Ngày Chia Tay Hôm Ấy Mưa Rất To
Chương 47:
Xuân Phong Lựu Hỏa
17/02/2023
Ít nhất, so với những cô gái mà Từ Bất Châu từng tiếp xúc, cô hoàn toàn không được tính vào loại người có sức hấp dẫn.
Nhưng không biết tại sao, loại khí chất dịu dàng trên người cô lại cố tình đánh vào tim của Từ Bất Châu.
Cậu cảm thấy cô khá đáng yêu.
Trước đây, Từ Bất Châu chưa từng gặp cô gái nào… phù hợp với hai chữ “Đáng yêu”.
Tiết tiếp theo là tiết Tiếng Anh, Hạ Thiên là đại diện của môn Anh sẽ đứng trên bục giảng đọc đoạn văn tiếng Anh. Lúc tan học, Từ Bất Châu cầm vài cái khăn giấy ướt đi đến bên bồn rửa tay, nhúng vào nước cuối thu lạnh như đá.
Cậu chống tay, ngồi lên trên bàn, nhảy ngồi vào chỗ trống bên cạnh Hạ Thiên, Kiều Dược Dược nhanh chóng nhường chỗ cho cậu.
Không một lời dư thừa, Từ Bất Châu dùng đầu ngón tay hơi thô ráp nắm cằm cô, đồng thời dùng khăn giấy ướt chườm lên mắt trái sưng to của cô.
Hạ Thiên bối rối dựa sát lưng vào vách tường lạnh lẽo, giống như muốn treo mình lên vách tường, khẩn trương đến mức nín thở.
Từ Bất Châu giúp cô chườm mắt trái xong, lại chườm tiếp mắt phải.
Hạ Thiên lại ngửi thấy mùi tuyết tùng trên người cậu, sạch sẽ mát lạnh, cô thích nhất chính là mùi hương trên người Từ Bất Châu, khiến cô thần hồn điên đảo.
“Ba mẹ cậu lại mắng cậu? Hay là đánh cậu?”
“Không.” Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Từ Bất Châu đổi khăn giấy ướt: “Không nói dối.”
“Thật sự không phải.”
“Vậy vì lý do gì?”
“Mất ngủ.”
“Mất ngủ cũng có nguyên nhân.”
Trong lòng Hạ Thiên đau xót, mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt thiếu niên gần trong gang tấc: “Sao cậu hỏi nhiều vậy?”
“Sư phụ quan tâm đồ đệ, hợp tình hợp lý.”
Hai tay Hạ Thiên chắp sau lưng, đầu ngón tay bấu chặt vào tường, trong lòng rối bời.
Cô ỷ vào quan hệ “Thầy trò” với Từ Bất Châu, nhận được sự quan tâm chăm sóc duy nhất của cậu, cô từng bước rơi vào cạm bẫy, đắm chìm trong đó, không thể tự mình thoát ra…
Nhưng rõ ràng trong lòng cậu đã có người khác.
Cô không nên tham luyến mối quan hệ như vậy.
“Từ Bất Châu, sau này… Cậu không cần dạy tớ chơi bóng rổ nữa.”
Từ Bất Châu đang giúp cô chườm mắt nghe vậy dừng động tác, bình tĩnh lấy khăn giấy ướt đi, hai mắt híp lại, đầu ngón tay nghịch nghịch khăn giấy ướt, mặt không biểu cảm hỏi: “Tại sao, tìm được huấn luyện viên mới rồi?”
Hạ Thiên vì sợ bị cậu nghi ngờ, không còn cách nào khác đành phải lôi Trần Lâm ra làm lá chắn: “Ừm, Trần Lâm nói cậu ấy sẽ dạy tớ.”
Từ Bất Châu ném khăn giấy ướt đi, đúng lúc ném trúng đầu Mục Hách Lan.
Cậu ấy sững người một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn hai người ở hàng ghế trên.
Từ Bất Châu đối mặt mặt với Hạ Thiên, sắc mặt lạnh đến mức suýt kết băng: “Đồ đệ ngoan, cậu muốn phản bội sư phụ sao?”
“Cậu… Cậu đừng gọi tớ là đồ đệ nữa.”
“Cậu có biết ở trong thế giới võ hiệp, loại người này sẽ bị xử lý như thế nào không?”
“Không biết, tớ không hay đọc tiểu thuyết.”
“Cậu sẽ bị đánh gãy tay chân, ném xuống vách núi.”
“…”
Tiếng chuông vào lớp tình cờ vang lên, Từ Bất Châu vẫn ngồi ở chỗ của cô, không có ý định rời đi.
Cô sợ giáo viên tiếng Anh vào thấy cậu ngang nhiên ngồi trên bàn nên đẩy cậu: “Từ Bất Châu vào lớp rồi.”
Từ Bất Châu nắm lấy tay cô, dùng rất nhiều sức, giống như móng vuốt đại bàng giữ chặt con mồi.
