Ngày Chia Tay Hôm Ấy Mưa Rất To

Chương 44:

Xuân Phong Lựu Hỏa

17/02/2023

Hạ Thiên thở dài: “Chắc tớ phải luyện bóng nhiều một chút rồi, Từ Bất Châu nói chơi bóng có thể cao lên.”

“Cậu muốn làm phi công, là bởi vì Từ Bất Châu sao?” Trần Lâm đột nhiên hỏi.

Lòng Hạ Thiên đột nhiên cả kinh, mới phát hiện chính mình đã nói quá nhiều, vội vàng phủ nhận: “Không phải đâu, chẳng lẽ trên thế giới chỉ có thể có một mình cậu ấy làm phi công, người khác thì không thể có mơ ước này hay sao?”

Trần Lâm lắc lắc đầu: “Vậy cũng thật khéo, nhưng mà con gái có rất ít người làm phi công đấy.”

“Tớ thấy trong nghi thức duyệt binh ngày Quốc khánh có nữ phi công mà.”

“Như thế càng không dễ dàng.” Trần Lâm nhìn cô, mỉm cười, “Nếu cậu thật sự thành nữ phi công, bố mẹ cậu nhất định sẽ hối hận đến chết, hối hận vì đã đối xử tệ với cậu như vậy.”

“Bọn họ rất cổ hủ, mặc kệ tớ biến thành cái dạng gì, bọn họ cũng không để tâm, bọn họ chỉ để ý đến Hạ Hạo Hiên.” Hạ Thiên trầm giọng nói, “Con gái thì có cái gì không tốt, nếu như tớ mà có một đứa con gái, tớ nhất định sẽ rất thương con bé.”

Trần Lâm vội vàng nói: “Sau này tôi cũng muốn có một đứa con gái.”

Lời này mới vừa nói ra, cửa phòng liền mở, Từ Bất Châu đi đến, đá một cú, khóe miệng kéo lên cười lạnh, toát ra mấy phần trào phúng: “Chà, mẹ nó thế này là đã bàn đến chuyện sinh con đẻ cái rồi à.”

“…”

Hạ Thiên hơi quẫn bách mà đứng lên, gọi một tiếng: “Từ Bất Châu, cậu trở về rồi à.”

Bà Sói vừa nhìn thấy cậu thiếu niên trở về, vội vàng thân mật mò lại gần, rúc vào bên chân cậu, đuôi dài giương lên, thân mật cọ tới cọ lui, phát ra thanh âm rầm rầm rì rì, vừa thấy là đã siêu cấp thích cậu, còn nhiệt tình hơn một chút so với đối với Hạ Thiên.

Lại không ngờ rằng, giây tiếp theo, Từ Bất Châu một chân đá văng nó: “Cút.”

Con mèo bị hoảng sợ, nghẹn ngào gào to một tiếng, giống như bị kích động, trốn về phía dưới sô pha, không chịu chui ra.

Hạ Thiên sợ ngây người, không nghĩ rằng Từ Bất Châu sẽ bỗng nhiên làm như vậy, vội vàng bò trên mặt đất, nhẹ nhàng gọi tên mèo nhỏ: “Bà Sói, đừng sợ, không có việc gì đâu.”

“Meo meo, không có sao đâu, đừng sợ đừng sợ.”



Con mèo vẫn co rúm lại ở phía dưới sô pha không chịu ra.

Từ Bất Châu giống như một người chẳng liên quan, mở cửa tủ lạnh, bật một lon nước cho chính mình rồi ngửa đầu uống, bọt khí lạnh lẽo mãnh liệt tràn vào yết hầu, lạnh đến mức làm cho cậu hơi đau buốt.

Cậu ngừng lại thật lâu, cũng không ngừng lại được, ý khó chịu trong đáy mắt càng thêm rõ ràng.

Trần Lâm lạnh giọng nói: “Từ Bất Châu, cậu có bệnh à? Mèo chọc gì cậu?”

Từ Bất Châu đang không có chỗ nào để trút giận, cậu ta chủ động khiêu khích, cậu cũng lười khách khí: “Tôi đã nói rồi hay chưa, không thể mang con gái về đây.”

“Cậu nói là không thể mang bạn gái, Hạ Thiên đâu có phải…” Trần Lâm hơi chột dạ, sửa lại miệng, “Cô ấy chỉ muốn xem mèo một chút thôi mà.”

“Tinh Tinh là mèo của tôi, cậu có cái tư cách gì mà dẫn người khác đến xem, còn dùng mèo của tôi xum xoe, cậu cũng được thật đấy Trần Lâm.”

“Từ Bất Châu, rốt cuộc cậu bị chập cọng dây thần kinh nào vậy. Nếu là nhằm vào tôi thì đánh với tôi một trận đây này, bắt nạt mèo là thế nào.”

Từ Bất Châu siết chặt lon nước, đáy mắt không có cảm xúc gì: “Lúc nào cũng sẵn sàng.”

Hạ Thiên nhìn hai người kia giương cung bạt kiếm, không dám nán lại lâu, cầm túi vải của mình lên, xoay người rời khỏi căn chung cư.

Vài phút sau, Từ Bất Châu đuổi theo, cậu chặn lại cửa thang máy đang sắp khép, bước đến.

“Từ Bất Châu…”

Không đợi cô phản ứng, Từ Bất Châu nắm chặt cánh tay của cô, kéo cô từ thang máy ra, nặng nề ép trên vách tường lạnh băng.

Xương lưng Hạ Thiên đều bị cậu động đau, trong hơi thở che trời lấp đất đều là hơi thở của cậu, mát lạnh mà mãnh liệt.

Trong đáy mắt thiếu niên cuồn cuộn lửa giận vô cùng rõ ràng, gắt gao đè cô ven tường: “Tôi đuổi cậu đi à?”



“Cậu làm cái gì vậy Từ Bất Châu.”

Hạ Thiên bị bộ dạng này của cậu dọa sợ, dùng sức tránh né, nhưng cậu cầm cổ tay của cô, ấn lên phía trên đỉnh đầu, ép cô không thể động đậy.

Thể trạng cô quá mảnh khảnh, cậu đùa giỡn cô, giống hệt như đang đùa giỡn một con chim non nhỏ.

“Ông đây bắt nạt cậu à? Bày vẻ uất ức như vậy cho ai xem?”

“Không có.” Hạ Thiên muốn khóc đến nơi, “Không phải là cậu khó chịu tớ tới nhà cậu sao, cậu ghét tớ như vậy, về sau… Về sau tớ không tới nữa là được.”

Cô càng như vậy, trong lòng Từ Bất Châu càng cảm thấy nghẹn ứ, nửa vời, khó chịu cực kỳ.

“Được, muốn đi thì mang cả con mèo kia của cậu đi luôn đi, ông đây không nuôi cái con xấu như vậy.”

“Nếu cậu ngại nó xấu, vậy thì ngay từ đầu đừng có đồng ý.”

“Nuôi mấy ngày, nuôi không quen, hết hứng thú rồi.”

Hạ Thiên biết, cậu luôn luôn như thế, bất cần đời, nồng nhiệt trong phút chốc, mặc kệ là trong sinh hoạt, hay là đối với con gái… Đều là như thế.

Đúng vậy, đây mới là bộ dáng chân chính của Từ Bất Châu, trước kia cô quá thích cậu, dưới tầng tầng lăng kính, cô không thấy rõ một cậu thật sự.

Hôm nay mới tính là chân chính tiếp xúc được một góc lạnh lùng của cậu ấy.

Hạ Thiên hất tay cậu ra, sải bước trở về chung cư, dỗ Bà Sói từ phía dưới sô pha ra, ôm vào trong ngực rồi vội vàng đi ra ngoài.

Đứng ở cửa thang máy, nhìn cửa tự động đóng mở, Hạ Thiên lại dừng bước chân.

“Đi đi.” Từ Bất Châu lười nhác dựa bên tường, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc lá, siết nát mấy sợi thuốc ——

“Cút.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Chia Tay Hôm Ấy Mưa Rất To

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook