Chương 31:
Samson
26/12/2022
Giọng con nhỏ có vẻ nghẹn nghẹn rồi quay đi. Chắc vẫn muốn tỏ ra lạnh lùng với tôi đây mà… xét về mặt lạnh lùng và bất cần… con nhỏ làm sao bằng tôi được.
Trời dần về tối… quán bắt đầu thắp đèn… Những chiếc đèn lung linh làm quán của tôi cũng lung linh tuy nhiên khu vực giữ sân còn khá tối vì được trồng thêm 1 số cây… tôi đứng dậy gọi thêm 2 anh bạn phục vụ…
– 2 Anh đi phụ em làm cái này…
Đi vào kho tôi lục kiếm mấy cái dây đèn chớp với cái bóng đèn có hình trụ tròn người ta hay cắm trên hàng rào, tìm thêm 2 thanh hàng rào màu trắng còn dư… kêu 2 ổng đem ra ngoài… tay đau, thôi thì đành phiền người khác vậy. Lại cầu dao tổng, tôi tắt điện khu E vì giờ này khu E không có khách… ông Kha đứng trên lầu la làng…
– Đứa nào tắt điện khu E bây.
– Em… cho xin nửa tiếng.
– Mày lại bày trò nửa hả… nhanh mày!
Sau đó tôi cùng 2 anh phục vù bắt tay “bày trò” Đóng hai thanh hàng rào giữa đám cây mới trồng. Dùng băng keo trong cố định 2 cái đèn lên trên thanh hàng rào. Sau đó tôi cho kéo điện từ khu E trải dài trên tường men theo con suối ra chỗ mấy cái cây, xong cho quấn vài vòng lên cây dừa kiểng gần đó… nói thì nhanh nhưng 3 anh em hùng hục làm cũng cả tiếng mới xong… tay tôi đau nên chỉ có thể đứng chỉ cho mấy ổng làm. Có mấy người khách nước ngoài thấy vậy cũng tò mò đứng xem, chụp hình, có ông còn nhau vô phụ căng dây điện nửa chứ… cũng đỡ, ổng cao… kéo dây đèn lên mấy ngọn cây cao cao được: D… Cuối cùng cũng xong… tôi bật điện lên… Khu vực giữa sân đang tối om bổng sáng lên nhưng ánh đèn lấp lánh, không quá sáng nhưng cũng vừa đủ để khách trong quán thích thú nhìn về phía giữa sân… mấy người nước ngoài vỗ tay nhất là ông tây phụ tôi kéo dây.
Ôm via bá cổ tôi với 2 ông phục vụ chụp hình chí chóe mặc dù họ nói tôi nghe tiếng được tiếng không @@. Nhìn về phía bàn con nhỏ… con nhỏ chỉ nhìn cười cười… thấy ánh mắt tôi hướng về lập tức con nhỏ ngưng cười, đứng dậy đi vào phía bếp… Xì cười đẹp thì cứ cười đi… sao cứ phải làm mặt lạnh theo tôi chi cho khổ… con nhỏ ngốc thiệt… nói vậy tôi cũng chẳng quan tâm chi nữa… Cụng ly với mấy người khác nước ngoài xong… tôi quay ra nói với 2 ông phục vụ…
– Làm tạm… mai anh chạy kiếm xưởng cơ khí kêu nó đúc giùm 2 cái đế đỡ 2 cái đèn… Bữa nào rảnh anh em mình kéo đèn chớp trên đầu khắp quán luôn… Thôi 2 anh đi làm việc tiếp đi…
Xong xuôi tôi gom mớ dây đèn, dụng cụ đem vào kho cất rồi trở ra đi lòng vòng xem xét… ban đêm dễ phát hiện mấy khu vực bị quá tối… thêm 1 tí đèn màu vào sẽ làm quán đẹp hơn, khách sẽ thích ngồi khu vực phía ngoài hơn là ngồi trong mấy khu vực có mái che. Muốn vậy phải tăng cường trồng thêm nhiều cây to to để làm bóng mát mới được… đầu nghĩ ngợi về mấy ý tưởng làm đẹp thêm cho quán thì con nhỏ đứng lù lù sau lưng.
– Lại đây… đi lung tung quá!
