Ngày Nào Hàng Xóm Cũng Muốn "Thịt" Tôi
Chương 2: Núm Vú Nhô Lên Hồng Hào Non Mềm Như Nhụy Hoa
Đường Sở Sở
26/02/2024
Lớp học hè mẹ Lâm mở cung cấp cả bữa trưa, bà thuê căn nhà trệt nhỏ của dì Hai, buổi trưa ăn cơm tập thể ở đó không về nhà, ba Lâm bận rộn công việc ở bệnh viện, buổi trưa chỉ chợp mắt một lát rồi lại làm việc tiếp.
Lâm Yêu Yêu ở nhà gọi cơm ngoài mấy lần, pha mì tôm, nấu màn thầu mấy lượt, cuối cùng quá ngán, cột tóc lên, mở máy hút mùi, bật bếp ga lên nấu thức ăn.
Đang nấu dở, thịt vẫn chưa chín thì bếp hỏng.
“Mẹ ơi, mẹ đã đóng tiền gas chưa? Khí gas hỏng rồi, đánh lửa không lên, con thử hết các cách rồi.”
Ở đầu bên kia, mẹ Lâm đang trên lớp, nhìn tụi học sinh cấp hai đùa nhau ầm ĩ, bà sốt ruột nói vào điện thoại: “Cạnh bếp có dán số điện thoại sửa khẩn cấp của công ty gas đấy, con gọi thử xem sao Yêu Yêu.”
Lâm Yêu Yêu cúp điện thoại, đi tìm dãy số điện thoại kia, nó đã bị ám dầu mỡ đen sì, cô thử lau một cái, hay quá, dãy số bị lau sạch luôn.
Nhìn những miếng thịt sống dở chín dở trong nồi, Lâm Yêu Yêu lau mồ hôi túa ra như mưa trên trán, đi ra khỏi bếp.
Cô đành phải gọi điện cho ba Lâm.
Ba Lâm rất khịt mũi coi thường hành vi chỉ vẽ linh tinh của mẹ Lâm, ông nói: “Mẹ con dạy vớ vẩn, chắc chắn chỉ là vấn đề nhỏ thôi, tìm đại một người đàn ông nào đó đều có thể sửa được, buổi trưa mọi người ở nhà, kiểu gì con cũng tìm được ai đó thôi, tìm đại ai đấy thử xem sao, bên ba sắp vào họp rồi, con cứ tạm vậy đi, tối về ba nấu đồ ngon cho con ăn.”
Lâm Yêu Yêu cắn môi tức giận cúp điện thoại, trán và chóp mũi của cô rịn mồ hôi, cô bực mình mở cửa chung của tầng ra hóng gió.
Gió mát chầm chậm thổi tới, cô cảm thấy hơi dễ chịu.
Sát vách.
Cửa đóng.
Trình Du ngủ đến trưa thì tỉnh dậy vì nóng. Theo thói quen, anh đi dội nước một trận rồi nhìn ra ngoài qua mắt mèo, vừa nhìn một cái, anh lập tức khựng người.
Phần tóc mái bằng hơi rối có vài cọng dựng ngược lên của cô gái ướt đẫm mồ hôi dán sát vào mặt, cô ngơ ngác dùng tay quạt gió, đang nghĩ xem nên đi lên tầng trên nhờ chú Bạch hay xuống tầng dưới nhờ bà Lưu. Xưa nay cô chưa từng giỏi giao tiếp, hàng xóm nhắc đến cô thường nói là cô bé ngoan ngoãn của nhà ấy lớn lên trong môi trường lộn xộn của bệnh viện, được dạy cách cư xử khéo léo từ nhỏ nhưng không học nổi.
Bên trong áo hai dây, núm vú nhô lên hồng hào non mềm như nhụy hoa, bên dưới là quần thể thao dài đến gối màu xám, bắp chân mảnh mai trắng trẻo cùng màu với cùi chỏ, nhỏ bé yếu ớt tựa như chỉ bóp một cái là nát.
Cửa đột nhiên mở ra.
Phía đối diện, người đàn ông vừa cài khuy áo, vừa đội mũ lên, có vẻ như định đi ra ngoài.
Lâm Yêu Yêu bỗng chốc đứng im.
Cô đã quen với chuyện nhà hàng xóm không có người nên mới thản nhiên mặc áo hai dây đứng chống hông ở cửa một lúc lâu… Cô quên mất chỗ này đã có người ở!
Trình Du đi tới cửa ở đầu cầu thang, đôi mắt lạnh lùng dưới vành mũ liếc nhìn cô.
“Có chuyện gì vậy?” Hành lang nhỏ hẹp, cô đứng chặn đường, anh không đi ra ngoài được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức sợ tái mét, cô lảo đảo lùi lại một bước, suýt thì ngã sấp xuống. Cô cố gắng đưa tay lên che ngực lại, mãi một lúc sau cô mới nói: “… Chú biết sửa bếp ga không?”
Người này là đàn ông.
Trình Du đứng im lặng một hồi, sau đó đi vào căn hộ ngột ngạt chật hẹp của nhà Lâm Yêu Yêu, cô hốt hoảng đỏ mặt chạy về phòng mặc áo ngực.
Trình Du cứ thế đi vào bếp.
Anh kiểm tra thử, thấy không hề có vấn đề gì, chẳng qua là bếp ga hết pin.
Lâm Yêu Yêu chạy ra thì thấy anh đã đi rồi, cô khẽ thở phào.
Sau đó, Trình Du gõ cửa.
“Không phải chú đã đi rồi sao?!” Cô ra mở cửa, ngạc nhiên hỏi.
Trình Du lách người đi vào bếp, lắp một cục pin đại vào, bật bếp lên.
Phòng bếp lại nóng hầm hập trở lại.
“... Chú… Ăn cơm chưa? Em nấu khá nhiều cơm với thịt, nếu chú chưa ăn thì em có thể chia cho chú một phần.” Lâm Yêu Yêu trợn mắt há miệng nhìn vào mắt Trình Du một lúc lâu, cuối cùng thốt ra một câu như vậy.
Bác sĩ Lâm rất coi trọng việc ăn uống lành mạnh, ông nói rằng mùa hè để cơm thừa đến tối không tốt nhưng cô ăn một mình, nấu một chút thôi cũng thừa. Người đàn ông này không hiền hòa nhưng anh đã sửa bếp cho cô, theo phép lịch sự, cô cũng khách sáo với anh một chút.
Trình Du thoáng khựng người, sau đó ngồi xuống, đặt mông lên chiếc sô pha kêu cọt cà cọt kẹt.
“...”
Thật không ngờ anh lại ngồi xuống thật.
Lâm Yêu Yêu ló nửa mặt từ trong bếp ra, đôi mắt trong veo có phần trốn tránh, miệng ngập ngừng một chút mới lúng túng nói: “... Chú, đừng đóng cửa.”
Cô không ngờ Trình Du lại ở lại thật, có hối hận cũng đã muộn, đành phải giữ ý thức an toàn, nói một tiếng.
Trình Du ngồi xem kênh pháp luật.
Người dẫn chương trình nổi tiếng của đài truyền hình trung ương đang nói về một vụ án ly kỳ xảy ra hơn một năm trước.
Một gia đình ở vùng biển bị sát hại tàn nhẫn, móng tay móng chân bị lột, não và xương bánh chè bị khoét ra, hơn nữa nghe nói là bị khoét lúc còn sống, có thể tưởng tượng ra hiện trường lúc ấy kinh khủng như thế nào.
Có lẽ chương trình thuật lại sự việc kinh hoàng này là để răn đe nhưng hình ảnh máu me lại được làm mờ.
Trình Du nhìn một lúc, im lặng tắt cái ti vi rách này đi.
Chú.
Anh nhớ tới cách xưng hô thiếu nữ gọi mình, đưa tay lên sờ thử tóc mai hai bên và râu dưới cằm chưa từng cạo lần nào kể từ khi ra tù.
“Được rồi, chú à, ăn thôi.” Một cặp chân dài trắng trẻo xuất hiện trước mắt anh.
Lâm Yêu Yêu khẽ nói.
Hai người ngồi ăn cơm giữa tiếng cánh quạt cũ xoay cót két cọt kẹt.
Thịt rang bị xác, trong thức ăn vẫn còn nguyên cả hột muối, Trình Du vẫn ăn hết miếng này tới miếng khác, ăn nhiều hơn cô nhiều. Cô nơm nớp lo sợ, không ăn được mấy miếng. Lần đầu tiên cô gặp một người đàn ông ăn nhiều như vậy, quan trọng là anh còn không béo.
“Cha mẹ em không dặn em không nên tiếp xúc nhiều với chú à?” Ăn xong, Trình Du để đũa xuống, quệt ngón tay cái lau miệng nhưng không hề có vẻ gì là thô lỗ, trái lại còn toát lên hương vị lạnh lùng, rất ngầu.
Cô thoáng sửng sốt, nuốt nốt miếng rau, một lúc sau mới nói: “Vậy chú đừng nói cho họ biết.”
Cô sợ nhất là nghe càm ràm.
Dù sao cũng chẳng phải chuyện gì to tát, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Hành lang lại bỗng nhiên có tiếng nói chuyện.
“Em sợ Yêu Yêu không có cơm ăn, tranh thủ học sinh nghỉ trưa, em về xem sao…”
“Anh cũng lo cho Yêu Yêu, đi họp nhưng lãnh đạo không tới, anh bèn mua bánh bao, tiện thể về nhà nằm một lát...”
Ba Lâm mẹ Lâm cùng đi vào nhà, than phiền với nhau, đập vào mắt hai người là một người đàn ông có thân hình tráng kiện để râu ria hơi đáng sợ ngồi trên sô pha nhà họ, còn thiếu nữ Lâm Yêu Yêu nhỏ nhắn xinh xắn thì rụt người lại như chim cút ngồi bên kia bàn trà, cầm chiếc bát không còn mấy hột cơm.
Mẹ Lâm đột nhiên nhớ tới lời ba Lâm từng nói, người này đâm người ta liệt nửa người, bàn tay ấy giờ đang cầm đôi đũa hoa nhí hồi bé con gái Yêu Yêu của bà dùng.
Lâm Yêu Yêu ở nhà gọi cơm ngoài mấy lần, pha mì tôm, nấu màn thầu mấy lượt, cuối cùng quá ngán, cột tóc lên, mở máy hút mùi, bật bếp ga lên nấu thức ăn.
Đang nấu dở, thịt vẫn chưa chín thì bếp hỏng.
“Mẹ ơi, mẹ đã đóng tiền gas chưa? Khí gas hỏng rồi, đánh lửa không lên, con thử hết các cách rồi.”
Ở đầu bên kia, mẹ Lâm đang trên lớp, nhìn tụi học sinh cấp hai đùa nhau ầm ĩ, bà sốt ruột nói vào điện thoại: “Cạnh bếp có dán số điện thoại sửa khẩn cấp của công ty gas đấy, con gọi thử xem sao Yêu Yêu.”
Lâm Yêu Yêu cúp điện thoại, đi tìm dãy số điện thoại kia, nó đã bị ám dầu mỡ đen sì, cô thử lau một cái, hay quá, dãy số bị lau sạch luôn.
Nhìn những miếng thịt sống dở chín dở trong nồi, Lâm Yêu Yêu lau mồ hôi túa ra như mưa trên trán, đi ra khỏi bếp.
Cô đành phải gọi điện cho ba Lâm.
Ba Lâm rất khịt mũi coi thường hành vi chỉ vẽ linh tinh của mẹ Lâm, ông nói: “Mẹ con dạy vớ vẩn, chắc chắn chỉ là vấn đề nhỏ thôi, tìm đại một người đàn ông nào đó đều có thể sửa được, buổi trưa mọi người ở nhà, kiểu gì con cũng tìm được ai đó thôi, tìm đại ai đấy thử xem sao, bên ba sắp vào họp rồi, con cứ tạm vậy đi, tối về ba nấu đồ ngon cho con ăn.”
