Ngày Nào Hàng Xóm Cũng Muốn "Thịt" Tôi
Chương 38: (Cốt Truyện) Không Cần Tự Mình Mua Thuốc Tránh Thai.
Đường Sở Sở
04/03/2024
“Chị có việc cần phải ra ngoài, có cần mua giúp em cơm trưa không?” Hôm nay Lâm Yêu Yêu được nghỉ, cô vừa vội vàng luống cuống tay chân thay giày đi ra ngoài, vừa hỏi em họ.
"Mua giúp em một cái bánh rán."
"Oke."
Trước khi Lâm Yêu Yêu đi mua đồ ăn đã đến hiệu thuốc, trước khi đi, tập luyện vài lần những gì muốn nói, rồi mới chậm rãi bước vào, một lúc sau, cô nhìn nhân viên bán hàng khó khăn nói: “... Xin hỏi có thuốc sau khi xong việc kia không?"
Nhân viên bán hàng ngẩng đầu lên: "Xin lỗi, thuốc gì?"
"..." Không thể lắng nghe cẩn thận nhu cầu của khách hàng sao?
Mặt cô gái hết đỏ lại trắng, thấy xung quanh không có ai, mới nói rõ ràng lại một lần nữa: "Thuốc sau khi xong việc đó."
Cô đã là người lớn rồi, trải qua chuyện như vậy cũng không có gì mất mặt, tránh thai cũng là hành vi bình thường, nơi này không phải là huyện Lợi mà là Phan Dương, quan niệm cũng thoáng hơn một chút.
Cô tự an ủi mình như vậy.
Nhưng nhân viên bán hàng vẫn nhìn cô từ trên xuống dưới: "Loại khẩn cấp sao? Muốn loại 48 giờ hay 72 giờ?"
72 giờ chắc chắn là đắt, nhưng có thể nói trong 48 giờ không có một chút riêng tư nào cả, cô gái nhỏ cắn môi, suy nghĩ, kiếm tiền không phải là dễ dàng, nhắm mắt lại, chấn chỉnh lại tâm lý một chút, cuối cùng nói: "48 giờ."
-
Ở bên ngoài uống một bát canh, uống viên thuốc nhỏ kia, Lâm Yêu Yêu lên mạng kiểm tra đặc tính của loại thuốc này một chút, vẫn có tác dụng phụ, với tiếng ve kêu và cái nóng như thiêu đốt bên ngoài, cô đột nhiên bắt đầu cảm thấy bất lực với Trình Du, rất mờ mịt.
Cô có thể kiểm soát bản thân, nhưng lại không thể kiểm soát tên điên Trình Du.
"Không cần uống thuốc."
Lúc này, số điện thoại kỳ lạ kia đột nhiên gửi tới một tin nhắn, cô gái nhỏ ngơ ngác nhìn thật lâu, lúc này mới nhận ra, hình như là Trình Du gửi đến.
Làm sao có thể không uống thuốc?
Giờ phút này cô hoàn toàn không hiểu được ý của Trình Du là gì, anh dứt khoát gửi lại một lần nữa: “Em không cần tự đi mua thuốc, chỉ cần yên tâm là được, sẽ không có thai đâu, đợi chú tìm em."
Nếu bạn có thể tin lời nói của loại người này, vậy thì trên Trái Đất sẽ không có kẻ nói dối.
Cô gái nhỏ bình tĩnh ăn xong bữa, cầm theo bánh rán quay trở về.
-
Studio đã gửi cho Lâm Yêu Yêu một tin nhắn khi tình cờ thấy cô đi ngang qua trung tâm mua sắm vào ngày đầu tiên cô đến Phan Dương.
Studio đó rất nổi tiếng, là chuỗi toàn quốc, treo biển hiệu đang tuyển người mẫu ký hợp đồng, nói là có một dự án cần quay trên biển, sau khi ký hợp đồng xong sẽ trả ngay 17 triệu, sau khi quay xong còn có thể lấy được hơn một trăm triệu.
