Chương 30:
Samson
26/12/2022
– Em làm gì tới nỗi động vết thương dzữ vậy, tối qua em sốt cao lắm… bạn gái em đưa vào đó…
– Hả… hả bạn gái nào…
– Trời… bộ nhiều bạn gái lắm hả ông… kìa…
Vừa nói chị vừa chỉ tay sang giường bên cạnh… Con nhỏ nằm đó ngủ ngon lành…
– Bạn em thức cả đêm đó… tội nghiệp… tới gần sáng chị khuyên dzữ lắm mới chịu đi nằm… Thôi em nằm nghĩ thêm đi trưa về nhà được rồi.
Chị y tá đi ra ngoài, khép cửa phòng lại… Tôi ngồi dậy nhìn con nhỏ… Việc gì phải lo cho tôi dzữ vậy chứ… ngốc quá… Con nhỏ nằm co ro… chắc lạnh đây, máy lạnh ngay trên đầu con nhỏ mà… Thiệt tình con gái con đứa tối ngày mặc đồ sexy cho lắm vào rồi giờ bị lạnh. Tôi đứng xuống đất… lấy chân kéo theo cái giường lại gần con nhỏ vì tay tôi đang bị vô nước biển mà. Kéo cái mền đắp lên người con nhỏ, khuyến mãi thêm cái áo khoác của tôi treo trên giá kéo che gần như kín cả người con nhỏ trừ mũi trở lên. Vuốt tóc con nhỏ qua 1 bên… nhìn con nhỏ một lúc lâu… chưa kịp trở lại giường thì con nhỏ chợt nắm lấy tay tôi ghì lại…
– Đồ tồi…
Mắt con nhỏ vẫn nhắm nghiền, chắc là mơ gì đây mà… hix… không rút tay ra được… tôi đành kéo cái ghế ngồi xuống cạnh con nhỏ… tựa lưng vào tường… tay tôi vẫn bị con nhỏ giữ chặt… ngồi suy nghĩ vu vơ chút tôi cũng ngủ quên… hình như cái bệnh viện này sợ tôi thức dê y tá hay sao mà thuốc cho uống lần nào cũng làm tôi ngủ li bì.
Chỉ mới ở Sài Gòn được một thời gian mà tôi đã vướng vào quá nhiều chuyện kỳ lạ và phức tạp… không biết bao giờ mọi thứ mới ổn định đây… chẳng lẽ Sài Gòn là như vậy, cuộc sống chẳng lẽ luôn phải sóng gió, kỳ lạ như vậy thì mới là cuộc sống hay sao… Đủ thứ tai nạn ập lên đầu tôi… và cuốn cả những người bên cạnh tôi vào với mọi rắc rối nửa… Mệt mỏi thật… nhưng cũng thú vị… tôi chợt mỉm cười ngay cả trong giấc ngủ (con nhỏ nói lại)… cũng đúng… tôi từ bỏ mọi thứ lên SG bon chen một mình là để tìm kiếm những thử thách giống như bây giờ mà…
Tôi ngủ say lắm… sau cơn bão luôn là những khoảng lặng bình yên kia mà… nhưng tôi vẫn chưa biết răng tất cả sóng gió… chỉ là mới bắt đầu… mọi thứ… chỉ là khúc dạo đầu cho những chuyện kỳ lạ y như một cuốn phim dài đang dần dần cuốn tôi vào… mãi cho đến lúc ngồi viết nên những dòng hồi ức này… mọi thứ vẫn là sóng gió.
Lại tiếng còi xe cấp cứu làm tôi tỉnh giấc… một giấc ngủ ngon nhất… Tôi cố cử động co duỗi, bóp nhẹ nhẹ bàn tay để lấy cảm giác… chợt… tôi bóp phải cái gì đó mềm mềm, đầu ngón tay cảm giác mát lạnh… hình như là da thịt con người… sax… không lẽ còn mơ… Tôi ngẩng mặt lên… con nhỏ đang nằm nghiêng người nhìn tôi… đôi mắt con nhỏ chẳng còn lạnh lùng như mọi ngày nửa. Tôi nhìn theo cánh tay tôi… mèn ơi… bàn tay tôi đang được tay con nhỏ nắm chặt trong lồng ngực, cái thứ mềm mềm mát mát tôi đang bóp hình như… là… ngực con nhỏ… thì phải… không dám suy nghĩ nữa, tôi rút tay lại, hơi cảm thấy lúng túng… Con nhỏ ngồi dậy nhìn tôi… lại bộ mặt này… lạnh lùng khó ưa… con nhỏ nói đúng 2 từ.
– Về nha…
Xong con nhỏ gom ôm cái áo khoác của tôi đi ra ngoài… Tôi lặng lẽ lấy điện thoại, bóp tiền rồi đi theo con nhỏ… Sau một trận sốt cao… vậy mà bây giờ người tôi cảm thấy khá khỏe… tuy nhiên tay còn đau lắm. Tính tiền xong con nhỏ quay lưng đi ra ngoài lấy xe… tôi ngồi im trên băng đá trước cổng chờ… Sài Gòn buổi trưa… nóng kinh người… thèm một cơn mưa rào kéo qua để mọi thứ dịu mát đi một chút.
Con nhỏ chưa chịu chở tôi về nhà mà chở tôi qua quán… cũng được qua quán ngồi cho mát chứ giờ về nhà chắc thành heo sữa hấp quá. Kéo tôi vào ngồi ở cái chỗ quen thuộc… con nhỏ lẵng lặng đi thẳng vào bếp. Khoảng hơn 15 phút con nhỏ quay trở ra với món cháo đặc biệt mà quen thuộc… cháo thịt bầm + càrot, khoai tây, củ dền… trên khay còn 1 ly nước lọc và ly cam vắt dành cho con nhỏ. Vừa đặt mọi thứ xuống bàn thì chú đầu bếp chạy ra bó thêm vào tô cháo của tôi 1 chén nấm hầm…
– Đây cho mày… ăn cho khỏe… – quay qua con nhỏ – thằng này tôi thích ăn nấm mai mốt con nấu cháo nhớ bỏ thêm nấm cho tôi ăn.
– Dạ! – Con nhỏ gật đầu với chú đầu bếp xong quay qua tôi lạnh tanh – nhìn gì… ăn nhanh đi cho nóng.
Rồi con nhỏ ngồi xuống thưởng thức món nước cam ép đặc biệt của nhỏ… Tôi cũng không thèm nói gì, im lặng múc cháo ăn, cháo ngon thiệt… giờ tôi mới biết con nhỏ tự tay nấu cháo cho tôi ăn… Mùi vị cháo quen thuộc chỉ khác là hôm nay có thêm món nấm… Chợt tôi nhớ lại ngày đầu tiên tôi bị đánh… chẳng lẽ món cháo hải sản ấy là của con nhỏ nấu… mảnh giấy nhỏ… nét chữ và phong cách trống không lạnh lùng…
– Ăn ngon quá mày… hạnh phúc hen. ĐM mày bày chi vụ trồng cây đày ải thân tau quá thằng quỷ.
Tiếng ông Kha từ xa vọng lại… giật mình tôi nhìn qua phía sân vườn giữa quán… ông Kha đang khệ nệ bưng mấy cái cây kiểng mới với 2 – 3 lão phục vụ khác để trồng thêm. Mấy cây kiểng này hôm trước tôi đạp xe cả buổi trời kiếm mua, giờ người ta mới giao về cho quán… Hix ông này quản lý quán nhậu thì được chứ quản lý café mà chẳng lo trang trí thêm cho quán gì hết… ông nội kia cũng rảnh đi mời ông thần này làm quản lý café… quản lý kiểu gì thấy gái là quên sạch bách mọi chuyện… bỏ 1 cục cho cái thằng cũng chẳng biết gì như tôi… Khoảng time làm ở quán… tôi tự do bày biện, sắp xếp mọi thứ… lâu lâu tôi thay đổi, mấy thằng phục vụ cũng hay hỏi ý ổng… Ổng chỉ biết ờ ờ cho qua chuyện… (chứ biết quái gì đâu hổng ờ)…
– Thôi ráng đi anh… Mai coi chở em kiếm chỗ nào bán tranh mua mấy cái về treo lên trên khu D đi… phòng để tường trống không phí quá… bữa nào rảnh đào cái hổ nước nhỏ nhỏ trước khu C để chia suối ra 2 đường cho đẹp anh.
Ổng nạt liền.
– Dẹp mày… tau không có rảnh… chừng nào khỏe tự mày làm đi…
Bó tay… không biết ai là quản lý quán nửa…
– Vậy nhớ ký tên để em lấy tiền mua vật liệu nha.
– Biết rồi… cần gì cứ nói con thu ngân tôi thanh toán cho nhanh.
– À còn cái cây…
– Nhìu chuyện… ăn nhanh đi…
Suýt sặc cháo với con nhỏ… đang nói chuyện ngon lành với ông Kha… nó chọt vô 1 câu muốn á khẩu 2 anh em luôn… (Dạ em ăn đây… chị 2 @@)… lại bày đặt làm mặt lạnh… hôm trước còn ôm tôi thổn thức vậy mà giờ… haizz… con gái thật là rắc rối. Ăn cháo xong… tôi hú con bạn:
– Ê Thúy, bà làm cho tui ly café coi… đừng bỏ đường nha…
– Đang bệnh uống cho nóng người hả…
Con nhỏ lại gằng giọng vừa đủ cho con bạn tôi nghe… Con Thúy lè lưỡi nhún vai rồi đi chỗ khác luôn. Tôi nhìn con nhỏ…
– Ăn xong khát nước mà:
– S…
– Nè – con nhỏ đặt ly nước lọc cái đùng trước mặt tôi.
Tiu nghỉu… đang thèm café… vậy mà không được uống… tàn nhẫn dã man… Tôi đành uống hết ly nước lọc rồi ngồi nhìn ông Kha với mấy thằng phục vụ trồng cây. Thi thoảng… tôi cũng có quay qua nhìn con nhỏ… mặt mày lạnh lùng, nhưng nhờ cái lạnh lùng ấy đã làm con nhỏ tạo nên sự quyến rũ kỳ lạ với người khác phái. Quán đang chạy phun sương… những hạt nước li ti bám lên mi mắt con nhỏ cứ như những ánh sao lấp lánh làm mắt con nhỏ càng sâu và long lanh hơn… thấy có nụ cười nhẹ của nhỏ… “Bắt được em rồi nhé người lạnh lùng”…
– Nè! – Con nhỏ chợt quay qua gọi tôi.
– Sao?
– Quên mấy lời nói tối bửa trước đi nghen…
Tôi lặng im mỉm cười… ngửa mặt lên trời…
– Ừ…
…
– Tốt!
– Hả… hả bạn gái nào…
– Trời… bộ nhiều bạn gái lắm hả ông… kìa…
Vừa nói chị vừa chỉ tay sang giường bên cạnh… Con nhỏ nằm đó ngủ ngon lành…
– Bạn em thức cả đêm đó… tội nghiệp… tới gần sáng chị khuyên dzữ lắm mới chịu đi nằm… Thôi em nằm nghĩ thêm đi trưa về nhà được rồi.
Chị y tá đi ra ngoài, khép cửa phòng lại… Tôi ngồi dậy nhìn con nhỏ… Việc gì phải lo cho tôi dzữ vậy chứ… ngốc quá… Con nhỏ nằm co ro… chắc lạnh đây, máy lạnh ngay trên đầu con nhỏ mà… Thiệt tình con gái con đứa tối ngày mặc đồ sexy cho lắm vào rồi giờ bị lạnh. Tôi đứng xuống đất… lấy chân kéo theo cái giường lại gần con nhỏ vì tay tôi đang bị vô nước biển mà. Kéo cái mền đắp lên người con nhỏ, khuyến mãi thêm cái áo khoác của tôi treo trên giá kéo che gần như kín cả người con nhỏ trừ mũi trở lên. Vuốt tóc con nhỏ qua 1 bên… nhìn con nhỏ một lúc lâu… chưa kịp trở lại giường thì con nhỏ chợt nắm lấy tay tôi ghì lại…
– Đồ tồi…
Mắt con nhỏ vẫn nhắm nghiền, chắc là mơ gì đây mà… hix… không rút tay ra được… tôi đành kéo cái ghế ngồi xuống cạnh con nhỏ… tựa lưng vào tường… tay tôi vẫn bị con nhỏ giữ chặt… ngồi suy nghĩ vu vơ chút tôi cũng ngủ quên… hình như cái bệnh viện này sợ tôi thức dê y tá hay sao mà thuốc cho uống lần nào cũng làm tôi ngủ li bì.
