Ngày Hôm Qua… Đã Từng…

Chương 21:

Samson

26/12/2022

Con nhỏ mặt lạnh tanh hết sợ hãi kéo tôi ngồi xuống… Giờ mới biết đau… ai kêu sao đành làm vậy thôi… Tôi ngồi xuống… con nhỏ dùng tay giật mấy mảnh thủy tinh đâm trên tay tôi xuống (đau thấu trời xanh nhưng mờ đang làm mặt ngầu anh hùng cứu mỹ nhân cho nên đành cắn răng cắn lưỡi chịu đựng, dùng mục tiêu đôi chân dài của con nhỏ làm nơi để quên đi cái đau thôi=)) )… giật xong mấy mảng thủy tinh vỡ con nhỏ với tay lấy chai rượu trên bàn hổng thèm mất thời gian mở nắp tôi đập luôn cổ chai rượu vô cạnh bàn (chúa ơi… quá men) rồi đổ rượu vô miệng con nhỏ… ngậm 1 họng rượu con nhỏ phun cái phèo lên hai bàn tay tôi (chắc nhỏ cũng hoảng lắm nên quên cái vụ rượu đổ từ chai thẳng lên tay cũng được đâu cần chơi rượu pha emzin như vậy cho mất công @@)… băng xong hai tay, con nhỏ kéo vai tôi lại, hớp thêm 1 ngụm rượu… dùng tay xé luôn cái vai áo của tôi ra… phun rượu cái phèo rồi mới băng… rát… và đau… muốn hét lên nhưng mà không còn cơ hội hét lên nữa… con nhỏ cúi người sát tôi dùng miệng hỗ trợ hai tay băng bó, ngực con nhỏ ép sát người tôi, nhìn xuống dưới là thấy tận trong cổ áo con nhỏ, liếc mắt về góc 8h tính từ ngực con nhỏ là cái đùi trắng và cái mông trắng nõn vì bị cắt mất 1 miếng to vải: “… mùi nước hoa, mùi rượu, mùi máu và cả mùi con gái xộc lên mũi tôi… chết rồi… ngấy ngây con gà tay luôn =)) phê tới óc… quên cả đau”.

Đang phê thì ông nội Kha bước vào… ổng la làng lên…

– Trời ơi tui đi có 1 chút mà hai đứa uýnh lộn luôn hay sao… máu me tùm lum dzậy hảaaaaa…

Bỏ cái bánh kem xuống nhẹ nhàng…(cha này có tinh thần bảo vệ của công)… chạy ào lại dựng con nhỏ dậy xoay qua xoay lại…

– Sao rồi… đâu anh coi… em có sao không… sao quần áo rách hết vậy nè…

Bà mẹ… người trong nhà không lo… lo cho gái không… đồ phản quốc…

– Em không sao anh… tại cái ly bể… sợ em nhảy xuống đạp nên ảnh nhào vô chịu bị đâm cứu em đó… – tiếng con nhỏ lạnh lùng… đều đều… chỉ tay vô người tôi.

– Ờ ờ… vậy tốt… thằng kia… mày không sao chứ – giờ mới nhớ tui… chưa chết đâu ông nội:

– W…

– Để anh kêu đứa nào… chở nó qua bên bệnh viện cho người ta băng bó đàng hoàng lại… em ở đây dọn dẹp… lo cái vụ sinh nhật tới nha… – ông kha nói luôn…

– Thôi anh ở lại coi lo vụ sinh nhật cho bạn em… để em chở ảnh qua bệnh viện… sẵn mua đồ thay… đồ em vậy sao dự sinh nhật được.



– Uhm uhm… cũng được thôi em chở tôi qua cái phòng khám tư cho gần… biết đường không.

– Dạ biết… em đi nha. Anh nói với nhỏ Dung giùm em 1 tiếng.

– Ừ cẩn thân nhé… thằng kia đi ra xe nổi không mậy – bà già ông… nói chuyện gái nhỏ nhẹ… quay qua nói chuyện với tôi là nạt ầm ầm… tôi không nói gì… gượng đứng dậy đi xuống cầu thang… con nhỏ cầm chìa khóa xe lon ton chạy theo sau…

Ngồi trên xe… con nhỏ lấy cái áo khoác cột vòng sau lưng tôi vào người con nhỏ vì hai tay tôi cử động hết nổi sợ ngồi xe không vững. Mùi con gái từ cổ con nhỏ làm tôi lâng lâng… tiếc thiệt, tay liệt không ôm được =))… Phòng khám cũng gần… vừa đến nơi con nhỏ réo ầm lên làm 2 chị y tá xanh mặt chạy vội vã ra đỡ dìu tôi vào trong… Sướng thiệt… phòng khám tư có khác, y tá cũng xinh quá… tất nhiên không thể so với con nhỏ đang chạy sau lưng nhưng cũng thuộc dạng chất lượng. Vì bị cả người con nhỏ đè lên nên thủy tinh đâm vào tay vai tôi rất sâu, bác sĩ phải phẫu thuật cho tôi để lấy những mảnh vỡ còn lại, lúc nảy tôi còn tỉnh táo, cười cười… giờ thì cái đau thấm nên tôi bắt đầu bị choáng, người gần như lả đi vì mất máu… Mở mắt ra… tôi đang nằm trong phòng đặc biệt, chị y tá đang thay nước biển cho tôi…

– Em đang ở đâu vậy chị…

– Trong phòng vip em… nãy giờ em ngủ 2 tiếng rồi đó…

– Còn nhỏ đi chung với em đâu chị…

– Hihi bạn gái em hả, mới chạy đi đóng tiền viện phí cho em… chị chóng mặt với bạn gái em luôn… đã nói vết thương tuy sâu nhưng không có nguy hiểm gì… vậy mà cô bé la ầm lên nhất quyết phải đưa em vô phòng Vip mới chịu…

– Hix vậy chừng nào em được ra viện chị.

– Không sao đâu… vào 2 chai nước biển nửa… nằm nghĩ… sáng mai em xuất viện được rồi.



Nói xong chị y tá đặt tay lên trán tôi lau mồ hôi cho tôi… (ôi… tiếp đi chị… tay mềm mại quá)… đang phê thì con nhỏ đi vào, chị y tá gật đầu chào con nhỏ rồi bước đi ra… không quên khép cửa phòng lại. Nhìn con nhỏ bây giờ cũng bớt ác cảm đi một chút… Mặt mày tuy có bơ phờ, son phấn không còn, mặt mộc của con nhỏ vẫn đủ hạ gục bất cứ thằng con trai nào nhìn thấy, nhất là dáng người sexy của con nhỏ… nãy giờ cũng lâu, chắc tiệc sinh nhật sắp tàn rồi, vậy mà con nhỏ vẫn ở đây và chưa thay đồ nữa (thôi chết… mặc đồ kiểu này cứ đi đi lại lại trong phòng khám… chắc nhiều cha tử vong vì lên máu quá =)) )… Con nhỏ kéo cái ghế ngồi kế bên tôi… chẳng nói gì… lấy khăn lau mồ hôi trên trán, lau luôn mấy vết máu con dính trên ngực tôi…

Phòng vip, máy lạnh teo strym mà mồ hôi cứ tuôn ra là sao nhỉ. Tôi chẳng quay mặt nhìn con nhỏ làm gì… cứ nhìn lên trần nhà và im lặng… Hồi lâu cảm thấy lạ lạ… quay qua… con nhỏ đang nằm tựa đầu lên giường… trên mắt lấp lánh những giọt nước mắt… Tôi hoảng hồn… Tôi sợ nhất là con gái khóc… chỉ cần nhỏ nào khóc trước mặt tôi thì nói gì tôi cũng xiu lòng theo ngay. Cố gắng nhấc tay phải (vai không bị thương) rụt rè lau nước mắt cho con nhỏ…

– Nè nè… tự nhiên khóc dzậy…

Con nhỏ ngẩn mặt lên nhìn tôi… rồi tự tay lau nước mắt, quay lại nhìn tôi với bộ mặt lạnh lùng hằng ngày…

– Không có gì!

Xì… thấy ghét… đây cũng chẳng quan tâm.

Tiếng bước chân ồn ào bên ngoài… con nhỏ đi ra cửa… bên ngoài lấp ló mấy cái đầu chắc là bạn của con nhỏ… ông Kha chen vào… còn đám kia chắc con nhỏ không muốn cho thấy mặt tôi nên kéo cả đám đi ra ngoài.

– Coi ốm vậy chứ yếu quá mậy… có chút xíu mà băng bó ghê ông… – mẹ… thử ông bị như tui coi ông nội.

– Dà ai biết đâu… cái này chị y tá băng… không phải em.

– Chừng nào được về mậy.

– Người ta nói sáng mai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Hôm Qua… Đã Từng…

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook