Ngày Hôm Qua… Đã Từng…

Chương 23:

Samson

26/12/2022

Tôi cười hì hì gật đầu, con nhỏ đi ra theo chị y tá rồi khéo cửa lại.

– Đồ khùng! Đau mà cười!

Rồi con nhỏ lại lấy cái mền trùm lên đầu tôi lại… Chắc để mặc thêm áo vào đây mà… Đoán là vậy tôi cũng chẳng làm cái trò thổi phù phù chi cho mang nhục… Con nhỏ kéo cái mền ra nhìn tôi.

– Về nổi không… chở cho về.

Tôi gật đầu… vậy là con nhỏ đỡ tôi ngồi dậy… 2 đứa đi ra ngoài… Nhờ sự trợ giúp của chú bảo vệ… cuối cùng tôi cũng yên vị sau lưng con nhỏ…

– Đi đường nào?

Tôi khịt mũi…

– Quẹo phải chạy thẳng.

Đường đi về nhà tôi gần nhưng con nhỏ chảy rất chậm, cố gắng né hết mấy cái ổ gà hoặc lằn ranh giảm tốc… có lẽ sợ động tôi đau… Coi vậy mà cũng chu đáo nhỉ. Hai đứa chỉ nói với nhau đúng 4 từ, 1 thuộc về con nhỏ “đường nào” và 3 từ thuộc về tôi”quẹo trái” “quẹo phải” và “chạy thẳng”. Cuối cùng cũng được về tới nhà trọ… căn gác trọ nhỏ và nóng bức… nhờ một người hàng xóm đưa tôi vào trong xong… nhỏ chẳng nói chẳng rằng chạy đi một mạch… Xì chắc là rảnh nợ mừng quá chạy mất chứ gì… Nghĩ vậy… tôi cố khép cửa lại rồi nằm xuống nghĩ rồi ngủ thiếp đi…

Tỉnh dậy bởi tiếng chuông điện thoại ing ỏi… cố hết sức ngồi dậy lấy ngón tay có vẻ khỏe nhất chọt vào phím nghe, chọt lun nút mở loa ngoài… tiếng ông Kha la ầm bên máy…

– ĐM thằng kia mày đâu mất rồi…

– Dạ em đang ở nhà…

– Ủa về hồi nào mậy ai chở mày về…

– Dạ hồi sáng, con nhỏ (chết cha chưa biết tên nó) gì đó tôi chở em về…

– Ờ vậy hả… tại sáng tau ngủ quên (sax… sao không ngủ tới chiều luôn đi ông nội)… thôi nằm nghỉ đi mày… để tao kêu đứa nào đem cơm qua cho mày.

– Dạ thôi được rồi anh… tút tút…

Tôi đứng dậy nhìn quanh… phòng có vẻ gọn hơn thì phải… trên bàn có mấy bịch trái cây và hộp cháo, thuốc uống và cả 1 ly nước lọc rót sẵn… Chà… chắc là bà chủ nhà mua cháo giúp tôi đây mà, lúc nảy bà chủ hàng xóm cũng là người giúp tôi xuống xe rồi có ngồi hỏi hang tình hình của tôi mà… nhưng mà không lẽ bả biết thuốc của tôi là thuốc nào thuốc nào sao… hix hix… thôi kệ suy nghị nhìu mệt óc… ăn trước tính sau…



Cháo thịt bầm với củ dền, khoai tây… ăn cũng khá được mặc dù lưỡi còn rát vì cái vụ cháo nóng hôm qua… có muỗng cháo nhỏ xíu mà phải dùng hết hai tay mới múc nổi cháo… đúng hài… Ăn xong tôi uống thuốc ngay… cũng may có người rót nước ra sẵn chứ cái tay này mà ngồi bấm nút thùng nước chắc tới tết… uống xong nhưng vẫn thấy nghẹn nghẹn… chết cha… lần này phải tự lực cánh sinh rồi… Ngồi chọt mãi không dược giọt nước nào… cái khó ló cái khôn… khà khà không dùng tay được thì ta dùng chân… vậy là tôi tay cầm ly nước chân kẹp dzô nút bấm… nước chảy ra… thành công… có hơi mất hình tượng một tí nhưng kệ… miễn có nước uống là may rồi.

Đi vòng vòng trong phòng… cả ngày trời nằm 1 chỗ… mỏi chân thiệt. Chợt thấy thiếu thiếu cái gì đó… chết cha… lo ngủ… ăn trộm vô nhà chắc luôn… quần áo tôi đâu mất sạch… @@ thôi xong rồi… kỳ này là trường kỳ kháng chiến với bộ đồ còn dính lại trên người… Phòng tôi chẳng có gì giá trị hết ngoài tôi, chiếc xe, cái điện thoại và bóp tiền. Chiếc xe hiện giờ đang ở ngoài quán, điện thoại và bóp tiền thì nằm trong túi tôi… Thằng ăn trộm nào cũng xui thiệt, trộm ngay cái thằng chẳng có gì để trộm… Mới ở, cũng chưa sắm sửa gì, tính tôi lại ở ngoài đường nhiều hơn ở nhà… vậy thôi, tiền trường tiền sách vở tiền mua xe cũng ngốn kha khá tiền rồi… Tôi chẳng muốn gọi điện thoại về xin tiền mẹ thêm nên chần chừ chưa sắm sửa đồ đạc.

Chán nản… tôi bật nhạc lên nghe, lại những bài hát của ca sĩ nghiệp dư… nghe cũng hay… thực ra tôi thích nghe ca sĩ nghiệp dư hát nhiều hơn, nhất là bạn bè hay người thân của tôi… dù không hay bằng ca sĩ nhưng tôi vẫn thích nghe… Thuốc lại thấm vào người… cơn buồn ngủ kéo tới… và tôi lại thiếp đi… thằng cha bác sĩ này cho thuốc cũng độc… uống vào được tí là ngủ thẳng cẳng ai làm gì cũng không hay =))…

Tỉnh dậy vết thương cũng đỡ đau… nhìn quanh… dáng người cao cao của con nhó đập ngay vào mắt tôi, hôm nay con nhỏ mặc quần jean ngắn, áo thun đơn giản in hình thằng bóc – cam… Con nhỏ đang đứng treo quần áo của tôi lên sao… thì ra đứa ăn trộm quần áo tôi là con nhỏ… hèn chi… ăn trộm quần áo gì còn chừa lại móc @@… Con nhỏ quay lại vì phát hiện ra tiếng động cố ngồi dậy của tôi, chẳng thèm nói gì… nhỏ vẫn tiếp tục treo quần áo tôi lên… nhìn cái bọc tôi đoán con nhỏ mang quần áo tôi đi giặt ủi, hèn gì gom luôn đồ sạch…

Làm xong… con nhỏ đi ra xe lấy vào 1 hộp mở ra để trước mặt tôi, cơm sườn nướng… sau đó con nhỏ lấy trong túi ra mấy viên thuốc để lên bàn, rót ra 2 ly nước để kế bên, tiếp theo con nhỏ lột vỏ 2 trái cam tách ra để lên nắp hộp cơm… để lại một cái laptop, cắm điện, mở máy lên… rồi con nhỏ đi thẳng ra cửa khép lại, đề máy xe… dzọt mất…

Từ lúc con nhỏ làm tất cả điều đó… tôi cũng chẳng nói một lời nào… chỉ im lặng quan sát từng hành động của con nhỏ… Thật kỳ lạ và khó hiểu. Thực ra đây không phải lần đâu tiên tôi được người ta chăm sóc như thế này… nhưng cách mà con nhỏ làm thật khác với những gì tôi suy nghĩ và nhìn thấy từ con nhỏ… Tôi đã sai… hay… chỉ vì… đây đơn giản là hành động trả ơn vì việc tôi làm cho con nhỏ.

Bụng đói cồn cào… nghĩ nhiều cũng không ích gì… tôi ăn hết hộp cơm trong vòng rất nhiều nốt nhạc… Có điện thoại… lại giọng ông Kha như hét trong điện thoại.

– Thằng kia đỡ chưa mày, quán lu bu quá không có qua thăm mày được. Ăn uống gì chưa?

– Dạ em mới ăn xong anh…

– Ờ tưởng chưa ăn tau kêu đứa nào đem cơm qua cho… Cơm đâu mày ăn vậy…

– Dạ… bạn em mua dùm anh (không dám nói con nhỏ… rủi ổng ghen là tiêu)

– Cũng được, không có mày cũng lu bu thiệt… coi ráng mau khỏe đi làm lại nhá… yên tâm tau không cắt lương mày đâu… qua đi vòng vòng coi quán không cũng được.

– Hehe vậy cảm ơn đại ka… có gì mai em qua…

Vui vui trong bụng… đỡ… không bị cắt lương… Tôi uống thuốc… xong ăn mấy miếng cam… tự nhiên nhớ tới con nhỏ… với món cam vắt pha tý muối của nhỏ… Xong xuôi cái bụng tôi qua qua cái laptop, coi coi máy con nhỏ có gì… chẳng có gì hết, giống như máy mới hoàn toàn ấy… chỉ có một thư mục con nhỏ mở sẵn để trên dưới màn hình… thì ra toàn là phim… có phim hài, phim kinh dị, phim hành động, phim hoạt hình nữa… mỗi loại vài phim… Chắc là con nhỏ mới down về, check time trên IDM là biết mà, có lẽ sợ tôi buồn nên con nhỏ cố ý để laptop lại đây mà… Mỉm cười… thấy ấm áp một chút, hình ảnh con nhỏ bớt lạnh hơn trong lòng tôi thêm một chút…

Đứng dậy khóa cửa cẩn thận tôi quay lại trước máy chọn 1 phim kinh dị để xem cho dễ ngủ…

Có điện thoại… là chị…

– Alo nhox khùng đang làm gì đó…



– Mới nghe được đã la người ta khùng rồi nghen…

– Hihi kệ ta… hỏi đang làm gì mà…

– Ừ… đang làm…

– Sao hổng nghe tiếng ồn gì hết vậy…

– À… ừ nhox trốn vô toilet nghe điện nè, quản lý bít nghe điện thoại la chết…

– Hì hì dzậy hả… khó tính dzạ…

– Gọi có gì không…

– Không… ngứa tay gọi chơi á…

– Sax… bó tay chị xấu xí lun…

– Hứ cấm gọi tên đó nghen… ta là nữ hoàng biết chưa…

– Bít rồi… nữ hoàng gì không có hiền miếng nào…

– Hiền cho người ta ăn hiếp hả haha. Mà nè… chủ nhật… không được thất hẹn nửa đó…

– Rồi biết rồi, chủ nhật nghỉ học… đâu lý do gì thất hẹn nửa…

– Uhm… vậy ngoan… bữa đó ta làm bánh cho ngươi ăn…

– Biết làm không… đó…

– Không…

– Sax… dzậy sao làm…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Hôm Qua… Đã Từng…

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook