Ngày Nào Hàng Xóm Cũng Muốn "Thịt" Tôi

Chương 28: Hơi Thở Quen Thuộc Ập Đến Tới Tấp Từ Phía Sau, Kéo Eo Của Cô Về

Đường Sở Sở

04/03/2024

Lâm Yêu Yêu sửng sốt một lát, cảm giác được sức lực ở khớp xương và cảm xúc trên làn da của anh, cô lập tức thu tay mình về, “Không cần.”

“Đi băng bó một chút đi, cậu có quen anh ấy sao? Thế là tốt nhất rồi, đồn công an không có xe khác đưa cậu ấy đi, nếu anh có xe máy thì sẽ đưa cô ấy đi nhanh về nhanh hơn.”

“Đã nói không cần.” Cô gái nhỏ có chút tức giận.

Trình Du không hề để ý mà cứ thế bế cô lên, Lộ Hiểu Mạn ở một bên chưa kịp nói chuyện với cô thì đã nhìn thấy Lâm Yêu Yêu bị một người đàn ông bế đi mất, đến độ mở to hai mắt ra nhìn.

-

“Chú bỏ em xuống.” Cô bé phiền lòng giãy giụa, trái tim đập loạn xạ vô cùng.

Trình Du cười nhạt, tránh không động đến cánh tay Lâm Yêu Yêu, đặt cô xuống đất, nhắc lại mấy chữ cô đã nói một lần, bảo: “… Lời này nói giống như lúc mới bị cưỡng hiếp, bây giờ nói ra không thấy kì cục à?”

“…”

Trình Du lên xe máy, liếc nhìn Lâm Yêu Yêu một cái, lại xuống xe.

Cô bé ngơ ngác, nghe mấy lời anh nói ban nãy rồi không biết lại nghĩ đến cái gì, khi bản thân bị cưỡng hiếp, cô đều nói mấy thứ gì mà “không muốn không muốn”, “không được đâu Trình Du”, kiểu linh tinh cợt nhả, thảo nào khiến người ta không kiêng nể gì như vậy.

Thật đáng xấu hổ.

“Em ngồi ở phía trước, chú đỡ eo em, nếu không em không thể ôm chú được.”

Lâm Yêu Yêu nhíu mày, cũng cảm thấy đau rồi, nhưng cô lắc đầu: “Máu cũ không ngừng chảy được thì sẽ đông lại.”

Trình Du dứt khoát túm cánh tay Lâm Yêu Yêu nhấn cô vào phía trước xe máy, trong nháy mắt máu liền nhỏ giọt lên ghế ngồi và trên mặt đồng hồ. Lâm Yêu Yêu bị bắt phải tiến về phía trước một chút, sau đó cũng cảm thấy có đồ vật to lớn cộm lên mông của mình.

Lại run lên một chút.

Hai người dính chặt vào nhau mà đi tới trung tâm y tế, động tác của y tá có hơi thô lỗ, Trình Du nhìn đến nỗi cười khẽ, hút điếu thuốc nói: “Thế này mà cô cũng tốt nghiệp được à?”

Y tá tức giận, trừng mắt liếc anh một cái: “À, chê tôi làm không tốt? Anh qua làm đi?”

Y tá vốn đang chọc anh, song Trình Du lại dứt khoát nắm lấy cổ tay của cô ta kéo ra, cười gằn rồi nói: “Để tôi làm, không làm được thì cút.”

Y tá: “…”

Anh thật sự làm được.

Cầm tăm bông khử độc, lau máu, cầm miếng bông dính povidone lau cho miệng vết thương sạch sẽ, tư thế thắt băng vải cũng rất chuyên nghiệp. Ngón tay bé cưng thon dài và trắng nõn làm anh nhớ tới cái loại cảm giác rung động lúc liếm cô, còn có đôi tay bắt lấy tóc anh khóc kêu hu hu khi cô lên đỉnh, thế là anh sửng sốt trong giây lát.



Phía bên kia, bác sĩ nhìn thấy tình hình bên này thì đi qua phê bình vị y tá nọ.

Mặt y tá lúc đỏ lúc trắng.

Ngày thường cô ta quen đâm chọc người khác, nhưng thật sự chưa gặp qua trường hợp như thế này, hôm nay ra đường quên xem ngày rồi.

Lúc trở về đồn cảnh sát, Lộ Hiểu Mạn đã làm ghi biên bản xong, sau khi chào đón Lâm Yêu Yêu thì nhìn Trình Du một cái, khẽ hỏi: “Đây là ai vậy?”

“Hàng xóm nhà tớ, một người chú.” Cô bé lạnh nhạt trả lời.

“Chú?” Lộ Hiểu Mạn nghe thấy thì có hơi kinh ngạc, lại nhìn thoáng qua sườn mặt của Trình Du, mặt đỏ lên, “Nhìn rất trẻ tuổi nha… Đẹp trai.”

-

Cảnh sát nhân dân kêu Trình Du vào một căn phòng nhỏ.

Mở đèn lên, tìm video một chút, sau khi đồng nghiệp khoa kỹ thuật đi ra ngoài thì cảnh sát nhân dân vừa phát video vừa nói với Trình Du: “Đây là do bà chủ của một cửa hàng bán hoa chụp được, ban đêm luôn có người tới cửa tiệm của cô ấy để trộm hoa, thế là cô ấy lắp thêm mấy cái camera. Bởi vì dạo trước, thông tin đứa nhỏ này mặc gì lúc mất tích đã tràn ngập trời đất, cho nên cô ấy chụp lại xong là lập tức gọi điện cho chúng tôi…”

Cảnh sát nhân dân đặt nước xuống, chỉ vào một người xa lạ nắm tay đứa trẻ ở trong video nói, “Anh xem, áo màu xám, trên bụng có một cái lỗ, ống quần một bên ngắn một bên dài, quá nhiều đặc điểm để dễ dàng nhận biết. nhưng điều này cũng cho thấy rằng khoảng cách từ lần đầu đến lần thứ hai bị chụp, đứa trẻ vẫn chưa thay quần áo.”

“Chúng tôi lần theo manh mối mà đuổi đuổi đến rồi, người bắt cóc nhận được tin tức đã bỏ chạy từ lâu, không đuổi kịp.”

Đứa trẻ này là đứa trẻ bị lừa bán từ sáu năm trước, bây giờ có thể tìm thấy manh mối cũng là do Trình Du bám riết không tha, sở dĩ khó tìm như vậy cũng là do cậu bé chẳng hề được đưa đến gia đình tốt đẹp gì, mấy năm nay vẫn luôn lưu lạc trong tay bọn buôn người, thuộc kiểu bị lừa bán khá thê thảm, cụ thể là bị dùng làm công cụ để xin ăn.

Nghe nói, sở dĩ thành ra như thế là vì trí lực của thằng bé có vấn đề.

Trình Du hút điếu thuốc, sương khói làm mờ đôi mắt. Trong khi cảnh sát nhân dân đang nhíu mày, nói “đừng hút thuốc ở đây” thì anh híp mắt, khàn giọng hỏi: “Vẫn còn tay chân đầy đủ, vẫn còn nói chuyện được chứ?”

Trẻ em ăn xin thông thường đều bị làm cho tàn phế, nên anh muốn đến xác nhận thử.

Cảnh sát nhân dân sửng sốt một chút, gật đầu: “Bà chủ của cửa hàng bán hoa kia nói trông không có vấn đề, nghe được, cũng nhìn thấy được.”

Tốt.

Trình Du híp mắt nhìn video kia, lát sau bèn duỗi tay chạm vào khuôn mặt của đứa trẻ trên màn hình.

Cảnh sát nhân dân nói: “Chúng tôi đã lưu giữ thứ này rồi, chờ lát nữa gửi cho anh,” dừng một chút lại nói, “Anh tìm đứa trẻ này rất nhiều năm rồi hả? Vừa mãn hạn tù lại đi tìm, may mà tìm được rồi.”

Trình Du im lặng, không nói gì nữa, đi ra ngoài.

Bên kia, Lâm Yêu Yêu cũng đã viết biên bản xong.



Vừa làm xong là cô ỉu xìu ngay, bởi vì Lâm Yêu Yêu được biết đây đã là vụ cướp bóc thứ bảy thứ tám trong thời gian này tại ga xe lửa rồi. Đám người đó trốn ở gần nhà ga xe lửa đang được tu sửa, ở công trường xây dựng vốn có đủ thứ người, hoàn toàn không thể nào tìm ra được.

Cô bé cảm thấy tâm trạng rất tồi tệ, hơn nữa cô đã làm mất cái di động có một đống tư liệu dành cho hội sinh viên nên sẽ bị chủ tịch phê bình, còn có một số đồ vật riêng tư của bản thân nữa.

Lâm Yêu Yêu đứng dậy, đôi mắt thông suốt nhìn vị cảnh sát đi qua đi lại, trên cánh tay còn có vải băng bó trắng và mái tóc dài hơi rối loạn khiến cô trông có vẻ rất bất lực, hỏi: “Chắc là không có khả năng tìm về được đúng không?”

Cảnh sát dừng một chút, “Có tin tức chắc chắn sẽ thông báo cho cô, cô cũng để lại số để thoại nhà cô rồi trở về chờ đi nhé.”

Trình Du dựa vào chỗ kia, nhìn cô qua màn sương khói, “Bên trong có đồ vật quan trọng à? Nhất định phải tìm về sao?”

Lâm Yêu Yêu liếc anh một cái, không muốn để ý đến Trình Du lắm.

Rồi cô xoay người muốn đi.

Lộ Hiểu Mạn lại tiến lên trước, “Chắc chắn không mất sẽ càng tốt hơn, anh có biện pháp để tìm lại à?”

Lâm Yêu Yêu vội vã đi, nhưng Lộ Hiểu Mạn như vậy nên cô cũng không đi được.

Trình Du buông điếu thuốc trong tay, nói: “Người kia trông như thế nào? Tả sơ qua thử xem.”

Cô gái hơi nhăn mi lại, bớt cáu kỉnh được chút.

Không tìm được di động về thì thực sự sẽ phiền ghê lắm, cô dứt khoát nói nhanh: “… Anh ta mang mũ bảo hiểm, trên cánh tay có một hình xăm hoa, áo thun xám quần jean, đôi mắt rất to, nhưng nhìn dáng vẻ không có nhiều tinh thần lắm.”

Mấy đặc điểm rất đơn giản, Trình Du nhớ kỹ rồi.

“Mấy giờ các em về xe?”

Lộ Hiểu Mạn giành trả lời trước: “Bốn giờ rưỡi.”

Trình Du nhìn đồng hồ một chút, đã sắp bốn giờ, đoạn ngước mắt liếc Lâm Yêu Yêu một cái, nói: “Ngồi ở chỗ này một lúc, có điều hòa, đợi lát nữa lái xe đến trước nhà ga chờ tôi.”

Anh có thể thành công tìm về được không?

Lâm Yêu Yêu đứng thêm một lúc, lôi kéo Lộ Hiểu Mạn không biết tại sao lại bắt đầu nhảy nhót rời đi.

Bốn giờ rưỡi.

Xe buýt bắt đầu kiểm vé.

Hai người ôm một đống bài khảo sát trắc nghiệm chưa hoàn thành uể oải lên xe, chân trước Lộ Hiểu Mạn vừa mới đi lên, bả vai Lâm Yêu Yêu đã bị người ta nắm lấy, hơi thở quen thuộc của người đàn ông ập đến tới tấp từ phía sau, kéo eo của cô về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Nào Hàng Xóm Cũng Muốn "Thịt" Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook