Ngày Nào Hàng Xóm Cũng Muốn "Thịt" Tôi
Chương 29: Nhớ Ông Xã Không? Khi Nào Về Ông Xã Sẽ Xoa Cho Em, Em Khỏi Phải Tự Làm
Đường Sở Sở
04/03/2024
Sau lưng Trình Du còn có mấy người đi theo, không xa không gần nhưng không cùng lên. Lâm Yêu Yêu lo lắng quay đầu lại, khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông trước mắt, không biết tại sao trong lòng cô lại yên tâm hơn một chút. Cô ôm chặt giấy tờ trước ngực, hô hấp có hơi vội vàng: “Chú muốn làm gì?”
Trình Du híp mắt nhìn bé cưng trong ngực mình, sờ eo của cô, đoạn móc một cái di động dính máu từ trong túi áo ra đưa cho Lâm Yêu Yêu: “Em.”
Cô bé đột nhiên giật mình một cái.
Mùa hè nắng nóng, điều hòa ở nhà ga mở cũng như không, mồ hôi dính nhớp ở trên người cực kỳ khó chịu, đại não của cô lại lập tức bị làm cho dâng trào cảm xúc mãnh liệt. Điện thoại di động!!
-
Nhìn qua có vẻ thật sự là của cô, Lâm Yêu Yêu vội vàng khởi động máy nhìn một chút, đúng thật, lượng pin vẫn như cũ, chẳng hề hao đi chút nào, chỉ có điều trên thân máy có chút tro bụi và máu, thậm chí còn dính thứ gì đó màu vàng, cũng không rõ là cái gì.
“Sao chú tìm lại được thể? Chắc chắn là cướp lại từ đám tội phạm rồi, đã có âm mưu còn có liên quan đến tài sản, đụng phải bọn họ mà vẫn dùng đạo lý cướp lại được hay sao?” Nhất thời cô đã quên rốt cuộc Trình Du có xuất thân gì, vừa thấy đã kinh ngạc hỏi luôn.
Vốn dĩ hôm nay tâm trạng của Trình Du không được tốt, giờ phút này, không hiểu tại sao anh lại thấy vui hơn. Trình Du chạm vào mặt Lâm Yêu Yêu, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười miễn cưỡng: “Bên trong có cái gì không thể cho người ta xem à? Cho chú nhìn chút với.”
Vẻ kích động trên mặt bé cưng lập tức không còn nữa, bàn tay be bé nắm chặt di động, thái độ đột nhiên lạnh nhạt, “Không được.”
“Vong ân phụ nghĩa vậy sao?” Trình Du chạm vào mặt cô một chút, nói với cô một câu.
Xe đã lái đi rồi, từ trước tới nay tài xế xe buýt không đợi người, cũng may vé xe buýt rẻ, Trình Du mua cho cô vé của chuyến vào 15 phút sau rồi cứ vậy đợi Lâm Yêu Yêu lên xe. Từ nhỏ cô vẫn luôn được giáo dục phải lễ phép khéo đưa đẩy, đối với người xa cách không quen thuộc, lễ phép luôn là điều cô tuân theo, nhưng đối mặt với Trình Du, Lâm Yêu Yêu không thể treo thái độ lễ phép dối trá và sự tôn trọng lên trên mặt, cũng không thể giả bộ quen thuộc với anh một chút trước mặt người xa lạ.
Như thế là rất mâu thuẫn.
Trình Du cũng biết điểm này, khi ánh mắt của cô nhóc này va vào anh thì đều không vui vẻ mấy, lông mi khẽ chớp, chưa tô phấn son, nhưng lại quyến rũ đến độ khiến cho tim anh ngứa ngáy khó nhịn. Lúc đưa vé cho cô bé, cô cúi đầu, lông mi cũng rũ xuống theo, điềm đạm đáng yêu, Trình Du nhìn thấy chiếc di động ở trên tay còn lại, đột nhiên nảy ra trò đùa dai, thò ngón tay thon dài ra bắt lấy điện thoại, thoáng chốc đã mở được.
Anh vốn không định xem kĩ càng, cho nên Trình Du cũng chỉ mở bộ sưu tập ảnh ra lướt một chút trong vô thức, không ngờ một đống ảnh chụp tự xướng mát mẻ ở bên trong lại ập vào mặt, Trình Du vừa nhìn thấy thì đột nhiên choáng váng.
Di động bị cướp về.
“Không phải nói là không cho chú nhìn à?” Cô bé rất tức giận, đè thấp âm thanh, nhưng lại không dám nổi giận quá với anh, mấy người đi theo sau Trình Du vừa trông đã biết không giống người tốt, nhưng hình như cực kỳ nghe lời anh.
Trình Du nhớ lại nội dung mấy bức ảnh chụp kia, ngây người một lát, liếm môi, thân dưới vô thức cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.
Ngứa khi nghĩ tới những khoảnh khắc cô chu mông nhỏ cho mình cắm rút điên cuồng, cùng cảm giác khi cô giương miệng chờ anh hôn lúc cao trào.
Xe đến rồi.
“Người ở nhà ga phức tạp, sau này đừng ở mấy chỗ thế này nhiều, bị trộm đồ cũng đừng tìm, chạy nhanh đi, tốt nhất là rời đi trước 5 giờ.” Trước khi lên xe, hình như Trình Du nhớ tới gì đó nên nắm chặt tay cô lại, vân vê ngón tay thon dài mềm mại của bé cưng, giao hòa mồ hôi với cô. Sau đó anh nhìn chằm chằm cô rồi dặn dò mấy câu, không hiểu tại sao trong lòng thấy không nỡ, lại trầm giọng nói, “Thay băng gạc thường xuyên một chút, đừng để nhiễm trùng…”
Nhớ đến ba cô là bác sĩ khoa ngoại, Trình Du cảm thấy bản thân lắm mồm rồi, xe sắp đi, nhưng anh không buông tay, lại nói một câu, “Mấy ngày nay chú đều ở Phan Dương, mấy ngày nữa mới trở về, bé cưng, ăn no ngủ kĩ nha, chú sẽ gửi tin nhắn cho em.”
Chú cho rằng đây là tình nhân đang tạm biệt à?
Cô gái nhỏ ngẩn người, trong thoáng chốc Lâm Yêu Yêu cảm giác được người trên xe đều đang nhìn cô. Lâm Yêu Yêu rút tay về, dời mắt đi, không hiểu tại sao lại đi về phía sau xe.
Bé cưng này không chơi là không nuôi cho quen được, Trình Du ngó cô gái nhỏ đang nghiêm túc chính trực nhìn phía trước, giờ phút này anh chỉ có một cảm giác đó mà thôi.
Nhưng nếu Lâm Yêu Yêu đột nhiên thay đổi thái độ, cô sẽ không phải là Lâm Yêu Yêu.
Còn phải tiếp tục làm nữa.
Cũng vì như thế mà chuyện bài khảo sát trắc nghiệm bị trì hoãn, cô và Lộ Hiểu Mạn tích cóp lại mới được không đến 60 phần, phần còn dư thì Lộ Hiểu Mạn bảo cứ làm giả là xong, dù sao mấy cái số liệu gì đó cũng chỉ vì để hoàn thành nhiệm vụ, còn có người thật sự cầm đi nghiên cứu chắc.
Nửa đêm, bên ngoài là âm thanh kịch kháng chiến vang vọng từ ti vi, một bàn tay Lâm Yêu Yêu nâng má, đang buồn bực ngán ngẩm điền bài trắc nghiệm khảo sát thì đột nhiên nhớ tới chuyện Trình Du sẽ gửi tin nhắn cho cô.
Lâm Yêu Yêu không cho anh số điện thoại.
Hơn nữa.
Anh gửi là cô phải trả lời à?
Một cảm giác kỳ dị hiện lên trong não, đợi đến khi tỉnh táo lại thì cô gái đã nhận ra mình đang mong chờ cái gì, lông mày nhỏ bé của Lâm Yêu Yêu lập tức nhăn thành một cụm. Lát sau, cô vo tờ giấy trong tay rồi ném vào thùng rác.