Lâm Yêu Yêu cắn môi tức giận cúp điện thoại, trán và chóp mũi của cô rịn mồ hôi, cô bực mình mở cửa chung của tầng ra hóng gió.
Gió mát chầm chậm thổi tới, cô cảm thấy hơi dễ chịu.
Sát vách.
Cửa đóng.
Trình Du ngủ đến trưa thì tỉnh dậy vì nóng. Theo thói quen, anh đi dội nước một trận rồi nhìn ra ngoài qua mắt mèo, vừa nhìn một cái, anh lập tức khựng người.
Phần tóc mái bằng hơi rối có vài cọng dựng ngược lên của cô gái ướt đẫm mồ hôi dán sát vào mặt, cô ngơ ngác dùng tay quạt gió, đang nghĩ xem nên đi lên tầng trên nhờ chú Bạch hay xuống tầng dưới nhờ bà Lưu. Xưa nay cô chưa từng giỏi giao tiếp, hàng xóm nhắc đến cô thường nói là cô bé ngoan ngoãn của nhà ấy lớn lên trong môi trường lộn xộn của bệnh viện, được dạy cách cư xử khéo léo từ nhỏ nhưng không học nổi.
Bên trong áo hai dây, núm vú nhô lên hồng hào non mềm như nhụy hoa, bên dưới là quần thể thao dài đến gối màu xám, bắp chân mảnh mai trắng trẻo cùng màu với cùi chỏ, nhỏ bé yếu ớt tựa như chỉ bóp một cái là nát.
Cửa đột nhiên mở ra.
Phía đối diện, người đàn ông vừa cài khuy áo, vừa đội mũ lên, có vẻ như định đi ra ngoài.
Lâm Yêu Yêu bỗng chốc đứng im.
Cô đã quen với chuyện nhà hàng xóm không có người nên mới thản nhiên mặc áo hai dây đứng chống hông ở cửa một lúc lâu… Cô quên mất chỗ này đã có người ở!
Trình Du đi tới cửa ở đầu cầu thang, đôi mắt lạnh lùng dưới vành mũ liếc nhìn cô.
“Có chuyện gì vậy?” Hành lang nhỏ hẹp, cô đứng chặn đường, anh không đi ra ngoài được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức sợ tái mét, cô lảo đảo lùi lại một bước, suýt thì ngã sấp xuống. Cô cố gắng đưa tay lên che ngực lại, mãi một lúc sau cô mới nói: “… Chú biết sửa bếp ga không?”
Người này là đàn ông.
Trình Du đứng im lặng một hồi, sau đó đi vào căn hộ ngột ngạt chật hẹp của nhà Lâm Yêu Yêu, cô hốt hoảng đỏ mặt chạy về phòng mặc áo ngực.
Trình Du cứ thế đi vào bếp.
Anh kiểm tra thử, thấy không hề có vấn đề gì, chẳng qua là bếp ga hết pin.
Lâm Yêu Yêu chạy ra thì thấy anh đã đi rồi, cô khẽ thở phào.
Sau đó, Trình Du gõ cửa.
“Không phải chú đã đi rồi sao?!” Cô ra mở cửa, ngạc nhiên hỏi.
Trình Du lách người đi vào bếp, lắp một cục pin đại vào, bật bếp lên.
Phòng bếp lại nóng hầm hập trở lại.
“... Chú… Ăn cơm chưa? Em nấu khá nhiều cơm với thịt, nếu chú chưa ăn thì em có thể chia cho chú một phần.” Lâm Yêu Yêu trợn mắt há miệng nhìn vào mắt Trình Du một lúc lâu, cuối cùng thốt ra một câu như vậy.
Bác sĩ Lâm rất coi trọng việc ăn uống lành mạnh, ông nói rằng mùa hè để cơm thừa đến tối không tốt nhưng cô ăn một mình, nấu một chút thôi cũng thừa. Người đàn ông này không hiền hòa nhưng anh đã sửa bếp cho cô, theo phép lịch sự, cô cũng khách sáo với anh một chút.
