Ngày Chia Tay Hôm Ấy Mưa Rất To
Chương 48:
Xuân Phong Lựu Hỏa
17/02/2023
Trong buổi tập luyện buổi chiều, quả nhiên Trần Lâm lại đến, cậu ta không chơi bóng với những nam sinh khác, chỉ cùng Hạ Thiên tập bóng ở sân.
Trước kia Hạ Thiên chỉ biết buông tay và né bóng, Trần Lâm đang dạy cô làm như nào để tấn công, như nào để đoạt được bóng trong tay người khác, hai người khó tránh khỏi tiếp xúc cơ thể.
Từ Bất Châu lơ đãng chơi bóng, thỉnh thoảng dừng lại uống nước, hai bình nước đã sắp bị cậu uống hết.
Ánh mắt cậu luôn hướng về phía Hạ Thiên, vẫn luôn nhìn bọn họ, càng nhìn… Trong lòng càng khó chịu.
Cuối cùng, khi Trần Lâm yêu cầu Hạ Thiên học duỗi tay đoạt bóng từ phía sau, lúc ấy cô giống như là ôm trọn lấy Trần Lâm, Từ Bất Châu ném bóng qua, vừa lúc đập trúng quả bóng rổ trong tay Trần Lâm.
Hai quả bóng cùng văng ra chỗ khác, Trần Lâm biết cậu sử dụng nhiều sức, ngón cái suýt nữa bị quả bóng làm tê rần.
Cậu ta quay đầu lại nhìn về phía Từ Bất Châu, sắc mặt lạnh tanh.
Mỗi một tấc da thịt trên người Từ Bất Châu đều giống như căng ra, toàn thân toát ra một cỗ địch ý nồng đậm, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh như băng: "Đấu với tôi một trận."
Trần Lâm biết cậu muốn kiếm chuyện, cả người khó chịu, nhưng cậu ta không chút sợ hãi, nhặt quả bóng lên: “Được.”
Hai nam sinh đấu một trận solo, Hạ Thiên vội vàng lui về khu vực nghỉ ngơi, cầm một chai nước khoáng, vặn mở, uống một hớp lớn.
Cách chơi bóng của Từ Bất Châu rất mạnh mẽ, đập bóng, chỉ thực hiện mấy động tác đơn giản đã dễ dàng tránh được Trần Lâm, nhẹ nhàng ghi điểm.
Đến khi Trần Lâm cướp được bóng, cậu không cho cậu ta bất kỳ cơ hội nào, phòng thủ chặt chẽ, đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào cậu ta, nhếch môi nở một nụ cười lạnh lùng và điên cuồng giống như Tu La, dùng sức va chạm, Trần Lâm liền bị cậu cướp mất bóng, còn bị đụng cho lảo đảo vài bước.
Nhìn ra được, Từ Bất Châu thật sự muốn cùng cậu ta so tài cao thấp.
Trần Lâm quay đầu nhìn lướt qua khu vực nghỉ ngơi, Hạ Thiên cầm nửa chai nước, đứng ở bên nhìn bọn họ solo.
Đôi mắt cô vẫn dõi theo chàng trai khiến tim cô loạn nhịp.
Trần Lâm có chút sôi máu, tiến lên cướp lấy bóng, xoay người bước một cái.
Nhưng mà giây tiếp theo, chỉ nghe một tiếng vang lớn, Từ Bất Châu lao đến, trực tiếp xô Trần Lâm và bóng rổ ngã xuống đất.
Trần Lâm nặng nề tiếp đất, ôm chân ngã trên mặt đất.
Tiếng động quá lớn, toàn trường đều dừng động tác, nhìn về bên này.
Cùng lúc đó, Đường Tâm Ý đang đi vào sân bóng rổ thấy cảnh như vậy, liên tục vỗ tay: “Wow, Bất Châu, cậu giỏi thật!”
Tim của Hạ Thiên cũng đập thình thịch, màn chơi bóng vừa rồi của Từ Bất Châu, cũng khiến trái tim cô chấn động.
Nhưng cô nhìn thấy Đường Tâm Ý, lại cảm thấy mắt mình chua xót.
Chắc cậu cũng muốn thể hiện một chút trước mặt người mình thích.
Hạ Thiên tiến lên nâng Trần Lâm dậy, quan tâm hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Không sao.”
Chân Trần Lâm hình như bị bong gân, khi đứng lên, mũi chân trái hơi chạm đất: “Hơi đau một chút.”
“Tớ đỡ cậu đến phòng y tế nhìn xem.”
“Cảm ơn.”
“Không có việc gì, mấy ngày nay cậu dạy tớ nhiều như vậy.”
Hạ Thiên không để ý tới sắc mặt xanh mét Từ Bất Châu, đỡ Trần Lâm đi về phía lối ra của sân vận động.
Mà lúc này Đường Tâm Ý đang cầm một chai nước chanh có ga đi lướt qua cô, mỉm cười đi về phía Từ Bất Châu: “Bất Châu, uống nước đi.”
Lúc đi đến cửa, cô không khỏi quay đầu lại nhìn Từ Bất Châu.