Đêm khuya, quả nhiên có một tin nhắn gửi đến.
“Nhớ ông xã không?”
Cô gái nằm trên giường đón gió mát từ quạt, đang xem đoạn video ngắn của Từ Văn Bân đến ngơ ngẩn, ngón tay vô thức xoa nắn ở giữa hai chân mình, đột nhiên nhìn thấy tin nhắn này, cô sửng sốt một chút, sau khi phát hiện không phải là tin nhắn rác thì cô lập tức nhận ra đây là ai.
Cô xóa ngay.
Một lát sau tin nhắn kia lại đến nữa, “Khi nào về ông xã sẽ xoa cho em, em khỏi phải tự làm.”
“…” Vật nhỏ nằm nghiêng trên giường, nhìn tay mình bị hai chân kẹp chặt lại trong vô thức, huyệt thái dương nhảy thình thịch lên liên tục, dứt khoát bỏ di đồng qua một bên, dùng sức xoa chất dịch nhầy trên đầu ngón tay.
Nhắm mắt một lát, lấy di động để xem, dãy số kỳ lạ kia giống như số giả, cô trả lời tin nhắn, “Đứng đắn một chút đi, đã lớn vậy rồi, đi làm mấy chuyện nuôi sống bản thân không được à? Tại sao cứ làm trái phát luật? Đều là lấy cớ để lười biếng không chịu tiến lên thôi.”
“Ừm. Em nói đúng.”
“…” Bị điên rồi.
Một lát sau, Lâm Yêu Yêu sắp ngủ đến mơ màng thì Trình Du lại gửi một tin đến, “Ngủ rồi à? Hôm sau về.”
“Liên quan gì đến em?” Cô nhíu mày căm giận trả lời tin nhắn, sau đó vứt di động đi.
“Yêu Yêu.” Dấu chấm tròn biểu thị anh thật sự tạm dừng một chút, hình như anh mỉm cười mà đánh ra câu này. “… Chú thật con mẹ nó nhớ em.”
-
Ngày hôm sau, Trình Du còn chưa trở về, nhà họ Lâm đã xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.
Mẹ Lâm té ngã chỗ nền xi măng ngay cửa WC trong nhà một tầng nhỏ của dì hai, hiện tại không thể đứng lên được.
Trình Du híp mắt nhìn bé cưng trong ngực mình, sờ eo của cô, đoạn móc một cái di động dính máu từ trong túi áo ra đưa cho Lâm Yêu Yêu: “Em.”
Cô bé đột nhiên giật mình một cái.
Mùa hè nắng nóng, điều hòa ở nhà ga mở cũng như không, mồ hôi dính nhớp ở trên người cực kỳ khó chịu, đại não của cô lại lập tức bị làm cho dâng trào cảm xúc mãnh liệt. Điện thoại di động!!
-
Nhìn qua có vẻ thật sự là của cô, Lâm Yêu Yêu vội vàng khởi động máy nhìn một chút, đúng thật, lượng pin vẫn như cũ, chẳng hề hao đi chút nào, chỉ có điều trên thân máy có chút tro bụi và máu, thậm chí còn dính thứ gì đó màu vàng, cũng không rõ là cái gì.
“Sao chú tìm lại được thể? Chắc chắn là cướp lại từ đám tội phạm rồi, đã có âm mưu còn có liên quan đến tài sản, đụng phải bọn họ mà vẫn dùng đạo lý cướp lại được hay sao?” Nhất thời cô đã quên rốt cuộc Trình Du có xuất thân gì, vừa thấy đã kinh ngạc hỏi luôn.
Vốn dĩ hôm nay tâm trạng của Trình Du không được tốt, giờ phút này, không hiểu tại sao anh lại thấy vui hơn. Trình Du chạm vào mặt Lâm Yêu Yêu, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười miễn cưỡng: “Bên trong có cái gì không thể cho người ta xem à? Cho chú nhìn chút với.”
Vẻ kích động trên mặt bé cưng lập tức không còn nữa, bàn tay be bé nắm chặt di động, thái độ đột nhiên lạnh nhạt, “Không được.”
“Vong ân phụ nghĩa vậy sao?” Trình Du chạm vào mặt cô một chút, nói với cô một câu.
Xe đã lái đi rồi, từ trước tới nay tài xế xe buýt không đợi người, cũng may vé xe buýt rẻ, Trình Du mua cho cô vé của chuyến vào 15 phút sau rồi cứ vậy đợi Lâm Yêu Yêu lên xe. Từ nhỏ cô vẫn luôn được giáo dục phải lễ phép khéo đưa đẩy, đối với người xa cách không quen thuộc, lễ phép luôn là điều cô tuân theo, nhưng đối mặt với Trình Du, Lâm Yêu Yêu không thể treo thái độ lễ phép dối trá và sự tôn trọng lên trên mặt, cũng không thể giả bộ quen thuộc với anh một chút trước mặt người xa lạ.
Như thế là rất mâu thuẫn.
Trình Du cũng biết điểm này, khi ánh mắt của cô nhóc này va vào anh thì đều không vui vẻ mấy, lông mi khẽ chớp, chưa tô phấn son, nhưng lại quyến rũ đến độ khiến cho tim anh ngứa ngáy khó nhịn. Lúc đưa vé cho cô bé, cô cúi đầu, lông mi cũng rũ xuống theo, điềm đạm đáng yêu, Trình Du nhìn thấy chiếc di động ở trên tay còn lại, đột nhiên nảy ra trò đùa dai, thò ngón tay thon dài ra bắt lấy điện thoại, thoáng chốc đã mở được.
Anh vốn không định xem kĩ càng, cho nên Trình Du cũng chỉ mở bộ sưu tập ảnh ra lướt một chút trong vô thức, không ngờ một đống ảnh chụp tự xướng mát mẻ ở bên trong lại ập vào mặt, Trình Du vừa nhìn thấy thì đột nhiên choáng váng.
Di động bị cướp về.
“Không phải nói là không cho chú nhìn à?” Cô bé rất tức giận, đè thấp âm thanh, nhưng lại không dám nổi giận quá với anh, mấy người đi theo sau Trình Du vừa trông đã biết không giống người tốt, nhưng hình như cực kỳ nghe lời anh.
Trình Du nhớ lại nội dung mấy bức ảnh chụp kia, ngây người một lát, liếm môi, thân dưới vô thức cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.
Ngứa khi nghĩ tới những khoảnh khắc cô chu mông nhỏ cho mình cắm rút điên cuồng, cùng cảm giác khi cô giương miệng chờ anh hôn lúc cao trào.
Xe đến rồi.
“Người ở nhà ga phức tạp, sau này đừng ở mấy chỗ thế này nhiều, bị trộm đồ cũng đừng tìm, chạy nhanh đi, tốt nhất là rời đi trước 5 giờ.” Trước khi lên xe, hình như Trình Du nhớ tới gì đó nên nắm chặt tay cô lại, vân vê ngón tay thon dài mềm mại của bé cưng, giao hòa mồ hôi với cô. Sau đó anh nhìn chằm chằm cô rồi dặn dò mấy câu, không hiểu tại sao trong lòng thấy không nỡ, lại trầm giọng nói, “Thay băng gạc thường xuyên một chút, đừng để nhiễm trùng…”
Nhớ đến ba cô là bác sĩ khoa ngoại, Trình Du cảm thấy bản thân lắm mồm rồi, xe sắp đi, nhưng anh không buông tay, lại nói một câu, “Mấy ngày nay chú đều ở Phan Dương, mấy ngày nữa mới trở về, bé cưng, ăn no ngủ kĩ nha, chú sẽ gửi tin nhắn cho em.”
Chú cho rằng đây là tình nhân đang tạm biệt à?
Cô gái nhỏ ngẩn người, trong thoáng chốc Lâm Yêu Yêu cảm giác được người trên xe đều đang nhìn cô. Lâm Yêu Yêu rút tay về, dời mắt đi, không hiểu tại sao lại đi về phía sau xe.
