Ngày Nào Hàng Xóm Cũng Muốn "Thịt" Tôi
Chương 19: Ngồi Đi, Rửa Mặt Chút Đi, Chú Làm Nóng Chút Đồ Cho Em Ăn
Đường Sở Sở
02/03/2024
Tiếng ve kêu râm ran.
Cách âm của hành lang chung cư kiểu cũ này thật sự rất kém, âm thanh vụn vặt của đôi vợ chồng cãi nhau ở tầng trên đều có thể nghe được rõ ràng, bao gồm thở dốc, Lâm Yêu Yêu ngẩng đầu, muốn cố gắng kìm chế hơi thở, nhưng hình như Trình Du lại không buông tha cho cô, liếm hôn lên mồ hôi ở cổ cô, kéo dây áo lót trên vai cô xuống, liếm vào vết hằn của dây áo lót để lại, cứ liếm mãi tới đầu vú của bầu vú nhỏ, cô gái nhỏ không ngừng run rẩy, biết rằng anh thực sự không sợ.
Đột nhiên tầng trên truyền tới tiếng động.
Lúc Bạch Hán Anh ăn cơm xong đang định ngủ chưa lại nhận được điện thoại của đơn vị, không kiễn nhẫn mang giày, mặc quần áo đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Chủ nhiệm Hứa cũng đi chứ? Được, được, biết rồi.”
Ông ấy là phó chủ nhiệm của khoa cấp cứu, chủ nhiệm chính bên kia đã tới rồi, nói có hội nghị khẩn cấp, có lẽ là để thảo luận về việc đề bạt ai sau khi đội cứu viện trở về. Chính là sự quấy rầy khiến con người ta khó chịu vào buổi chiều.
Ngoài hành lang, người đàn ông thay giày ho khan phun đàm, tiếng động đi xuống dưới rất rõ ràng.
Trong nháy mắt, sắc mặt cô gái nhỏ trong lòng Trình Du đã trắng bệch.
Gương mặt nhỏ lớn bằng một bàn tay của cô ngây ra, tưởng tượng ra gương mặt lúc Bạch Hán Anh đi xuống dưới vô tình bắt gặp cảnh tượng, người đàn ông có dáng dấp cao lớn ôm cô nàng mảnh mai tựa hạc trắng vào lòng, hôn lên núm vú của cô, Lâm Yêu Yêu gầy yếu không chịu một cú, quả thật khiến người ta muốn hét lớn một tiếng rồi xông tới phân xử cho cô.
Nhưng, như vậy sẽ hỏng mất.
Lâm Yêu Yêu lập tức hiểu được vì sao Trình Du không sợ, một người khách thuê phòng sẽ giấu diếm chuyện không tốt của bản thân trong quá khứ, nhưng Trình Du không có, có lẽ chỉ như thế này anh mới có thể đạt được mục đích của bản thân, uy hiếp tất mọi người như anh muốn.
Nhưng, cô còn chưa muốn chết.
Sở dĩ không báo cảnh sát là vì cô không muốn chết, giờ khắc này, cái gì cũng đều không kịp nữa rồi.
Đương nhiên Trình Du cũng nghe thấy tiếng, miệng mở lớn ngậm lấy vú cô, thật mềm, cứ như làm từ nước, khi núm vú dựng thẳng giống như đóa hoa nở ra trên đầu lưỡi anh, trong lòng Trình Du rất thỏa mãn, nhưng thấy thân thể cô cứng ngắc, mặt xám như tro, vẻ mặt thấtbại, anh không thể nhẫn tâm được.
Dụi thuốc lá trong tay, ôm lấy eo cô, lên hai bậc thang từ cửa sổ thông gió lầu ba mà đi ra ngoài, bắt lấy máy điều hòa ở tầng trên để giữ cả hai.
Ngoài cửa sổ thông gió có một cái đài nhỏ, có thể chứa cả hai người, cô gáí nhỏ thấy trời đất quay cuồng một hồi, dựa vào lòng người đàn ông, nghe tiếng Bạch Hán Anh vội vã đi xuống.
Đợi sau khi Bạch Hán Anh đi ra khỏi hành lang, bọn họ lại quay lại.
Hốc mắt Lâm Yêu Yêu ướt đẫm, nước mắt không biết rơi từ lúc nào, rơi xuống đến cằm, khoảnh khắc Trình Du thả cô ra, chân cô mềm nhũn khụy xuống.
Anh bắt được tay cô.
Lâm Yêu Yêu cảm thấy rất mất mặt, hất tay anh ra, trước ánh mắt nghiêm túc chăm chú của anh, cô đứng dậy phủi bụi trên người rồi run rẩy đi vào nhà.
Lúc Trình Du mở cửa nhà cô, cô gái nhỏ đã ngây ngẩn một lát, run rẩy quay người lại.
Trình Du lại rút một điếu thuốc ra rồi mới tiến vào, trong tay cầm một miếng sắt nhỏ xinh, thấp giọng nói: “Lần trước với em rồi phải thêm bảo hiểm, cái kia muốn cạy sẽ tạo ra bao nhiêu tiếng động, cái cửa gỗ này cái gì cũng không có."
Sau đó đi mang cơm trưa đặt xuống, thản nhiên nói: “Ngồi đi, rửa mặt chút đi, chú làm nóng chút đồ cho em ăn.”
Cô nàng ngây người.
Cách âm của hành lang chung cư kiểu cũ này thật sự rất kém, âm thanh vụn vặt của đôi vợ chồng cãi nhau ở tầng trên đều có thể nghe được rõ ràng, bao gồm thở dốc, Lâm Yêu Yêu ngẩng đầu, muốn cố gắng kìm chế hơi thở, nhưng hình như Trình Du lại không buông tha cho cô, liếm hôn lên mồ hôi ở cổ cô, kéo dây áo lót trên vai cô xuống, liếm vào vết hằn của dây áo lót để lại, cứ liếm mãi tới đầu vú của bầu vú nhỏ, cô gái nhỏ không ngừng run rẩy, biết rằng anh thực sự không sợ.
Đột nhiên tầng trên truyền tới tiếng động.
Lúc Bạch Hán Anh ăn cơm xong đang định ngủ chưa lại nhận được điện thoại của đơn vị, không kiễn nhẫn mang giày, mặc quần áo đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Chủ nhiệm Hứa cũng đi chứ? Được, được, biết rồi.”
Ông ấy là phó chủ nhiệm của khoa cấp cứu, chủ nhiệm chính bên kia đã tới rồi, nói có hội nghị khẩn cấp, có lẽ là để thảo luận về việc đề bạt ai sau khi đội cứu viện trở về. Chính là sự quấy rầy khiến con người ta khó chịu vào buổi chiều.
Ngoài hành lang, người đàn ông thay giày ho khan phun đàm, tiếng động đi xuống dưới rất rõ ràng.
Trong nháy mắt, sắc mặt cô gái nhỏ trong lòng Trình Du đã trắng bệch.
Gương mặt nhỏ lớn bằng một bàn tay của cô ngây ra, tưởng tượng ra gương mặt lúc Bạch Hán Anh đi xuống dưới vô tình bắt gặp cảnh tượng, người đàn ông có dáng dấp cao lớn ôm cô nàng mảnh mai tựa hạc trắng vào lòng, hôn lên núm vú của cô, Lâm Yêu Yêu gầy yếu không chịu một cú, quả thật khiến người ta muốn hét lớn một tiếng rồi xông tới phân xử cho cô.
Nhưng, như vậy sẽ hỏng mất.
Lâm Yêu Yêu lập tức hiểu được vì sao Trình Du không sợ, một người khách thuê phòng sẽ giấu diếm chuyện không tốt của bản thân trong quá khứ, nhưng Trình Du không có, có lẽ chỉ như thế này anh mới có thể đạt được mục đích của bản thân, uy hiếp tất mọi người như anh muốn.
Nhưng, cô còn chưa muốn chết.
Sở dĩ không báo cảnh sát là vì cô không muốn chết, giờ khắc này, cái gì cũng đều không kịp nữa rồi.
Đương nhiên Trình Du cũng nghe thấy tiếng, miệng mở lớn ngậm lấy vú cô, thật mềm, cứ như làm từ nước, khi núm vú dựng thẳng giống như đóa hoa nở ra trên đầu lưỡi anh, trong lòng Trình Du rất thỏa mãn, nhưng thấy thân thể cô cứng ngắc, mặt xám như tro, vẻ mặt thấtbại, anh không thể nhẫn tâm được.
Dụi thuốc lá trong tay, ôm lấy eo cô, lên hai bậc thang từ cửa sổ thông gió lầu ba mà đi ra ngoài, bắt lấy máy điều hòa ở tầng trên để giữ cả hai.
Ngoài cửa sổ thông gió có một cái đài nhỏ, có thể chứa cả hai người, cô gáí nhỏ thấy trời đất quay cuồng một hồi, dựa vào lòng người đàn ông, nghe tiếng Bạch Hán Anh vội vã đi xuống.
Đợi sau khi Bạch Hán Anh đi ra khỏi hành lang, bọn họ lại quay lại.
Hốc mắt Lâm Yêu Yêu ướt đẫm, nước mắt không biết rơi từ lúc nào, rơi xuống đến cằm, khoảnh khắc Trình Du thả cô ra, chân cô mềm nhũn khụy xuống.
Anh bắt được tay cô.
Lâm Yêu Yêu cảm thấy rất mất mặt, hất tay anh ra, trước ánh mắt nghiêm túc chăm chú của anh, cô đứng dậy phủi bụi trên người rồi run rẩy đi vào nhà.
Lúc Trình Du mở cửa nhà cô, cô gái nhỏ đã ngây ngẩn một lát, run rẩy quay người lại.
Trình Du lại rút một điếu thuốc ra rồi mới tiến vào, trong tay cầm một miếng sắt nhỏ xinh, thấp giọng nói: “Lần trước với em rồi phải thêm bảo hiểm, cái kia muốn cạy sẽ tạo ra bao nhiêu tiếng động, cái cửa gỗ này cái gì cũng không có."
Sau đó đi mang cơm trưa đặt xuống, thản nhiên nói: “Ngồi đi, rửa mặt chút đi, chú làm nóng chút đồ cho em ăn.”
Cô nàng ngây người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.