Chương 22:
Samson
26/12/2022
– Cũng ổn… chú em mày có công lớn… biết bảo vệ người đẹp của anh… khà khà… mai tau qua chở cho mày về…
Ông Kha nói được mấy câu rồi đi ra ngoài (qua thăm con nhỏ thì có chứ lòng tốt nào thăm tôi)… nằm một mình, tôi cũng chẳng biết sao lúc nãy lại làm như vậy nửa… lúc nhìn con nhỏ sắp nhảy xuống tôi biết thế nào cũng ôm con nhỏ không kịp, chỉ còn cách đỡ bàn chân con nhỏ… tôi cũng biết chắc hay tay tôi không phải hecquyn mà nâng được cả người con nhỏ, thế nào cũng phải bị đâm nhưng tôi thà để bị đâm chứ không thể đứng nhìn được… đến lúc ngồi dậy tôi cũng chỉ lo con nhỏ bị mảnh vỡ nào đó đâm… Phù có lẽ tôi nghĩ quá nhiều thôi chứ ai trong hoàn cảnh đó chắc cũng sẽ tìm cách cứu con nhỏ như tôi mà.
Con nhỏ đi vào… lại kéo ghế nồi im nhìn tôi. Cứ tưởng ở lại đây 1 mình hoặc ông Kha hay đứa nào sẽ ở lại… ai dè con nhỏ cứng đầu này không chịu về… sau tôi mới biết ông Kha với bạn con nhỏ nói gì… con nhỏ cũng không nghe, đuổi tất cả về… cũng may… tôi lạnh… con nhỏ cũng lạnh… hai đứa đều im lặng… nếu không chẳng biết cãi nhau cỡ nào nửa.
Nằm được một hồi, suy nghĩ linh tinh… chợt nhớ tới chị… Thôi tiêu rồi… mai hẹn đi chơi với chị mà bi giờ nằm 1 đống thế này… đành phải gọi điện cho chị hẹn lại thôi… Nhưng mà… điện thoại thì năm trong túi… tay tôi băng 1 cục… làm sao lấy điện thoại ra bây giờ, có lấy cũng bấm có được đâu… Thấy tôi cố gắng động đậy cái tay… con nhỏ hiểu ý kéo tay tôi ra rồi móc điện thoại đưa tôi… cũng như không… tôi phùng mang trợn má, thở phì phò mà vẫn không co ngón tay lại bấm được số nào… Con nhỏ nhìn tôi thở dài rui giật lấy điện thoại của tôi:
– Muốn làm gì làm dùm cho.
Thôi vì sự nghiệp cao cả… đành nhờ nó thôi:
– Bấm dùm số của người tên “Chị”
Con nhỏ chăm chú tìm trong danh bạ… cũng không khó tìm, điện thoại tôi mới có vài người được lưu tên à… Tiếng nhạc chờ vang lên là bài “đồng thoại”… xong con nhỏ cầm điện thoại đưa vào tai tôi. Chị bắt máy… chưa kịp nói gì bên kia đã vang tên cái tiếng nghịch như con nít.
– Nhox khùng… gọi gì đó – chưa gì kiếm chiện gòi.
– Nhớ nên gọi được không – chết cha quên có con nhỏ ngồi đây… thôi nói nhanh rút gọn.
– Xí… đừng có lẻo mép… nói gì nói nhanh ta còn ngủ nửa oa oa.
– Mai nhox không gặp chị được… tại lịch học tự nhiên đổi… hay mình chờ cuối tuần được không chị.
– Hix… buồn vậy… ừ… cũng được… Sao nghe giọng íu xìu dzậy.
– Có gì đâu… tại làm hơi mệt.
– Xì… ăn nhìu dzô… ai bỉu ăn ít chi… cho chết.
– Ngon hen… dám trù ẻo… ngủ đi…
– Uhm… ta ngủ tiếp đây nhox con ngủ ngon…
– Dạ chị… c… tút tút tút… @@
Con nhỏ giật điện thoại lại tắt cái rụp… xong bấm nút tắt nguồn bỏ vô bóp của con nhỏ lun… hết nói nổi… tôi chưa kịp nói chúc chị ngủ ngon nữa… thiệt người khó ưa.