Từ Bất Châu nhận lấy chai nước khoáng của Đường Tâm Ý, lạnh lùng quét mắt nhìn về phía cô, ánh mắt hai người chạm vào nhau, rồi đồng thời dời đi.
…
Trước kia Hạ Thiên chỉ biết buông tay và né bóng, Trần Lâm đang dạy cô làm như nào để tấn công, như nào để đoạt được bóng trong tay người khác, hai người khó tránh khỏi tiếp xúc cơ thể.
Từ Bất Châu lơ đãng chơi bóng, thỉnh thoảng dừng lại uống nước, hai bình nước đã sắp bị cậu uống hết.
Ánh mắt cậu luôn hướng về phía Hạ Thiên, vẫn luôn nhìn bọn họ, càng nhìn… Trong lòng càng khó chịu.
Cuối cùng, khi Trần Lâm yêu cầu Hạ Thiên học duỗi tay đoạt bóng từ phía sau, lúc ấy cô giống như là ôm trọn lấy Trần Lâm, Từ Bất Châu ném bóng qua, vừa lúc đập trúng quả bóng rổ trong tay Trần Lâm.
Hai quả bóng cùng văng ra chỗ khác, Trần Lâm biết cậu sử dụng nhiều sức, ngón cái suýt nữa bị quả bóng làm tê rần.
Cậu ta quay đầu lại nhìn về phía Từ Bất Châu, sắc mặt lạnh tanh.
Mỗi một tấc da thịt trên người Từ Bất Châu đều giống như căng ra, toàn thân toát ra một cỗ địch ý nồng đậm, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh như băng: "Đấu với tôi một trận."
Trần Lâm biết cậu muốn kiếm chuyện, cả người khó chịu, nhưng cậu ta không chút sợ hãi, nhặt quả bóng lên: “Được.”
Hai nam sinh đấu một trận solo, Hạ Thiên vội vàng lui về khu vực nghỉ ngơi, cầm một chai nước khoáng, vặn mở, uống một hớp lớn.
Cách chơi bóng của Từ Bất Châu rất mạnh mẽ, đập bóng, chỉ thực hiện mấy động tác đơn giản đã dễ dàng tránh được Trần Lâm, nhẹ nhàng ghi điểm.
Đến khi Trần Lâm cướp được bóng, cậu không cho cậu ta bất kỳ cơ hội nào, phòng thủ chặt chẽ, đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào cậu ta, nhếch môi nở một nụ cười lạnh lùng và điên cuồng giống như Tu La, dùng sức va chạm, Trần Lâm liền bị cậu cướp mất bóng, còn bị đụng cho lảo đảo vài bước.
Nhìn ra được, Từ Bất Châu thật sự muốn cùng cậu ta so tài cao thấp.
Trần Lâm quay đầu nhìn lướt qua khu vực nghỉ ngơi, Hạ Thiên cầm nửa chai nước, đứng ở bên nhìn bọn họ solo.
Đôi mắt cô vẫn dõi theo chàng trai khiến tim cô loạn nhịp.
Trần Lâm có chút sôi máu, tiến lên cướp lấy bóng, xoay người bước một cái.
Nhưng mà giây tiếp theo, chỉ nghe một tiếng vang lớn, Từ Bất Châu lao đến, trực tiếp xô Trần Lâm và bóng rổ ngã xuống đất.
Trần Lâm nặng nề tiếp đất, ôm chân ngã trên mặt đất.
Tiếng động quá lớn, toàn trường đều dừng động tác, nhìn về bên này.
Cùng lúc đó, Đường Tâm Ý đang đi vào sân bóng rổ thấy cảnh như vậy, liên tục vỗ tay: “Wow, Bất Châu, cậu giỏi thật!”
Tim của Hạ Thiên cũng đập thình thịch, màn chơi bóng vừa rồi của Từ Bất Châu, cũng khiến trái tim cô chấn động.
Nhưng cô nhìn thấy Đường Tâm Ý, lại cảm thấy mắt mình chua xót.
Chắc cậu cũng muốn thể hiện một chút trước mặt người mình thích.
Hạ Thiên tiến lên nâng Trần Lâm dậy, quan tâm hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Không sao.”
Chân Trần Lâm hình như bị bong gân, khi đứng lên, mũi chân trái hơi chạm đất: “Hơi đau một chút.”
“Tớ đỡ cậu đến phòng y tế nhìn xem.”
“Cảm ơn.”
“Không có việc gì, mấy ngày nay cậu dạy tớ nhiều như vậy.”
Hạ Thiên không để ý tới sắc mặt xanh mét Từ Bất Châu, đỡ Trần Lâm đi về phía lối ra của sân vận động.
Mà lúc này Đường Tâm Ý đang cầm một chai nước chanh có ga đi lướt qua cô, mỉm cười đi về phía Từ Bất Châu: “Bất Châu, uống nước đi.”
Lúc đi đến cửa, cô không khỏi quay đầu lại nhìn Từ Bất Châu.
Từ Bất Châu nhận lấy chai nước khoáng của Đường Tâm Ý, lạnh lùng quét mắt nhìn về phía cô, ánh mắt hai người chạm vào nhau, rồi đồng thời dời đi.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.