Ngày Nào Hàng Xóm Cũng Muốn "Thịt" Tôi
Chương 1: Muốn Làm Cô
Đường Sở Sở
26/02/2024
Giữa mùa hè oi bức.
Xe buýt dừng bánh ở bến xe của thị trấn nhỏ, cửa xe mở ra, luồng khí nóng mạnh mẽ ùa vào. Cô gái mảnh khảnh mặc váy hoa hai dây bước xuống cuối cùng, có thể nhìn thấy từng mạch máu xanh mờ nhạt trên cổ tay gầy guộc. Cô một thân một mình lôi một chiếc vali to đùng xuống xe.
Lâm Yêu Yêu đi đến cổng bệnh viện thì khát nước, cô mua một cây kem đậu đỏ, nhẹ nhàng cắn lên phần kem màu trắng như tuyết điểm xuyết những hạt đậu đỏ.
Đây là kỳ nghỉ hè năm nhất đại học của cô, cô được mời đến nhà chú ba ở Hải Nam chơi một tuần đến khi không còn gì để chơi nữa mới về nhà. Bởi vì kỳ nghỉ hè ở nhà cô rất chán, ba mẹ Lâm còn bận hơn lúc bình thường, không ai chăm sóc cho cô.
Sau khi mở cửa, ném hành lý sang một bên, mở điều hòa, cô gái ngã gục trên sô pha.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên lần thứ ba, Lâm Yêu Yêu mới chạy ra mở cửa. Cô của hôm nay khác với mọi ngày, bởi lúc ở Hải Nam cô đã bị chị họ mới học trang điểm đè đầu làm mẫu, kẻ chân mày, thoa son môi.
Vừa mở cửa ra, tầm nhìn của cô đã bị một bức tường ngăm đen rắn chắc chặn lại. Lâm Yêu Yêu nhìn lên thì thấy một người đàn ông để râu, dáng người cao lớn, khung xương to khỏe không hề gầy guộc. Anh khoác trên mình chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, cố ý cởi hai nút áo trên để lộ cơ ngực đẹp đẽ màu lúa mạch.
Hốc mắt sâu và hõm xuống, đồng tử tối đen lạnh lẽo.
Giống như phần tử tội phạm.
“Có chuyện gì sao?” Cô gái đảo kem quanh đầu lưỡi hết một vòng trong họng rồi mới nuốt xuống. Cô hơi thiếu kiên nhẫn, bởi vì cô chưa từng gặp người đàn ông này nên chắc anh không phải người sống ở đây.
Trình Du nhìn thấy đầu lưỡi màu đỏ của cô gái nhỏ thì cả người cứng ngắc, anh vốn chỉ định gõ của để hỏi chuyện nhưng không biết vì thời tiết hay vì điều gì khác mà trong lòng bỗng râm ran nóng nực.
Ở nơi như kia lâu rồi, tâm lý nên vững vàng bình tĩnh, tình huống thế này không nên xảy ra.
Anh rũ đôi mắt lạnh lùng xuống nhìn bộ váy hoa nhí ôm trọn bộ ngực xinh xắn của cô gái một cách hoàn mỹ, vòng eo tinh tế mảnh mai, mông cong căng tròn. Đôi giày quai hậu màu đen của La Mã bao bọc đôi chân trắng nõn mỹ miều. Đôi giày hơi to hơn chân cô một chút nên một ngón chân lọt ra bên ngoài, đem đến cảm giác non nớt.
“Em có cách liên lạc với nhà đối diện không? Hẹn xem nhà nhưng không liên lạc được.” Trình Du nhìn ngón chân lọt ra ngoài của cô, hỏi.
Hóa ra gia đình đã dọn đi nơi khác muốn cho thuê nhà.
“Vậy lúc trước hai bên liên lạc kiểu gì...” Cô gái nhíu mày hỏi.
“Người quen giới thiệu.” Trình Du giải thích đơn giản.
Lâm Yêu Yêu nhìn người đàn ông khoác cái ba lô đen sẫm to đùng trên vai, đùm đuề hành lý, trông thật sự rất gấp.
Cô lê dép đi vào trong, Trình Du bắt đầu hút thuốc.
Một tay anh che ngọn lửa, tầm mắt hướng xuống, rũ lông mi, hương vị của nicotin miễn cưỡng đè ép sự đói khát ở cổ họng xuống, song chỉ là tạm thời. Anh nâng mắt, không thể không để ý đến cảm giác mà cổ chân đung đưa dưới làn váy hoa của cô mang đến cho mình.
Hít một hơi.
Lại hít thêm một hơi.
Chủ nhà đối diện là đồng nghiệp của ba Lâm Yêu Yêu, là một bác sĩ gây mê, kiếm được rất nhiều tiền. Sau khi mua một căn nhà ở thành phố, ông ấy và con trai chuyển đến đó, căn nhà bên này tất nhiên sẽ cho thuê.
Lâm Yêu Yêu lấy điện thoại ra, lười biếng dùng AI gọi cho ba Lâm hỏi số điện thoại, sau đó viết nó ra một tờ giấy rồi đưa cho anh.
Ngón tay thon dài trắng nõn thận trọng duỗi ra khỏi khe cửa, chỉ để lộ ra nửa gương mặt như đóa hoa sau mưa của cô gái.
Trình Du cắn điếu thuốc, cầm lấy tờ giấy.
Khoảnh khắc ấy, tay anh chạm tay cô.
Lành lạnh, dinh dính, còn cả vị ngọt của đậu đỏ.
Lâm Yêu Yêu rất ghét người hút thuốc ở nơi công cộng, lập tức mất hứng. Gương mặt nhỏ nhắn quay đi, không nói lời nào mà đóng cửa lại, vẩy vẫy tay đuổi mùi thuốc lá trước cửa nhà mình đi.
Ban đêm khi ba Lâm về nhà, cả nhà đã ăn được nửa bữa. Sau khi cơm nước xong xuôi, Lâm Yêu Yêu đi tắm, sau đó cô xõa tóc vừa ăn sữa hấp vừa tìm kênh giải trí để xem.
“Ông Trần ở cách vách cho thuê nhà rồi, hơn năm mươi hai triệu.” Ba Lâm húp canh rồi nói.
“Mắc thế?” Mẹ Lâm nghe vậy thì ngạc nhiên: “Nửa năm trước ở cái đường cũ chỗ khu ba, ông Lộ cho thuê có hơn ba mươi mốt triệu, còn tiền máy lạnh thì tự trả.”
“Khỏi phải ghen tị... Người thuê cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, nghe nói là ngồi tù mấy năm mới ra, không thể về nhà nên chỉ có thể ở bên ngoài lăn lộn kiếm sống.”
Mẹ Lâm nghe thế thì sợ hãi, lập tức hạ giọng nói: “Thật à? Làm gì mà bị nhốt lại thế?”
“Đâm người ta, nghe nói người kia bị liệt nửa người, cậu ta không chịu bồi thường, lại còn nói dù có ngồi tù cũng không hối cải… Sau này nhớ phải tránh xa cậu ta ra, thấy cũng đừng chào.”
“Vậy thì quả là hung hãn.” Trong suy nghĩ của mẹ Lâm, người cầm dao đâm người ta thì là kẻ tàn nhẫn.
"Yêu Yêu nghe chưa? Sau này đừng đến nhà bên cạnh, nhà anh Thiện của con không còn ở đây nữa, dù tạm thời không thể vào nhà cũng không được đi qua đó!” Ba Lâm lớn tiếng nhấn mạnh.
“Con nghe rồi ạ.”
Vừa nghe nhắc đến tên của Trần Thiện Gia, Lâm Yêu Yêu đã khó chịu, dù ba mẹ có bảo cô đi cô cũng không đi. Cô cắn thìa, chăm chú nhìn sao nam đang nổi trên TV, đáp bừa một tiếng, phiền chán nhoáng cái đã biến mất, rồi cô lại cười ha ha.
Xe buýt dừng bánh ở bến xe của thị trấn nhỏ, cửa xe mở ra, luồng khí nóng mạnh mẽ ùa vào. Cô gái mảnh khảnh mặc váy hoa hai dây bước xuống cuối cùng, có thể nhìn thấy từng mạch máu xanh mờ nhạt trên cổ tay gầy guộc. Cô một thân một mình lôi một chiếc vali to đùng xuống xe.
Lâm Yêu Yêu đi đến cổng bệnh viện thì khát nước, cô mua một cây kem đậu đỏ, nhẹ nhàng cắn lên phần kem màu trắng như tuyết điểm xuyết những hạt đậu đỏ.
Đây là kỳ nghỉ hè năm nhất đại học của cô, cô được mời đến nhà chú ba ở Hải Nam chơi một tuần đến khi không còn gì để chơi nữa mới về nhà. Bởi vì kỳ nghỉ hè ở nhà cô rất chán, ba mẹ Lâm còn bận hơn lúc bình thường, không ai chăm sóc cho cô.
Sau khi mở cửa, ném hành lý sang một bên, mở điều hòa, cô gái ngã gục trên sô pha.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên lần thứ ba, Lâm Yêu Yêu mới chạy ra mở cửa. Cô của hôm nay khác với mọi ngày, bởi lúc ở Hải Nam cô đã bị chị họ mới học trang điểm đè đầu làm mẫu, kẻ chân mày, thoa son môi.
Vừa mở cửa ra, tầm nhìn của cô đã bị một bức tường ngăm đen rắn chắc chặn lại. Lâm Yêu Yêu nhìn lên thì thấy một người đàn ông để râu, dáng người cao lớn, khung xương to khỏe không hề gầy guộc. Anh khoác trên mình chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, cố ý cởi hai nút áo trên để lộ cơ ngực đẹp đẽ màu lúa mạch.
Hốc mắt sâu và hõm xuống, đồng tử tối đen lạnh lẽo.
Giống như phần tử tội phạm.
“Có chuyện gì sao?” Cô gái đảo kem quanh đầu lưỡi hết một vòng trong họng rồi mới nuốt xuống. Cô hơi thiếu kiên nhẫn, bởi vì cô chưa từng gặp người đàn ông này nên chắc anh không phải người sống ở đây.
Trình Du nhìn thấy đầu lưỡi màu đỏ của cô gái nhỏ thì cả người cứng ngắc, anh vốn chỉ định gõ của để hỏi chuyện nhưng không biết vì thời tiết hay vì điều gì khác mà trong lòng bỗng râm ran nóng nực.
Ở nơi như kia lâu rồi, tâm lý nên vững vàng bình tĩnh, tình huống thế này không nên xảy ra.
Anh rũ đôi mắt lạnh lùng xuống nhìn bộ váy hoa nhí ôm trọn bộ ngực xinh xắn của cô gái một cách hoàn mỹ, vòng eo tinh tế mảnh mai, mông cong căng tròn. Đôi giày quai hậu màu đen của La Mã bao bọc đôi chân trắng nõn mỹ miều. Đôi giày hơi to hơn chân cô một chút nên một ngón chân lọt ra bên ngoài, đem đến cảm giác non nớt.
“Em có cách liên lạc với nhà đối diện không? Hẹn xem nhà nhưng không liên lạc được.” Trình Du nhìn ngón chân lọt ra ngoài của cô, hỏi.
Hóa ra gia đình đã dọn đi nơi khác muốn cho thuê nhà.
“Vậy lúc trước hai bên liên lạc kiểu gì...” Cô gái nhíu mày hỏi.
“Người quen giới thiệu.” Trình Du giải thích đơn giản.
Lâm Yêu Yêu nhìn người đàn ông khoác cái ba lô đen sẫm to đùng trên vai, đùm đuề hành lý, trông thật sự rất gấp.