– Nằm im… đi đây chút…
Rồi con nhỏ quay đi ra ngoài… thôi xong… thằng cha nào đang bệnh mà thấy con nhỏ chắc đột quỵ quá… đi ẹo qua ẹo lại, cái đùi trắng nõn nà: X… nằm nghĩ ngợi lung tung… khoảng nửa tiếng con nhỏ quay trở lại. Chắc đi mua đồ thay… giờ con nhỏ mặc chiếc quần jean đơn giản và cái áo loại cánh dơi, chà áo này con nhỏ giơ tay lên 1 tí nhìn vô tay áo là thấy hết =))… đáng tiếc bên trong con nhỏ thủ lun 1 cái áo thun trắng rồi (chán thật), con nhỏ mang đôi giày búp bê đen… đi có một chút mà mua đủ thứ, quần áo rồi mấy trái cam, nho và một bịch cháo dinh dưỡng. Giờ mới nhớ… chưa ăn gì từ chiều. Con nhỏ kéo ghế lại gần… mở nắp tô cháo…
– Không ăn đâu…
– Mở miệng ra…
Nhìn mắt con nhỏ… kiểu này không mở miệng ra e nó đè mình cạy miệng chứ chẳng chơi à… Tôi đành mở miệng ra… phụt… thiếu điều muốn la làng lên… mắt tôi trợn ngược, mặt đỏ rần… Móa ơi đồ sát phu… ý lộn sát nhân… cháo nóng… muốn chín cái lưỡi tôi luôn rồi… Nhận ra sự tàn bạo của mình, con nhỏ chẳng những không hối hận mà còn bụp miệng quay đi vai run run =.= Đang cười chắc luôn.
– Sorry! Quên!
Con nhỏ cố ra vẻ mặt lạnh nói 2 từ ngắn gọn. Xong con nhỏ múc cháo, lần này thổi nhẹ nhàng rồi mới cho vào miệng tôi… Lưỡi tôi rát… ăn cũng chẳng biết cháo này mùi vị ra sao, kệ vậy cũng đỡ coi như ăn cháo trắng chứ ba cái cháo dinh dưỡng này ăn chán lắm. 1 thằng nằm im hả họng nhai nuốt, còn 1 đứa con gái ngồi múc thổi đúc cứ y như dây chuyền sản xuất công nghiệp ấy, nhịp nhàng trong im lặng… nhưng dây chuyền có khúc bị mắc lỗi… tuy có quãng nghĩ để con nhỏ thổi nguội rồi mới đút nhưng cháo đặc đâu có dễ nuốt, con nhỏ đút quá nhanh làm tôi nuốt mà nước mắt cứ trào ra… Thánh ơi con nhỏ này tôi quyết tâm giết người thiệt đây mà =.
– Ừ… ừ… út… ậm ôi…
(Sub: Từ từ… chậm thôi…)
Lại nhận ra cái sự tàn nhẫn của mình và không tỏ ra hối hận, lại bụm miệng quay mặt đi, lại run run cái vai vì cười… rồi quay lại làm mặt lạnh đút cháo cho tôi ăn tiếp.
– Sorry! Quên!
Ăn cháo xong, con nhỏ chuyển sang màn lột nho bắt tôi ăn… mặc dù lắc đầu, né cỡ nào con nhỏ cũng không chịu buông tha… Nhỏ lột từng trái nho, bỏ hạt rồi mới cho vào miệng tôi… Nho ngọt… ngon thiệt nhưng ăn mà phải nhờ người ta đút từng trái, lột từng trái thế này… ngại chết đi được… Càng mắc cỡ hơn khi chị y tá bước vào phòng để thay nước biển cho tôi…
– Hai người tình cảm hạnh phúc quá hen…
Tôi hơi ngượng… đành mượn đôi chân của chị y tá làm nơi để tập trung sự chú ý cho quên mắc cỡ… Hình như con nhỏ phát hiện đường đi ánh mắt của tôi cho nên dồn 3 trái nho (loại nho mỹ) đè vô họng tôi rồi đứng dậy đem rác đi bỏ vào thùng… Lần này thì nho hổng có ngon, vỏ và hạt không… nhưng có chị y tá ở đây không lẽ phun ra, vậy là đành ngậm đắng nuốt luôn vô bụng =.=… Con nhỏ quay trở lại phòng, chị y tá cũng chào tôi đi ra ngoài…
– 2 Người ngủ ngon nha.
– Cảm ơn! – Con nhỏ gật đầu.
Xong nhỏ kéo ghế lại ngồi nhìn tôi… Phù… thật là áp lực nặng nề… Đang nhìn tự nhiên con nhỏ kéo cái mền trùm lên mặt tôi… (gì dzậy má… con chưa chết mà @@)
– Cấm nhìn…
Chẳng biết con nhỏ làm gì, nhưng thật sự không tài nào kéo cái mền xuống được, đành dùng miệng thổi phù phù coi có bay được miếng nào không… tò mò quá… Đột nhiên con nhỏ kéo cái mền ra ngay lúc tôi đang chu mỏ lên thổi…
– Làm gì đó – con nhỏ gằng giọng…
– Ngộp…
Tôi suýt ngộp thiệt khi con nhỏ quay lưng qua, cái tay áo cánh dơi theo đà bay lên và tôi nhìn thấy bầu vú lấp ló bên trong tay áo… Thì ra che mặt tôi lại là để trút bớt ít nhất hai cái áo khác bên trong đây mà…
– Ngủ ngon!
Con nhỏ quay lưng leo lên chiếc giường kế bên kéo mền đắp quá nửa người rồi quay mặt qua bên kia im lặng. Tôi cũng chẳng thèm nói gì nửa… nằm nhắm mắt… tôi cũng ngủ dần dần, lúc này chị y tá có cho tôi uống 2 viên thuốc giảm đau, nên chắc thuốc có tác dụng khiến tôi buồn ngủ… Trong giấc ngủ chập chờn, dường như có ai đó nhìn tôi, có bàn tay ai đó vuốt nhè nhẹ lên mặt tôi… chẳng biết nửa, chỉ cảm giác như vậy thôi.
Tiếng còi xe cấp cứu reo inh ỏi làm tôi thức giấc, trời đã sáng. Vai và tay tôi hơi đau… quay qua bên cạnh… nhỏ đang ngồi, đầu tựa vào vai phải của tôi ngủ ngon lành, tay con nhỏ khẽ đặt hờ lên bàn tay đang được băng trắng của tôi. Chắc đêm qua con nhỏ khó ngủ đây mà… Tôi nằm im lặng, tóc và trán con nhỏ đang tựa rất gần môi tôi… Đúng là con gái khi ngủ… đa số đều đẹp như thiên thần… ngắm nhìn con nhỏ không biết chán. Nếu như gặp con nhỏ trong một hoàn cảnh khác, có lẽ tôi sẽ không quăng quá nhiều cục lơ với con nhỏ… Phải chi lúc nào con nhỏ cũng hiền lành như lúc ngủ thế này thì tôi sẽ rất thích nhìn con nhỏ giống như bao người khác… Tiếng cửa phòng mở. Chị y tá khác chị hôm qua bước vào…
– Nè dậy đi… nè nè…
Tôi thì thào vào tai nhỏ… Tôi không muốn nói quá to vì sợ nhỏ sẽ bị giật mình… Con nhỏ thức dậy… mặt ngơ ngác nhìn tôi, rồi nhìn chị y tá.
– Em đứng sang bên kia. Chị phải thay băng cho nhóc này.
Con nhỏ đứng dậy lùi về phía sau, mặt con nhỏ có vẻ hơi lo sợ thì phải… Nhỏ lo sợ đúng là không thừa chút nào… Từng cm băng được tháo ra như xát muối vào vết thương của tôi ấy… Đau và rát kinh khủng… Mặt tôi đỏ bừng lên… cắn chặt miệng để chịu đau… nhưng rồi vì đau quá hay sao, tôi chợt cười bật cười… Chị y tá nhìn tôi vài giây rồi lại tiếp tục công việc hành xác tôi… bổng có bàn tay ai đó đặt lên trán tôi… con nhỏ đứng bên cạnh, tay đặt lên trán tôi xoa nhẹ nhàng… tôi thôi cười… nằm im lặng… cái đau keo dài hơn 10 phút mới kết thúc… Dọn sạch đống băng thấm đỏ vì máu, chị y tá mỉm cười…
– Chưa thấy ai bị thay băng mà cười như em… đau quá hóa rồ hả chàng trai… Em có thể xuất viện rồi đó.
Ông Kha nói được mấy câu rồi đi ra ngoài (qua thăm con nhỏ thì có chứ lòng tốt nào thăm tôi)… nằm một mình, tôi cũng chẳng biết sao lúc nãy lại làm như vậy nửa… lúc nhìn con nhỏ sắp nhảy xuống tôi biết thế nào cũng ôm con nhỏ không kịp, chỉ còn cách đỡ bàn chân con nhỏ… tôi cũng biết chắc hay tay tôi không phải hecquyn mà nâng được cả người con nhỏ, thế nào cũng phải bị đâm nhưng tôi thà để bị đâm chứ không thể đứng nhìn được… đến lúc ngồi dậy tôi cũng chỉ lo con nhỏ bị mảnh vỡ nào đó đâm… Phù có lẽ tôi nghĩ quá nhiều thôi chứ ai trong hoàn cảnh đó chắc cũng sẽ tìm cách cứu con nhỏ như tôi mà.
Con nhỏ đi vào… lại kéo ghế nồi im nhìn tôi. Cứ tưởng ở lại đây 1 mình hoặc ông Kha hay đứa nào sẽ ở lại… ai dè con nhỏ cứng đầu này không chịu về… sau tôi mới biết ông Kha với bạn con nhỏ nói gì… con nhỏ cũng không nghe, đuổi tất cả về… cũng may… tôi lạnh… con nhỏ cũng lạnh… hai đứa đều im lặng… nếu không chẳng biết cãi nhau cỡ nào nửa.
Nằm được một hồi, suy nghĩ linh tinh… chợt nhớ tới chị… Thôi tiêu rồi… mai hẹn đi chơi với chị mà bi giờ nằm 1 đống thế này… đành phải gọi điện cho chị hẹn lại thôi… Nhưng mà… điện thoại thì năm trong túi… tay tôi băng 1 cục… làm sao lấy điện thoại ra bây giờ, có lấy cũng bấm có được đâu… Thấy tôi cố gắng động đậy cái tay… con nhỏ hiểu ý kéo tay tôi ra rồi móc điện thoại đưa tôi… cũng như không… tôi phùng mang trợn má, thở phì phò mà vẫn không co ngón tay lại bấm được số nào… Con nhỏ nhìn tôi thở dài rui giật lấy điện thoại của tôi:
– Muốn làm gì làm dùm cho.
Thôi vì sự nghiệp cao cả… đành nhờ nó thôi:
– Bấm dùm số của người tên “Chị”
Con nhỏ chăm chú tìm trong danh bạ… cũng không khó tìm, điện thoại tôi mới có vài người được lưu tên à… Tiếng nhạc chờ vang lên là bài “đồng thoại”… xong con nhỏ cầm điện thoại đưa vào tai tôi. Chị bắt máy… chưa kịp nói gì bên kia đã vang tên cái tiếng nghịch như con nít.
– Nhox khùng… gọi gì đó – chưa gì kiếm chiện gòi.
– Nhớ nên gọi được không – chết cha quên có con nhỏ ngồi đây… thôi nói nhanh rút gọn.
– Xí… đừng có lẻo mép… nói gì nói nhanh ta còn ngủ nửa oa oa.
– Mai nhox không gặp chị được… tại lịch học tự nhiên đổi… hay mình chờ cuối tuần được không chị.
– Hix… buồn vậy… ừ… cũng được… Sao nghe giọng íu xìu dzậy.
– Có gì đâu… tại làm hơi mệt.
– Xì… ăn nhìu dzô… ai bỉu ăn ít chi… cho chết.
– Ngon hen… dám trù ẻo… ngủ đi…
– Uhm… ta ngủ tiếp đây nhox con ngủ ngon…
– Dạ chị… c… tút tút tút… @@
Con nhỏ giật điện thoại lại tắt cái rụp… xong bấm nút tắt nguồn bỏ vô bóp của con nhỏ lun… hết nói nổi… tôi chưa kịp nói chúc chị ngủ ngon nữa… thiệt người khó ưa.
– Nằm im… đi đây chút…
Rồi con nhỏ quay đi ra ngoài… thôi xong… thằng cha nào đang bệnh mà thấy con nhỏ chắc đột quỵ quá… đi ẹo qua ẹo lại, cái đùi trắng nõn nà: X… nằm nghĩ ngợi lung tung… khoảng nửa tiếng con nhỏ quay trở lại. Chắc đi mua đồ thay… giờ con nhỏ mặc chiếc quần jean đơn giản và cái áo loại cánh dơi, chà áo này con nhỏ giơ tay lên 1 tí nhìn vô tay áo là thấy hết =))… đáng tiếc bên trong con nhỏ thủ lun 1 cái áo thun trắng rồi (chán thật), con nhỏ mang đôi giày búp bê đen… đi có một chút mà mua đủ thứ, quần áo rồi mấy trái cam, nho và một bịch cháo dinh dưỡng. Giờ mới nhớ… chưa ăn gì từ chiều. Con nhỏ kéo ghế lại gần… mở nắp tô cháo…
– Không ăn đâu…
– Mở miệng ra…
Nhìn mắt con nhỏ… kiểu này không mở miệng ra e nó đè mình cạy miệng chứ chẳng chơi à… Tôi đành mở miệng ra… phụt… thiếu điều muốn la làng lên… mắt tôi trợn ngược, mặt đỏ rần… Móa ơi đồ sát phu… ý lộn sát nhân… cháo nóng… muốn chín cái lưỡi tôi luôn rồi… Nhận ra sự tàn bạo của mình, con nhỏ chẳng những không hối hận mà còn bụp miệng quay đi vai run run =.= Đang cười chắc luôn.
– Sorry! Quên!
Con nhỏ cố ra vẻ mặt lạnh nói 2 từ ngắn gọn. Xong con nhỏ múc cháo, lần này thổi nhẹ nhàng rồi mới cho vào miệng tôi… Lưỡi tôi rát… ăn cũng chẳng biết cháo này mùi vị ra sao, kệ vậy cũng đỡ coi như ăn cháo trắng chứ ba cái cháo dinh dưỡng này ăn chán lắm. 1 thằng nằm im hả họng nhai nuốt, còn 1 đứa con gái ngồi múc thổi đúc cứ y như dây chuyền sản xuất công nghiệp ấy, nhịp nhàng trong im lặng… nhưng dây chuyền có khúc bị mắc lỗi… tuy có quãng nghĩ để con nhỏ thổi nguội rồi mới đút nhưng cháo đặc đâu có dễ nuốt, con nhỏ đút quá nhanh làm tôi nuốt mà nước mắt cứ trào ra… Thánh ơi con nhỏ này tôi quyết tâm giết người thiệt đây mà =.
– Ừ… ừ… út… ậm ôi…
(Sub: Từ từ… chậm thôi…)
Lại nhận ra cái sự tàn nhẫn của mình và không tỏ ra hối hận, lại bụm miệng quay mặt đi, lại run run cái vai vì cười… rồi quay lại làm mặt lạnh đút cháo cho tôi ăn tiếp.
– Sorry! Quên!
Ăn cháo xong, con nhỏ chuyển sang màn lột nho bắt tôi ăn… mặc dù lắc đầu, né cỡ nào con nhỏ cũng không chịu buông tha… Nhỏ lột từng trái nho, bỏ hạt rồi mới cho vào miệng tôi… Nho ngọt… ngon thiệt nhưng ăn mà phải nhờ người ta đút từng trái, lột từng trái thế này… ngại chết đi được… Càng mắc cỡ hơn khi chị y tá bước vào phòng để thay nước biển cho tôi…
– Hai người tình cảm hạnh phúc quá hen…
Tôi hơi ngượng… đành mượn đôi chân của chị y tá làm nơi để tập trung sự chú ý cho quên mắc cỡ… Hình như con nhỏ phát hiện đường đi ánh mắt của tôi cho nên dồn 3 trái nho (loại nho mỹ) đè vô họng tôi rồi đứng dậy đem rác đi bỏ vào thùng… Lần này thì nho hổng có ngon, vỏ và hạt không… nhưng có chị y tá ở đây không lẽ phun ra, vậy là đành ngậm đắng nuốt luôn vô bụng =.=… Con nhỏ quay trở lại phòng, chị y tá cũng chào tôi đi ra ngoài…
– 2 Người ngủ ngon nha.
