Chương 14:
Samson
26/12/2022
– Uhm thui vậy không cho thì tui lại nói ảnh biết… – tôi định rút lại tờ giấy bước đi thì con nhỏ giằng tơ giấy lại.
– Thôi được rồi để xem… có trò gì vui không… coi phải chỉ có mình anh quản lý gọi cho tui… – vừa ghi con nhỏ cười bĩu môi.
Con nhỏ ghi số điện thoại lên tờ giấy đưa tôi… Tôi cầm lấy chẳng nhìn đến tờ giấy… đi thẳng 1 mạch tới góc lôi ông nội lùn ra đặt tờ giấy lên tay ổng cái đùng… cứ như để nhỏ thấy rõ ràng rằng “thấy chưa tui xin cho người khác, tui không hề xem tới số dt bà nhé”. Sau đó tôi quay lưng đi thẳng ra quầy trà tiếp tục làm việc. Có điều lạ sao con nhỏ hoặc là đi 1 mình hoặc là rủ theo con điên kia theo chứ chẳng thấy tụi thằng đầu ngựa quay lại quán nữa.
Mặt mày tôi giờ đã bớt sưng, mất vết thương cũng khô và đang đóng mày… Ngứa… Tôi đứng gảy gảy… tay mò mò cái mặt như muốn quàu 1 cái cho tôi đã chứ rờ tới mấy miếng khô bò này… khó chịu quá… Đang gảy gảy con nhỏ đi ngang qua tự nhiên la một cái:
– Nè! – Tôi giật bắn người quay lại – dạ… dạ… (bà mẹ làm tau bị liệu rồi con vô duyên)… con nhỏ suýt phì cười vì cái thái độ của tôi… nhưng rồi cũng ghìm giọng xuống…
– Đừng có mò mò gỡ gỡ nửa… bị sẹo thâm bây giờ. – Nói xong con nhó quay lưng đi thẳng ra cổng.
Ơ cái con này lạ… tự nhiên kiếm chiện quan tâm tới vết thương của tôi nữa… bộ nhân phẩm phục hồi hay sao rồi… mặt tôi bị vậy là do đám bạn trời ơi của con nhỏ gây ra chứ ai… Nghĩ là vậy rồi tôi cũng thôi không gỡ cái mặt nữa… đi làm việc tiếp… lòng tôi bây giờ chỉ còn nghĩ tới ngay mai chủ nhật có cuộc hẹn với chị thôi… lần đâu tiên gặp chị… tự nhiên cảm thấy hơi run.
…
Để cho các bạn dễ hiểu câu chuyện mà tôi đang kể, thì tôi sẽ kể cùng lúc 3 thời điểm.
Thứ 1: “Hiện tại” là thời điểm mà tôi đang ngồi trước bàn phím gõ câu chuyện này. Những gì xảy ra trong hiện tại tôi sẽ dùng chứ in nghiêng để viết.
Thứ 2: “Quá khứ” là thời điểm mà tôi vừa thi đại học xong, tức là thời điểm mà tôi đã kể từ đầu câu chuyện. Những gì xảy ra trong quá khứ tôi sẽ dùng chữ thường để viết.
Thứ 3: “Quá khứ của quá khứ” là thời điểm trước “quá khứ” một khoảng thời gian. Những gì xảy ra trong thời điểm này, tôi sẽ viết bằng chữ im đậm.