Cô lê dép đi vào trong, Trình Du bắt đầu hút thuốc.
Một tay anh che ngọn lửa, tầm mắt hướng xuống, rũ lông mi, hương vị của nicotin miễn cưỡng đè ép sự đói khát ở cổ họng xuống, song chỉ là tạm thời. Anh nâng mắt, không thể không để ý đến cảm giác mà cổ chân đung đưa dưới làn váy hoa của cô mang đến cho mình.
Hít một hơi.
Lại hít thêm một hơi.
Chủ nhà đối diện là đồng nghiệp của ba Lâm Yêu Yêu, là một bác sĩ gây mê, kiếm được rất nhiều tiền. Sau khi mua một căn nhà ở thành phố, ông ấy và con trai chuyển đến đó, căn nhà bên này tất nhiên sẽ cho thuê.
Lâm Yêu Yêu lấy điện thoại ra, lười biếng dùng AI gọi cho ba Lâm hỏi số điện thoại, sau đó viết nó ra một tờ giấy rồi đưa cho anh.
Ngón tay thon dài trắng nõn thận trọng duỗi ra khỏi khe cửa, chỉ để lộ ra nửa gương mặt như đóa hoa sau mưa của cô gái.
Trình Du cắn điếu thuốc, cầm lấy tờ giấy.
Khoảnh khắc ấy, tay anh chạm tay cô.
Lành lạnh, dinh dính, còn cả vị ngọt của đậu đỏ.
Lâm Yêu Yêu rất ghét người hút thuốc ở nơi công cộng, lập tức mất hứng. Gương mặt nhỏ nhắn quay đi, không nói lời nào mà đóng cửa lại, vẩy vẫy tay đuổi mùi thuốc lá trước cửa nhà mình đi.
Ban đêm khi ba Lâm về nhà, cả nhà đã ăn được nửa bữa. Sau khi cơm nước xong xuôi, Lâm Yêu Yêu đi tắm, sau đó cô xõa tóc vừa ăn sữa hấp vừa tìm kênh giải trí để xem.
“Ông Trần ở cách vách cho thuê nhà rồi, hơn năm mươi hai triệu.” Ba Lâm húp canh rồi nói.
“Mắc thế?” Mẹ Lâm nghe vậy thì ngạc nhiên: “Nửa năm trước ở cái đường cũ chỗ khu ba, ông Lộ cho thuê có hơn ba mươi mốt triệu, còn tiền máy lạnh thì tự trả.”
“Khỏi phải ghen tị... Người thuê cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, nghe nói là ngồi tù mấy năm mới ra, không thể về nhà nên chỉ có thể ở bên ngoài lăn lộn kiếm sống.”
Mẹ Lâm nghe thế thì sợ hãi, lập tức hạ giọng nói: “Thật à? Làm gì mà bị nhốt lại thế?”
“Đâm người ta, nghe nói người kia bị liệt nửa người, cậu ta không chịu bồi thường, lại còn nói dù có ngồi tù cũng không hối cải… Sau này nhớ phải tránh xa cậu ta ra, thấy cũng đừng chào.”
“Vậy thì quả là hung hãn.” Trong suy nghĩ của mẹ Lâm, người cầm dao đâm người ta thì là kẻ tàn nhẫn.
"Yêu Yêu nghe chưa? Sau này đừng đến nhà bên cạnh, nhà anh Thiện của con không còn ở đây nữa, dù tạm thời không thể vào nhà cũng không được đi qua đó!” Ba Lâm lớn tiếng nhấn mạnh.
“Con nghe rồi ạ.”
Vừa nghe nhắc đến tên của Trần Thiện Gia, Lâm Yêu Yêu đã khó chịu, dù ba mẹ có bảo cô đi cô cũng không đi. Cô cắn thìa, chăm chú nhìn sao nam đang nổi trên TV, đáp bừa một tiếng, phiền chán nhoáng cái đã biến mất, rồi cô lại cười ha ha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.