Chương 15:
Samson
26/12/2022
Nhỏ phục vu quay đi, rồi quay lại 2 – 3 cái nhìn tôi như người ngoài hành tinh ấy. Có lẽ lần đầu tiên thấy một thằng nhóc non choẹt gọi món café không đường đây mà… Tôi đến sớm, tôi luôn vậy trong mọi cuộc hẹn, tranh thủ time đến sớm trước ít nhất 15 phút hoặc nửa tiếng. Tôi không thích cảm giác chờ đợi, nhưng lại kiên nhẫn chờ đợi, vì không thích nên tôi không muốn ai chờ tôi hết và vì vậy tôi buộc phải chờ đợi =)).
Sài Gòn buổi sáng chủ nhật, mọi thứ luôn bình yên đến lạ, ít có những bon chen xô bồ, ít kẹt xe… chỉ là hình ảnh của những con người thoải mái tận hưởng không khí của ngày nghỉ… có lẽ ở SG, nhịp sống chậm nhất, bình yên nhất là vào những buổi sáng chủ nhật… Nhấm nháp ly café đắng, mọi thứ trở nên nhẹ nhàng và đơn giản hơn, cũng bớt hồi hộp… đây không phải là lần đầu tiên tôi hẹn gặp một người bạn trên mạng, nhưng chẳng hiểu sao từ đêm qua đến giờ tôi run và hồi hộp lắm. Chị cũng chỉ là một người chị bạn mà thôi, có khác là chưa bao giờ tôi nhìn được thấy chị mà thôi. Cảm giác sắp được gặp một người bạn thân nhưng chưa bít mặt thật kỳ lạ.
Một chiếc xe trắng dừng lại dưới lòng đường. Tôi nhìn lướt qua, bên trong bước ra một cô gái với chiếc váy màu xanh lá nhạt, đôi chân trần dài đặc trưng có thể nhìn thấy ở những người mang giày cao gót, đặc biệt là model, mái tóc dài và đen… tiến về phía quán café. Chậc, Sài Gòn sao lắm người đẹp vậy nhỉ. Rồi tôi quay đi chỗ khác, nhấm một ngụm café đắng, đa số người trong quán đều nhìn theo từng bước chân của người con gái đó, riêng tôi thì không vì lúc này tôi mãi nhìn về phía lòng đường và cố tìm thấy ai có vẻ giống chị hay không mặc dù tôi chẳng biết chị là ai…
Đột nhiên 2 thằng cha bàn kế bên cứ quay qua nhìn tôi… thấy lạ tôi quay qua ghế đối diện, người đẹp đẹp lúc nãy đang tiến lại gần đứng nhìn tôi, đã cao lại còn đứng trong khi tôi ngồi thành ra tôi cảm thấy nhỏ bé quá @@… “vụ gì đây trời không lẽ mình ngồi nhầm bàn đặt của bà này”… Tôi vẫn ngơ ngác khi người đó ngồi xuống nhìn tôi, nhìn từ đầu rồi lại nhìn xuống chân, nhìn ly café để trên bàn… xong rồi lại nhìn tôi… Một khoảng time nghẹt thở trôi qua… tôi vẫn chẳng phản ứng, cũng chẳng nghĩ được gì hết. Chỉ thấy người đó bỏ cái túi lên bàn rồi cầm lấy li café của tôi cho lên miệng uống 1 cách ngon lành tự nhiên, hồn nhiên… uống đâu được một ngụm thì đặt vội ly café xuống bàn nhăn nhó cái mặt nói:
– Đồ khùng café gì đắng nghét dzậy.
Nghe xong tôi muốn bật ngửa vì shock… Oh my god… vụ gì đây trời không lẽ Sài Gòn này toàn mấy đứa đẹp mà bị tưng tưng… tự nhiên lấy ly café của người ta uống xong còn oánh giá cái nhân phẩm vừa được phục hồi của mình nữa chứ.