Bé cưng này không chơi là không nuôi cho quen được, Trình Du ngó cô gái nhỏ đang nghiêm túc chính trực nhìn phía trước, giờ phút này anh chỉ có một cảm giác đó mà thôi.
Nhưng nếu Lâm Yêu Yêu đột nhiên thay đổi thái độ, cô sẽ không phải là Lâm Yêu Yêu.
Còn phải tiếp tục làm nữa.
Cũng vì như thế mà chuyện bài khảo sát trắc nghiệm bị trì hoãn, cô và Lộ Hiểu Mạn tích cóp lại mới được không đến 60 phần, phần còn dư thì Lộ Hiểu Mạn bảo cứ làm giả là xong, dù sao mấy cái số liệu gì đó cũng chỉ vì để hoàn thành nhiệm vụ, còn có người thật sự cầm đi nghiên cứu chắc.
Nửa đêm, bên ngoài là âm thanh kịch kháng chiến vang vọng từ ti vi, một bàn tay Lâm Yêu Yêu nâng má, đang buồn bực ngán ngẩm điền bài trắc nghiệm khảo sát thì đột nhiên nhớ tới chuyện Trình Du sẽ gửi tin nhắn cho cô.
Lâm Yêu Yêu không cho anh số điện thoại.
Hơn nữa.
Anh gửi là cô phải trả lời à?
Một cảm giác kỳ dị hiện lên trong não, đợi đến khi tỉnh táo lại thì cô gái đã nhận ra mình đang mong chờ cái gì, lông mày nhỏ bé của Lâm Yêu Yêu lập tức nhăn thành một cụm. Lát sau, cô vo tờ giấy trong tay rồi ném vào thùng rác.
Đêm khuya, quả nhiên có một tin nhắn gửi đến.
“Nhớ ông xã không?”
Cô gái nằm trên giường đón gió mát từ quạt, đang xem đoạn video ngắn của Từ Văn Bân đến ngơ ngẩn, ngón tay vô thức xoa nắn ở giữa hai chân mình, đột nhiên nhìn thấy tin nhắn này, cô sửng sốt một chút, sau khi phát hiện không phải là tin nhắn rác thì cô lập tức nhận ra đây là ai.
Cô xóa ngay.
Một lát sau tin nhắn kia lại đến nữa, “Khi nào về ông xã sẽ xoa cho em, em khỏi phải tự làm.”
“…” Vật nhỏ nằm nghiêng trên giường, nhìn tay mình bị hai chân kẹp chặt lại trong vô thức, huyệt thái dương nhảy thình thịch lên liên tục, dứt khoát bỏ di đồng qua một bên, dùng sức xoa chất dịch nhầy trên đầu ngón tay.
Nhắm mắt một lát, lấy di động để xem, dãy số kỳ lạ kia giống như số giả, cô trả lời tin nhắn, “Đứng đắn một chút đi, đã lớn vậy rồi, đi làm mấy chuyện nuôi sống bản thân không được à? Tại sao cứ làm trái phát luật? Đều là lấy cớ để lười biếng không chịu tiến lên thôi.”
“Ừm. Em nói đúng.”
“…” Bị điên rồi.
Một lát sau, Lâm Yêu Yêu sắp ngủ đến mơ màng thì Trình Du lại gửi một tin đến, “Ngủ rồi à? Hôm sau về.”
“Liên quan gì đến em?” Cô nhíu mày căm giận trả lời tin nhắn, sau đó vứt di động đi.
“Yêu Yêu.” Dấu chấm tròn biểu thị anh thật sự tạm dừng một chút, hình như anh mỉm cười mà đánh ra câu này. “… Chú thật con mẹ nó nhớ em.”
-
Ngày hôm sau, Trình Du còn chưa trở về, nhà họ Lâm đã xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.
Mẹ Lâm té ngã chỗ nền xi măng ngay cửa WC trong nhà một tầng nhỏ của dì hai, hiện tại không thể đứng lên được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.