Rồi con nhỏ quay lưng đi về phía bàn cũ, tôi cũng im lặng đi theo… tới bạn con nhỏ bắt tôi ngồi xuống rồi đi trở vô bếp… khoảng 5 phút thì mang ra tô cháo đặc biệt như mọi ngày với 1 ly nước lọc… Hix thật bó tay, quán người ta thực phẩm đều có sổ sách hết mà nhỏ cứ nhào vô nấu đồ ăn tỉnh bơ đem cho tôi… hix không biết ông Kha kiểm tra sổ sách sẽ trừ lương tôi bao nhiêu đây @@. Con nhỏ đặt cháo xuống bàn, đặt ly nước và cả hộp thuốc trước mặt tôi rồi nói…
– Ăn cháo rồi uống thuốc. Tới giờ mà cứ làm hoài.
Không thèm chờ tôi nói câu nào con nhỏ quay lưng đi… Tôi lắc đầu thở dài cầm muỗng lên nuốt cho hết cái tô cháo đặc trưng của con nhỏ… Thi thoảng vẫn ngưng ăn nhìn quanh… Con nhỏ giờ đang chắp tay sau lưng đi lòng vòng ngoài sân, nơi mới được trồng cây và kéo đèn. Giờ mới nhìn kỹ đồ con nhỏ mặc hôm nay. Một chiếc quần jean đen bụi bụi, 1 cái áo loại mỏng màu nâu nâu, mỏng đủ thấy lấp ló cái áo ngực đen bên trong, lại còn cách điệu bằng cách xăn ống quần lên giữa ống chân, áo cột lên hở bụng và đôi giày cao gót màu đen… Hix con nhỏ cứ như đang biểu diễn thời trang trước bao nhiêu cặp mắt nhìn của khách ấy. Vậy mà vẫn cứ vô tư như chỗ không người chẳng để ý tới ai… đã vậy còn cúi cúi xuống nghịch mấy cái dây đèn trên cây làm lộ nguyên cái eo thon trắng nõn nà dưới ánh đèn… Nhìn mà muốn nổi điên…
Chợt… tôi giật mình… hix… sao tự nhiên hôm nay có nhã hứng ngồi ngắm con nhỏ kỹ đến vậy nè trời… mọi khi có thèm quan tâm đâu… Chắc bệnh quá hóa rồ rồi… tự cốc đầu mình tôi tiếp tục sự nghiệp với tô cháo. Ăn no… uống thuốc… tôi lại lặng lẽ ngồi ngắm nhìn xung quanh… Quán của tôi làm khá đẹp, tuy tôi không biết gì để thiết kế ra một quán café như thế này trên bản vẽ… nhưng tôi vẫn có thể tự sắp xếp từng chút từng chút để phù hợp và làm tăng lên cái kiểu kiến trúc và phong cách của quán… Ít nhất từ lúc tôi bày đặt mấy thứ ở đây, vẫn chưa có ai chê hay ý kiến gì nhìu… ngồi nghĩ mà mí mắt cứ sụp xuống… thiệt tình… hận thằng bác sĩ.
– Nè đi về! Coi cái mặt ngủ tới nơi rồi kìa!
Con nhỏ ở đâu xuất hiện đứng khoe nguyên cái bụng trước mặt tôi. Chẳng thèm nghĩ nhìu, tôi gật đâu… đi ngang ra cổng tôi vỗ vai ông Kha…
– Em về nghen.
– Ờ mai qua không.
– Dạ cũng lành rồi, qua làm chứ anh.
– Ờ coi được thì qua không cứ ở nhà.
– Dạ.
– Về hả em…
Ông Kha quay qua cười với con nhỏ… nhưng tội nghiệp ổng, con nhỏ chỉ gật đầu rồi đi ngang qua không thèm nhìn mặt ổng 1 cái (ai bỉu lùn quá chi con nhỏ làm biếng cúi xuống nhìn là phải =)))… Tôi nhìn ổng cười trừ ra vẻ thông cảm với tâm trạng của đàn anh rồi đi theo con nhỏ. Ngồi trên xe con nhỏ mà mắt cứ híp cả lại… thật là thằng bác sĩ này chơi ác quá cho thuốc uống toàn thuốc ngủ hay sao ấy. Tới nhà tôi chẳng nói chẳng rằng bò vô chỗ nằm xuống ngủ luôn mặc con nhỏ làm gì thì làm…
Khuya… tôi khát nước nên thức dậy, chẳng đi đâu xa ly nước con nhỏ rót để sẵn chỗ cái quạt máy, còn con nhỏ thì đang nằm thu lu 1 góc bên cạnh tôi… Hix ngốc thiệt sao không chịu về nhà ngủ mà nằm chi co ro ở đây… Nghỉ ngơi tí cũng đoán ra lý do con nhỏ không chịu về nhà ngủ… haizz… chắc là sợ tôi lại sốt giống đêm qua đây mà.