– … mình mình… có quen hả?
Người đó bật cười rồi cầm lấy chậu hoa cúc dại trên bàn của tôi đưa lên ngắm nghía – ê bậy bưởi, café nghịch thì được còn cái này thì không… quà để tôi và chị nhận ra nhau mà. Tuy nhiên tôi vẫn không nói gì… chỉ nhìn người đó ngơ ngác (tinh thần bị áp chế trầm trọng rồi)
– Hoa đẹp ha… kiếm đâu hay dzạ?
Tôi gật gật, mặt tôi nếu ai thấy thì lúc này nhìn thấy chắc cùng phì cười vì được khắc 2 chữ to đùng “ngơ ngác”. Chợt điện thoại rung, tôi lấy ra mắt không rời người đó và nghe máy.
– Nhox khùng… chị nè…
Đối phương đang lên tiếng, điện thoại đối phương đang cầm trên tay và nói… hình đây, tiếng ở ngay đây, còn hồn của tôi lại ngơ ngác vu vơ trên ngọn cây mất rồi, điện thoại tôi từ từ rơi xuống đất… (điện thoại tàu khựa có khác rớt 1 cái pin, nắp thân máy chia nhau 3 ngả mà nằm =)) )
– Đồ mặt ngố… tỉnh lại coi… tỉnh lại tỉnh lại mau…
Vừa nói đối phương vừa cốc cốc lên đầu tôi cười hì hì.
– Anh ơi… anh… điện thoại của anh rơi đây ạ.
Tôi đưa tay nhận lại 3 mảnh của chiếc điện thoại từ tay nhỏ phục vụ, mắt vẫn mở tròn xoe nhìn đối phương.
– Cảm ơn bạn… – rồi cầm luôn menu đưa cho đối phương rồi tự tôi giật trả về cho nhỏ phục vụ.
– Một ca cao sữa đá ít sữa nha bạn – miệng nói tay đưa nhưng mắt và mặt vẫn nhìn về phía đối phương.
Tôi đoán chị đẹp, cảm nhận chị đẹp… nhưng… có ai nào ngờ chị đẹp đến như vậy đâu… Ngồi trước chị… giờ tôi như một thằng chăn dê =)) còn chị là 1 nữ hoàng sang trọng kiêu sa và xinh đẹp. Có bao giờ tôi dám nghĩ đến chị bên ngoài là thế này đâu. Cãi nhau chí chóe như con nít hằng ngay nhưng giờ chị trước mặt tôi đây là một thiếu nữ trưởng thành, đầy kiêu sa… vừa nhìn thoáng qua… tôi đã thấy chị ở một thế giới hoàn toàn khác tôi rồi… Cảm giác quá shock… quá bất ngờ và… quá hụt hẫng… hụt hẫng vì… chị quá đẹp… chị quá xa… Liệu gặp nhau lần này rồi… tôi còn có đủ can đảm để tiếp tục làm bạn làm nhox của chị nửa không. Có lẽ lại đánh mất thêm một người nữa tôi quý… mến rồi…
– Ca cao ở đây không biết ngon không nữa. Nè nè nhà ngươi còn sống không đó… nè nè xỉu thiệt òi hả.
Vừa nói chị vừa chọt chọt vô cái mũi của tôi… thôi… suy nghĩ bay lên cao vậy cũng vừa đủ rồi… rớt xuống thôi. Nghĩ vậy tôi nhấp 1 ngụm café rồi lên tiếng:
– Chị thiệt hả.
– Chứ ai trời… tên ngốc kia… không phải chị… sao biết món chị thích mà gọi hay ta: P…
– Sao… sao nhận ra nhox được dzậy.
– Nè nè… – vừa nói chị vừa chỉ vào cái áo của tôi và cầm chậu hoa cúc dzứ dzứ trước mặt tôi.
– Hix… ờ ờ… cũng nhanh mắt quá ha.
– Chứ sao… nè nè làm gì nãy giờ cứ ngơ ngơ hoài dzạ… ngố tồ.
– Sao không ngơ được… tự dưng ở đâu nhào dzô uống li café của người ta tỉnh bơ, còn la mình khùng nửa chứ…
– Hì hì ai bỉu nhox ngố quá chi. Mà café làm gì đắng quá hà…
– Thì nhox toàn uống không đường không mà quên rồi sao – tôi mỉm cười.
– Uhm hen, quên mất tiêu… mà chậu hoa cúc cho chị phải không – cái mặt nghinh nghinh lên trời giả bộ suy nghĩ… lời nói với cái mặt không hợp chút nào với cái dáng người của chị hết.
– Uhm… thì còn ai ngoài chị đâu (tỉnh thấy sợ, chậu hoa người ta chưa nói gì đã tự đem bỏ vô cái túi rồi giờ còn hỏi nửa)
– Kiếm hoa đâu ra hay ghê… ở đây chị kiếm khó lắm.
– Uhm chạy dọc mấy tiệm hoa kiểng ấy.
– Thôi lười đi lắm. Mai mốt nhox kiếm cho chị nghen.
…
Rồi hai đứa im lặng… mỗi người chìm trong suy nghĩ riêng của mình. Có lẽ đây là khoảng lặng cần thiết để bình tâm lại… nhất là với tôi… Thực sự tôi cảm thấy tự tin và sợ 1 điều gì đó quá… có lẽ người phải nói nên sợ cuộc gặp nay là tôi hơn là chị… Ly café của tôi cũng gần hết… chị thì ngồi chống tay lên bàn nhìn tôi, miệng thì hút ly ca cao tới giọt cuối cùng, vậy mà vẫn cố hút để tạo nên âm thanh rột rột…
– Nhìn gì dzữ dzạ.
– Nhìn nhox ấy.
– Có gì lạ đâu nhìn.
– Hi hi nhìn con nít hơn trong hình. – (Trời… còn gì nhục hơn hả trời…)
– Ờ thì còn nhỏ mà… rồi sao.
– Thì ngố ngố nửa.
– Ngố khỉ… chị mới ngố thì có… hết cacao rồi hút chi hoài dzậy.
– Còn mà… hút cho hết ngọt lun hehe… giờ sao.
– Sao là sao.
Sài Gòn buổi sáng chủ nhật, mọi thứ luôn bình yên đến lạ, ít có những bon chen xô bồ, ít kẹt xe… chỉ là hình ảnh của những con người thoải mái tận hưởng không khí của ngày nghỉ… có lẽ ở SG, nhịp sống chậm nhất, bình yên nhất là vào những buổi sáng chủ nhật… Nhấm nháp ly café đắng, mọi thứ trở nên nhẹ nhàng và đơn giản hơn, cũng bớt hồi hộp… đây không phải là lần đầu tiên tôi hẹn gặp một người bạn trên mạng, nhưng chẳng hiểu sao từ đêm qua đến giờ tôi run và hồi hộp lắm. Chị cũng chỉ là một người chị bạn mà thôi, có khác là chưa bao giờ tôi nhìn được thấy chị mà thôi. Cảm giác sắp được gặp một người bạn thân nhưng chưa bít mặt thật kỳ lạ.
Một chiếc xe trắng dừng lại dưới lòng đường. Tôi nhìn lướt qua, bên trong bước ra một cô gái với chiếc váy màu xanh lá nhạt, đôi chân trần dài đặc trưng có thể nhìn thấy ở những người mang giày cao gót, đặc biệt là model, mái tóc dài và đen… tiến về phía quán café. Chậc, Sài Gòn sao lắm người đẹp vậy nhỉ. Rồi tôi quay đi chỗ khác, nhấm một ngụm café đắng, đa số người trong quán đều nhìn theo từng bước chân của người con gái đó, riêng tôi thì không vì lúc này tôi mãi nhìn về phía lòng đường và cố tìm thấy ai có vẻ giống chị hay không mặc dù tôi chẳng biết chị là ai…
Đột nhiên 2 thằng cha bàn kế bên cứ quay qua nhìn tôi… thấy lạ tôi quay qua ghế đối diện, người đẹp đẹp lúc nãy đang tiến lại gần đứng nhìn tôi, đã cao lại còn đứng trong khi tôi ngồi thành ra tôi cảm thấy nhỏ bé quá @@… “vụ gì đây trời không lẽ mình ngồi nhầm bàn đặt của bà này”… Tôi vẫn ngơ ngác khi người đó ngồi xuống nhìn tôi, nhìn từ đầu rồi lại nhìn xuống chân, nhìn ly café để trên bàn… xong rồi lại nhìn tôi… Một khoảng time nghẹt thở trôi qua… tôi vẫn chẳng phản ứng, cũng chẳng nghĩ được gì hết. Chỉ thấy người đó bỏ cái túi lên bàn rồi cầm lấy li café của tôi cho lên miệng uống 1 cách ngon lành tự nhiên, hồn nhiên… uống đâu được một ngụm thì đặt vội ly café xuống bàn nhăn nhó cái mặt nói:
– Đồ khùng café gì đắng nghét dzậy.
Nghe xong tôi muốn bật ngửa vì shock… Oh my god… vụ gì đây trời không lẽ Sài Gòn này toàn mấy đứa đẹp mà bị tưng tưng… tự nhiên lấy ly café của người ta uống xong còn oánh giá cái nhân phẩm vừa được phục hồi của mình nữa chứ.
– … mình mình… có quen hả?
Người đó bật cười rồi cầm lấy chậu hoa cúc dại trên bàn của tôi đưa lên ngắm nghía – ê bậy bưởi, café nghịch thì được còn cái này thì không… quà để tôi và chị nhận ra nhau mà. Tuy nhiên tôi vẫn không nói gì… chỉ nhìn người đó ngơ ngác (tinh thần bị áp chế trầm trọng rồi)
– Hoa đẹp ha… kiếm đâu hay dzạ?
Tôi gật gật, mặt tôi nếu ai thấy thì lúc này nhìn thấy chắc cùng phì cười vì được khắc 2 chữ to đùng “ngơ ngác”. Chợt điện thoại rung, tôi lấy ra mắt không rời người đó và nghe máy.
– Nhox khùng… chị nè…
Đối phương đang lên tiếng, điện thoại đối phương đang cầm trên tay và nói… hình đây, tiếng ở ngay đây, còn hồn của tôi lại ngơ ngác vu vơ trên ngọn cây mất rồi, điện thoại tôi từ từ rơi xuống đất… (điện thoại tàu khựa có khác rớt 1 cái pin, nắp thân máy chia nhau 3 ngả mà nằm =)) )
– Đồ mặt ngố… tỉnh lại coi… tỉnh lại tỉnh lại mau…
Vừa nói đối phương vừa cốc cốc lên đầu tôi cười hì hì.
– Anh ơi… anh… điện thoại của anh rơi đây ạ.
Tôi đưa tay nhận lại 3 mảnh của chiếc điện thoại từ tay nhỏ phục vụ, mắt vẫn mở tròn xoe nhìn đối phương.
– Cảm ơn bạn… – rồi cầm luôn menu đưa cho đối phương rồi tự tôi giật trả về cho nhỏ phục vụ.
– Một ca cao sữa đá ít sữa nha bạn – miệng nói tay đưa nhưng mắt và mặt vẫn nhìn về phía đối phương.