Sáng… thức dậy miệng đắng nghét, bụng đói cồn cào. Đêm qua thức hơi khuya (đêm nào mà chẳng thức khuya)… tự nhiên nhỏ em bạn (cũng một trong mấy hoa khôi trường Văn Lang)… mấy bữa không liên lạc, đang ngồi viết lại truyện thì nhỏ buzz cái ầm, giật mình… rồi call video cho tôi…
Bên kia màn hình hiện lên một gương mặt đẹp dịu dàng, đôi mắt to tròn quen thuộc (nhỏ có nét đẹp và dạng mặt y như chị gì gì đóng vai Hoàng hậu trong phim Thiên Mệnh Anh Hùng đấy các bác)… Nhỏ buồn… lần nào buồn cũng vậy… đều kiếm mình, call video xong… nói 1 câu “anh… em buồn… buồn nghiêm túc” (buồn mà cũng nghiêm túc). Vậy đó… rồi ngồi im, có khi khóc, nhưng chẳng nói gì… có hỏi gì cũng không nói, chỉ lắc đầu rồi ôm con mèo hôn, không thì lấy cái này cái nọ ra nghịch, ngồi vẽ xong khoe… Xong nghịch đã, khóc đã… rồi đi ngủ… Tôi cũng vậy, phải dừng viết ngồi nói, chat… mặc dù nhỏ chỉ toàn là lắc đầu hoặc gật đầu… nhưng cũng phải nói, cũng phải ráng ngồi chọc cười nhỏ… haizz riết rồi giống tự kỷ theo nhỏ luôn.
Tối nay… nếu chẳng có gì thay đổi… có lẽ… sẽ mua hoa chạy xe đi thăm chị… trò chuyện… rồi về và lại cặm cụi gõ lại ký ức:)
…
Sáng chủ nhật đẹp trời… đêm qua không có mưa nên trời rất thoáng… Sài Gòn buổi sáng sớm luôn mang lại cho người ta cảm giác rộn ràng, tràn đầy sức sống. Ngày mới mà, người ta tất bật chuẩn bị cho công việc, phần chuẩn bị cho những giây phút thư giãn bên bạn bè, gia đình và cả người yêu nữa chứ. Hôm nay tôi cũng dậy sớm… chuẩn bị sớm nhưng đồ tôi mặc lại chỉ là 1 bộ quần áo cũ. Cái quần thì của nhỏ nào tặng trong hộc bàn hôm 26 – 3 năm 12, cái áo màu xanh lá cây là của nhỏ bạn gái tôi trên tỉnh về tặng hôm sinh nhật.
Tôi mỉm cười nhớ lại cái hôm ấy tôi được bình chọn là người hạnh phúc nhất cái trường… giờ ra chơi, tôi đang ngồi vu vơ trên lan can tầng 2 trường. Ở cái vị trí này tôi có thể nhìn thấy khắp trường nhưng ngược lại, rất khó để ai phát hiện ra tôi trừ mấy bà giám thị. Trên sổ của mấy bả thì cái tội “mạo hiểm với tính mạng của mình (ngồi lan can)” là cái tội thường trực nhất tôi mắc phải – thiệt mấy bà này cũng rảnh đâu nghĩ ra cái tội củ chuối hơn củ chuối nửa @@… lâu lâu vẫn được chụp tấm hình làm bằng chứng để phạt tôi =)). Đang thiu thiu ngủ thì nghe ồn ào ở phía cổng trường… chẳng quan tâm. Tôi vẫn lan man ngủ thì nghe tiếng ồn ào càng ngày càng gần… các lớp khác đều đổ dồn con mắt quay ra nhìn về cái đám đông đó…
Lũ bạn trong lớp tôi cũng chạy ùa ra lan can đứng nhìn bàn tán. Thấy đám đông đi về phía cầu thang lên lớp tôi, tụi bạn tôi bàn tán. Thằng Hảo với tụi con gái lại kéo tay tôi hối hả:
– M… M hay M đi đường kia xuống can – tin mau.
– Ừ đi đi M… mua dùm tụi này mấy bịch nước mía đi.
– Thôi thôi mày kéo nó đi xuống can – tin liền, ở đó còn mua dùm nữa…
Tiếng mấy nhỏ bạn trong lớp hối thúc tôi rộn cả lên… chẳng kịp trả lời gì thằng Hảo kéo tôi xuống đẩy đi.
– Móa mày làm ơn trốn liền dùm tau.
