Ngày Nào Hàng Xóm Cũng Muốn "Thịt" Tôi
Chương 18: Tay Nắm Chặt Cằm Cô, Bóp Mở Miệng Rồi Hôn Lên
Đường Sở Sở
02/03/2024
Tức chết rồi.
Trình Du cũng không giận, nắm vai kéo cô gái đang suy sụp dưới mặt đất lên, ôm Lâm Yêu Yêu vào trong ngực rồi đưa cô về tòa nhà.
Giữa trưa không có ai, Lâm Yêu Yêu lại cảm thấy mình bị đủ loại ánh mắt lia qua, mặt trắng bệch đẩy ngực anh: “Chú không sợ có người nhìn thấy sao? Đã già như vậy rồi mà còn tiếp cận em.”
Người đàn ông không tức giận chút nào, liếc nhìn cô một cái: “Lúc trước em chạy tới nhà chú sao lại không sợ người ta nói hử? Không phải bởi em nghĩ chú là một người tốt không biết tức giận sao? Khi đó, Yêu Yêu là xem chú như là chú hay là như anh trai nhiều hơn? Chắc là chú nhỉ, chỉ có đối với người lớn mới có thể lâu lâu làm nũng vài lần, còn đối với anh trai thì với tính tình của em, em sẽ đề phòng một chút.”
Anh đang nói với ý rằng, bị cưỡng hiếp cũng có phần lỗi của cô.
Sắc mặt cô gái càng trắng hơn, giống như quả cà phơi sương, choáng váng từng cơn.
“Chú không ở bên cạnh một lát thôi là em đã gặp chuyện ngay rồi, không ăn cơm thì có thể giải quyết được gì chứ? Đi ăn một chút gì đi.” Trình Du cầm món đồ trong rổ xe đằng trước, bế cô xuống, “Chú còn chưa có mở hai cái lỗ nhỏ của em đâu, không ăn em là chịu không nổi.”
Lâm Yêu Yêu bị bế lên nên giật mình một chút.
Cô dùng sức tránh khỏi Trình Du, ánh mắt sắc bén: “Trình Du, chú đừng quá đáng, chú mơ đi!!”
Giọng cô rất lớn.
Tòa nhà kiểu cũ nên âm thanh vang dội, lúc hô lên câu này, cô biết ngay rằng tất cả người trong tòa nhà đều có thể nghe thấy, cũng đã ở mười mấy năm rồi, sao không rõ cho được. Trình Du đứng ở dưới lầu, cách cô hai bậc thang, ánh mắt lại giống như chạm vào nhau một cách trực diện.
Anh rũ mắt, châm một điếu thuốc, khói tỏa làm mờ tầm mắt nhau.
Anh biết bé cưng đang sợ hãi.
Ừm, không phải tức giận, mà là sợ hãi.
Nhưng anh vẫn bước lên sờ sờ mặt cô gái nhỏ, ngậm một ngụm khói trong miệng mà hôn cô.
Nếu cô giãy giụa và kêu lên thì tất cả mọi người ở nơi này đều có thể nghe thấy, quả là sẽ có vài chiến sĩ chính nghĩa chạy ra đuổi anh đi, nhưng chuyện giữa hai người bọn họ cũng sẽ không thể giấu giếm được nữa.
Bàn tay cầm điếu thuốc của Trình Du nắm chặt cằm cô, bóp mở miệng rồi hôn lên, thân thể nhỏ của Lâm Yêu Yêu run rẩy dựa vào tường. Trình Du chạm được đầu lưỡi của cô thì sẽ không buông tha, bế cô đạp lên giày mình, áp cô lên tường hôn đến mức đầu óc choáng váng.
Trình Du cũng không giận, nắm vai kéo cô gái đang suy sụp dưới mặt đất lên, ôm Lâm Yêu Yêu vào trong ngực rồi đưa cô về tòa nhà.
Giữa trưa không có ai, Lâm Yêu Yêu lại cảm thấy mình bị đủ loại ánh mắt lia qua, mặt trắng bệch đẩy ngực anh: “Chú không sợ có người nhìn thấy sao? Đã già như vậy rồi mà còn tiếp cận em.”
Người đàn ông không tức giận chút nào, liếc nhìn cô một cái: “Lúc trước em chạy tới nhà chú sao lại không sợ người ta nói hử? Không phải bởi em nghĩ chú là một người tốt không biết tức giận sao? Khi đó, Yêu Yêu là xem chú như là chú hay là như anh trai nhiều hơn? Chắc là chú nhỉ, chỉ có đối với người lớn mới có thể lâu lâu làm nũng vài lần, còn đối với anh trai thì với tính tình của em, em sẽ đề phòng một chút.”
Anh đang nói với ý rằng, bị cưỡng hiếp cũng có phần lỗi của cô.
Sắc mặt cô gái càng trắng hơn, giống như quả cà phơi sương, choáng váng từng cơn.
“Chú không ở bên cạnh một lát thôi là em đã gặp chuyện ngay rồi, không ăn cơm thì có thể giải quyết được gì chứ? Đi ăn một chút gì đi.” Trình Du cầm món đồ trong rổ xe đằng trước, bế cô xuống, “Chú còn chưa có mở hai cái lỗ nhỏ của em đâu, không ăn em là chịu không nổi.”
Lâm Yêu Yêu bị bế lên nên giật mình một chút.
Cô dùng sức tránh khỏi Trình Du, ánh mắt sắc bén: “Trình Du, chú đừng quá đáng, chú mơ đi!!”
Giọng cô rất lớn.
Tòa nhà kiểu cũ nên âm thanh vang dội, lúc hô lên câu này, cô biết ngay rằng tất cả người trong tòa nhà đều có thể nghe thấy, cũng đã ở mười mấy năm rồi, sao không rõ cho được. Trình Du đứng ở dưới lầu, cách cô hai bậc thang, ánh mắt lại giống như chạm vào nhau một cách trực diện.
Anh rũ mắt, châm một điếu thuốc, khói tỏa làm mờ tầm mắt nhau.
Anh biết bé cưng đang sợ hãi.
Ừm, không phải tức giận, mà là sợ hãi.
Nhưng anh vẫn bước lên sờ sờ mặt cô gái nhỏ, ngậm một ngụm khói trong miệng mà hôn cô.
Nếu cô giãy giụa và kêu lên thì tất cả mọi người ở nơi này đều có thể nghe thấy, quả là sẽ có vài chiến sĩ chính nghĩa chạy ra đuổi anh đi, nhưng chuyện giữa hai người bọn họ cũng sẽ không thể giấu giếm được nữa.
Bàn tay cầm điếu thuốc của Trình Du nắm chặt cằm cô, bóp mở miệng rồi hôn lên, thân thể nhỏ của Lâm Yêu Yêu run rẩy dựa vào tường. Trình Du chạm được đầu lưỡi của cô thì sẽ không buông tha, bế cô đạp lên giày mình, áp cô lên tường hôn đến mức đầu óc choáng váng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.