Tôi đoán chị đẹp, cảm nhận chị đẹp… nhưng… có ai nào ngờ chị đẹp đến như vậy đâu… Ngồi trước chị… giờ tôi như một thằng chăn dê =)) còn chị là 1 nữ hoàng sang trọng kiêu sa và xinh đẹp. Có bao giờ tôi dám nghĩ đến chị bên ngoài là thế này đâu. Cãi nhau chí chóe như con nít hằng ngay nhưng giờ chị trước mặt tôi đây là một thiếu nữ trưởng thành, đầy kiêu sa… vừa nhìn thoáng qua… tôi đã thấy chị ở một thế giới hoàn toàn khác tôi rồi… Cảm giác quá shock… quá bất ngờ và… quá hụt hẫng… hụt hẫng vì… chị quá đẹp… chị quá xa… Liệu gặp nhau lần này rồi… tôi còn có đủ can đảm để tiếp tục làm bạn làm nhox của chị nửa không. Có lẽ lại đánh mất thêm một người nữa tôi quý… mến rồi…
– Ca cao ở đây không biết ngon không nữa. Nè nè nhà ngươi còn sống không đó… nè nè xỉu thiệt òi hả.
Vừa nói chị vừa chọt chọt vô cái mũi của tôi… thôi… suy nghĩ bay lên cao vậy cũng vừa đủ rồi… rớt xuống thôi. Nghĩ vậy tôi nhấp 1 ngụm café rồi lên tiếng:
– Chị thiệt hả.
– Chứ ai trời… tên ngốc kia… không phải chị… sao biết món chị thích mà gọi hay ta: P…
– Sao… sao nhận ra nhox được dzậy.
– Nè nè… – vừa nói chị vừa chỉ vào cái áo của tôi và cầm chậu hoa cúc dzứ dzứ trước mặt tôi.
– Hix… ờ ờ… cũng nhanh mắt quá ha.
– Chứ sao… nè nè làm gì nãy giờ cứ ngơ ngơ hoài dzạ… ngố tồ.
– Sao không ngơ được… tự dưng ở đâu nhào dzô uống li café của người ta tỉnh bơ, còn la mình khùng nửa chứ…
– Hì hì ai bỉu nhox ngố quá chi. Mà café làm gì đắng quá hà…
– Thì nhox toàn uống không đường không mà quên rồi sao – tôi mỉm cười.
– Uhm hen, quên mất tiêu… mà chậu hoa cúc cho chị phải không – cái mặt nghinh nghinh lên trời giả bộ suy nghĩ… lời nói với cái mặt không hợp chút nào với cái dáng người của chị hết.
– Uhm… thì còn ai ngoài chị đâu (tỉnh thấy sợ, chậu hoa người ta chưa nói gì đã tự đem bỏ vô cái túi rồi giờ còn hỏi nửa)
– Kiếm hoa đâu ra hay ghê… ở đây chị kiếm khó lắm.
– Uhm chạy dọc mấy tiệm hoa kiểng ấy.
– Thôi lười đi lắm. Mai mốt nhox kiếm cho chị nghen.
…
Rồi hai đứa im lặng… mỗi người chìm trong suy nghĩ riêng của mình. Có lẽ đây là khoảng lặng cần thiết để bình tâm lại… nhất là với tôi… Thực sự tôi cảm thấy tự tin và sợ 1 điều gì đó quá… có lẽ người phải nói nên sợ cuộc gặp nay là tôi hơn là chị… Ly café của tôi cũng gần hết… chị thì ngồi chống tay lên bàn nhìn tôi, miệng thì hút ly ca cao tới giọt cuối cùng, vậy mà vẫn cố hút để tạo nên âm thanh rột rột…
– Nhìn gì dzữ dzạ.
– Nhìn nhox ấy.
– Có gì lạ đâu nhìn.
– Hi hi nhìn con nít hơn trong hình. – (Trời… còn gì nhục hơn hả trời…)
– Ờ thì còn nhỏ mà… rồi sao.
– Thì ngố ngố nửa.
– Ngố khỉ… chị mới ngố thì có… hết cacao rồi hút chi hoài dzậy.
– Còn mà… hút cho hết ngọt lun hehe… giờ sao.
– Sao là sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.