Chỉ mới ở Sài Gòn được một thời gian mà tôi đã vướng vào quá nhiều chuyện kỳ lạ và phức tạp… không biết bao giờ mọi thứ mới ổn định đây… chẳng lẽ Sài Gòn là như vậy, cuộc sống chẳng lẽ luôn phải sóng gió, kỳ lạ như vậy thì mới là cuộc sống hay sao… Đủ thứ tai nạn ập lên đầu tôi… và cuốn cả những người bên cạnh tôi vào với mọi rắc rối nửa… Mệt mỏi thật… nhưng cũng thú vị… tôi chợt mỉm cười ngay cả trong giấc ngủ (con nhỏ nói lại)… cũng đúng… tôi từ bỏ mọi thứ lên SG bon chen một mình là để tìm kiếm những thử thách giống như bây giờ mà…
Tôi ngủ say lắm… sau cơn bão luôn là những khoảng lặng bình yên kia mà… nhưng tôi vẫn chưa biết răng tất cả sóng gió… chỉ là mới bắt đầu… mọi thứ… chỉ là khúc dạo đầu cho những chuyện kỳ lạ y như một cuốn phim dài đang dần dần cuốn tôi vào… mãi cho đến lúc ngồi viết nên những dòng hồi ức này… mọi thứ vẫn là sóng gió.
Lại tiếng còi xe cấp cứu làm tôi tỉnh giấc… một giấc ngủ ngon nhất… Tôi cố cử động co duỗi, bóp nhẹ nhẹ bàn tay để lấy cảm giác… chợt… tôi bóp phải cái gì đó mềm mềm, đầu ngón tay cảm giác mát lạnh… hình như là da thịt con người… sax… không lẽ còn mơ… Tôi ngẩng mặt lên… con nhỏ đang nằm nghiêng người nhìn tôi… đôi mắt con nhỏ chẳng còn lạnh lùng như mọi ngày nửa. Tôi nhìn theo cánh tay tôi… mèn ơi… bàn tay tôi đang được tay con nhỏ nắm chặt trong lồng ngực, cái thứ mềm mềm mát mát tôi đang bóp hình như… là… ngực con nhỏ… thì phải… không dám suy nghĩ nữa, tôi rút tay lại, hơi cảm thấy lúng túng… Con nhỏ ngồi dậy nhìn tôi… lại bộ mặt này… lạnh lùng khó ưa… con nhỏ nói đúng 2 từ.
– Về nha…
Xong con nhỏ gom ôm cái áo khoác của tôi đi ra ngoài… Tôi lặng lẽ lấy điện thoại, bóp tiền rồi đi theo con nhỏ… Sau một trận sốt cao… vậy mà bây giờ người tôi cảm thấy khá khỏe… tuy nhiên tay còn đau lắm. Tính tiền xong con nhỏ quay lưng đi ra ngoài lấy xe… tôi ngồi im trên băng đá trước cổng chờ… Sài Gòn buổi trưa… nóng kinh người… thèm một cơn mưa rào kéo qua để mọi thứ dịu mát đi một chút.
Con nhỏ chưa chịu chở tôi về nhà mà chở tôi qua quán… cũng được qua quán ngồi cho mát chứ giờ về nhà chắc thành heo sữa hấp quá. Kéo tôi vào ngồi ở cái chỗ quen thuộc… con nhỏ lẵng lặng đi thẳng vào bếp. Khoảng hơn 15 phút con nhỏ quay trở ra với món cháo đặc biệt mà quen thuộc… cháo thịt bầm + càrot, khoai tây, củ dền… trên khay còn 1 ly nước lọc và ly cam vắt dành cho con nhỏ. Vừa đặt mọi thứ xuống bàn thì chú đầu bếp chạy ra bó thêm vào tô cháo của tôi 1 chén nấm hầm…
– Đây cho mày… ăn cho khỏe… – quay qua con nhỏ – thằng này tôi thích ăn nấm mai mốt con nấu cháo nhớ bỏ thêm nấm cho tôi ăn.
– Dạ! – Con nhỏ gật đầu với chú đầu bếp xong quay qua tôi lạnh tanh – nhìn gì… ăn nhanh đi cho nóng.
Rồi con nhỏ ngồi xuống thưởng thức món nước cam ép đặc biệt của nhỏ… Tôi cũng không thèm nói gì, im lặng múc cháo ăn, cháo ngon thiệt… giờ tôi mới biết con nhỏ tự tay nấu cháo cho tôi ăn… Mùi vị cháo quen thuộc chỉ khác là hôm nay có thêm món nấm… Chợt tôi nhớ lại ngày đầu tiên tôi bị đánh… chẳng lẽ món cháo hải sản ấy là của con nhỏ nấu… mảnh giấy nhỏ… nét chữ và phong cách trống không lạnh lùng…
– Ăn ngon quá mày… hạnh phúc hen. ĐM mày bày chi vụ trồng cây đày ải thân tau quá thằng quỷ.
Tiếng ông Kha từ xa vọng lại… giật mình tôi nhìn qua phía sân vườn giữa quán… ông Kha đang khệ nệ bưng mấy cái cây kiểng mới với 2 – 3 lão phục vụ khác để trồng thêm. Mấy cây kiểng này hôm trước tôi đạp xe cả buổi trời kiếm mua, giờ người ta mới giao về cho quán… Hix ông này quản lý quán nhậu thì được chứ quản lý café mà chẳng lo trang trí thêm cho quán gì hết… ông nội kia cũng rảnh đi mời ông thần này làm quản lý café… quản lý kiểu gì thấy gái là quên sạch bách mọi chuyện… bỏ 1 cục cho cái thằng cũng chẳng biết gì như tôi… Khoảng time làm ở quán… tôi tự do bày biện, sắp xếp mọi thứ… lâu lâu tôi thay đổi, mấy thằng phục vụ cũng hay hỏi ý ổng… Ổng chỉ biết ờ ờ cho qua chuyện… (chứ biết quái gì đâu hổng ờ)…
– Thôi ráng đi anh… Mai coi chở em kiếm chỗ nào bán tranh mua mấy cái về treo lên trên khu D đi… phòng để tường trống không phí quá… bữa nào rảnh đào cái hổ nước nhỏ nhỏ trước khu C để chia suối ra 2 đường cho đẹp anh.
Ổng nạt liền.
– Dẹp mày… tau không có rảnh… chừng nào khỏe tự mày làm đi…
Bó tay… không biết ai là quản lý quán nửa…
– Vậy nhớ ký tên để em lấy tiền mua vật liệu nha.
– Biết rồi… cần gì cứ nói con thu ngân tôi thanh toán cho nhanh.
– À còn cái cây…
– Nhìu chuyện… ăn nhanh đi…
Suýt sặc cháo với con nhỏ… đang nói chuyện ngon lành với ông Kha… nó chọt vô 1 câu muốn á khẩu 2 anh em luôn… (Dạ em ăn đây… chị 2 @@)… lại bày đặt làm mặt lạnh… hôm trước còn ôm tôi thổn thức vậy mà giờ… haizz… con gái thật là rắc rối. Ăn cháo xong… tôi hú con bạn:
– Ê Thúy, bà làm cho tui ly café coi… đừng bỏ đường nha…
– Đang bệnh uống cho nóng người hả…
Con nhỏ lại gằng giọng vừa đủ cho con bạn tôi nghe… Con Thúy lè lưỡi nhún vai rồi đi chỗ khác luôn. Tôi nhìn con nhỏ…
– Ăn xong khát nước mà:
– S…
– Nè – con nhỏ đặt ly nước lọc cái đùng trước mặt tôi.
Tiu nghỉu… đang thèm café… vậy mà không được uống… tàn nhẫn dã man… Tôi đành uống hết ly nước lọc rồi ngồi nhìn ông Kha với mấy thằng phục vụ trồng cây. Thi thoảng… tôi cũng có quay qua nhìn con nhỏ… mặt mày lạnh lùng, nhưng nhờ cái lạnh lùng ấy đã làm con nhỏ tạo nên sự quyến rũ kỳ lạ với người khác phái. Quán đang chạy phun sương… những hạt nước li ti bám lên mi mắt con nhỏ cứ như những ánh sao lấp lánh làm mắt con nhỏ càng sâu và long lanh hơn… thấy có nụ cười nhẹ của nhỏ… “Bắt được em rồi nhé người lạnh lùng”…
– Nè! – Con nhỏ chợt quay qua gọi tôi.
– Sao?
– Quên mấy lời nói tối bửa trước đi nghen…
Tôi lặng im mỉm cười… ngửa mặt lên trời…
– Ừ…
…
– Tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.