– Cảm ơn! – Con nhỏ gật đầu.
Xong nhỏ kéo ghế lại ngồi nhìn tôi… Phù… thật là áp lực nặng nề… Đang nhìn tự nhiên con nhỏ kéo cái mền trùm lên mặt tôi… (gì dzậy má… con chưa chết mà @@)
– Cấm nhìn…
Chẳng biết con nhỏ làm gì, nhưng thật sự không tài nào kéo cái mền xuống được, đành dùng miệng thổi phù phù coi có bay được miếng nào không… tò mò quá… Đột nhiên con nhỏ kéo cái mền ra ngay lúc tôi đang chu mỏ lên thổi…
– Làm gì đó – con nhỏ gằng giọng…
– Ngộp…
Tôi suýt ngộp thiệt khi con nhỏ quay lưng qua, cái tay áo cánh dơi theo đà bay lên và tôi nhìn thấy bầu vú lấp ló bên trong tay áo… Thì ra che mặt tôi lại là để trút bớt ít nhất hai cái áo khác bên trong đây mà…
– Ngủ ngon!
Con nhỏ quay lưng leo lên chiếc giường kế bên kéo mền đắp quá nửa người rồi quay mặt qua bên kia im lặng. Tôi cũng chẳng thèm nói gì nửa… nằm nhắm mắt… tôi cũng ngủ dần dần, lúc này chị y tá có cho tôi uống 2 viên thuốc giảm đau, nên chắc thuốc có tác dụng khiến tôi buồn ngủ… Trong giấc ngủ chập chờn, dường như có ai đó nhìn tôi, có bàn tay ai đó vuốt nhè nhẹ lên mặt tôi… chẳng biết nửa, chỉ cảm giác như vậy thôi.
Tiếng còi xe cấp cứu reo inh ỏi làm tôi thức giấc, trời đã sáng. Vai và tay tôi hơi đau… quay qua bên cạnh… nhỏ đang ngồi, đầu tựa vào vai phải của tôi ngủ ngon lành, tay con nhỏ khẽ đặt hờ lên bàn tay đang được băng trắng của tôi. Chắc đêm qua con nhỏ khó ngủ đây mà… Tôi nằm im lặng, tóc và trán con nhỏ đang tựa rất gần môi tôi… Đúng là con gái khi ngủ… đa số đều đẹp như thiên thần… ngắm nhìn con nhỏ không biết chán. Nếu như gặp con nhỏ trong một hoàn cảnh khác, có lẽ tôi sẽ không quăng quá nhiều cục lơ với con nhỏ… Phải chi lúc nào con nhỏ cũng hiền lành như lúc ngủ thế này thì tôi sẽ rất thích nhìn con nhỏ giống như bao người khác… Tiếng cửa phòng mở. Chị y tá khác chị hôm qua bước vào…
– Nè dậy đi… nè nè…
Tôi thì thào vào tai nhỏ… Tôi không muốn nói quá to vì sợ nhỏ sẽ bị giật mình… Con nhỏ thức dậy… mặt ngơ ngác nhìn tôi, rồi nhìn chị y tá.
– Em đứng sang bên kia. Chị phải thay băng cho nhóc này.
Con nhỏ đứng dậy lùi về phía sau, mặt con nhỏ có vẻ hơi lo sợ thì phải… Nhỏ lo sợ đúng là không thừa chút nào… Từng cm băng được tháo ra như xát muối vào vết thương của tôi ấy… Đau và rát kinh khủng… Mặt tôi đỏ bừng lên… cắn chặt miệng để chịu đau… nhưng rồi vì đau quá hay sao, tôi chợt cười bật cười… Chị y tá nhìn tôi vài giây rồi lại tiếp tục công việc hành xác tôi… bổng có bàn tay ai đó đặt lên trán tôi… con nhỏ đứng bên cạnh, tay đặt lên trán tôi xoa nhẹ nhàng… tôi thôi cười… nằm im lặng… cái đau keo dài hơn 10 phút mới kết thúc… Dọn sạch đống băng thấm đỏ vì máu, chị y tá mỉm cười…
– Chưa thấy ai bị thay băng mà cười như em… đau quá hóa rồ hả chàng trai… Em có thể xuất viện rồi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.