Ngày Nào Hàng Xóm Cũng Muốn "Thịt" Tôi
Chương 6: Sờ Cô Lên Đỉnh Phun Nước Dữ Dội
Đường Sở Sở
28/02/2024
Hai người đứng trước cửa ra vào gõ cửa, Trần Thiện Gia không nhịn được nói: “Không phải người này đang làm chuyện xấu gì đấy chứ? Lâu vậy rồi mà không thấy ra mở cửa.”
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Trình Du kéo khóa quần lên, chậm rãi đi ra, nhìn qua mắt mèo thấy người tới là ai, anh ngẩn ra.
Bên dưới.
Côn thịt vừa bắn một phát xong chợt phồng lên, đanh lại.
Anh mở cửa.
Trần Thiện Gia thoáng hoảng hốt khi nhìn thấy mặt đối phương, cậu ta đẩy cửa ra, đi vào nhà: “Làm gì thế hả? Tôi là chủ nhà này, tôi đến xem thử xem, anh không để nhà cửa bừa bộn đấy chứ? Cái gì đây? Bày nhiều dụng cụ thế này trông ghê quá, anh là thợ rèn à?”
Trình Du dựa người vào cửa hút một điếu thuốc, híp mắt lại, không nói tiếng nào, ánh mắt hờ hững hoàn toàn không nhìn cậu ta.
Trần Thiện Gia cảm thấy người này nhìn là biết là hạng lưu manh, cậu ta lạnh lùng chỉ vào mặt anh dặn: “Nhà đối diện là chú Lâm của tôi, quan hệ của hai nhà chúng tôi rất tốt, tôi sẽ nhờ nhà họ trông chừng anh thật chặt, anh cẩn thận đó, đừng có làm hỏng tường và đồ đạc trong nhà.”
Trình Du liếc nhìn cậu ta một cái, ánh mắt sâu thăm thẳm.
Sau đó, anh chuyển mắt sang nhìn cô gái đứng ở cửa ra vào không định đi vào nhà.
Anh thở ra một hơi khói thuốc, giọng trầm khàn, ồm ồm nói thật nhỏ: “Ừm. Phải trông chú thật kỹ.”
Cô không có thói quen nhìn ngó chuyện riêng tư của người khác nên chỉ đứng ở cửa ra vào, không đưa mắt nhìn lung tung, thấy Trình Du nhìn về phía mình, trong lòng cô thoáng yên tâm, không hiểu sao lại có cảm giác an toàn. Một lúc lâu sau, dường như chợt nhìn thấy gì đó, cô chỉ hờ tay giữa không trung, hỏi:
“Chú, chỗ đó của chú có giấu thứ gì à?”
Giữa hai chân của anh căng phồng.
Giấu thứ gì à?
Trình Du hút một hơi thuốc thật sâu, suýt sặc, ngón cái xoa mạnh huyệt thái dương, cố gắng kìm nén không bắn, anh bỗng hồi tưởng lại dáng vẻ run rẩy của cô trong lúc ngủ mơ.
Trong lúc mơ màng, cô nũng nịu khóc thút thít, mơ màng ai oán kêu: “Hức... Hức... Ư ư… Ư ư ư…”
Cô khóc đến độ làm tim anh thắt lại.
Hôm đó anh liếm cho cô một hồi lâu, làm cô phun hai lần, đúng là nhạy cảm quá đáng.
Trình Du không đáp, anh quay mặt đi, mở tủ lạnh, lấy một quả đào đưa cho cô, nói: “Rửa rồi đấy, ăn đi.”
Cô nhận lấy, lúng túng không nói nên lời.
Cầm trên tay.
Không ăn.
“Ăn đi.” Trình Du nói khẽ.
Lâm Yêu Yêu mấp máy môi, đành phải cắn một miếng nhỏ, sau đó mắt sáng lên, đào rất ngọt, cô ngượng ngùng cắn thêm một miếng nữa.
“Cám ơn chú.” Cô gật đầu nói.
Trình Du nhìn cô rồi bỗng đưa tay vuốt tóc cô, mái tóc mềm có vài sợi bướng bỉnh cọ vào lòng bàn tay anh, anh thoáng dừng lại, nói: “Ừm.”
Trần Thiện Gia còn định tiếp tục bới lông tìm vết để lải nhà lải nhải.
“Cậu còn chuyện gì nữa không? Nếu có chuyện gì thì để người nhà cậu tới nói chuyện, tay cậu là để viết chữ, miệng là để đọc sách, chứ còn đánh đấm hay đấu khẩu thì… Cậu không làm nổi đâu.” Trình Du híp mắt, nhìn cậu ta bằng ánh mắt anh nặng nề, chậm rãi nói với Trần Thiện Gia một câu.
Thấy mặt Trần Thiện Gia nặng như chì vì ăn phải quả đắng, Lâm Yêu Yêu cắn trái đào bắn nước ra xung quanh, tâm trạng không hiểu sao bỗng thấy khá hơn.
Chỉ có điều, tới lúc định về nhà, Lâm Yêu Yêu mới đột nhiên phát hiện ra mình quên mang chìa khóa.
Cô gõ cửa, không có ai ra mở.
Mẹ Lâm vẫn chưa về à?
Cô bỗng nghĩ ra chuyện gì đó, mở điện thoại ra xem, quả nhiên mẹ Lâm có việc đột xuất phải đi ra ngoài, gửi tin nhắn cho cô… “Chị em quen biết lâu năm của mẹ gọi mẹ sang nhà bà ấy, con dâu nhà bà ấy mới sinh cháu, con không cần cầm đồ ăn về cho mẹ. Nếu không mang chìa khóa thì sang nhà chú Bạch ngồi chờ một lát, bảo ba con uống ít rượu thôi, nhanh nhanh về nhà.”
Buổi tối, Trình Du phải đi ra ngoài, lúc đi ra khỏi nhà, anh mới phát hiện ra cô đang đứng chần chừ trước cửa nhà. Thấy anh đi ra, cô lập tức đứng thẳng người lên, bỏ điện thoại vào túi, ngượng ngùng chào: “Chú.”
“Không vào nhà à?” Trình Du hỏi.
“... Quên mang chìa khóa ạ.”
“Vào đi.”
Lúc Lâm Yêu Yêu đi theo Trình Du vào căn nhà đối diện, cô đã hoàn toàn quên lời lần trước ba Lâm dặn dò mình, chỉ còn nhớ vừa rồi Trình Du làm thế nào chỉ nói một câu đã khiến Trần Thiện Gia á khẩu không nói được tiếng nào. Rất đẹp trai, rất men lỳ, mang lại cảm giác rất an toàn.
Trình Du mở cửa, xách đồ lên, nói: “Chú đi đây, em cài khóa an toàn vào, khóa an toàn giống của nhà em đấy, chú đi vắng, em đừng tùy tiện mở cửa cho người khác đấy.”
Thiếu nữ ngồi dè dặt trên sô pha, đôi mắt trong veo. Cô im lặng một thoáng, đáp: “Được. Chú, nhà chú Bạch trên tầng trên không có ai ở nhà nên em làm phiền một chút ạ.”
Cô sợ làm phiền anh nên cố ý nói rõ không phải cô cố ý.
Trình Du nhếch khóe miệng một chút, đi ra cửa.
Lâm Yêu Yêu đi tới đi lui cả tối đã thấm mệt, lại đã được ăn no, cô nhàm chán co người ở ban công tiếp tục cày video của Từ Văn Bân, thật là đẹp trai. Cô ngồi xem một lát rồi ngủ thiếp đi trên ghế ở ban công. Trong điện thoại, video của Từ Văn Bân vẫn còn đang phát.
Lúc Trình Du về, anh để dụng cụ xuống, đi rửa bàn tay dính đầy máu của mình xong, đi ra ban công nhìn cô một lúc rồi bế cô lên, đặt cô nằm xuống sô pha phòng khách.
Cô nằm nghiêng mặt sang một bên, ngủ ngon lành trong nhà anh, không hề đề phòng một chút nào.
Cô rơi một chân khỏi sô pha. Do tư thế nằm, chiếc váy ngắn bị trượt lên đến bẹn, dáng dấp rất đẹp.
Trình Du hút thuốc một lúc, cô vẫn không hề sặc khói tỉnh lại, giống hệt lần trước. Anh cười nhạt một tiếng, lại gần, kéo cao váy của cô lên, lộ ra chiếc quần lót viền ren. Anh đưa ngón tay dài kéo miếng vải xuống.
Trình Du cởi chiếc quần lót ra một nửa, cho ngón tay thô ráp vào trong khu vườn bí mật nhất của người thiếu nữ. Anh nhìn cô, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt cô.
Anh vừa moi mật hoa của cô, vừa cẩn thận theo dõi nét mặt của cô. Khe nhỏ của cô thực sự rất nhỏ, ngay cả ngón tay giữa của anh cũng không thể đút vào. Hễ cho ngón tay vào là cô lại nhíu mày, rịn mồ hôi. Cô phun nước dâm hai lần, anh chỉ mới cho được một đốt ngón tay vào trong.
Quá nhỏ.
Trình Du nhìn cô, côn thịt dựng lên, cứng đanh, nhưng anh chỉ tách cửa mình của cô ra, ngón tay xoa nắn hoa hạch nhô lên, dịu dàng đưa cô lên tới thiên đường.
Cô thực sự rất nhạy cảm, chỉ sờ một cái thôi đã run lên, run lẩy bẩy. Trình Du híp mắt nhìn biểu cảm khó chịu của cô, anh thở hơi thuốc ra. Sau chuyến lần trước, anh đã biết không được làm nhanh, làm mạnh với cô, cô rất mong manh, chỉ có thể từ từ. Cứ từ từ là được.
Từng chút từng chút rồi lại từng chút từng chút, tám phút sau, anh sờ cô lên đỉnh phun nước dữ dội.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Trình Du kéo khóa quần lên, chậm rãi đi ra, nhìn qua mắt mèo thấy người tới là ai, anh ngẩn ra.
Bên dưới.
Côn thịt vừa bắn một phát xong chợt phồng lên, đanh lại.
Anh mở cửa.
Trần Thiện Gia thoáng hoảng hốt khi nhìn thấy mặt đối phương, cậu ta đẩy cửa ra, đi vào nhà: “Làm gì thế hả? Tôi là chủ nhà này, tôi đến xem thử xem, anh không để nhà cửa bừa bộn đấy chứ? Cái gì đây? Bày nhiều dụng cụ thế này trông ghê quá, anh là thợ rèn à?”
Trình Du dựa người vào cửa hút một điếu thuốc, híp mắt lại, không nói tiếng nào, ánh mắt hờ hững hoàn toàn không nhìn cậu ta.
Trần Thiện Gia cảm thấy người này nhìn là biết là hạng lưu manh, cậu ta lạnh lùng chỉ vào mặt anh dặn: “Nhà đối diện là chú Lâm của tôi, quan hệ của hai nhà chúng tôi rất tốt, tôi sẽ nhờ nhà họ trông chừng anh thật chặt, anh cẩn thận đó, đừng có làm hỏng tường và đồ đạc trong nhà.”
Trình Du liếc nhìn cậu ta một cái, ánh mắt sâu thăm thẳm.
Sau đó, anh chuyển mắt sang nhìn cô gái đứng ở cửa ra vào không định đi vào nhà.
Anh thở ra một hơi khói thuốc, giọng trầm khàn, ồm ồm nói thật nhỏ: “Ừm. Phải trông chú thật kỹ.”
Cô không có thói quen nhìn ngó chuyện riêng tư của người khác nên chỉ đứng ở cửa ra vào, không đưa mắt nhìn lung tung, thấy Trình Du nhìn về phía mình, trong lòng cô thoáng yên tâm, không hiểu sao lại có cảm giác an toàn. Một lúc lâu sau, dường như chợt nhìn thấy gì đó, cô chỉ hờ tay giữa không trung, hỏi:
“Chú, chỗ đó của chú có giấu thứ gì à?”
Giữa hai chân của anh căng phồng.
Giấu thứ gì à?
Trình Du hút một hơi thuốc thật sâu, suýt sặc, ngón cái xoa mạnh huyệt thái dương, cố gắng kìm nén không bắn, anh bỗng hồi tưởng lại dáng vẻ run rẩy của cô trong lúc ngủ mơ.
Trong lúc mơ màng, cô nũng nịu khóc thút thít, mơ màng ai oán kêu: “Hức... Hức... Ư ư… Ư ư ư…”
Cô khóc đến độ làm tim anh thắt lại.
Hôm đó anh liếm cho cô một hồi lâu, làm cô phun hai lần, đúng là nhạy cảm quá đáng.
Trình Du không đáp, anh quay mặt đi, mở tủ lạnh, lấy một quả đào đưa cho cô, nói: “Rửa rồi đấy, ăn đi.”
Cô nhận lấy, lúng túng không nói nên lời.
Cầm trên tay.
Không ăn.
“Ăn đi.” Trình Du nói khẽ.
Lâm Yêu Yêu mấp máy môi, đành phải cắn một miếng nhỏ, sau đó mắt sáng lên, đào rất ngọt, cô ngượng ngùng cắn thêm một miếng nữa.
“Cám ơn chú.” Cô gật đầu nói.
Trình Du nhìn cô rồi bỗng đưa tay vuốt tóc cô, mái tóc mềm có vài sợi bướng bỉnh cọ vào lòng bàn tay anh, anh thoáng dừng lại, nói: “Ừm.”
Trần Thiện Gia còn định tiếp tục bới lông tìm vết để lải nhà lải nhải.
“Cậu còn chuyện gì nữa không? Nếu có chuyện gì thì để người nhà cậu tới nói chuyện, tay cậu là để viết chữ, miệng là để đọc sách, chứ còn đánh đấm hay đấu khẩu thì… Cậu không làm nổi đâu.” Trình Du híp mắt, nhìn cậu ta bằng ánh mắt anh nặng nề, chậm rãi nói với Trần Thiện Gia một câu.
Thấy mặt Trần Thiện Gia nặng như chì vì ăn phải quả đắng, Lâm Yêu Yêu cắn trái đào bắn nước ra xung quanh, tâm trạng không hiểu sao bỗng thấy khá hơn.
Chỉ có điều, tới lúc định về nhà, Lâm Yêu Yêu mới đột nhiên phát hiện ra mình quên mang chìa khóa.
Cô gõ cửa, không có ai ra mở.
Mẹ Lâm vẫn chưa về à?
Cô bỗng nghĩ ra chuyện gì đó, mở điện thoại ra xem, quả nhiên mẹ Lâm có việc đột xuất phải đi ra ngoài, gửi tin nhắn cho cô… “Chị em quen biết lâu năm của mẹ gọi mẹ sang nhà bà ấy, con dâu nhà bà ấy mới sinh cháu, con không cần cầm đồ ăn về cho mẹ. Nếu không mang chìa khóa thì sang nhà chú Bạch ngồi chờ một lát, bảo ba con uống ít rượu thôi, nhanh nhanh về nhà.”
Buổi tối, Trình Du phải đi ra ngoài, lúc đi ra khỏi nhà, anh mới phát hiện ra cô đang đứng chần chừ trước cửa nhà. Thấy anh đi ra, cô lập tức đứng thẳng người lên, bỏ điện thoại vào túi, ngượng ngùng chào: “Chú.”
“Không vào nhà à?” Trình Du hỏi.
“... Quên mang chìa khóa ạ.”
“Vào đi.”
Lúc Lâm Yêu Yêu đi theo Trình Du vào căn nhà đối diện, cô đã hoàn toàn quên lời lần trước ba Lâm dặn dò mình, chỉ còn nhớ vừa rồi Trình Du làm thế nào chỉ nói một câu đã khiến Trần Thiện Gia á khẩu không nói được tiếng nào. Rất đẹp trai, rất men lỳ, mang lại cảm giác rất an toàn.
Trình Du mở cửa, xách đồ lên, nói: “Chú đi đây, em cài khóa an toàn vào, khóa an toàn giống của nhà em đấy, chú đi vắng, em đừng tùy tiện mở cửa cho người khác đấy.”
Thiếu nữ ngồi dè dặt trên sô pha, đôi mắt trong veo. Cô im lặng một thoáng, đáp: “Được. Chú, nhà chú Bạch trên tầng trên không có ai ở nhà nên em làm phiền một chút ạ.”
Cô sợ làm phiền anh nên cố ý nói rõ không phải cô cố ý.
Trình Du nhếch khóe miệng một chút, đi ra cửa.
Lâm Yêu Yêu đi tới đi lui cả tối đã thấm mệt, lại đã được ăn no, cô nhàm chán co người ở ban công tiếp tục cày video của Từ Văn Bân, thật là đẹp trai. Cô ngồi xem một lát rồi ngủ thiếp đi trên ghế ở ban công. Trong điện thoại, video của Từ Văn Bân vẫn còn đang phát.
Lúc Trình Du về, anh để dụng cụ xuống, đi rửa bàn tay dính đầy máu của mình xong, đi ra ban công nhìn cô một lúc rồi bế cô lên, đặt cô nằm xuống sô pha phòng khách.
Cô nằm nghiêng mặt sang một bên, ngủ ngon lành trong nhà anh, không hề đề phòng một chút nào.
Cô rơi một chân khỏi sô pha. Do tư thế nằm, chiếc váy ngắn bị trượt lên đến bẹn, dáng dấp rất đẹp.
Trình Du hút thuốc một lúc, cô vẫn không hề sặc khói tỉnh lại, giống hệt lần trước. Anh cười nhạt một tiếng, lại gần, kéo cao váy của cô lên, lộ ra chiếc quần lót viền ren. Anh đưa ngón tay dài kéo miếng vải xuống.
Trình Du cởi chiếc quần lót ra một nửa, cho ngón tay thô ráp vào trong khu vườn bí mật nhất của người thiếu nữ. Anh nhìn cô, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt cô.
Anh vừa moi mật hoa của cô, vừa cẩn thận theo dõi nét mặt của cô. Khe nhỏ của cô thực sự rất nhỏ, ngay cả ngón tay giữa của anh cũng không thể đút vào. Hễ cho ngón tay vào là cô lại nhíu mày, rịn mồ hôi. Cô phun nước dâm hai lần, anh chỉ mới cho được một đốt ngón tay vào trong.
Quá nhỏ.
Trình Du nhìn cô, côn thịt dựng lên, cứng đanh, nhưng anh chỉ tách cửa mình của cô ra, ngón tay xoa nắn hoa hạch nhô lên, dịu dàng đưa cô lên tới thiên đường.
Cô thực sự rất nhạy cảm, chỉ sờ một cái thôi đã run lên, run lẩy bẩy. Trình Du híp mắt nhìn biểu cảm khó chịu của cô, anh thở hơi thuốc ra. Sau chuyến lần trước, anh đã biết không được làm nhanh, làm mạnh với cô, cô rất mong manh, chỉ có thể từ từ. Cứ từ từ là được.
Từng chút từng chút rồi lại từng chút từng chút, tám phút sau, anh sờ cô lên đỉnh phun nước dữ dội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.