– ĐM trốn làm cc gì. Mày ở đó tao chạy gọi thêm mấy thằng nửa… – thằng Thịnh chạy vụt đi xuống cầu thang…
Giờ tôi mới cảm nhận sự nguy hiểm đang tới gần. Chuyện thường ở huyện, chắc lại là anh chàng nào kéo băng qua kiếm tôi nói chuyện đây mà. Tôi cười khẩy giật bịch nước mía trên tay nhỏ đứng kế hút rột rột… Toàn cao to lực lưỡng nhưng chẳng biết suy nghĩ gì hết… tranh giành tình yêu bằng nắm đấm thì chỉ có mỗi kết quả duy nhất là mất tất cả, càng hùng hổ càng chứng tỏ mình đã chịu thua đối phương.
Đám đông đã kéo lên tới chỗ tôi ngồi… mỗi người mỗi tâm trạng riêng, thái độ riêng, tụi con gái thì lo sợ còn tụi con trai thì sẵn sàng ứng chiến. Tôi quay qua nhìn đám đông… bật ngửa… suýt lộn cổ xuống dưới đất, cũng may tôi quen cái vụ giật mình đứng tim kiểu này mỗi lần bà giám thị đứng bắt quả tang tôi nên tôi nhanh tay ôm lấy cành cây gần đó lộn 1 vòng rồi nhảy trở lại lan can… Trời ơi con nhỏ bạn gái của tôi ở trường trên tỉnh xuống… mặc cái váy màu hồng, đi giày cao gót màu hồng, tóc xõa ngang vai đang ôm 1 cái hộp cũng màu hồng trên tay đi lại gần tôi. Xung quanh nhìn là biết đám bạn của em họ con nhỏ hộ tống nó, còn gấp mấy lần số người còn lại là cái đám nhiều chuyện thấy đông đi theo cho có chứ biết quái gì.
– Đi đâu vậy chị 2222222222.
– Em… em… vợ xuống chúc mừng sinh nhật anh… anh… chồng – nhỏ run run đưa quà lên trước mặt tôi. Tôi hả họng muốn đột quỵ luôn. Trời ơi hết giờ tặng rồi sao mặc bộ đồ nổi bật này đi vô trường ngay lúc này hả trời.
– Ờ… ờ… thì… ờ… – gần như tôi á khẩu luôn rồi.
– … sinh nhật vui vẻ… em yêu anh chồng ngố… – nhỏ hét lên hôn chụt lên môi tôi 1 cái rồi quay lưng chạy đi – … em về trển nha…
Đám đông ồ lên ngạc nhiên, rồi vỗ tay rùm trời đất, reo ho trêu chọc tôi… Còn tôi chỉ biết gục đầu vô con bạn (gục vô ngực mới ghê) mà trốn. Thằng Hảo ôm cái hộp quà chửi đổng:
– Cái bà mẹ… Việt nam anh hùng tôi… làm tao tưởng uýnh lộn tới nơi ai dè cắn lộn.
Trống điểm, cả đám giải tán, tụi bạn dìu tôi đi vào lớp (đột quỵ thiệt rầu). Đám con gái ngồi mở quà của tôi ra xem, còn tôi chỉ biết ngồi thở dài nhìn từng món quà được đem ra triển lãm. Bà cô môn lịch sử bước vào… Chào hỏi cho có lệ xong, bả lật ngay cuốn sổ sinh tử ra… nhìn về phía tôi nói ngọt ngào:
– M… sinh nhật hả em – má ơi da gà nổi rần rần trong người con rồi.
– Dà… nghe đồn vậy đó cô.
– Giỏi quá hen… lên đây em.