Tôi lắc đầu uống xong ly nước, kéo cái gối duy nhất chèn lên đầu con nhỏ, kéo cái mền đắp lên người nhỏ rồi đứng dậy cầm điện thoại kiểm tra xem có gì không… có hơn 40 cuộc gọi… 26 cuộc gọi là của chị, anh Phong 15 cuộc và 1 số cuộc gọi linh tinh của bọn trong lớp… Thôi chết, chắc hồi sáng ở trong bệnh viện nên con nhỏ để chế độ im lặng cho điện thoại của tôi, lo làm linh tinh cả ngày đâu có hay chị với anh Phong gọi… Bấm số anh Phong vì cuộc gọi gần nhất là của anh, chắc anh chưa ngủ…
– Alo anh nghe nè M sáng giờ em làm gì sao không nghe máy… chết em rồi nhóc ơi…
– Dạ dạ sao vậy anh, sáng em đi khám với thay băng rồi ghé quán em làm, điện thoại trong bệnh viện em tắt chuông nên không hay anh gọi…
– Vậy hả… chết em rồi, Phương làm ầm lên từ chiều giờ đây nè lúc chiều Phương có qua nhà em ngồi đợi lâu lắm, gọi em không được… Phương giận rồi… chiều giờ gọi hành bắt anh phải kiếm em cho bằng được nè.
– Hix hix em sorry… giờ chị ấy sao rồi anh…
– Năn nỉ mãi hổng chịu ngủ kìa, em coi điện thoại năn nỉ đi…
– Dạ dạ…
Tôi bấm số của chị… tiếng nhạc đồng thoại vang lên da diết… chị bắt máy… nhưng chẳng nói gì… im lặng…
– Alo… chị… chị nhox xin lỗi… chị có đó không…
Bên kia vẫn im lặng, mặc cho tôi nói gì, mặc cho tôi xin lỗi giải thích… đang sắp bó tay toàn tập thì chị nói 1 câu duy nhất…
– Hứ… đang giận!
Xong cúp máy… tôi chưng hửng… thui thủi gọi cho anh Phong cầu cứu…
– Anh ơi… giận ghê lắm… em nói quá trời chị nói có 1 câu đang giận xong cúp máy rồi… sao giờ anh…
– Haha uhm vậy em ngủ được rồi… để anh gọi cho Phương… đừng lo… bà cô đó chắc chịu ngủ rồi… chịu trả lời em là chịu xiu lòng chắc luôn.
– Vậy hả… phù vậy may quá… đau tim thiệt…
Trời dần về tối… quán bắt đầu thắp đèn… Những chiếc đèn lung linh làm quán của tôi cũng lung linh tuy nhiên khu vực giữ sân còn khá tối vì được trồng thêm 1 số cây… tôi đứng dậy gọi thêm 2 anh bạn phục vụ…
– 2 Anh đi phụ em làm cái này…
Đi vào kho tôi lục kiếm mấy cái dây đèn chớp với cái bóng đèn có hình trụ tròn người ta hay cắm trên hàng rào, tìm thêm 2 thanh hàng rào màu trắng còn dư… kêu 2 ổng đem ra ngoài… tay đau, thôi thì đành phiền người khác vậy. Lại cầu dao tổng, tôi tắt điện khu E vì giờ này khu E không có khách… ông Kha đứng trên lầu la làng…
– Đứa nào tắt điện khu E bây.
– Em… cho xin nửa tiếng.
– Mày lại bày trò nửa hả… nhanh mày!
Sau đó tôi cùng 2 anh phục vù bắt tay “bày trò” Đóng hai thanh hàng rào giữa đám cây mới trồng. Dùng băng keo trong cố định 2 cái đèn lên trên thanh hàng rào. Sau đó tôi cho kéo điện từ khu E trải dài trên tường men theo con suối ra chỗ mấy cái cây, xong cho quấn vài vòng lên cây dừa kiểng gần đó… nói thì nhanh nhưng 3 anh em hùng hục làm cũng cả tiếng mới xong… tay tôi đau nên chỉ có thể đứng chỉ cho mấy ổng làm. Có mấy người khách nước ngoài thấy vậy cũng tò mò đứng xem, chụp hình, có ông còn nhau vô phụ căng dây điện nửa chứ… cũng đỡ, ổng cao… kéo dây đèn lên mấy ngọn cây cao cao được: D… Cuối cùng cũng xong… tôi bật điện lên… Khu vực giữa sân đang tối om bổng sáng lên nhưng ánh đèn lấp lánh, không quá sáng nhưng cũng vừa đủ để khách trong quán thích thú nhìn về phía giữa sân… mấy người nước ngoài vỗ tay nhất là ông tây phụ tôi kéo dây.