“Từ Bất Châu!” Cô sốt ruột tránh né.
Một lát sau, rốt cuộc cậu cũng buông cô ra, cô suýt nữa thì ngã xuống mép ghế, may mà Kiều Dược Dược đỡ được cô.
Đáy mắt thiếu niên thoáng qua một tia lạnh lùng, cậu xoay người trở về chỗ ngồi, cái bàn dịch chuyển về phía sau, phát ra âm thanh.
Như muốn nói, cậu đang rất khó chịu.
Sau giờ học, Kiều Dược Dược lấy lại sách bài tập môn ngữ văn từ tủ văn phòng giáo viên, đưa sách của Từ Bất Châu cho cô như thường lệ, bảo cô đưa nó cho người ngồi phía sau.
Lần này, Hạ Thiên lại lắc đầu.
“Sao vậy?”
Trước kia, chỉ cần một việc nhỏ bé như vậy thôi, cũng có thể khiến Hạ Thiên vui vẻ thật lâu.
Hôm nay lại thấy thái độ khác thường của cô, Kiều Dược Dược nghĩ đến sự bất thường vừa rồi của Từ Bất Châu, nhỏ giọng hỏi cô: “Các cậu có mâu thuẫn hả?”
Hạ Thiên thấy Từ Bất Châu cùng một số bạn nam nữa đi ra khỏi lớp học, lúc này mới giải thích: “Về sau tớ muốn giữ khoảng cách với cậu ấy.”
“Vì sao?”
“Cậu ấy thích Đường Tâm Ý.”
“Thật hay giả vậy?” Kiều Dược Dược cau mày, tỏ vẻ không thể tin được:“ Tớ thấy cậu ấy không có hứng thú với cô ta, ngày hôm qua lúc cậu vừa rời đi, cậu ấy liền quăng cô ta sang một bên.”
“Cho nên ngày hôm qua tâm trạng của cậu ấy mới không tốt, trở về liền nổi giận với mèo.”
“Sao cậu lại biết, cậu ấy nói với cậu à?”
“Ừ, chính miệng cậu ấy nói.”
Mặc dù Kiều Dược Dược cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cái cậu Từ Bất Châu này… Vốn không ai biết cậu ấy nghĩ gì trong đầu.
“Vậy buổi chiều cậu có tới luyện tập không?”
“Có.”
Hạ Thiên chăm chỉ luyện tập, lần này không phải vì Từ Bất Châu cũng ở trong đội, cô muốn rèn luyện bản thân, cao lớn hơn, khoẻ mạnh hơn, thực hiện ước mơ trở thành một nữ phi công.
…
Nhưng không biết tại sao, loại khí chất dịu dàng trên người cô lại cố tình đánh vào tim của Từ Bất Châu.
Cậu cảm thấy cô khá đáng yêu.
Trước đây, Từ Bất Châu chưa từng gặp cô gái nào… phù hợp với hai chữ “Đáng yêu”.
Tiết tiếp theo là tiết Tiếng Anh, Hạ Thiên là đại diện của môn Anh sẽ đứng trên bục giảng đọc đoạn văn tiếng Anh. Lúc tan học, Từ Bất Châu cầm vài cái khăn giấy ướt đi đến bên bồn rửa tay, nhúng vào nước cuối thu lạnh như đá.
Cậu chống tay, ngồi lên trên bàn, nhảy ngồi vào chỗ trống bên cạnh Hạ Thiên, Kiều Dược Dược nhanh chóng nhường chỗ cho cậu.
Không một lời dư thừa, Từ Bất Châu dùng đầu ngón tay hơi thô ráp nắm cằm cô, đồng thời dùng khăn giấy ướt chườm lên mắt trái sưng to của cô.
Hạ Thiên bối rối dựa sát lưng vào vách tường lạnh lẽo, giống như muốn treo mình lên vách tường, khẩn trương đến mức nín thở.
Từ Bất Châu giúp cô chườm mắt trái xong, lại chườm tiếp mắt phải.
Hạ Thiên lại ngửi thấy mùi tuyết tùng trên người cậu, sạch sẽ mát lạnh, cô thích nhất chính là mùi hương trên người Từ Bất Châu, khiến cô thần hồn điên đảo.
“Ba mẹ cậu lại mắng cậu? Hay là đánh cậu?”
“Không.” Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Từ Bất Châu đổi khăn giấy ướt: “Không nói dối.”
“Thật sự không phải.”
“Vậy vì lý do gì?”
“Mất ngủ.”
“Mất ngủ cũng có nguyên nhân.”
Trong lòng Hạ Thiên đau xót, mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt thiếu niên gần trong gang tấc: “Sao cậu hỏi nhiều vậy?”
“Sư phụ quan tâm đồ đệ, hợp tình hợp lý.”
Hai tay Hạ Thiên chắp sau lưng, đầu ngón tay bấu chặt vào tường, trong lòng rối bời.