Thôi xong thuộc chữ nào tui chết liền tại chỗ cho bà coi. Tôi run run bước lên, con nhỏ ngồi đầu bàn xé vội cái nhãn tên rồi cầm cuốn vở nhét vào tay tôi. Bà cô vẫn ngọt ngào – … nhanh lên em hai đứa dìu bạn M lên cho cô… – 2 thằng quỷ bạn nhàu ra xốc vai nắm tay dìu tôi lên bảng, bà cô nhìn tôi bỏ cái kính ra cười tươi – … bộ đuối lắm sao phải nhờ bạn khác dìu lên dzậy em…
– Dà… tiết nào mà thấy cô là em đuối thiệt – tôi làm bộ vịn bàn xìu xìu…
– Nhanh gọn nhé! Trình bày diễn biến…
Tôi đứng cười nhìn cô, cười… nhìn xuống lớp, cười, nhìn cô… và lại cười… mấy đứa bàn đầu lẩm nhẩm nhắc bài nhưng than ôi… lịch sử chứ phải toán lý hóa đâu mà nhắc 1 – 2 chữ là nhớ được liền, tới tập học mà tôi còn không có nữa là =))… Tôi quay qua nhìn cô cười, cô nhìn tôi cười đưa cuốn tập trả lại tôi… Mừng sinh nhật bạn M, chữ đẹp, 2 điểm =))
– Học kiểu này năm sau chúc mừng sinh nữa em nhé!
– Dà… chắc vậy quá cô.
Tôi ngoắc 2 thằng hồi nảy… hiểu ý 2 thằng quỷ nhào lên khiên tôi về tận chỗ. Thừa cơ tôi bóp trym làm 2 thằng nhỏ mặt đỏ lét lầm bầm chửi =)). Trên bảng cô bắt đầu giảng bài… Còn tôi thì ngồi mân mê mấy món quà… cái áo blue màu xanh, cái nón đen, 2 tấm hình, 1 móc khóa nửa trái tim, chai dầu thơm và hơn 554 ngôi sao giấy (nhỏ tự tay xếp trong vòng 2 ngày)… vui và hạnh phúc nhưng quê quá… haizzz nghĩ đi nghĩ lại tôi cũng đoán ra con nhỏ làm nổi vậy là để đánh dấu chủ quyền chứ đâu… Mật thám tay trong của nhỏ ở trường này không ít, chắc cũng nghe nhiều về thành tích lăng nhăng của tôi nên phải làm vậy để mấy nhỏ khác tránh xa tôi ra @@… nhìn hiền vậy mà nham hiểm thiệt =)).
Tin nhắn tới:
>> “Chok thik qua of vk không”
> “Uhm thik. Ma dang dau vay”
>> “Vk dang tren duong ve truong, cup hoc được co 2 tiet a hihi”
> “Hix gui qua hay bua khac xuong không được sao tu nhien… hix hix”
>> “Hihi tai e mun chok vui”
> “Uhm dzui… dzui muon khoc lun”
>> “Pleee ke chok ma bua nay em dep không hihi”
> “Uhm… dep dep muon khoc lun”
>> “Xi get chok wa. Chok hoc ik. Chu nhat vk xuong den banh kem cho chok hen”
Tôi cười… thật là… vượt hơn 30 km trốn tiết xuống chỉ để nói với tôi đúng 2 câu rồi chạy đi… cho nên gì thì gì… dù giờ đã chia tay… nhưng tôi vẫn giữ và mặc cái áo thường xuyên như 1 cách để nhớ lại 1 thời mối tình học trò ấy…
Bắt chiếc xe bus số 27 đi ra Bên Thành, xong lại đi bộ ngược về phía Hàn Thuyên. Lần đầu đi ra Quận 1 cho nên chẳng biết gì, cứ đi một tí lại hỏi đường. Cũng may lúc sáng chị nhắn tin kêu đi xe bus ra đi chứ tự đi 1 mình lạc biết chừng nào gặp được chị. Tìm mãi cũng tới được café Windown. Tôi rụt rè bước vào café, có lẽ tôi vẫn chưa quen được với cái không khí café ở một quán xa lạ và khá sang trọng này mặc dù tôi phục vụ tại quán café cũng đẹp mà. Coi bộ làm phục vụ quen nên làm khách cũng thấy hơi ngại ngại. Tôi cầm cuốn menu từ tay nhỏ phục vụ lật lật vài cái cho có lệ rồi gọi:
– Cho mình 1 café đá không đường.