Ôm via bá cổ tôi với 2 ông phục vụ chụp hình chí chóe mặc dù họ nói tôi nghe tiếng được tiếng không @@. Nhìn về phía bàn con nhỏ… con nhỏ chỉ nhìn cười cười… thấy ánh mắt tôi hướng về lập tức con nhỏ ngưng cười, đứng dậy đi vào phía bếp… Xì cười đẹp thì cứ cười đi… sao cứ phải làm mặt lạnh theo tôi chi cho khổ… con nhỏ ngốc thiệt… nói vậy tôi cũng chẳng quan tâm chi nữa… Cụng ly với mấy người khác nước ngoài xong… tôi quay ra nói với 2 ông phục vụ…
– Làm tạm… mai anh chạy kiếm xưởng cơ khí kêu nó đúc giùm 2 cái đế đỡ 2 cái đèn… Bữa nào rảnh anh em mình kéo đèn chớp trên đầu khắp quán luôn… Thôi 2 anh đi làm việc tiếp đi…
Xong xuôi tôi gom mớ dây đèn, dụng cụ đem vào kho cất rồi trở ra đi lòng vòng xem xét… ban đêm dễ phát hiện mấy khu vực bị quá tối… thêm 1 tí đèn màu vào sẽ làm quán đẹp hơn, khách sẽ thích ngồi khu vực phía ngoài hơn là ngồi trong mấy khu vực có mái che. Muốn vậy phải tăng cường trồng thêm nhiều cây to to để làm bóng mát mới được… đầu nghĩ ngợi về mấy ý tưởng làm đẹp thêm cho quán thì con nhỏ đứng lù lù sau lưng.
– Lại đây… đi lung tung quá!
Rồi con nhỏ quay lưng đi về phía bàn cũ, tôi cũng im lặng đi theo… tới bạn con nhỏ bắt tôi ngồi xuống rồi đi trở vô bếp… khoảng 5 phút thì mang ra tô cháo đặc biệt như mọi ngày với 1 ly nước lọc… Hix thật bó tay, quán người ta thực phẩm đều có sổ sách hết mà nhỏ cứ nhào vô nấu đồ ăn tỉnh bơ đem cho tôi… hix không biết ông Kha kiểm tra sổ sách sẽ trừ lương tôi bao nhiêu đây @@. Con nhỏ đặt cháo xuống bàn, đặt ly nước và cả hộp thuốc trước mặt tôi rồi nói…
– Ăn cháo rồi uống thuốc. Tới giờ mà cứ làm hoài.
Không thèm chờ tôi nói câu nào con nhỏ quay lưng đi… Tôi lắc đầu thở dài cầm muỗng lên nuốt cho hết cái tô cháo đặc trưng của con nhỏ… Thi thoảng vẫn ngưng ăn nhìn quanh… Con nhỏ giờ đang chắp tay sau lưng đi lòng vòng ngoài sân, nơi mới được trồng cây và kéo đèn. Giờ mới nhìn kỹ đồ con nhỏ mặc hôm nay. Một chiếc quần jean đen bụi bụi, 1 cái áo loại mỏng màu nâu nâu, mỏng đủ thấy lấp ló cái áo ngực đen bên trong, lại còn cách điệu bằng cách xăn ống quần lên giữa ống chân, áo cột lên hở bụng và đôi giày cao gót màu đen… Hix con nhỏ cứ như đang biểu diễn thời trang trước bao nhiêu cặp mắt nhìn của khách ấy. Vậy mà vẫn cứ vô tư như chỗ không người chẳng để ý tới ai… đã vậy còn cúi cúi xuống nghịch mấy cái dây đèn trên cây làm lộ nguyên cái eo thon trắng nõn nà dưới ánh đèn… Nhìn mà muốn nổi điên…
Chợt… tôi giật mình… hix… sao tự nhiên hôm nay có nhã hứng ngồi ngắm con nhỏ kỹ đến vậy nè trời… mọi khi có thèm quan tâm đâu… Chắc bệnh quá hóa rồ rồi… tự cốc đầu mình tôi tiếp tục sự nghiệp với tô cháo. Ăn no… uống thuốc… tôi lại lặng lẽ ngồi ngắm nhìn xung quanh… Quán của tôi làm khá đẹp, tuy tôi không biết gì để thiết kế ra một quán café như thế này trên bản vẽ… nhưng tôi vẫn có thể tự sắp xếp từng chút từng chút để phù hợp và làm tăng lên cái kiểu kiến trúc và phong cách của quán… Ít nhất từ lúc tôi bày đặt mấy thứ ở đây, vẫn chưa có ai chê hay ý kiến gì nhìu… ngồi nghĩ mà mí mắt cứ sụp xuống… thiệt tình… hận thằng bác sĩ.
– Nè đi về! Coi cái mặt ngủ tới nơi rồi kìa!
Con nhỏ ở đâu xuất hiện đứng khoe nguyên cái bụng trước mặt tôi. Chẳng thèm nghĩ nhìu, tôi gật đâu… đi ngang ra cổng tôi vỗ vai ông Kha…
– Em về nghen.
– Ờ mai qua không.
– Dạ cũng lành rồi, qua làm chứ anh.
– Ờ coi được thì qua không cứ ở nhà.
– Dạ.
– Về hả em…
Ông Kha quay qua cười với con nhỏ… nhưng tội nghiệp ổng, con nhỏ chỉ gật đầu rồi đi ngang qua không thèm nhìn mặt ổng 1 cái (ai bỉu lùn quá chi con nhỏ làm biếng cúi xuống nhìn là phải =)))… Tôi nhìn ổng cười trừ ra vẻ thông cảm với tâm trạng của đàn anh rồi đi theo con nhỏ. Ngồi trên xe con nhỏ mà mắt cứ híp cả lại… thật là thằng bác sĩ này chơi ác quá cho thuốc uống toàn thuốc ngủ hay sao ấy. Tới nhà tôi chẳng nói chẳng rằng bò vô chỗ nằm xuống ngủ luôn mặc con nhỏ làm gì thì làm…
Khuya… tôi khát nước nên thức dậy, chẳng đi đâu xa ly nước con nhỏ rót để sẵn chỗ cái quạt máy, còn con nhỏ thì đang nằm thu lu 1 góc bên cạnh tôi… Hix ngốc thiệt sao không chịu về nhà ngủ mà nằm chi co ro ở đây… Nghỉ ngơi tí cũng đoán ra lý do con nhỏ không chịu về nhà ngủ… haizz… chắc là sợ tôi lại sốt giống đêm qua đây mà.
Tôi lắc đầu uống xong ly nước, kéo cái gối duy nhất chèn lên đầu con nhỏ, kéo cái mền đắp lên người nhỏ rồi đứng dậy cầm điện thoại kiểm tra xem có gì không… có hơn 40 cuộc gọi… 26 cuộc gọi là của chị, anh Phong 15 cuộc và 1 số cuộc gọi linh tinh của bọn trong lớp… Thôi chết, chắc hồi sáng ở trong bệnh viện nên con nhỏ để chế độ im lặng cho điện thoại của tôi, lo làm linh tinh cả ngày đâu có hay chị với anh Phong gọi… Bấm số anh Phong vì cuộc gọi gần nhất là của anh, chắc anh chưa ngủ…
– Alo anh nghe nè M sáng giờ em làm gì sao không nghe máy… chết em rồi nhóc ơi…
– Dạ dạ sao vậy anh, sáng em đi khám với thay băng rồi ghé quán em làm, điện thoại trong bệnh viện em tắt chuông nên không hay anh gọi…
– Vậy hả… chết em rồi, Phương làm ầm lên từ chiều giờ đây nè lúc chiều Phương có qua nhà em ngồi đợi lâu lắm, gọi em không được… Phương giận rồi… chiều giờ gọi hành bắt anh phải kiếm em cho bằng được nè.
– Hix hix em sorry… giờ chị ấy sao rồi anh…
– Năn nỉ mãi hổng chịu ngủ kìa, em coi điện thoại năn nỉ đi…
– Dạ dạ…
Tôi bấm số của chị… tiếng nhạc đồng thoại vang lên da diết… chị bắt máy… nhưng chẳng nói gì… im lặng…
– Alo… chị… chị nhox xin lỗi… chị có đó không…
Bên kia vẫn im lặng, mặc cho tôi nói gì, mặc cho tôi xin lỗi giải thích… đang sắp bó tay toàn tập thì chị nói 1 câu duy nhất…
– Hứ… đang giận!
Xong cúp máy… tôi chưng hửng… thui thủi gọi cho anh Phong cầu cứu…
– Anh ơi… giận ghê lắm… em nói quá trời chị nói có 1 câu đang giận xong cúp máy rồi… sao giờ anh…
– Haha uhm vậy em ngủ được rồi… để anh gọi cho Phương… đừng lo… bà cô đó chắc chịu ngủ rồi… chịu trả lời em là chịu xiu lòng chắc luôn.
– Vậy hả… phù vậy may quá… đau tim thiệt…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.