Cô ỷ vào quan hệ “Thầy trò” với Từ Bất Châu, nhận được sự quan tâm chăm sóc duy nhất của cậu, cô từng bước rơi vào cạm bẫy, đắm chìm trong đó, không thể tự mình thoát ra…
Nhưng rõ ràng trong lòng cậu đã có người khác.
Cô không nên tham luyến mối quan hệ như vậy.
“Từ Bất Châu, sau này… Cậu không cần dạy tớ chơi bóng rổ nữa.”
Từ Bất Châu đang giúp cô chườm mắt nghe vậy dừng động tác, bình tĩnh lấy khăn giấy ướt đi, hai mắt híp lại, đầu ngón tay nghịch nghịch khăn giấy ướt, mặt không biểu cảm hỏi: “Tại sao, tìm được huấn luyện viên mới rồi?”
Hạ Thiên vì sợ bị cậu nghi ngờ, không còn cách nào khác đành phải lôi Trần Lâm ra làm lá chắn: “Ừm, Trần Lâm nói cậu ấy sẽ dạy tớ.”
Từ Bất Châu ném khăn giấy ướt đi, đúng lúc ném trúng đầu Mục Hách Lan.
Cậu ấy sững người một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn hai người ở hàng ghế trên.
Từ Bất Châu đối mặt mặt với Hạ Thiên, sắc mặt lạnh đến mức suýt kết băng: “Đồ đệ ngoan, cậu muốn phản bội sư phụ sao?”
“Cậu… Cậu đừng gọi tớ là đồ đệ nữa.”
“Cậu có biết ở trong thế giới võ hiệp, loại người này sẽ bị xử lý như thế nào không?”
“Không biết, tớ không hay đọc tiểu thuyết.”
“Cậu sẽ bị đánh gãy tay chân, ném xuống vách núi.”
“…”
Tiếng chuông vào lớp tình cờ vang lên, Từ Bất Châu vẫn ngồi ở chỗ của cô, không có ý định rời đi.
Cô sợ giáo viên tiếng Anh vào thấy cậu ngang nhiên ngồi trên bàn nên đẩy cậu: “Từ Bất Châu vào lớp rồi.”
Từ Bất Châu nắm lấy tay cô, dùng rất nhiều sức, giống như móng vuốt đại bàng giữ chặt con mồi.
“Từ Bất Châu!” Cô sốt ruột tránh né.
Một lát sau, rốt cuộc cậu cũng buông cô ra, cô suýt nữa thì ngã xuống mép ghế, may mà Kiều Dược Dược đỡ được cô.
Đáy mắt thiếu niên thoáng qua một tia lạnh lùng, cậu xoay người trở về chỗ ngồi, cái bàn dịch chuyển về phía sau, phát ra âm thanh.
Như muốn nói, cậu đang rất khó chịu.
Sau giờ học, Kiều Dược Dược lấy lại sách bài tập môn ngữ văn từ tủ văn phòng giáo viên, đưa sách của Từ Bất Châu cho cô như thường lệ, bảo cô đưa nó cho người ngồi phía sau.
Lần này, Hạ Thiên lại lắc đầu.
“Sao vậy?”
Trước kia, chỉ cần một việc nhỏ bé như vậy thôi, cũng có thể khiến Hạ Thiên vui vẻ thật lâu.
Hôm nay lại thấy thái độ khác thường của cô, Kiều Dược Dược nghĩ đến sự bất thường vừa rồi của Từ Bất Châu, nhỏ giọng hỏi cô: “Các cậu có mâu thuẫn hả?”
Hạ Thiên thấy Từ Bất Châu cùng một số bạn nam nữa đi ra khỏi lớp học, lúc này mới giải thích: “Về sau tớ muốn giữ khoảng cách với cậu ấy.”
“Vì sao?”
“Cậu ấy thích Đường Tâm Ý.”
“Thật hay giả vậy?” Kiều Dược Dược cau mày, tỏ vẻ không thể tin được:“ Tớ thấy cậu ấy không có hứng thú với cô ta, ngày hôm qua lúc cậu vừa rời đi, cậu ấy liền quăng cô ta sang một bên.”
“Cho nên ngày hôm qua tâm trạng của cậu ấy mới không tốt, trở về liền nổi giận với mèo.”
“Sao cậu lại biết, cậu ấy nói với cậu à?”
“Ừ, chính miệng cậu ấy nói.”
Mặc dù Kiều Dược Dược cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cái cậu Từ Bất Châu này… Vốn không ai biết cậu ấy nghĩ gì trong đầu.
“Vậy buổi chiều cậu có tới luyện tập không?”
“Có.”
Hạ Thiên chăm chỉ luyện tập, lần này không phải vì Từ Bất Châu cũng ở trong đội, cô muốn rèn luyện bản thân, cao lớn hơn, khoẻ mạnh hơn, thực hiện ước mơ trở thành một nữ phi công.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.