– Dạ… cafe không đường hả anh.
– Uhm… nhớ nha… không bỏ đường.
– Thôi được rồi để xem… có trò gì vui không… coi phải chỉ có mình anh quản lý gọi cho tui… – vừa ghi con nhỏ cười bĩu môi.
Con nhỏ ghi số điện thoại lên tờ giấy đưa tôi… Tôi cầm lấy chẳng nhìn đến tờ giấy… đi thẳng 1 mạch tới góc lôi ông nội lùn ra đặt tờ giấy lên tay ổng cái đùng… cứ như để nhỏ thấy rõ ràng rằng “thấy chưa tui xin cho người khác, tui không hề xem tới số dt bà nhé”. Sau đó tôi quay lưng đi thẳng ra quầy trà tiếp tục làm việc. Có điều lạ sao con nhỏ hoặc là đi 1 mình hoặc là rủ theo con điên kia theo chứ chẳng thấy tụi thằng đầu ngựa quay lại quán nữa.
Mặt mày tôi giờ đã bớt sưng, mất vết thương cũng khô và đang đóng mày… Ngứa… Tôi đứng gảy gảy… tay mò mò cái mặt như muốn quàu 1 cái cho tôi đã chứ rờ tới mấy miếng khô bò này… khó chịu quá… Đang gảy gảy con nhỏ đi ngang qua tự nhiên la một cái:
– Nè! – Tôi giật bắn người quay lại – dạ… dạ… (bà mẹ làm tau bị liệu rồi con vô duyên)… con nhỏ suýt phì cười vì cái thái độ của tôi… nhưng rồi cũng ghìm giọng xuống…
– Đừng có mò mò gỡ gỡ nửa… bị sẹo thâm bây giờ. – Nói xong con nhó quay lưng đi thẳng ra cổng.
Ơ cái con này lạ… tự nhiên kiếm chiện quan tâm tới vết thương của tôi nữa… bộ nhân phẩm phục hồi hay sao rồi… mặt tôi bị vậy là do đám bạn trời ơi của con nhỏ gây ra chứ ai… Nghĩ là vậy rồi tôi cũng thôi không gỡ cái mặt nữa… đi làm việc tiếp… lòng tôi bây giờ chỉ còn nghĩ tới ngay mai chủ nhật có cuộc hẹn với chị thôi… lần đâu tiên gặp chị… tự nhiên cảm thấy hơi run.
…
Để cho các bạn dễ hiểu câu chuyện mà tôi đang kể, thì tôi sẽ kể cùng lúc 3 thời điểm.
Thứ 1: “Hiện tại” là thời điểm mà tôi đang ngồi trước bàn phím gõ câu chuyện này. Những gì xảy ra trong hiện tại tôi sẽ dùng chứ in nghiêng để viết.
Thứ 2: “Quá khứ” là thời điểm mà tôi vừa thi đại học xong, tức là thời điểm mà tôi đã kể từ đầu câu chuyện. Những gì xảy ra trong quá khứ tôi sẽ dùng chữ thường để viết.
Thứ 3: “Quá khứ của quá khứ” là thời điểm trước “quá khứ” một khoảng thời gian. Những gì xảy ra trong thời điểm này, tôi sẽ viết bằng chữ im đậm.
Sáng… thức dậy miệng đắng nghét, bụng đói cồn cào. Đêm qua thức hơi khuya (đêm nào mà chẳng thức khuya)… tự nhiên nhỏ em bạn (cũng một trong mấy hoa khôi trường Văn Lang)… mấy bữa không liên lạc, đang ngồi viết lại truyện thì nhỏ buzz cái ầm, giật mình… rồi call video cho tôi…
Bên kia màn hình hiện lên một gương mặt đẹp dịu dàng, đôi mắt to tròn quen thuộc (nhỏ có nét đẹp và dạng mặt y như chị gì gì đóng vai Hoàng hậu trong phim Thiên Mệnh Anh Hùng đấy các bác)… Nhỏ buồn… lần nào buồn cũng vậy… đều kiếm mình, call video xong… nói 1 câu “anh… em buồn… buồn nghiêm túc” (buồn mà cũng nghiêm túc). Vậy đó… rồi ngồi im, có khi khóc, nhưng chẳng nói gì… có hỏi gì cũng không nói, chỉ lắc đầu rồi ôm con mèo hôn, không thì lấy cái này cái nọ ra nghịch, ngồi vẽ xong khoe… Xong nghịch đã, khóc đã… rồi đi ngủ… Tôi cũng vậy, phải dừng viết ngồi nói, chat… mặc dù nhỏ chỉ toàn là lắc đầu hoặc gật đầu… nhưng cũng phải nói, cũng phải ráng ngồi chọc cười nhỏ… haizz riết rồi giống tự kỷ theo nhỏ luôn.
Tối nay… nếu chẳng có gì thay đổi… có lẽ… sẽ mua hoa chạy xe đi thăm chị… trò chuyện… rồi về và lại cặm cụi gõ lại ký ức:)
…
Sáng chủ nhật đẹp trời… đêm qua không có mưa nên trời rất thoáng… Sài Gòn buổi sáng sớm luôn mang lại cho người ta cảm giác rộn ràng, tràn đầy sức sống. Ngày mới mà, người ta tất bật chuẩn bị cho công việc, phần chuẩn bị cho những giây phút thư giãn bên bạn bè, gia đình và cả người yêu nữa chứ. Hôm nay tôi cũng dậy sớm… chuẩn bị sớm nhưng đồ tôi mặc lại chỉ là 1 bộ quần áo cũ. Cái quần thì của nhỏ nào tặng trong hộc bàn hôm 26 – 3 năm 12, cái áo màu xanh lá cây là của nhỏ bạn gái tôi trên tỉnh về tặng hôm sinh nhật.
Tôi mỉm cười nhớ lại cái hôm ấy tôi được bình chọn là người hạnh phúc nhất cái trường… giờ ra chơi, tôi đang ngồi vu vơ trên lan can tầng 2 trường. Ở cái vị trí này tôi có thể nhìn thấy khắp trường nhưng ngược lại, rất khó để ai phát hiện ra tôi trừ mấy bà giám thị. Trên sổ của mấy bả thì cái tội “mạo hiểm với tính mạng của mình (ngồi lan can)” là cái tội thường trực nhất tôi mắc phải – thiệt mấy bà này cũng rảnh đâu nghĩ ra cái tội củ chuối hơn củ chuối nửa @@… lâu lâu vẫn được chụp tấm hình làm bằng chứng để phạt tôi =)). Đang thiu thiu ngủ thì nghe ồn ào ở phía cổng trường… chẳng quan tâm. Tôi vẫn lan man ngủ thì nghe tiếng ồn ào càng ngày càng gần… các lớp khác đều đổ dồn con mắt quay ra nhìn về cái đám đông đó…
Lũ bạn trong lớp tôi cũng chạy ùa ra lan can đứng nhìn bàn tán. Thấy đám đông đi về phía cầu thang lên lớp tôi, tụi bạn tôi bàn tán. Thằng Hảo với tụi con gái lại kéo tay tôi hối hả:
– M… M hay M đi đường kia xuống can – tin mau.
– Ừ đi đi M… mua dùm tụi này mấy bịch nước mía đi.
– Thôi thôi mày kéo nó đi xuống can – tin liền, ở đó còn mua dùm nữa…
Tiếng mấy nhỏ bạn trong lớp hối thúc tôi rộn cả lên… chẳng kịp trả lời gì thằng Hảo kéo tôi xuống đẩy đi.
– Móa mày làm ơn trốn liền dùm tau.
