Chương 39:
Samson
26/12/2022
Tôi siết ga… trời mát lạnh… thêm con nhỏ ngồi sau lưng cứ để hộp kem cạ cạ vô lưng làm… ớn cả xương sống… Ngồi trên cao nhìn xuống đường quốc lộ, từng hàng xe tải, container, ôtô, xe khách chạy vùn vụt dưới chân cảm giác cứ như người khổng lồ đang nghịch những chiếc xe đồ chơi vậy. Sài Gòn đêm vắng vẻ, ánh đèn đường sáng như ban ngày nhưng nếu đi một mình sẽ cảm thấy cô đơn, lẻ loi lắm. Tôi ngồi im lặng để cằm lên thành cầu, tay buông thõng ra ngoài. Con nhỏ cũng chẳng nói gì ngồi bên cạnh chăm chú ăn kem. Được một lúc, con nhỏ nhẹ nhẹ tựa vào tôi, từ từ cuối cùng đầu con nhỏ đã yên vị trên bờ vai gậy guộc, nhỏ xíu của tôi. Tôi buộc miệng…
– Vai gầy, nhỏ lắm… tựa không chắc đâu…
Con nhỏ đút miếng kem lên miệng, đầu tựa sát vào tôi hơn…
– Kệ em! – Lâu lắm rồi mới nghe lại được con nhỏ xưng em… tiếng em chưa rõ ràng… nhưng cũng đủ nghe thấy.
“Bắt được em rồi nhé người lạnh lùng”. Tôi mỉm cười với suy nghĩ ấy trong đầu… Con nhỏ ngẩng lên nhìn tôi…
– Cười gì…
– Không gì…
– Đồ điên…
– Uhm.
Tôi chẳng thèm giải thích, cũng không cãi chày cãi cối như với chị… với con nhỏ, tôi chỉ mỉm cười và im lặng. Con nhỏ đầu lại dựa vào tôi, múc 1 muỗng kem đưa lên miệng tôi… tôi lắc đầu…
– Không ăn…
Con nhỏ vẫn đẩy kem vào miệng tôi… đành há miệng nuốt trọn miếng kem.
Kem socola vừa đắng, vừa ngọt y như cách đối xử của con nhỏ với tôi vậy… lạnh lùng đắng nghét nhưng luôn chu đáo ngọt ngào… Kem lạnh bề ngoài nhưng vào lòng rồi sẽ ấm áp tan chảy từ từ… giống như cách tôi đối ngược lại với con nhỏ vậy… lạnh lùng và bất cần nhưng rồi cũng sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ con nhỏ…
Một chút im lặng để suy nghĩ, một chút bình yên để cảm nhận về nhau… Chẳng cần nói gì nhiều, chẳng cần biết gì nhiều… đôi khi chỉ cần im lặng và im lặng… vậy mà… càng xích lại gần nhau hơn. Con nhỏ một muỗng kem cho chính mình, rồi lại 1 muỗng kem cho tôi… cứ như vậy, đầu con nhỏ hoàn toàn trên vai tôi cho đến khi hết hộp kem… Phù… khuya ăn kem… lạnh run người… tự nhiên con nhỏ nắm tay tôi lắc lắc…
– Làm gì vậy…
– Lạnh…
– Lạnh mà nắm tay chi…
– Lạnh…
Phù… thiệt khó hiểu… mà đúng bàn tay con nhỏ lạnh thiệt.
– Hổng bỏ hộp kem đi… cầm chi miết…
– Không…
– Sao vậy…
– Muốn giữ…
– Chi…
– Không biết!
Lại im lặng… tôi nhìn theo dòng xe, ánh đèn, phố xá… trời càng về khuya càng lạnh… Sài Gòn luôn đặc biệt… chỉ mới hơn 1 tháng ở Sài Gòn… tôi đã cảm thấy yêu Sài Gòn rồi thì phải… quen với ban ngày nóng như lửa, đêm xuống… lạnh nao lòng, quen với những cơn mưa dài nặng hạt, phố ồn ào, đêm bình yên những ánh đèn hiu hắt… Con nhỏ khe khẽ hát… chẳng biết bài gì… tiếng anh thì phải… không quan tâm… Mắt tôi giờ… hình như… bớt đi vẻ lạnh lùng hằng ngày… cả mắt con nhỏ nửa… long lanh ánh đèn ấm áp… )
– Về chưa…
– Không…
– Lạnh đó…
– Không…
– Thôi về đi…
– Mai ra nửa hen…
– Ừ…
– Thật không…
– Ừ thật…
Nói vậy con nhỏ mới chịu quay lưng ngồi đàng hoàng lại để tôi chạy xe về. Tay con nhỏ run run vẫn không chịu rời hộp kem.
– Lạnh hả…
– Uhm…
– Vậy mà kiu về không chịu…
– Uhm…
– Đưa tay đây…
– Uhm…
– Bỏ vào đây…
– Uhm…
Tôi cầm tay con nhỏ nhét vào túi áo khoác… giảm tốc độ lại để bớt lạnh… Trời gần sáng mất rồi… Đến nhà, dắt xe vào… mệt rã rời… Tôi nằm ngay xuống thở phào nhẹ nhõm… 1 ngày thật dài… Con nhỏ lạnh run… nhưng vẫn chăm chỉ ngồi rửa sạch hộp kem, xong tắm… mặc lại bộ quần áo hôm trước… rúc vào người tôi, trùm mền… Vai tôi chẳng to lớn… nhưng… con nhỏ vẫn nằm lên ngủ ngon lành… Tôi lại thích kết đoạn bằng câu “Sài Gòn… bình yên lắm”.
Sáng… Sài Gòn chợt mưa, cơn mưa nhẹ nhưng day dẳng không dứt, trời khá lạnh… Nếu chẳng phải bị tác dụng của thuốc uống thì lúc nào tôi cũng là người thức dậy sớm nhất… tay mỏi nhừ, chẳng còn cảm giác… nhưng chẳng nỡ rút tay lại sợ con nhỏ tỉnh giấc… Tôi đang nghĩ gì thế nhỉ, tự nhiên lại lo cho con nhỏ, chắc điên mất rồi… kệ dù sao hôm nay cũng chẳng làm gì, nằm thêm 1 chút rồi đi đá bóng. Tôi từ chối bỏ qua mọi lời mời vào các đội nhóm văn nghệ, múa hát hay thể thao nào khác trừ đá bóng. Đơn giản, tôi thích đá bóng vì đá bóng tôi được nhớ lại kỷ niệm hồi còn cấp 3, anh em quần nhau cả ngày trời ngoài sân bóng… giờ mỗi thằng 1 con đường… biết khi nào được tranh nhau trái bóng tròn ấy nửa…
Cầm điện thoại nhắn tin cho chị “chi xau xi… sang lanh do dap them chan vao”… tin nhắn lại “do pha dam. Dang ngu. Dap chan ne. Dung pha người ta nua”… Cười… tôi nằm nhìn ra cửa sổ. Trước giờ đi học, tôi vẫn thích ngồi ở ô cửa sổ cuối lớp, dù mưa có tạt, dù những ngày gió có lạnh run người… nhưng vẫn thích… Những kỷ niệm cứ ùa về… ngọt ngào… vui lắm… nhớ lắm. Tư nhiên nôn nao muốn gặp lại tụi bạn cũ… chẳng biết giờ tụi nó ra sao nửa.
– Nghĩ gì đó…
Hơi giật mình. Con nhỏ thức dậy tự lúc nào khẽ lấy tay chọt chọt vào môi tôi.
– Không gì…
Tôi rút tay ra khỏi đầu con nhỏ… tê hết rồi… chắc móp chuột lun chứ chẳng chơi… Chưa kịp hết mỏi gió lùa qua, con nhỏ lại rúc vào…
– Lạnh…
– Sáng rồi…
– Uhm…
– Dậy đi…
– xíu nữa…
Chẳng thèm để tôi đồng ý, con nhỏ kéo cái mền lên, nhắm mắt ngủ tiếp… 9h… may quá trời dứt mưa, vậy là có thể đi đá bóng được rồi… Khẽ lay con nhỏ…
– Nè… dậy… đi à nha…
– Đi đâu – con nhỏ cựa mình, mắt vẫn nhắm nghiền.
– Đá bóng với lớp…
– Đá chi…
– Tập…
– Tập chi…
– Thi 20 – 11…
Bổng con nhỏ ngồi vụt dậy chạy tuốt vào nhà vệ sinh. Tôi lắc đầu… không có bận gì mà cũng giành nhà vệ sinh với tôi nửa… bó tay.
– Nhanh đi tới giờ rồi…
Một lúc sau con nhỏ bước ra, lại kiêu sa trong chiếc váy màu đen lôi cuốn… chắc là định về, sợ bị nhốt trong nhà giống mọi lần nên giành nhà tắm trước đây mà… Tôi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, thay chiếc quần với cái áo màu đỏ mang số 15 (tôi được mệnh danh là vidic của lớp mà)… Bước ra ngoài… con nhỏ vẫn chưa chịu về… đang đứng trước cửa nhìn tôi con nhỏ trề môi…
– Như con nít…
Á con nhỏ này… sáng sớm đã nói xấu tôi… ức thiệt… lùn cũng là một cái tội mà =.=… tội là tội ở cái quần và cái áo quá dài chứ bộ.
– Sao chưa về…
– Dắt xe ra đi…
Con nhỏ lạnh lùng mang đôi giày cao gót vào, bước ra cửa cầm theo ổ khóa nhà… Tôi ngậm nguồi dắt xe ra, gạt chống… con nhỏ khóa cửa xong quay ra leo lên ngồi phía sau xe. Tôi nhìn con nhỏ thắc mắc…
– Ngồi đó sao chạy xe…
– Ai chạy…
– … – tôi im ru chỉ tay vào con nhỏ.
– Tính đi bộ ra sân bóng hả…
Ờ xém quên… xe quăng bên quán mất tiêu rồi… hix hix… tôi vẫn chưa bít làm sao con nhỏ mở lời…
– Lên xe đi…
Ha… tốt đỡ phải đi xe ôm, đây qua sân bóng chẳng biết xa hay gần, chỉ biết cái địa chỉ thôi… Đưa cái địa chỉ cho con nhỏ tôi hỏi…
– Biết chỗ này không…
– Đi đi…
Hix… bao nhiêu suy nghĩ tốt về con nhỏ bay biến đâu mất sạch… xì lạnh với chả lùng… đây cũng chẳng cần quan tâm. Tôi lên xe đề máy phóng đi (tui kiếm ổ gà chạy cho chết)… Rồi con nhỏ cũng chịu mở miệng chỉ đường cho tôi chạy. Lên Sài Gòn gần 2 tháng… học ở đây được hơn 1 tháng… nhưng hết bị thương tới bị nạn, toàn đi bộ hoặc con nhỏ chở… có lành lặn đi đâu đâu mà biết đường biết xá.
Tới sân bóng, có vẻ lớp tôi tụ tập khá đầy đủ… Dừng xe tôi xách đôi giày đi thẳng vào sân, cũng chẳng cảm ơn con nhỏ và cũng chẳng thèm quan tâm con nhỏ muốn làm gì… có quan tâm hay nói gì tôi thừa biết con nhỏ chẳng thèm nghe theo. Bước vào sân, gật đầu chào hỏi anh em cho có lệ, con gái trong lớp đi theo chơi cũng khá đông… không có gì lạ, cổ động viên cũng được cộng 5 điểm rèn luyện mà. Mang giày xong… tôi bước vào sân khởi động. Tụi lớp tôi cũng bắt tay chào hỏi…
– Chà cán bộ đi đá bóng cũng mang cổ động viên bén theo nửa ha…
– Vai gầy, nhỏ lắm… tựa không chắc đâu…
Con nhỏ đút miếng kem lên miệng, đầu tựa sát vào tôi hơn…
– Kệ em! – Lâu lắm rồi mới nghe lại được con nhỏ xưng em… tiếng em chưa rõ ràng… nhưng cũng đủ nghe thấy.
“Bắt được em rồi nhé người lạnh lùng”. Tôi mỉm cười với suy nghĩ ấy trong đầu… Con nhỏ ngẩng lên nhìn tôi…
– Cười gì…
– Không gì…
– Đồ điên…
– Uhm.
Tôi chẳng thèm giải thích, cũng không cãi chày cãi cối như với chị… với con nhỏ, tôi chỉ mỉm cười và im lặng. Con nhỏ đầu lại dựa vào tôi, múc 1 muỗng kem đưa lên miệng tôi… tôi lắc đầu…
– Không ăn…
Con nhỏ vẫn đẩy kem vào miệng tôi… đành há miệng nuốt trọn miếng kem.
Kem socola vừa đắng, vừa ngọt y như cách đối xử của con nhỏ với tôi vậy… lạnh lùng đắng nghét nhưng luôn chu đáo ngọt ngào… Kem lạnh bề ngoài nhưng vào lòng rồi sẽ ấm áp tan chảy từ từ… giống như cách tôi đối ngược lại với con nhỏ vậy… lạnh lùng và bất cần nhưng rồi cũng sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ con nhỏ…
Một chút im lặng để suy nghĩ, một chút bình yên để cảm nhận về nhau… Chẳng cần nói gì nhiều, chẳng cần biết gì nhiều… đôi khi chỉ cần im lặng và im lặng… vậy mà… càng xích lại gần nhau hơn. Con nhỏ một muỗng kem cho chính mình, rồi lại 1 muỗng kem cho tôi… cứ như vậy, đầu con nhỏ hoàn toàn trên vai tôi cho đến khi hết hộp kem… Phù… khuya ăn kem… lạnh run người… tự nhiên con nhỏ nắm tay tôi lắc lắc…
– Làm gì vậy…
– Lạnh…
– Lạnh mà nắm tay chi…
– Lạnh…
Phù… thiệt khó hiểu… mà đúng bàn tay con nhỏ lạnh thiệt.
– Hổng bỏ hộp kem đi… cầm chi miết…
– Không…
– Sao vậy…
– Muốn giữ…
– Chi…
– Không biết!
Lại im lặng… tôi nhìn theo dòng xe, ánh đèn, phố xá… trời càng về khuya càng lạnh… Sài Gòn luôn đặc biệt… chỉ mới hơn 1 tháng ở Sài Gòn… tôi đã cảm thấy yêu Sài Gòn rồi thì phải… quen với ban ngày nóng như lửa, đêm xuống… lạnh nao lòng, quen với những cơn mưa dài nặng hạt, phố ồn ào, đêm bình yên những ánh đèn hiu hắt… Con nhỏ khe khẽ hát… chẳng biết bài gì… tiếng anh thì phải… không quan tâm… Mắt tôi giờ… hình như… bớt đi vẻ lạnh lùng hằng ngày… cả mắt con nhỏ nửa… long lanh ánh đèn ấm áp… )
– Về chưa…
– Không…
– Lạnh đó…
– Không…
– Thôi về đi…
– Mai ra nửa hen…
– Ừ…
– Thật không…
– Ừ thật…
Nói vậy con nhỏ mới chịu quay lưng ngồi đàng hoàng lại để tôi chạy xe về. Tay con nhỏ run run vẫn không chịu rời hộp kem.
– Lạnh hả…
– Uhm…
– Vậy mà kiu về không chịu…
– Uhm…
– Đưa tay đây…
– Uhm…
– Bỏ vào đây…
– Uhm…
Tôi cầm tay con nhỏ nhét vào túi áo khoác… giảm tốc độ lại để bớt lạnh… Trời gần sáng mất rồi… Đến nhà, dắt xe vào… mệt rã rời… Tôi nằm ngay xuống thở phào nhẹ nhõm… 1 ngày thật dài… Con nhỏ lạnh run… nhưng vẫn chăm chỉ ngồi rửa sạch hộp kem, xong tắm… mặc lại bộ quần áo hôm trước… rúc vào người tôi, trùm mền… Vai tôi chẳng to lớn… nhưng… con nhỏ vẫn nằm lên ngủ ngon lành… Tôi lại thích kết đoạn bằng câu “Sài Gòn… bình yên lắm”.
Sáng… Sài Gòn chợt mưa, cơn mưa nhẹ nhưng day dẳng không dứt, trời khá lạnh… Nếu chẳng phải bị tác dụng của thuốc uống thì lúc nào tôi cũng là người thức dậy sớm nhất… tay mỏi nhừ, chẳng còn cảm giác… nhưng chẳng nỡ rút tay lại sợ con nhỏ tỉnh giấc… Tôi đang nghĩ gì thế nhỉ, tự nhiên lại lo cho con nhỏ, chắc điên mất rồi… kệ dù sao hôm nay cũng chẳng làm gì, nằm thêm 1 chút rồi đi đá bóng. Tôi từ chối bỏ qua mọi lời mời vào các đội nhóm văn nghệ, múa hát hay thể thao nào khác trừ đá bóng. Đơn giản, tôi thích đá bóng vì đá bóng tôi được nhớ lại kỷ niệm hồi còn cấp 3, anh em quần nhau cả ngày trời ngoài sân bóng… giờ mỗi thằng 1 con đường… biết khi nào được tranh nhau trái bóng tròn ấy nửa…
Cầm điện thoại nhắn tin cho chị “chi xau xi… sang lanh do dap them chan vao”… tin nhắn lại “do pha dam. Dang ngu. Dap chan ne. Dung pha người ta nua”… Cười… tôi nằm nhìn ra cửa sổ. Trước giờ đi học, tôi vẫn thích ngồi ở ô cửa sổ cuối lớp, dù mưa có tạt, dù những ngày gió có lạnh run người… nhưng vẫn thích… Những kỷ niệm cứ ùa về… ngọt ngào… vui lắm… nhớ lắm. Tư nhiên nôn nao muốn gặp lại tụi bạn cũ… chẳng biết giờ tụi nó ra sao nửa.