Lâm Yêu Yêu đi vào đưa cho bọn họ mấy tấm ảnh, trang điểm thử gương một chút, để lại phương thức liên lạc, đối phương nói lâu nhất một tuần sẽ có kết quả.
Kết quả, tin tức này được gửi đến điện thoại di động của cô vào tuần thứ hai chỉ sau khi cô đến Phan Dương.
Thông tin rất đơn giản——
"Ảnh của ngài Lâm Yêu Yêu đã được phê duyệt, mời Lâm Yêu Yêu (số ID***) đến cửa hàng của chúng tôi để báo cáo trước ngày 9.4, đến địa điểm chụp vào tối ngày 4, buổi chụp sẽ hoàn tất trong khoảng 5,6 ngày. Xin vui lòng phải đến đúng giờ."
Tổng cộng là 136 triệu.
Lâm Yêu Yêu đi học từ nhỏ đến lớn chỉ sợ cũng chưa từng xài nhiều tiền như vậy, giờ phút này xác minh một chút tin tức này, lúc này mới mơ hồ cảm thấy như mình vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, cô quay về và cùng em họ kiểm tra bối cảnh của studio này một chút, xác nhận không sai, trang web chính thức cũng có tuyển dụng.
Nếu có thể, xin phép chủ quán trà sữa nghỉ ba ngày để hoàn thành dự án này.
Đêm đó Lâm Yêu Yêu đã nói chuyện này với ba mẹ, bà Lâm cảm thấy hoàn toàn ổn, bố Lâm nói rằng một cô gái không an toàn, không làm cũng không sao.
Về phương diện này, Lâm Yêu Yêu giống mẹ, có chủ kiến của riêng mình, ngày hôm sau cô dẫn em họ cùng đi đến studio chụp ảnh, một giờ sau đi ra, trong tay hai người đã cầm một bản hợp đồng đã ký xong.
Ánh mắt em họ hâm mộ: "Chờ chị giàu thì đừng quên em, hai chúng ta cùng đi xem liveshow của Từ Văn Bân."
Cô gái nhỏ không nhịn được cười khẽ: "Được."
Đây là niềm vui đã lâu cô không cảm nhận được kể từ khi gặp Trình Du, cô thậm chí còn tan ca sớm hơn một chút, mua hai lon bia quay về.
Trường học Trần Thiện Gia khai giảng sớm, vừa trở về liền gặp phải cậu ta đang thu dọn hành lý, ánh mắt lấp lóe nhìn cô hai lần, cười nói: "Có chuyện gì tốt sao?"
"Không có. Anh Thiện Gia lên đường bình an." Vật nhỏ lễ phép cười nhạt một chút, lãnh đạm bước vào phòng.
Em họ vẫn chưa về, cha mẹ Trần cũng không có ở đây, trong nhà chỉ có hai người.
Trần Thiện Gia lập tức giữ cửa, ánh mắt có chút kỳ quái, chen người vào giữa cửa, khẽ cười nói: "Lâm Yêu Yêu, người thuê nhà anh có quan hệ gì với em? Lần trước em trở về, anh thấy hai người đi cùng nhau, em đừng phủ nhận, anh thấy anh ta đưa em xuống xe, còn ôm em, em sẽ không như vậy chứ? Với loại người như vậy?"
Đêm khuya.
Trong đầu có một sợi dây thừng đột nhiên bị kéo căng, vật nhỏ đột nhiên híp mắt, vươn tay kéo cửa, cứng đờ ở nơi đó, quay đầu nhìn về phía cậu ta.
Trần Thiện Gia mỉm cười với cô, ý vị không rõ.
Lâm Yêu Yêu cũng cười nhạt một chút, nói: "Anh muốn nói cái gì?"
Trần Thiện Gia xoa xoa cằm, nhìn về phía đôi chân thon dài trắng như tuyết của Lâm Yêu Yêu, cười nói: "Không, Lâm Yêu Yêu, trước đây anh còn tưởng em là loại hàng nào đó, giả vờ ngoan ngoãn như vậy, chính nhân quân tử, khiến cho anh lịch sự với em như vậy, hóa ra em cũng đang làm điều sai trái sau lưng ba mẹ mình, Trình Du đó chắc cũng đã lớn tuổi đúng không? Dù sao cũng có lá gan đâm người, việc đó chắc chắn không tệ, nếu em đã cùng anh ta, dù gì anh cũng là sinh viên đại học của một trường danh tiếng, em cùng anh một chút, cũng không bị thiệt chứ?"
Cô gái nhỏ một tay cầm lon bia lạnh, nghe, một tay ôm vai, nhìn nam sinh thuận mắt trước mặt, đầu óc nhất thời trống rỗng.
Cô ngẩng đầu uống một ngụm bia, sau đó đột nhiên vẫy tay, ghé miệng vào tai Trần Thiện Gia nói: “Trần Thiện Gia, anh có biết lúc đó ở trung tâm mua sắm của chúng ta có người nổ súng không?”
Trần Thiện Gia đang suy nghĩ lung tung, thấy thế, sửng sốt, ngốc nghếch ở đó, "Hả?... Cái gì?"
Gương mặt đẹp như tranh vẽ của cô gái nhỏ tiến lại gần, không khí lạnh làm cho lông mi cô dựng thẳng lên, lông mày phiêu dật, cúi đầu thấp giọng nói từng chữ, từng chữ: "Thật ra, mấy phát súng đó là Trình Du mở màn."
Chuyện này cô để trong lòng đã lâu, rất chấn động, không thể nói cho ai, không biết sao giờ phút này đột nhiên cô muốn lấy ra uy hiếp người khác.
Lời này nói ra cũng không ai tin.
Vừa đúng lúc lấy ra hù người.
Xung quanh yên tĩnh.
Trần Thiện Gia vốn đã tưởng tượng ra khung cảnh cùng Lâm Yêu Yêu làm tình trong đầu, vật nhỏ kia đang yêu kiều cầu xin tha dâm đãng, nghe đến đây đầu óc cậu ta căng thẳng, nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của cô gái nhỏ, cười lạnh: "Hù dọa anh?"
Cô gái nhỏ lắc đầu: “Không tin thì anh gọi điện thoại hỏi một chút."
"Anh không có số điện thoại của anh ấy sao? Em có - không thì để em gọi."
Trong khi nói chuyện, điện thoại đã thật sự "bíp bíp" kết nối.
Thật ra sau đó Trần Thiện Gia đã quay trở lại tòa nhà đơn vị một lần nữa, lần đó Lâm Yêu Yêu không có ở đó, khi cậu ta vênh mặt hếch hàm sai khiến Trình Du bị vướng một chút, là một người rất không khách khí, rất lạnh lùng, rất tàn nhẫn.
Cho nên ngay khi tiếng "bíp bíp" này vang lên, Trần Thiện Gia lập tức rùng mình.
Cậu ta lui về phía sau hai bước, nói: "Anh còn phải thu dọn hành lý đi ngủ sớm, đừng ngủ quá muộn, tắt đèn sớm."
Nói xong liền đi về phòng.
Lưng cô gái nhỏ đầy mồ hôi lạnh, ngây người đứng ở nơi đó, vừa định cúp điện thoại, điện thoại đột nhiên kết nối.
"Chào?"
Bên này, Trình Du đang không thể tin được sao cô bé của anh gọi điện cho anh, xác nhận ba lần, sợ cô cúp máy mới bắt máy, một lúc sau mới chào hỏi.
Thấy bên kia không có động tĩnh gì, lại hỏi: "Yêu Yêu?"
Trong lòng vật nhỏ lo lắng, đành phải nói một câu: "Không có gì em bấm nhầm."
"Làm sao em gọi nhầm mà không lưu số của chú được? Có chuyện gì à? Nhớ chú à? Chú qua nhé?"
——————
Cốt truyện còn hai chương nữa, có thịt đặc biệt ngon ~~~
*Số ID: giống như số căn cước bên nước mình.
"Mua giúp em một cái bánh rán."
"Oke."
Trước khi Lâm Yêu Yêu đi mua đồ ăn đã đến hiệu thuốc, trước khi đi, tập luyện vài lần những gì muốn nói, rồi mới chậm rãi bước vào, một lúc sau, cô nhìn nhân viên bán hàng khó khăn nói: “... Xin hỏi có thuốc sau khi xong việc kia không?"
Nhân viên bán hàng ngẩng đầu lên: "Xin lỗi, thuốc gì?"
"..." Không thể lắng nghe cẩn thận nhu cầu của khách hàng sao?
Mặt cô gái hết đỏ lại trắng, thấy xung quanh không có ai, mới nói rõ ràng lại một lần nữa: "Thuốc sau khi xong việc đó."
Cô đã là người lớn rồi, trải qua chuyện như vậy cũng không có gì mất mặt, tránh thai cũng là hành vi bình thường, nơi này không phải là huyện Lợi mà là Phan Dương, quan niệm cũng thoáng hơn một chút.
Cô tự an ủi mình như vậy.
Nhưng nhân viên bán hàng vẫn nhìn cô từ trên xuống dưới: "Loại khẩn cấp sao? Muốn loại 48 giờ hay 72 giờ?"
72 giờ chắc chắn là đắt, nhưng có thể nói trong 48 giờ không có một chút riêng tư nào cả, cô gái nhỏ cắn môi, suy nghĩ, kiếm tiền không phải là dễ dàng, nhắm mắt lại, chấn chỉnh lại tâm lý một chút, cuối cùng nói: "48 giờ."
-
Ở bên ngoài uống một bát canh, uống viên thuốc nhỏ kia, Lâm Yêu Yêu lên mạng kiểm tra đặc tính của loại thuốc này một chút, vẫn có tác dụng phụ, với tiếng ve kêu và cái nóng như thiêu đốt bên ngoài, cô đột nhiên bắt đầu cảm thấy bất lực với Trình Du, rất mờ mịt.
Cô có thể kiểm soát bản thân, nhưng lại không thể kiểm soát tên điên Trình Du.
"Không cần uống thuốc."
Lúc này, số điện thoại kỳ lạ kia đột nhiên gửi tới một tin nhắn, cô gái nhỏ ngơ ngác nhìn thật lâu, lúc này mới nhận ra, hình như là Trình Du gửi đến.
Làm sao có thể không uống thuốc?
Giờ phút này cô hoàn toàn không hiểu được ý của Trình Du là gì, anh dứt khoát gửi lại một lần nữa: “Em không cần tự đi mua thuốc, chỉ cần yên tâm là được, sẽ không có thai đâu, đợi chú tìm em."
Nếu bạn có thể tin lời nói của loại người này, vậy thì trên Trái Đất sẽ không có kẻ nói dối.
Cô gái nhỏ bình tĩnh ăn xong bữa, cầm theo bánh rán quay trở về.
-
Studio đã gửi cho Lâm Yêu Yêu một tin nhắn khi tình cờ thấy cô đi ngang qua trung tâm mua sắm vào ngày đầu tiên cô đến Phan Dương.
Studio đó rất nổi tiếng, là chuỗi toàn quốc, treo biển hiệu đang tuyển người mẫu ký hợp đồng, nói là có một dự án cần quay trên biển, sau khi ký hợp đồng xong sẽ trả ngay 17 triệu, sau khi quay xong còn có thể lấy được hơn một trăm triệu.
Lâm Yêu Yêu đi vào đưa cho bọn họ mấy tấm ảnh, trang điểm thử gương một chút, để lại phương thức liên lạc, đối phương nói lâu nhất một tuần sẽ có kết quả.
Kết quả, tin tức này được gửi đến điện thoại di động của cô vào tuần thứ hai chỉ sau khi cô đến Phan Dương.
Thông tin rất đơn giản——
"Ảnh của ngài Lâm Yêu Yêu đã được phê duyệt, mời Lâm Yêu Yêu (số ID***) đến cửa hàng của chúng tôi để báo cáo trước ngày 9.4, đến địa điểm chụp vào tối ngày 4, buổi chụp sẽ hoàn tất trong khoảng 5,6 ngày. Xin vui lòng phải đến đúng giờ."
Tổng cộng là 136 triệu.
Lâm Yêu Yêu đi học từ nhỏ đến lớn chỉ sợ cũng chưa từng xài nhiều tiền như vậy, giờ phút này xác minh một chút tin tức này, lúc này mới mơ hồ cảm thấy như mình vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, cô quay về và cùng em họ kiểm tra bối cảnh của studio này một chút, xác nhận không sai, trang web chính thức cũng có tuyển dụng.
Nếu có thể, xin phép chủ quán trà sữa nghỉ ba ngày để hoàn thành dự án này.
Đêm đó Lâm Yêu Yêu đã nói chuyện này với ba mẹ, bà Lâm cảm thấy hoàn toàn ổn, bố Lâm nói rằng một cô gái không an toàn, không làm cũng không sao.
Về phương diện này, Lâm Yêu Yêu giống mẹ, có chủ kiến của riêng mình, ngày hôm sau cô dẫn em họ cùng đi đến studio chụp ảnh, một giờ sau đi ra, trong tay hai người đã cầm một bản hợp đồng đã ký xong.
Ánh mắt em họ hâm mộ: "Chờ chị giàu thì đừng quên em, hai chúng ta cùng đi xem liveshow của Từ Văn Bân."
Cô gái nhỏ không nhịn được cười khẽ: "Được."
Đây là niềm vui đã lâu cô không cảm nhận được kể từ khi gặp Trình Du, cô thậm chí còn tan ca sớm hơn một chút, mua hai lon bia quay về.
Trường học Trần Thiện Gia khai giảng sớm, vừa trở về liền gặp phải cậu ta đang thu dọn hành lý, ánh mắt lấp lóe nhìn cô hai lần, cười nói: "Có chuyện gì tốt sao?"
"Không có. Anh Thiện Gia lên đường bình an." Vật nhỏ lễ phép cười nhạt một chút, lãnh đạm bước vào phòng.
Em họ vẫn chưa về, cha mẹ Trần cũng không có ở đây, trong nhà chỉ có hai người.
Trần Thiện Gia lập tức giữ cửa, ánh mắt có chút kỳ quái, chen người vào giữa cửa, khẽ cười nói: "Lâm Yêu Yêu, người thuê nhà anh có quan hệ gì với em? Lần trước em trở về, anh thấy hai người đi cùng nhau, em đừng phủ nhận, anh thấy anh ta đưa em xuống xe, còn ôm em, em sẽ không như vậy chứ? Với loại người như vậy?"
Đêm khuya.
Trong đầu có một sợi dây thừng đột nhiên bị kéo căng, vật nhỏ đột nhiên híp mắt, vươn tay kéo cửa, cứng đờ ở nơi đó, quay đầu nhìn về phía cậu ta.
Trần Thiện Gia mỉm cười với cô, ý vị không rõ.
Lâm Yêu Yêu cũng cười nhạt một chút, nói: "Anh muốn nói cái gì?"