Trình Du thoáng khựng người, sau đó ngồi xuống, đặt mông lên chiếc sô pha kêu cọt cà cọt kẹt.
“...”
Thật không ngờ anh lại ngồi xuống thật.
Lâm Yêu Yêu ló nửa mặt từ trong bếp ra, đôi mắt trong veo có phần trốn tránh, miệng ngập ngừng một chút mới lúng túng nói: “... Chú, đừng đóng cửa.”
Cô không ngờ Trình Du lại ở lại thật, có hối hận cũng đã muộn, đành phải giữ ý thức an toàn, nói một tiếng.
Trình Du ngồi xem kênh pháp luật.
Người dẫn chương trình nổi tiếng của đài truyền hình trung ương đang nói về một vụ án ly kỳ xảy ra hơn một năm trước.
Một gia đình ở vùng biển bị sát hại tàn nhẫn, móng tay móng chân bị lột, não và xương bánh chè bị khoét ra, hơn nữa nghe nói là bị khoét lúc còn sống, có thể tưởng tượng ra hiện trường lúc ấy kinh khủng như thế nào.
Có lẽ chương trình thuật lại sự việc kinh hoàng này là để răn đe nhưng hình ảnh máu me lại được làm mờ.
Trình Du nhìn một lúc, im lặng tắt cái ti vi rách này đi.
Chú.
Anh nhớ tới cách xưng hô thiếu nữ gọi mình, đưa tay lên sờ thử tóc mai hai bên và râu dưới cằm chưa từng cạo lần nào kể từ khi ra tù.
“Được rồi, chú à, ăn thôi.” Một cặp chân dài trắng trẻo xuất hiện trước mắt anh.
Lâm Yêu Yêu khẽ nói.
Hai người ngồi ăn cơm giữa tiếng cánh quạt cũ xoay cót két cọt kẹt.
Thịt rang bị xác, trong thức ăn vẫn còn nguyên cả hột muối, Trình Du vẫn ăn hết miếng này tới miếng khác, ăn nhiều hơn cô nhiều. Cô nơm nớp lo sợ, không ăn được mấy miếng. Lần đầu tiên cô gặp một người đàn ông ăn nhiều như vậy, quan trọng là anh còn không béo.
“Cha mẹ em không dặn em không nên tiếp xúc nhiều với chú à?” Ăn xong, Trình Du để đũa xuống, quệt ngón tay cái lau miệng nhưng không hề có vẻ gì là thô lỗ, trái lại còn toát lên hương vị lạnh lùng, rất ngầu.
Cô thoáng sửng sốt, nuốt nốt miếng rau, một lúc sau mới nói: “Vậy chú đừng nói cho họ biết.”
Cô sợ nhất là nghe càm ràm.
Dù sao cũng chẳng phải chuyện gì to tát, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Hành lang lại bỗng nhiên có tiếng nói chuyện.
“Em sợ Yêu Yêu không có cơm ăn, tranh thủ học sinh nghỉ trưa, em về xem sao…”
“Anh cũng lo cho Yêu Yêu, đi họp nhưng lãnh đạo không tới, anh bèn mua bánh bao, tiện thể về nhà nằm một lát...”
Ba Lâm mẹ Lâm cùng đi vào nhà, than phiền với nhau, đập vào mắt hai người là một người đàn ông có thân hình tráng kiện để râu ria hơi đáng sợ ngồi trên sô pha nhà họ, còn thiếu nữ Lâm Yêu Yêu nhỏ nhắn xinh xắn thì rụt người lại như chim cút ngồi bên kia bàn trà, cầm chiếc bát không còn mấy hột cơm.
Mẹ Lâm đột nhiên nhớ tới lời ba Lâm từng nói, người này đâm người ta liệt nửa người, bàn tay ấy giờ đang cầm đôi đũa hoa nhí hồi bé con gái Yêu Yêu của bà dùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.