– Nghĩ gì đó…
Hơi giật mình. Con nhỏ thức dậy tự lúc nào khẽ lấy tay chọt chọt vào môi tôi.
– Không gì…
Tôi rút tay ra khỏi đầu con nhỏ… tê hết rồi… chắc móp chuột lun chứ chẳng chơi… Chưa kịp hết mỏi gió lùa qua, con nhỏ lại rúc vào…
– Lạnh…
– Sáng rồi…
– Uhm…
– Dậy đi…
– xíu nữa…
Chẳng thèm để tôi đồng ý, con nhỏ kéo cái mền lên, nhắm mắt ngủ tiếp… 9h… may quá trời dứt mưa, vậy là có thể đi đá bóng được rồi… Khẽ lay con nhỏ…
– Nè… dậy… đi à nha…
– Đi đâu – con nhỏ cựa mình, mắt vẫn nhắm nghiền.
– Đá bóng với lớp…
– Đá chi…
– Tập…
– Tập chi…
– Thi 20 – 11…
Bổng con nhỏ ngồi vụt dậy chạy tuốt vào nhà vệ sinh. Tôi lắc đầu… không có bận gì mà cũng giành nhà vệ sinh với tôi nửa… bó tay.
– Nhanh đi tới giờ rồi…
Một lúc sau con nhỏ bước ra, lại kiêu sa trong chiếc váy màu đen lôi cuốn… chắc là định về, sợ bị nhốt trong nhà giống mọi lần nên giành nhà tắm trước đây mà… Tôi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, thay chiếc quần với cái áo màu đỏ mang số 15 (tôi được mệnh danh là vidic của lớp mà)… Bước ra ngoài… con nhỏ vẫn chưa chịu về… đang đứng trước cửa nhìn tôi con nhỏ trề môi…
– Như con nít…
Á con nhỏ này… sáng sớm đã nói xấu tôi… ức thiệt… lùn cũng là một cái tội mà =.=… tội là tội ở cái quần và cái áo quá dài chứ bộ.
– Sao chưa về…
– Dắt xe ra đi…
Con nhỏ lạnh lùng mang đôi giày cao gót vào, bước ra cửa cầm theo ổ khóa nhà… Tôi ngậm nguồi dắt xe ra, gạt chống… con nhỏ khóa cửa xong quay ra leo lên ngồi phía sau xe. Tôi nhìn con nhỏ thắc mắc…
– Ngồi đó sao chạy xe…
– Ai chạy…
– … – tôi im ru chỉ tay vào con nhỏ.
– Tính đi bộ ra sân bóng hả…
Ờ xém quên… xe quăng bên quán mất tiêu rồi… hix hix… tôi vẫn chưa bít làm sao con nhỏ mở lời…
– Lên xe đi…
Ha… tốt đỡ phải đi xe ôm, đây qua sân bóng chẳng biết xa hay gần, chỉ biết cái địa chỉ thôi… Đưa cái địa chỉ cho con nhỏ tôi hỏi…
– Biết chỗ này không…
– Đi đi…
Hix… bao nhiêu suy nghĩ tốt về con nhỏ bay biến đâu mất sạch… xì lạnh với chả lùng… đây cũng chẳng cần quan tâm. Tôi lên xe đề máy phóng đi (tui kiếm ổ gà chạy cho chết)… Rồi con nhỏ cũng chịu mở miệng chỉ đường cho tôi chạy. Lên Sài Gòn gần 2 tháng… học ở đây được hơn 1 tháng… nhưng hết bị thương tới bị nạn, toàn đi bộ hoặc con nhỏ chở… có lành lặn đi đâu đâu mà biết đường biết xá.
Tới sân bóng, có vẻ lớp tôi tụ tập khá đầy đủ… Dừng xe tôi xách đôi giày đi thẳng vào sân, cũng chẳng cảm ơn con nhỏ và cũng chẳng thèm quan tâm con nhỏ muốn làm gì… có quan tâm hay nói gì tôi thừa biết con nhỏ chẳng thèm nghe theo. Bước vào sân, gật đầu chào hỏi anh em cho có lệ, con gái trong lớp đi theo chơi cũng khá đông… không có gì lạ, cổ động viên cũng được cộng 5 điểm rèn luyện mà. Mang giày xong… tôi bước vào sân khởi động. Tụi lớp tôi cũng bắt tay chào hỏi…
– Chà cán bộ đi đá bóng cũng mang cổ động viên bén theo nửa ha…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.