Trần Thiện Gia xoa xoa cằm, nhìn về phía đôi chân thon dài trắng như tuyết của Lâm Yêu Yêu, cười nói: "Không, Lâm Yêu Yêu, trước đây anh còn tưởng em là loại hàng nào đó, giả vờ ngoan ngoãn như vậy, chính nhân quân tử, khiến cho anh lịch sự với em như vậy, hóa ra em cũng đang làm điều sai trái sau lưng ba mẹ mình, Trình Du đó chắc cũng đã lớn tuổi đúng không? Dù sao cũng có lá gan đâm người, việc đó chắc chắn không tệ, nếu em đã cùng anh ta, dù gì anh cũng là sinh viên đại học của một trường danh tiếng, em cùng anh một chút, cũng không bị thiệt chứ?"
Cô gái nhỏ một tay cầm lon bia lạnh, nghe, một tay ôm vai, nhìn nam sinh thuận mắt trước mặt, đầu óc nhất thời trống rỗng.
Cô ngẩng đầu uống một ngụm bia, sau đó đột nhiên vẫy tay, ghé miệng vào tai Trần Thiện Gia nói: “Trần Thiện Gia, anh có biết lúc đó ở trung tâm mua sắm của chúng ta có người nổ súng không?”
Trần Thiện Gia đang suy nghĩ lung tung, thấy thế, sửng sốt, ngốc nghếch ở đó, "Hả?... Cái gì?"
Gương mặt đẹp như tranh vẽ của cô gái nhỏ tiến lại gần, không khí lạnh làm cho lông mi cô dựng thẳng lên, lông mày phiêu dật, cúi đầu thấp giọng nói từng chữ, từng chữ: "Thật ra, mấy phát súng đó là Trình Du mở màn."
Chuyện này cô để trong lòng đã lâu, rất chấn động, không thể nói cho ai, không biết sao giờ phút này đột nhiên cô muốn lấy ra uy hiếp người khác.
Lời này nói ra cũng không ai tin.
Vừa đúng lúc lấy ra hù người.
Xung quanh yên tĩnh.
Trần Thiện Gia vốn đã tưởng tượng ra khung cảnh cùng Lâm Yêu Yêu làm tình trong đầu, vật nhỏ kia đang yêu kiều cầu xin tha dâm đãng, nghe đến đây đầu óc cậu ta căng thẳng, nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của cô gái nhỏ, cười lạnh: "Hù dọa anh?"
Cô gái nhỏ lắc đầu: “Không tin thì anh gọi điện thoại hỏi một chút."
"Anh không có số điện thoại của anh ấy sao? Em có - không thì để em gọi."
Trong khi nói chuyện, điện thoại đã thật sự "bíp bíp" kết nối.
Thật ra sau đó Trần Thiện Gia đã quay trở lại tòa nhà đơn vị một lần nữa, lần đó Lâm Yêu Yêu không có ở đó, khi cậu ta vênh mặt hếch hàm sai khiến Trình Du bị vướng một chút, là một người rất không khách khí, rất lạnh lùng, rất tàn nhẫn.
Cho nên ngay khi tiếng "bíp bíp" này vang lên, Trần Thiện Gia lập tức rùng mình.
Cậu ta lui về phía sau hai bước, nói: "Anh còn phải thu dọn hành lý đi ngủ sớm, đừng ngủ quá muộn, tắt đèn sớm."
Nói xong liền đi về phòng.
Lưng cô gái nhỏ đầy mồ hôi lạnh, ngây người đứng ở nơi đó, vừa định cúp điện thoại, điện thoại đột nhiên kết nối.
"Chào?"
Bên này, Trình Du đang không thể tin được sao cô bé của anh gọi điện cho anh, xác nhận ba lần, sợ cô cúp máy mới bắt máy, một lúc sau mới chào hỏi.
Thấy bên kia không có động tĩnh gì, lại hỏi: "Yêu Yêu?"
Trong lòng vật nhỏ lo lắng, đành phải nói một câu: "Không có gì em bấm nhầm."
"Làm sao em gọi nhầm mà không lưu số của chú được? Có chuyện gì à? Nhớ chú à? Chú qua nhé?"
——————
Cốt truyện còn hai chương nữa, có thịt đặc biệt ngon ~~~
*Số ID: giống như số căn cước bên nước mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.