– ĐM trốn làm cc gì. Mày ở đó tao chạy gọi thêm mấy thằng nửa… – thằng Thịnh chạy vụt đi xuống cầu thang…
Giờ tôi mới cảm nhận sự nguy hiểm đang tới gần. Chuyện thường ở huyện, chắc lại là anh chàng nào kéo băng qua kiếm tôi nói chuyện đây mà. Tôi cười khẩy giật bịch nước mía trên tay nhỏ đứng kế hút rột rột… Toàn cao to lực lưỡng nhưng chẳng biết suy nghĩ gì hết… tranh giành tình yêu bằng nắm đấm thì chỉ có mỗi kết quả duy nhất là mất tất cả, càng hùng hổ càng chứng tỏ mình đã chịu thua đối phương.
Đám đông đã kéo lên tới chỗ tôi ngồi… mỗi người mỗi tâm trạng riêng, thái độ riêng, tụi con gái thì lo sợ còn tụi con trai thì sẵn sàng ứng chiến. Tôi quay qua nhìn đám đông… bật ngửa… suýt lộn cổ xuống dưới đất, cũng may tôi quen cái vụ giật mình đứng tim kiểu này mỗi lần bà giám thị đứng bắt quả tang tôi nên tôi nhanh tay ôm lấy cành cây gần đó lộn 1 vòng rồi nhảy trở lại lan can… Trời ơi con nhỏ bạn gái của tôi ở trường trên tỉnh xuống… mặc cái váy màu hồng, đi giày cao gót màu hồng, tóc xõa ngang vai đang ôm 1 cái hộp cũng màu hồng trên tay đi lại gần tôi. Xung quanh nhìn là biết đám bạn của em họ con nhỏ hộ tống nó, còn gấp mấy lần số người còn lại là cái đám nhiều chuyện thấy đông đi theo cho có chứ biết quái gì.
– Đi đâu vậy chị 2222222222.
– Em… em… vợ xuống chúc mừng sinh nhật anh… anh… chồng – nhỏ run run đưa quà lên trước mặt tôi. Tôi hả họng muốn đột quỵ luôn. Trời ơi hết giờ tặng rồi sao mặc bộ đồ nổi bật này đi vô trường ngay lúc này hả trời.
– Ờ… ờ… thì… ờ… – gần như tôi á khẩu luôn rồi.
– … sinh nhật vui vẻ… em yêu anh chồng ngố… – nhỏ hét lên hôn chụt lên môi tôi 1 cái rồi quay lưng chạy đi – … em về trển nha…
Đám đông ồ lên ngạc nhiên, rồi vỗ tay rùm trời đất, reo ho trêu chọc tôi… Còn tôi chỉ biết gục đầu vô con bạn (gục vô ngực mới ghê) mà trốn. Thằng Hảo ôm cái hộp quà chửi đổng:
– Cái bà mẹ… Việt nam anh hùng tôi… làm tao tưởng uýnh lộn tới nơi ai dè cắn lộn.
Trống điểm, cả đám giải tán, tụi bạn dìu tôi đi vào lớp (đột quỵ thiệt rầu). Đám con gái ngồi mở quà của tôi ra xem, còn tôi chỉ biết ngồi thở dài nhìn từng món quà được đem ra triển lãm. Bà cô môn lịch sử bước vào… Chào hỏi cho có lệ xong, bả lật ngay cuốn sổ sinh tử ra… nhìn về phía tôi nói ngọt ngào:
– M… sinh nhật hả em – má ơi da gà nổi rần rần trong người con rồi.
– Dà… nghe đồn vậy đó cô.
– Giỏi quá hen… lên đây em.
Thôi xong thuộc chữ nào tui chết liền tại chỗ cho bà coi. Tôi run run bước lên, con nhỏ ngồi đầu bàn xé vội cái nhãn tên rồi cầm cuốn vở nhét vào tay tôi. Bà cô vẫn ngọt ngào – … nhanh lên em hai đứa dìu bạn M lên cho cô… – 2 thằng quỷ bạn nhàu ra xốc vai nắm tay dìu tôi lên bảng, bà cô nhìn tôi bỏ cái kính ra cười tươi – … bộ đuối lắm sao phải nhờ bạn khác dìu lên dzậy em…
– Dà… tiết nào mà thấy cô là em đuối thiệt – tôi làm bộ vịn bàn xìu xìu…
– Nhanh gọn nhé! Trình bày diễn biến…
Tôi đứng cười nhìn cô, cười… nhìn xuống lớp, cười, nhìn cô… và lại cười… mấy đứa bàn đầu lẩm nhẩm nhắc bài nhưng than ôi… lịch sử chứ phải toán lý hóa đâu mà nhắc 1 – 2 chữ là nhớ được liền, tới tập học mà tôi còn không có nữa là =))… Tôi quay qua nhìn cô cười, cô nhìn tôi cười đưa cuốn tập trả lại tôi… Mừng sinh nhật bạn M, chữ đẹp, 2 điểm =))
– Học kiểu này năm sau chúc mừng sinh nữa em nhé!
– Dà… chắc vậy quá cô.
Tôi ngoắc 2 thằng hồi nảy… hiểu ý 2 thằng quỷ nhào lên khiên tôi về tận chỗ. Thừa cơ tôi bóp trym làm 2 thằng nhỏ mặt đỏ lét lầm bầm chửi =)). Trên bảng cô bắt đầu giảng bài… Còn tôi thì ngồi mân mê mấy món quà… cái áo blue màu xanh, cái nón đen, 2 tấm hình, 1 móc khóa nửa trái tim, chai dầu thơm và hơn 554 ngôi sao giấy (nhỏ tự tay xếp trong vòng 2 ngày)… vui và hạnh phúc nhưng quê quá… haizzz nghĩ đi nghĩ lại tôi cũng đoán ra con nhỏ làm nổi vậy là để đánh dấu chủ quyền chứ đâu… Mật thám tay trong của nhỏ ở trường này không ít, chắc cũng nghe nhiều về thành tích lăng nhăng của tôi nên phải làm vậy để mấy nhỏ khác tránh xa tôi ra @@… nhìn hiền vậy mà nham hiểm thiệt =)).
Tin nhắn tới:
>> “Chok thik qua of vk không”
> “Uhm thik. Ma dang dau vay”
>> “Vk dang tren duong ve truong, cup hoc được co 2 tiet a hihi”
> “Hix gui qua hay bua khac xuong không được sao tu nhien… hix hix”
>> “Hihi tai e mun chok vui”
> “Uhm dzui… dzui muon khoc lun”
>> “Pleee ke chok ma bua nay em dep không hihi”
> “Uhm… dep dep muon khoc lun”
>> “Xi get chok wa. Chok hoc ik. Chu nhat vk xuong den banh kem cho chok hen”
Tôi cười… thật là… vượt hơn 30 km trốn tiết xuống chỉ để nói với tôi đúng 2 câu rồi chạy đi… cho nên gì thì gì… dù giờ đã chia tay… nhưng tôi vẫn giữ và mặc cái áo thường xuyên như 1 cách để nhớ lại 1 thời mối tình học trò ấy…
Bắt chiếc xe bus số 27 đi ra Bên Thành, xong lại đi bộ ngược về phía Hàn Thuyên. Lần đầu đi ra Quận 1 cho nên chẳng biết gì, cứ đi một tí lại hỏi đường. Cũng may lúc sáng chị nhắn tin kêu đi xe bus ra đi chứ tự đi 1 mình lạc biết chừng nào gặp được chị. Tìm mãi cũng tới được café Windown. Tôi rụt rè bước vào café, có lẽ tôi vẫn chưa quen được với cái không khí café ở một quán xa lạ và khá sang trọng này mặc dù tôi phục vụ tại quán café cũng đẹp mà. Coi bộ làm phục vụ quen nên làm khách cũng thấy hơi ngại ngại. Tôi cầm cuốn menu từ tay nhỏ phục vụ lật lật vài cái cho có lệ rồi gọi:
– Cho mình 1 café đá không đường.
– Dạ… cafe không đường hả anh.
– Uhm… nhớ nha… không bỏ đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.