng để cho Hạ Thiên mát xa, phát ra tiếng rầm rì.

Trần Lâm nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ mặt mày mỉm cười vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy thật ấm áp.

Cậu ta thích cô là vì cái gì nhỉ, cô chỉ yên tĩnh, bình thường, bình lặng như vậy… Tuyệt đối không phải loại con gái sẽ thu hút đám con trai ngay từ ánh nhìn đầu tiên.



Cậu ta bị cô hấp dẫn, là ở tiết thể dục nào đó của năm nhất, ban văn năm nhất và ban lý năm nhất cùng nhau tham gia một cái đại hội thể thao đầy thú vị.

Tất cả các bạn nữ khác đều đang cười đùa, chỉ có một mình Hạ Thiên ngồi xổm ở một góc, an tĩnh nói chuyện cùng với một con mèo hoang, thỉnh thoảng khóe miệng cũng sẽ nở ra một nụ cười, mà nụ cười ấy, cũng là an tĩnh như vậy.

Tựa như gió nhẹ lướt qua mặt hồ, nhộn nhạo gợi lên những gợn sóng vô thanh, rồi trong khoảnh khắc liền chẳng còn vết tích gì nữa, phảng phất như chưa từng xuất hiện qua bao giờ.

Cô không có cảm giác tồn tại, đại khái là loại hình ném vào trong đám đông là tìm không ra, so với loại con trai hào quang vạn trượng như Từ Bất Châu, là hai thái cực khác nhau hoàn toàn.

Mà Trần Lâm… Cậu ta cũng là một thiếu niên an tĩnh, cũng rất ít làm người ta chú ý.

Có lẽ người cùng kiểu hình, cuối cùng vẫn có mặt nào đó hấp dẫn lẫn nhau.

Không, cậu ta với Hạ Thiên, chỉ là đơn phương bị hấp dẫn mà thôi.

Đã có đom đóm chiếu sáng thanh xuân tăm tối của cô ấy rồi.

Cậu ta đứng dậy đi đến tủ lạnh cầm lấy một lon Coca lạnh, đưa cho Hạ Thiên.

“Uống nước đi.”



“Cảm ơn nha.” Hạ Thiên bật nắp lon Coca, nói chuyện phiếm với cậu ta, “Chú chủ cửa hàng đồ ăn vặt ở dưới lầu chúng ta cũng hay mời tớ uống Coca Cola.”

“Thật sao, vậy cũng thật tốt.”

“Ừm, chú ấy là người vô cùng tốt, đối xử với tớ còn tốt hơn so với bố tớ nữa, mỗi lần bố mẹ mắng tớ, chú ấy đều sẽ an ủi tớ. Thậm chí có đôi khi tớ còn cảm thấy, nếu chú ấy là bố tớ, có lẽ tớ sẽ hạnh phúc hơn một chút.”

Trong lòng Trần Lâm hơi khó chịu: “Nếu bố mẹ cậu không quan tâm tới cậu, cậu cũng không cần để ý đến bọn họ, cố gắng trưởng thành là được rồi, sau này sẽ có người yêu quý cậu.”

Hạ Thiên dùng sức gật đầu: “Ừ, tớ đúng là rất muốn cố gắng để lớn lên, cao lên nữa.”

“Cao lên?”

“Đúng rồi, hình như nữ phi công có yêu cầu đối với chiều cao, tớ muốn cao đến 1m7.”

“Bây giờ cậu cao bao nhiêu?”

“165.”

“Bây giờ muốn 1m7 có thể hơi khó khăn đấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Chia Tay Hôm Ấy Mưa Rất To

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook